Editor: An Kin
Nhìn bóng dáng Lăng Sương, Lăng Lộ nhanh chóng biến mất, lúc này Lam Linh mới ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Lúc này ánh nắng tươi sáng, trời xanh không mây, hai con phi yến ở trên trời truy đuổi chơi đùa, một trận gió mát thổi vào mặt, mang đến trận trận hương hoa.
Hết thảy tựa hồ rất tốt đẹp, nhưng Lam Linh biết rõ nàng lại một lần nữa bị đặt ở vị trí vật hi sinh, thế lực khắp nơi tranh giành cũng lại một lần nữa kéo ra màn che!
Lam Linh không khỏi có chút bật cười, nàng thế nhưng hết một tới hai, hết hai tới ba lần bị trở thành vật hi sinh, nàng thật sự dễ bị khi dễ như vậy sao?
Đương nhiên không phải!
Mặc dù hiện nàng đang không có thế lực của mình, nàng cũng không phải là một người cho người khác tùy ý trêu đùa.
Coi nàng như vật hi sinh, nàng liền xem một chút đến cuối cùng ai mới thật sự là vật hi sinh.
Tiếng bước chân quen thuộc từ xa truyền tới gần, Lam Linh hơi cong môi, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác.
Yến Kinh Hàn bước nhanh đến, bước chân dồn dập khiến vạt áo quấn vào nhau, môi mỏng khẽ nhếch, mày kiếm hơi nhíu, ánh mắt thâm thúy yên lặng rơi vào bóng hình xinh đẹp màu lam, ẩn giấu vẻ lo lắng.
Lam Linh tiến lên hai bước, nghênh đón Yến Kinh Hàn, không lên tiếng, mà là nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn.
Yến Kinh Hàn nhìn thật sâu vào Lam Linh, nắm chặt bàn tay nhỏ bé, nhanh chóng kéo nàng vào Tùng Trúc Viện.
Vào phòng, lúc này Yến Kinh Hàn mới nhìn về phía Lam Linh hỏi: "Sợ hãi sao?" Yến Kinh Hàn đã biết Lăng Sương, Lăng Lộ nói tin tứccho Lam Linh, hơn nữa chuyện Lam Linh bị giải vào ngục đã không thể tránh khỏi.
Lam Linh cười cười, hai tay đặt trên eo Yến Kinh Hàn, tựa mặt vào trước ngực hắn,"Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, nên sợ hãi hẳn là người giật dây kia, vì sao ta phải sợ hãi chứ?"
"Như thế nào?" Yến Kinh Hàn thích nhất chính là vào lúc đối mặt với bất cứ nguy cơ gì Lam Linh cũng có thể vân đạm phong khinh, nói nói cười cười, lấy tư thái vương giả mà nhìn xuống tất cả.
"Bởi vì hắn hãm hại ta, chọc giận ta, ta muốn tìm hắn gây phiền toái!" Lam Linh cười nói.
Lam Linh tuyệt không cho rằng mình là một người tốt khoan hồng độ lượng, ngược lại, nàng bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, ai muốn đưa nàng vào chỗ chết, nàng sẽ khiến người đó sống không bằng chết.
Đã có người coi nàng như vật hi sinh, nàng đương nhiên sẽ không chùn tay, nàng sẽ cho hắn thấy được thủ đoạn của nàng.
Con mắt Yến Kinh Hàn nhanh chóng xẹt qua một tia sủng ái vui vẻ, cánh tay nắm chặt, "Ta sẽ mau chóng trả lại sự trong sạch cho nàng, cũng sẽ cho người âm thầm bảo vệ, nhưng, nàng phải cẩn thận một chút." Yến Kinh Hàn tự nhiên biết rõ Lam Linh không phải là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, nhưng lúc này trong lao Đại Lý tự nhất định là sóng ngầm mãnh liệt, chuyện không tưởng được có thể sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, nhất định hắn phải nhắc nhở nàng đề phòng, hắn không muốn thấy nàng có một chút sơ xuất nào.
"Phu quân, vì sao lại tốt với ta như vậy? Ngươi quên ta là người của Lam Xảo Phượng sao?" Lam Linh ngước mắt nhìn Yến Kinh Hàn, ánh mắt mênh mông như hồ nước thu tràn đầy mong đợi.
Không có nữ nhân nào không thích nghe nam nhân mình thích dỗ ngon dỗ ngọt với mình, nói thề non hẹn biển, Lam Linh tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Mặc dù nàng cũng biết lúc này tỷ lệ Yến Kinh Hàn nói lời tâm tình với nàng rất ít, nhưng nàng muốn nghe, chính là muốn trước khi nàng đi đến Đại Lý, muốn nghe hắn nói một câu dỗ ngon dỗ ngọt với mình.
Đương nhiên Yến Kinh Hàn sẽ không quên thân phận của Lam Linh, nhưng hắn sớm đã thêm hai chữ "Đã từng" ở phía trước, Lam Linh đã từng là người của Lam Xảo Phượng, mà bây giờ, hắn sớm đã tin tưởng nàng không làm việc cho Lam Xảo Phượng.
Về phần tại sao lại tốt với nàng như vậy, Yến Kinh Hàn cũng không rõ, hắn chỉ biết là hắn hy vọng nàng có thể cả đời ở bên cạnh hắn, nằm ở trong ngực hắn, nói chuyện với hắn, không hy vọng nàng chịu bất cứ thương tổn gì, càng không hi vọng nàng là vật hi sinh vô tội trong lúc Yến Minh Hiên và Lam Xảo Phượng tranh đấu.
"Nàng khác bọn họ." Yến Kinh Hàn nhẹ nhàng nói một câu, lại nói tiếp: "Ta không hy vọng nàng phải chịu một chút tổn thương nào, nàng là thê tử của ta!"
Mặc dù so với những lời mình muốn nghe khác nhau không ít, nhưng khi nghe Yến Kinh Hàn nói hai chữ "Thê tử", khóe miệng Lam Linh đã từ từ quyến rũ lên, đột nhiên cảm thấy hai chữ bình thường nhất này lại thắng được ngàn vạn câu dỗ ngon dỗ ngọt khác! Nàng vô cùng thích nghe.
Lam Linh khẽ tựa mặt vào trước ngực Yến Kinh Hàn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, không lên tiếng, giờ khắc này, chỉ một câu kia của hắn là đủ rồi.
Yến Kinh Hàn ôm chặt Lam Linh vào trong ngực, một lát sau, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, khẽ đẩy Lam Linh ra, bước nhanh vào nội thất, mở một ngăn tủ, rồi từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp gấm, để lên trên bàn.
Lam Linh đứng bên cạnh Yến Kinh Hàn, thấy Yến Kinh Hàn mở ra hộp gấm, chỉ thấy trong hộp gấm đựng rất nhiều bình sứ nhỏ và một cái bao bố, Yến Kinh Hàn lấy một bình sứ nhỏ và túi vải ra, giao cho Lam Linh, lúc này mới nói: "Trong bình sứ này là bột thuốc Nhuyễn cốt tán, trong bao vải này là chín huyền châm ta cố ý làm cho nàng, uy lực mạnh hơn nhiều so với kim may, nàng cứ mang theo đi, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, hơn nữa ta đã lặng lẽ truyền báo, không người nào dám lục soát thân thể của nàng, đại khái nàng có thể yên tâm."
"Cám ơn phu quân!" Lam Linh nhanh chóng hôn một cái trên gương mặt Yến Kinh Hàn, để bình sứ nhỏ qua một bên, mở túi vải ra, lập tức hàn quang của chín cây huyền châm lóe hiện ở trước mắt.
Kiếp trước châm pháp Kiều gia sử dụng được chế tác chuyên môn, đương nhiên cũng không phải là kim may bình thường, kim may bình thường mặc dù cũng có thể trở thành vũ khí, nhưng uy lực giảm đi không ít, Lam Linh không nghĩ tới Yến Kinh Hàn thế nhưng lại nhìn ra điểm này, còn cố ý vì mình làm những vật này, trong nội tâm sớm đã cảm động không thôi.
Lam Linh nhanh chóng cất kỹ bình sứ nhỏ và chín cây huyền châm, lại lần nữa ôm eo Yến Kinh Hàn, ngước đầu nhìn hắn, "Phu quân, chờ ta trở lại, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ không có việc gì!"
"Ta biết rõ." Yến Kinh Hàn nhẹ nhàng nói một câu, hắn chỉ chưa nói, chỉ cần có hắn ở đây, nhất định sẽ không để cho nàng có một chút sơ xuất.
Sau đó hai người không nói nữa, lẳng lặng ôm nhau, một lát sau, thanh âm Tạ An vang lên ở trong phòng ngoài, "Vương gia, Vương phi, Ngụy đại nhân ở Đại Lý tự đến đây, nô tài đã mời hắn chờ ở tiền thính."
Nghe vậy, Yến Kinh Hàn buông Lam Linh ra, đối với Tạ An phân phó: "Thỉnh hắn đi thư phòng, ta có lời nói với hắn."
"Dạ" Tạ An lập tức lên tiếng rời đi.
"Nàng nghỉ ngơi trước ở trong phòng một lát, chờ ta nói chuyện với Ngụy Đình, thì nàng lại đi với hắn." Yến Kinh Hàn biết rõ mặc dù Ngụy Đình là người mình, nhưng ngoài sáng là Thiếu Khanh Đại Lý tự, hắn nhất định phải nghe theo ý chỉ của Yến Minh Hiên, cho nên hôm nay hắn đến đây để bắt Lam Linh.
"Được." Lam Linh không có ý kiến, nàng vừa vặn cũng muốn chuẩn bị thật tốt một chút, đi đến Đại Lý tự nhất định là tránh không được một hồi mưa máu gió tanh.
Yến Kinh Hàn nhanh chóng vào thư phòng, Ngụy Đình đã chờ tại thư phòng, thấy Yến Kinh Hàn tiến vào, nhanh chóng chắp tay, "Vương gia."
Ngụy Đình xuất thân Hàn môn, ba năm trước đây là Thám hoa tân khoa, thăng chức sau Mộ Dung Tiếu Trần, tiên hoàng liền cho hắn tiếp chức Thiếu Khanh Đại Lý tự.
Ngụy Đình cương trực ghét a dua nịnh nọt, rất được tiên hoàng yêu thích, Yến Kinh Hàn cũng rất thưởng thức hắn, cho nên hai năm trước liền thu hắn về phe của mình.
Hôm nay, Ngụy Đình mặc quan phục tứ phẩm, kiếm mi lãng mục, dáng người ngay thẳng, thấy Yến Kinh Hàn cũng không kiêu không nịnh.
"Ngồi đi." Yến Kinh Hàn nói rồi đi vào ngồi xuống ghế phía sau bàn.
"Vâng." Ngụy Đình phất vạt áo ngồi lên một chiếc ghế dựa phía trước bàn.
Tạ An nhanh chóng dâng nước trà, rồi lui ra.
Yến Kinh Hàn mở nắp chén, nhìn hơi nước từ từ toả ra, chậm rãi giương mắt nhìn về phía Ngụy Đình nói: "Chuyện hôm nay, ngươi định xử lý như thế nào?"
Ngụy Đình tự nhiên hiểu được chuyện Yến Kinh Hàn hỏi chính là chuyện kia, không suy nghĩ liền nói: "Vương gia, thứ cho vi thần nói thẳng, chuyện này vương gia nên sống chết mặc bây."
Ngụy Đình lời ít ý nhiều, Yến Kinh Hàn đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn, cầm nắp chén nhẹ nhàng gạt nước trà, nói ra hai chữ, "Vì sao?"
"Vương gia, bất kể Vương phi thế nào đều là người của Thái hậu, theo vi thần, người đứng đằng sau chuyện này nhằm vào Thái hậu, mà không phải Vương gia, Thái hậu tự nhiên cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến, chuyện này tất sẽ dẫn đến một hồi âm thầm đọ sức, nhưng không quản xem bọn họ làm gì, ai thua ai thắng, Vương gia cũng sẽ không có nửa điểm tổn thất, hơn nữa còn có thể ngư ông đắc lợi, kể từ đó, Vương gia ở một bên nhìn xem là tốt rồi, cần gì tự mình đi nhúng tay chuyện này?" Ngụy Đình từ chỗ Hạo Nguyệt nói đã biết Yến Kinh Hàn đang nhúng tay chuyện này, vốn dĩ hắn thấy, Lam Linh chính là tai hoạ ngầm Thái hậu đặt ở bên cạnh Yến Kinh Hàn, đã có người muốn giúp Yến Kinh Hàn loại trừ tai hoạ ngầm này, Yến Kinh Hàn không nên nhúng tay ngăn trở, mà nên biết thời biết thế.
Nghe xong những lời này của Ngụy Đình, mày kiếm Yến Kinh Hàn nhíu chặt!
Hắn không có nửa chút tổn thất? Nếu để người giật dây thực hiện được hoặc là Yến Minh Hiên thực hiện được như lời nói, thì người hắn mất đi chính là Lam Linh!
Vừa nghĩ tới Lam Linh sẽ không còn đối xử với hắn như vậy nữa, giận dỗi với hắn, cười với hắn, sẽ không còn người tự mình làm cao lương mỹ vị đưa cho hắn ăn, cũng sẽ không có người tự tay tết một vòng hoa đeo lên cổ của hắn rồi nói với hắn rằng ta thích ngươi, trong nội tâm Yến Kinh Hàn lập tức cảm thấy hoảng hốt một hồi.
Đứng ở góc độ Ngụy Đình, hắn không biết tình huống của Lam Linh, hắn nói không sai, đón lợi tránh hại là chuyện thường tình.
Nhưng trải qua nhiều ngày như vậy, trải qua tất cả chuyện lớn nhỏ, Yến Kinh Hàn sớm đã phân rõ giới hạn giữa Lam Linh và Lam Xảo Phượng, Lam Linh không phải là một tai hoạ ngầm bên cạnh hắn, mà là thê tử của hắn, là nữ nhân hắn muốn làm bạn cả đời!
"Vương phi không phải như ngươi nghĩ." Yến Kinh Hàn nhanh chóng bình phục tâm tình, nhẹ nhàng nói một câu, sau đó nâng chung trà lên nhấp một ngụm, hắn không hy vọng người của hắn hiểu lầm Lam Linh, liên tục dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng.
"Theo ý tứ Vương gia, Vương phi không làm chuyện gây bất lợi cho ngài?" Ngụy Đình nhìn về phía Yến Kinh Hàn hỏi, trong lòng có một tia nghi hoặc.
Yến Kinh Hàn khẽ gật đầu một cái.
"Vương gia, vi thần cả gan hỏi, vì sao ngài khẳng định như vậy? Vương phi là nữ tử Thái hậu nuôi dưỡng ba năm, Vương gia dựa vào cái gì tin tưởng nàng như thế?"
Ngụy Đình biết rõ Lam Linh chẳng những là người Lam Xảo Phượng nuôi dưỡng ba năm, còn là cháu gái ruột, nữ nhân như vậy có thể bị Vương gia thu phục đơn giản như thế sao? Ngụy Đình cảm thấy khả năng này rất hiếm.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
30 chương
77 chương
43 chương
42 chương
28 chương