Kim Kiếm Tàn Cốt Lệnh
Chương 18 : Độc Long chưởng
Không khí mùa xuân ở vùng ngoại ô thật trong lành mát mẻ, trong bầu không khí trong lành đó lại có mùi hương tỏa ngát, Cưu Thứ mỉm cười nói :
- Ta thường nghe trong một trăm loại thịt, thịt chó là thơm nhất, nhưng lại chưa bao giờ nếm thử. Hôm nay phải nếm mùi vị đặc biệt đó mới được.
Ngưu Tam Nhãn cười ha hả :
- Ô, công tử sau khi ăn nó xong thì kể cả thịt gà thịt vịt đều chẳng cần dùng.
Bức tường của từ miếu trông đã hư hoại tiêu điều, cánh cổng chính vốn được sơn màu đỏ nay cũng đã ngả màu theo năm tháng.
Vừa bước đến cổng, Ngưu Tam Nhãn liền cất cao giọng :
- Này các ngươi chớ tham ăn nữa, nhanh ra đây xem ngoài này là ai?
Không ngờ trong từ đường vẫn lặng ngắt không có tiếng người. Ngưu Tam Nhãn buông giọng trách mắng :
- Bọn này tham ăn chẳng kể đến ai cả.
Gã liền bước vào, thấy ở giữa chánh đường có một bếp lứa, phía trên có một cái giá băng ba thanh gỗ treo thòng xuống một cái nồi đồng, từ trong nồi khói bốc nghi ngút, mùi thơm cũng tỏa ra từ đó.
Nhưng ngồi xung quanh bếp lửa không phải là những người như gã ta nghĩ, mà là hai lão nhân gầy ốm, râu tóc đều đã bạc, hai cặp mắt cứ chăm nhìn vào nồi thịt chó. Một người cầm ở trong tay một hồ lô rượu, chẳng để ý gì đến Ngưu Tam Nhãn đang la hét ở ngoài.
Ngưu Tam Nhãn ngạc nhiên đứng khựng lại, miệng đang nói cũng há hốc nói không ra lời.
Cưu Thứ vừa bước theo vào cũng bất giấc ngạc nhiên, thấy hai lão nhân với y phục vận trên người tuy khâu vá chằng chịt nhưng rất sạch sẽ, chòm râu trắng thả dài, mái tóc bạc trắng lại búi ngược lên trên, dùng cây Ô mộc găm lại.
Ngưu Tam Nhãn đinh thần trở lại, bước nhanh vào, hỏi :
- Nhị vị đạo gia, nhị vị có thấy năm huynh đệ ta đi đâu không?
Hai lão nhân nửa đạo nửa đời này nhìn nhau một cái, cùng cười và nói lớn :
- Huynh đệ ngươi là ai?
Ngưu Tam Nhãn trợn to mắt, đoạn nói :
- Năm huynh đệ ta... một người cao cao ốm ốm, tay xách rương thuốc, đeo chuỗi nanh hổ, một người mặt đầy râu, vận áo đen ngắn, một người lại to mập.
Hai vị đạo nhân cùng lắc đầu, một lão có thân hình cao, ngồi cao hơn vị đạo nhân gầy ốm kia gần một cái đầu, chậm rãi trả lời :
- Người mà thí chủ nói bần đạo không thấy.
Lão kia cũng nói :
- Bần đạo đến đây từ sáng sớm, nơi này vốn không có một bóng người, những người mà thí chủ nói e rằng đã đi từ trước rồi?
Ngưu Tam Nhãn nổi giận trừng mắt quát :
- Thật không?
Hai vị đạo nhân chỉ mỉm cười, chẳng để mắt tới gã ta. Một lão cầm lấy đôi đũa dài gần cả xích từ từ thọc vào trong nồi.
Ngưu Tam Nhãn trợn mắt định buông lời quát tháo bất ngờ trên vai bi nắm chặt, cả người bị kéo lùi lại mấy bước. Gã ngoái đầu nhìn, thấy ánh mắt Cưu Thứ tỏ ra khác thường, gã liền bặt miệng lại.
Cưu Thứ khi vừa bước vào từ đường đã nhận ra hai đạo nhân này không phải là người tầm thường, trong lòng sinh nghi.
Thấy họ bận áo quần rách rưới, nhưng hai tay lại trắng như ngọc, lão có thân hình cao lớn móng tay để dài cả hai thốn, đoạn ngoài hơi cuốn lại. Cưu Thứ trong lòng không khỏi chấn động.
Đến khi lão kia đưa đũa thọc vào nồi. Cưu Thứ phát hiện thêm một điểm lạ.
Lão ta người vốn thấp, nồi thịt lại treo rất cao, đúng ra lão sẽ với tay không tới, nhưng khi lão đưa tay lên, người vẫn ngồi yên, thế mà cánh tay lại như dài ra mấy thốn. Cưu Thứ thầm kinh ngạc :
- Nơi này sao lại có bậc nội gia cao thủ đó.
Lúc này trời đã sắp vào hạ, Ngưu Tam Nhãn đứng gần đống lửa, chỉ mới mấy giây mồ hôi đã tuôn ròng ròng, nhưng hai vị đạo nhân kia vẫn ngồi điềm nhiên không biết nóng là gì, đây là đặc điểm dị thường của những bậc nội gia cao thủ. Cưu Thứ được mấy vị kỳ nhân tuyệt đỉnh đương thời giáo huấn, do đó biết rất rõ.
Bởi vậy khi thấy Ngưu Tam Nhãn trợn mắt dương uy, Cưu Thứ liền nắm vai áo kéo giật lại, khiến gã ta càng ngạc nhiên hơn.
Cưu Thứ trầm ngâm khoảnh khắc, nói :
- Có lẽ họ đã đi rồi.
Ngưu Tam Nhãn vẫn kiên quyết khẳng định :
- Mấy huynh đệ nói đợi tiểu nhân ở đây, sao lại đi được?
- Không lẽ chuyện gì đã phát sinh sao?
Cưu Thứ vừa ngẫm nghĩ, vừa quay người bước ra cửa, Ngưu Tam Nhãn theo sau. Cả hai cùng ngước mắt nhìn đám cỏ cây um tùm xung quanh từ đường, bỗng phát hiện có những vệt máu nhỏ giọt theo lối cỏ bị rạp xuống chạy dài ra sau. Ngưu Tam Nhãn la lớn :
- Công tử, máu!
Hai người cùng lần theo vệt máu, đôi mắt đảo nhìn xung quanh những lùm cây. Ngưu Tam Nhãn bỗng á lên một tiếng, thốt lên :
- Công tử sao lại thế này?
Trước mặt bọ là năm gã hán tử máu me giàn giụa nằm phơi mình giữa đám cỏ, người cứng đờ, cả năm đều bị biến đâu mất hai lỗ tai.
Cưu Thứ đôi mày nhíu sát lại, cúi xuống sờ xem, thấy họ vẫn còn thở, bất chợt thở dài, nói :
- Không sao, họ chưa táng mệnh, chỉ bị điểm trọng huyệt mà thôi.
Hai tay đưa lên tợ làn điện vỗ một người ba cái, năm gã hắn tử cùng thở ra một hơi dài, kêu la rên rỉ.
Ngưu Tam Nhãn hận giọng :
- Đây nhất định là do bọn thuộc hạ của Mao Cao gây ra. Hừ! Rồi một ngày hắn lọt vào tay ta, ta sẽ băm hắn ra trăm mảnh.
Cưu Thứ ngạc nhiên hỏi :
- Huynh đệ ngươi vì ta hành sự, có người biết hay sao?
Ngưu Tam Nhãn lúc đầu nguầy nguậy, đáp :
- Công tử, chuyện gì chứ chuyện đó dù có đánh chết tiểu nhân cũng không hé môi nói ra.
Cưu Thứ lẩm bẩm :
- Vậy kỳ quái thật, ai lại có loại thủ pháp điểm huyệt thượng thừa này?
Lúc này năm gã đại hán đã lồm cồm bò dậy, vừa thấy Ngưu Tam Nhãn liền thất thanh kêu lên :
- Tam ca, huynh giờ mới đến à? Ôi.... bọn tiểu đệ bị người ta trừng trị thật thảm thương.
Ngưu Tam Nhãn giậm chân nói :
- Ai trừng trị các ngươi nói nhanh ra. Vị này chính là công tử gia, ngươi nói ra để công tử ra tay trừng trị.
Năm gã đại hán cùng quỳ xuống trước mặt Cưu Thứ, Cưu Thứ lướt nhìn qua, liền bảo :
- Để họ nghỉ một lát rồi nói sau cũng không muộn, ngươi lấy nhanh kim sang dược ra để trị thương cho họ.
Gã đại hán đeo chuỗi nanh hổ liền đáp :
- Kim sang dược trong rương tiểu nhân đã có sẵn, khỏi phiền đến công tử. Có điều, có điều... bọn tiểu nhân lần này không hiểu sao lại bị người khác xẻo mất tai, thật điên người...
Ngưu Tam Nhãn giậm chân ngắt lời :
- Ai xẻo tai các người, nói đi!
- Người đó là ai bọn tiểu đệ nhận không ra. Đêm qua Nghê lão thất mua về mấy cân thịt và rượu, bọn tiểu đệ đang ăn uống..
- Thì người đó chạy vào xẻo tai các người, đúng không?
Gã ta gật đầu, lại lắc đầu đáp :
- Vốn không có vậy, sau đó.. sau đó Nghê lão thất nói ra...
Gã đánh mắt nhìn sang gã đại hán cạnh bên một cái, ngập ngừng nói tiếp :
- Nghê lão thất vừa uống vừa nói: “Nghe nói vị công tử đó tuy trẻ nhưng rất tài nghệ, đã chiếm được vị ái nữ của Lâm Châu Mao Cao vào... tay mình”. Tiểu đệ hỏi: “Ngươi sao biết được?” Nghê lão thất nói...
Gã ta ấp úng không dám nói ra.
Cưu Thứ trong lòng thoáng động, đôi mày cau lai, vội giục :
- Nói ra đi!
Gã đại hán đáp :
- Nghê lão thất nói chính lão tận mắt thấy công tử cùng vị ái nữ của Mao Cao vào nghỉ lại ở khách điếm, cùng ở một phòng. Lão còn nói: “Gã tính Mao đã biết công tử không thật sự yêu thích cô ta, mà cố ý...”
Gã ta vừa nói ngang đó, từ sau lùm cây bỗng có tiếng cười lạnh lùng, mọi người cùng giật mình quay đầu lại nhìn, thấy một nữ nhân vận bạch y xuất hiện, tóc dài xõa ngang vai, giống như một bóng ma hiện hình.
Cưu Thứ mặt biến sắc, lúc này tuy là ban ngày nhưng chàng vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc theo xương sống.
Bạch y nữ nhân từ từ tiến lại sau lưng, nhưng Cưu Thứ vẫn đứng nghiêm như tòa núi vì biết rằng một người muốn đối phó bất cứ tình huống nào phát sinh, phương pháp tốt nhất là trấn tĩnh tinh thần.
Còn mấy tên đại hán thì cơ nhục trên mặt giật giật lên từng hồi đầy vẻ hoảng sợ, nếu không có sự trấn tĩnh của Cưu Thứ ắt phải vỡ mật mà chết.
Bạch Y nữ nhân lúc này đã dừng lại, thân hình bất động, ánh thái dương chiếu xuống mái tóc dài, làn gió nhẹ thoảng đưa tà áo, bà ta hé môi cười nhạt, nhưng trên nét mặt vàng héo không tìm ra được nụ cười, chẳng khác nào một người từng dưới nấm mồ chui lên.
Cưu Thứ quay đầu lại ngầm điều hòa chân khí, gắt giọng hỏi :
- Bà là ai? Đến đây có ý gì?
Bạch Y nữ nhân chiếu cặp ma nhãn nhìn vào mặt Cưu Thứ buông giọng nghe rờn rợn :
- Tìm ngươi!
- Tìm ta?
Cưu Thứ kinh ngạc hỏi lại lời đó, chàng nghĩ không ra mấy khi mình gặp mặt người này, cũng đâu có quan hệ gì với bà ta. Với khuôn mặt ghê rợn đó chỉ cần gặp qua một lần sẽ vĩnh viễn không quên. Chàng vững tin rằng ký ức của mình lần này tuyệt đối sẽ không lừa dối mình. Trong lòng thầm nghĩ :
- “Lẽ nào bà ta cũng cùng băng đảng với Mao Cao?”
Vì vậy liền hỏi giọng cảnh giác :
- Có việc gì?
Bạch Y nữ nhân cất giọng cười thâm trầm, lướt nhanh người tới từ phía sau từ đường tợ một làn khói mỏng thoáng qua, nói như ra lệnh :
- Lại đây?
Bà ta đi với thế phàm tốc, Cưu Thứ thấy vậy thầm kinh ngạc.
- Nữ nhân sao lại dựa vào chân không lướt người đi nhanh như vậy? Sao lại có võ công cao đến như vậy?
Tiếng quát của bà ta chưa dứt, bỗng nghe từ trong từ đường có tiếng cười sang sảng vọng ra.
Tiếp đó vị Bạch Phát đạo nhân từ cửa sau từ đường cất bước đi ra, hai luồng nhãn quang quét nhìn Bạch Y nữ nhân, rồi bước đến cạnh bên Cưu Thứ mỉm cười nói :
- Rượu chưa hết, đình chưa tan, thí chủ hà tất phải vội vàng? Buổi đầu sơ ngộ, xin thí chủ vào đây dùng chung với bần đạo một bát rượu.
Rồi lão nắm tay Cưu Thứ kéo đi, giống như không hề biết có Bạch Y nữ nhân đang đứng trước mặt.
Cưu Thứ cảm thấy nhẹ trong người, liền đáp lại nụ cười, như thầm cảm ơn sự xuất hiện đúng lúc của lão, bèn đáp :
- Đạo trưởng đã có nhã ý như vậy, vãn bối cung kính bất như tòng mệnh Chàng quay sang bảo với Ngưu Tam Nhãn.
- Mấy huynh đệ này huyệt đạo đã khai thông, máu cũng ngưng chảy, ngươi coi quan tâm chăm sóc họ tốt hơn.
Vị Bạch Y nữ nhân vẫn đứng chắn ngang trước mặt. Cưu Thứ không biết nên xử lý thế nào với nữ nhân kỳ dị tuyệt luân không rõ lai lịch này. Trong lúc đang lúng túng đã nghe lão đạo nhân cười lớn nói :
- Vị nữ thí chủ này sao lại đứng chắn đường bần đạo, xin nhường sang một bước để bần đạo...
Bạch Y nữ nhân dán mất nhìn vào mặt Cưu Thứ như mọc rễ vậy, ngoài Cưu Thứ ra dường như bà ta không để ý đến ai khác.
- Ta không cần biết ngươi là người thế nào, cũng không cần biết ngươi có ý định làm gì, nhưng...
Giọng của bà ba rít lên từng chữ một qua kẽ răng, khiến cho mọi người nghe phải lạnh xương sống. Không đợi người khác xen lời bà ta nói tiếp :
- Từ nay về sau nếu ngươi chỉ cần đụng ngón tay vào Mao Vản Kỳ, ta sẽ chặt tay ngươi. Mắt ngươi nếu còn nhìn Mao Văn Kỳ, ta sẽ móc mắt ngươi. Vả lại... ngươi nếu không chấm dứt ngay nụ cười trên mặt ngươi, ta sẽ làm cho ngươi vĩnh viễn không tìm thấy được nụ cười.
Nói xong ánh mắt bà ta vẫn chăm chú nhìn Cưu Thứ, nhìn nét cười trên mặt chàng.
Nụ cười vốn có trên mặt chàng quả nhiên biến mất, Bạch Y nữ nhân “hừ” một tiếng vẻ vừa lòng, nhưng tiếng “hừ” chưa dứt, Cưu Thứ bỗng phá lên cười nói :
- Lời nói của đại nương tại hạ nghe chẳng hiểu gì hết cả. Nếu đại nương không phiền lòng, xin nói ro cho biết tại hạ vì sao không được nhìn Mao Văn Kỳ?
Lúc này Cưu Thứ thấy nét mặt bà ta vẫn không có biểu hiện gì, nhưng ánh mắt lại bắt đầu di động. Trong ánh mắt bà ta chứa đầy sự đau khổ và mâu thuẫn, loại nhãn sắc này chỉ có những người cố khắc chế dục vọng mới có, chàng không biết vì sao một người dường như không hề có tình cảm như bà ta lại có loại nhãn sắc đó.
Bạch Y nữ nhân chợt đưa hai tay ra, Cưu Thứ thầm kinh ngạc, không ngờ bà ta lại vỗ hai bàn tay vào nhau cái “bốp”, miệng nói :
- Không đi hả?
Vị đạo nhân đảo mắt quan sát, miệng liền thâu liễm nụ cười, dường như đang cố suy nghĩ điều gì. Cưu Thứ liền mỉm cười đáp lại :
- Tại hạ đang muốn đi, nhưng đại nương đứng chắn đường....
Chưa dứt lời, bỗng nghe vị bạch phát đạo nhân hét lớn :
- Độc Long chưởng?
Bạch Y nữ nhân nói giọng lạnh lùng :
- Không sai!
Vị đạo nhân như bị vấp phải rắn, liền nhảy lùi lại hai bước. Cưu Thứ giật mình cả kinh, bị lão nhân nắm tay nên chàng cũng nhảy lùi theo.
Chàng cảm thấy lão đạo nhân nắm tay mình càng lúc càng chặt hơn, cánh tay bỗng được thả ra, trước mắt chàng hoa lên, lão đạo nhân đã lao người lên, song chưởng phát ra đánh thẳng vào Bạch Y nữ nhân.
Chưởng thế nhanh như gió, chưởng phong mạnh như bão. Cưu Thứ thầm thán phục, vị đạo nhân này võ công quả bất phàm.
Bạch Y nữ nhân liền lách người sang năm xích, thốt lên :
- Ngươi thấy rồi chứ? Đây là lão ta bức bách ta động thủ chứ không phải ta cố ý phá giới.
Vừa nói, bà ta vừa dời ánh mất nhìn sang phía bức tường bên phải, rồi phất tay áo, một chưởng phát ra với kình lực ôn nhu nhằm vào hướng lão đạo nhân Chưởng thế tuy nhẹ, nhưng lão đạo nhân dường như đã sợ hãi sẵn, không dám tiếp chưởng của bà ta.
Cưu Thứ đang suy tính chưa định được nước cờ, bất ngờ từ phía bờ tường bên phải vọt lên một bóng người, giọng nhỏ nhẹ vang lên :
- Sư tỉ...
Cưu Thứ vừa thoáng thấy người đó liền buộc miệng kêu lên :
- Văn Kỳ, quả nhiên là nàng ở nơi này.
Chàng chưa dứt lời, bỗng cơ một luồng chưởng phong ập tới, chưởng phong nhẹ và ôn nhu, tợ như không có lực đạo. Cưu Thứ đang tập trung chú ý đến Mao Văn Kỳ, thoáng thấy chưởng ập tới, theo bản năng tự vệ chàng cũng phát ra một chưởng.
Nhìn thấy chưởng của chàng và chưởng của Bạch Y nữ nhân sắp xáp vào nhau, lão đạo nhân mặt biến sắc, quát dừng lại không kịp. Cùng lúc, Mao Văn Kỳ từ trên tường đáp người xuống, than một tiếng buồn buồn gọi :
- Sư tỉ! Sao lại như vậy?
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
1205 chương
143 chương
38 chương
107 chương
88 chương
133 chương
5 chương
14 chương
289 chương