Kim Kiếm Tàn Cốt Lệnh
Chương 10 : Duyên tình vướng nặng
Mậu Văn thầm buồn cười :
- Xem ra bọn họ ai cũng đều có tình tứ đối với Mao Văn Kỳ?
Chàng mỉm cười nhìn bọn họ đoán tiền, nhưng nếu như bốn thiếu niên kia nhận ra ẩn ý trong nụ cười của chàng, thì e rằng không có ai dám nhận là “Sứ giả cho mỹ nhân”.
Cuối cùng “hạnh vận” đã đến với chàng thiếu niên có nước da trắng muốt, ba người còn lại phân hướng phi ngựa đi. Mậu Văn quay sang hỏi :
- Quý tính các hạ?
Hoàng y thiếu niên trả lời với giọng kiêu ngạo :
- Tại hạ là Khổng Hy, tuy nhiên trong giang hồ đều xưng là “Ngọc Bích sứ giả”...
Chưa hết lời đã quay sang trò chuyện với Mao Văn Kỳ, nét mặt lại đổi khác hoàn toàn.
Mậu Văn chẳng hề để tâm đến, trên mặt vẫn luôn rạng nụ cười. Mao Văn Kỳ bặm môi, muốn vị “Ngọc Bích sứ giả” đi khỏi cho rảnh mắt. Khi liếc mắt nhìn sang Mậu Văn, nàng lại nở nụ cười tươi tắn.
Khổng Hy không phải là người ngốc, trên đường đi nhìn ánh mắt và cử chỉ đầy oán hận của Mao Văn Kỳ, đều biết rõ do chàng thiếu niên thư sinh này mà ra cả.
Mậu Văn vẫn chẳng hề lên tiếng, giống như đều đặt ngoài mắt ngoài tai cả.
Mao Văn Kỳ với tính khí cuồng ngạo trước đây, giờ tự dưng tan biến đâu mất, thay đó là sự e lệ ngượng ngùng như thiếu nữ ở chốn buồng the.
Đặt chân đến Ngô Hưng, vì khách điếm đông người. Mậu Văn phải nghỉ lại cũng phòng với Khổng Hy.
Đêm ngả về khuya, Khổng Hy bỗng nghe ngoài song cửa có tiếng động.
Anh ta hành tẩu đã lâu trên giang hồ, phản ứng rất nhanh, liền nhảy xuống giường xỏ chân vào giày, thấy Mậu Văn vùi đầu ngủ say, thầm rủa: “Thứ bất tài”.
Khổng Hy co người bay qua song cửa, xem thử bên ngoài có chuyện gì phát sinh.
Phía trước quả nhiên có bóng người thoắt hiện. Khổng Hy cười gằn một tiếng, tung người lao theo.
Mao Văn Kỳ cũng bừng tỉnh, phát giác bên ngoài có tiếng động lạ, vội bay người ra song cửa, nhưng bên ngoài vẫn tịch mịch vắng lặng không một bóng người.
Ngừng lại khoảnh khắc, Mao Văn Kỳ nhún người bay đi rất nhanh, ánh mắt đảo nhìn tứ phía, bất chợt phát hiện trên cây bạch dương có một bóng người, nàng ta không chút chần chừ, lao người tới như tên bắn.
Trong màn đêm dày đặc, phía bên kia có tiếng chó sủa, không biết là đã phát hiện kẻ lạ, hay là không chịu nổi cảnh tịch mịch của đêm xuân, phải cất tiếng sủa vang giống như mèo hoang cất tiếng kêu giữa đêm trường cô quạnh.
Mao Văn Kỳ không dám khinh xuất cũng không lên tiếng, thân bình đang bay đột nhiên dừng lại, đôi nhãn châu mở to chú nhìn bóng người tợ như đang khiêu chiến, vẫn đứng yên trên cây không nhích động. Mao Văn Kỳ phẫn nộ trợn mắt, từ miệng phát ra tiếng quát nhỏ, tay vung nhanh, ba điểm sáng xanh lè vụt bay.
Không ngờ bóng người vẫn không di động, ba mũi “Đồ Long châm” của Mao Văn Kỳ đều phóng trúng vào người, người đó không những đứng nguyên, lại chẳng kêu lên một tiếng, giống như xem “Đồ Long châm” ám khí tuyệt nghệ của “Đồ Long Tiên Tử” không ra gì.
Mao Văn Kỳ thật sự kinh ngạc, rút thanh trường kiếm, ánh sáng lóe lên rực sáng, nàng ta bất chợt kêu lên một tiếng kinh hãi.
Thì ra khi hồng quang lóe sáng, Mao Văn Kỳ phát hiện bóng người trên cây lại là Khổng Hy, nàng ta hoa dung biến sắc.
Mao Văn Kỳ bay tới sát nhìn xem. Khổng Hy đã bị địch phương điểm trúng huyệt “Ngọc Chẩm” sau hậu đầu chỉ trong một thời gian rất ngắn. Người bị treo trên cây bằng một sợi thiếc rất nhỏ. Ba mũi “Đồ Long châm” đều găm trúng các vùng huyệt “Nhũ Tuyền” và “Kỳ Môn” trước ngực, chỉ còn lại chuôi phía sau sáng lấp lánh.
Trong đêm tối, khuôn mặt trắng bệch của Khổng Hy lại càng thêm ghê rợn hơn, đôi mắt lồi lồi ra khỏi tròng.
Gió đêm lùa qua, Mao Văn Kỳ cơ linh thất thoát, vội quay mặt đi hướng khác không dám nhìn cảnh tượng như vậy. Nàng ta giờ mới hiểu rằng mình là nữ nhi, có rất nhiều điều không thể tự giải quyết được, nhất là đối với cõi chết.
Bỗng nhiên nàng ta nghĩ đến Mậu Văn, trong lòng cấp hoảng, vội lao người trở về khách điếm.
“Chàng ta không biết có bị...”
Mao Văn Kỳ hồn tiêu phách lạc.
Nhân vật ẩn hiện như ác quỷ trong địa ngục, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất ma chưởng xóa sổ những người trên thế gian, mà những người đó đều có quan hệ với Mao Cao. Mao Văn Kỳ trong lòng vô cũng hoang mang, hồn phách như bị bay tận trời xanh.
- Người đó là ai?
Mao Văn Kỳ thầm nghĩ.
- Kim Kiếm Hiệp? Nhân vật che mạng đen đó sao?
Ánh sao đêm mờ mờ, biến thân hình treo trên ngọn cây đó giống như quỷ mị hiện lên trước mặt Mao Vẫn Kỳ, nàng ta sởn gai ốc khắp người, mồ hôi tuôn xối xả.
- Lẽ nào người nằm trong phần mộ đột ngột sống lại để báo thù?
Mao Văn Kỳ không dám nghĩ thêm nữa, cũng không dám giải thích nỗi sợ hãi của mình. Trong bể não như ba đào trỗi dậy, nàng tuy không biết nên nghĩ điều gì, thế nhưng hình ảnh của Mậu Văn cứ chạp chờn hiện lên trong đầu Vì thế Mao Văn Kỳ tức tốc quay vào khách điếm, qua mấy lần tung người, nàng ta đã đến bên ngoài song cửa phòng ngủ của Mậu Văn, cửa sổ vẫn mở, Mao Văn Kỳ không ngần ngại nhảy vào.
Mậu Văn không hề hay biết vẫn trùm chăn ngủ. Mao Văn Kỳ vội bước tới đưa tay vỗ vào chăn, khi tay vừa tiếp xúc, nàng ta giật mình kinh ngạc, thì ra không phải là người mà là một đống chăn Mao Văn Kỳ đứng sững người, nỗi hoài nghi trỗi dậy trong lòng. Thình lình nghe sau thành giường có giọng hỏi nhỏ :
- Mao cô nương đó à?
Mao Văn Kỳ hồi bộp bước tới, thấy Mậu Văn đứng co ro sau tủ, nhìn thấy Mao Văn Kỳ, nỗi kinh hoàng mới nhẹ vơi đi.
Chàng ta như không chịu đựng nổi nữa, xuội người ngã xuống bên tủ, run giọng nói :
- Cô nương không đến, tai hạ e chết mất.
Chàng run tay chỉ lên trên tường. Mao Văn Kỳ nhìn theo, thấy một hàng chữ đại tự viết bằng phấn trắng trên tấm lụa đen: “Lấy máu trả máu”.
Mao Văn Kỳ giật bắn người. Cố sự mười bảy năm về trước nàng ta đã từng nghe qua, bốn chữ “Lấy máu trả máu” khiến nàng ta nhập mục kinh tâm, luồng khí lạnh chạy khắp người.
Mậu Văn nói giọng còn run :
- Vừa rồi khi ta ngủ, bỗng từ song cửa nhảy vào một người, trên tay cầm tấm lụa đó. Hắn ta dựng đầu tại hạ dậy và hỏi rõ tại hạ là ai rồi mới bay ra cửa biến mất.
Mao Văn Kỳ hỏi giọng gấp gáp :
- Người đó hình dáng như thế nào? Có phải toàn thân vận trang phục nhàu đen, đầu cũng trùm chiếc mạn màu đen không?
- Đúng vậy, thì ra cô nương cũng nhận ra hắn à?
Mao Văn Kỳ lắc đầu, chú mắt nhìn hàng chữ trên tường đến xuất thần.
Mậu Văn vịn vào mép tủ đứng dậy, nhìn theo sau lưng nàng ta, trên mặt chàng không còn chút gì gọi là sợ hãi cả.
Nhưng khi Mao Văn Kỳ quay đầu lại, thần sắc trên mặt chằng lập tức biến thành tái nhợt đi như vẻ quá hoảng sợ. Mao Văn Kỳ nhìn chàng với ánh mắt đầy thương cảm, nói :
- Anh chớ sợ, tôi ở đây bồi tiếp anh là tốt rồi.
Trên đôi má bất chợt hiện lên hai đóa hồng vân.
Mậu Văn ứng thanh lia lịa :
- Có cô nương ở cạnh bên thì quá tốt, nếu không thì....
Nếu không thì thế nào? Mậu Văn tuy không nói ra, nhưng dầu sao Mao Văn Kỳ đã thay chàng tìm ra lý do để ở lại trong phòng.
Ngọn đèn được thấp sáng, hai người ngồi đối diện bên chiếc bàn. Mao Văn Kỳ cảm thấy ánh mắt của Mậu Văn như ngọn lửa đang thiêu đốt tim mình, và trái tim nàng cũng bất đầu rực cháy.
Vì thế nàng nhớ hôm nay là đêm xuân...
Tuy ánh sao đêm xuân, không khí đêm xuân, cho đến tiếng mèo kêu trên nóc nhà, đều không có gì gợi cho nàng có một cảm giấc về “xuân”. Thế nhưng anh mắt của Mậu Văn lại báo hiệu cho nàng biết đây là ngày xuân.
Cũng không biết từ lúc nào, tay của họ nắm chặt vào nhau.
Vì thế họ ngồi như vậy cho đến lúc trời sáng, Mao Văn Kỳ quên đi tất cả, thậm chí quên cả thi thể của sư huynh đang bị treo bên cây một cách thảm thương ở ngoài trời.
Thế còn Mậu Văn thì sao?
Chàng ta cũng quên đi tất cả hay sao?
Nhìn nụ cười biểu hiện trên mặt chàng, người ta có thể tìm ra lời phúc đáp.
Nhưng Mao Văn Kỳ lúc này không còn chú ý đến.
Sáng hôm sau, toàn phủ Ngô Hưng đều xôn xao bởi cái chết của Khổng Hy.
Nhưng tất cả đều là một câu đố bí ẩn, chưa đến ngày vén mở ra thì không có người nào biết được chân tướng.
Hai người tiếp tục lên đường, cùng cưỡi ngựa sánh bước bên nhau. Người đi đường thấy vậy đều trầm trồ khen ngợi đây quả là một đôi tài tử giai nhân xứng đôi vừa lứa. Nhưng chuyện đời có nhiều cái uẩn khúc mà người ta không thể từ biểu hiện bên ngoài mà nhận ra được. Đôi nam nữ này cũng nằm trong trường hợp đó.
Trên đường đi hai người luôn ở cạnh bên nhau, từ đó tình cảm giữa hai người ngày càng khắng khít và sâu đậm hơn. Nhất là Mao Văn Kỳ, nàng không những biến thành một thiếu nữ ôn nhu e lệ, mà còn luôn quan tâm lo lắng cho Mậu Văn. Nàng cũng cảm thấy trái tim mình thật sự rung đông trước một người nam giới. Từ đó, trong cõi lòng trong trắng như giấy của Mao Văn Kỳ, được Mậu Văn viết lên trên với một chữ “tình”.
Bất cứ một người nào cũng đều hiểu, cuộc tình đầu tiên của cuộc đời người thiếu nữ là một ấn tượng sâu sắc và đẹp đẽ, đồng thời cũng vĩnh viễn khó phai mờ.
Cái chết của Khổng Hy tuy làm cho Mao Văn Kỳ thật sự bi ai, vì Khống Hy là đồng bạn với nàng từ thời thơ ấu, bốn chữ “Lấy máu trả máu” đầy kinh hoàng đó cũng khiến cho nàng sợ hãi, nhưng bao nỗi bi ai và sợ hãi đó đã không còn tồn tại trong lòng nàng nữa, vì lòng nàng đã bị chữ “tình” chiếm trọn.
Mậu Văn cũng phát hiện ra sức mạnh của chữ “tình” đang bốc cháy trong lòng nàng từ những cử chỉ và lời nói ôn nhu của nàng trong giao tiếp.
Nhưng chàng ta vẫn giữ một tính cách như thường ngày, nét mặt luôn hiện nụ cười kỳ bí, khiến cho mọi người không thể từ biểu hiện bên ngoài lại thấu hiểu được nội tâm của chàng.
Chàng ta là một nhân vật thần bí.
Nhưng Mao Văn Kỳ không hề chú ý đến điều đó. Trên đường đi, nàng ta giống như vị thần hộ pháp bảo hộ che chở cho chàng thư sinh “trói gà không chặt” đó, giống như một từ mẫu luôn quan tâm chăm lo việc ẩm thực cho chàng, đồng thời cũng giống như một người vợ hiền luôn ở bên cạnh chàng...
Từ Hàng Châu đi về vùng Bắc, phải men theo kênh đào. Trên đường đi mờ mờ khói tỏa, cảnh vật nên thơ, nhất là vùng Giang Chiết, được xem là nơi đẹp nhất Trung Nguyên.
Mao Văn Kỳ vãng lai trên con đường này đã rất nhiều lần, những nhân vật giang hồ ở vùng này có liên quan với Mao Cao, đương nhiên đều nhận biết Mao Văn Kỳ. Dường như đặt chân đến nơi nào, chỉ cần Mao Văn Kỳ lộ diện nơi đông người, lập tức có những nhân vật võ lâm đến bái hầu.
Mao Văn Kỳ như có phần chán ghét, nhưng Mậu Văn lại cảm thấy hứng thú đối với họ, thậm chí còn trò chuyên với từng người và hỏi kỹ tính danh địa chỉ của họ.
Mao Văn Kỳ lắm phần ngạc nhiên, không biết vị phú gia công tử này vì sao lại nảy sinh hứng thú đối với những hào sĩ rơm rác đó. Nhưng chỉ cần Mậu Văn cao hứng là nàng ta thích thú lắm rồi.
Đến Túc Thiên, bọn họ vào nghỉ lại khách điếm. Vào buổi hoàng hôn đầu hạ, cảnh vật tuyệt vời, Mao Văn Kỳ đẩy nhẹ song cửa, nhìn bầu trời đầy sao, nói giọng dịu dàng :
- Chúng ta khỏi phải ra ngoài, bảo bọn tiểu nhị đem thức ăn lên, ngồi đây vừa ăn vừa ngắm sao trời cũng được.
Mậu Văn bước tới vỗ nhẹ vào vai Mao Văn Kỳ, chưa nói gì nàng ta đã lên tiếng :
- Anh nhất định phải ra ngoài thôi à?
Nàng uốn người, yểu điệu trách nhẹ :
- Tôi thật cảm thấy kỳ quái, vì sao anh cứ thích giao thiệp với bọn người tầm thường đó? Chúng ta ở đây ăn yên tĩnh thoải mái hơn nhiều.
Mậu Văn vẫn không nói, nhưng cuối cùng hai người cùng dạo bước ra ngoài.
Tiểu trấn Túc Thiên về đêm tuy không náo nhiệt đông đúc. Nhưng cũng đèn đuốc rạng ngời.
Bọn họ ra khỏi khách điếm, vừa rẽ sang con ăn đường phía trái, Mậu Văn bỗng thấy mắt mình sáng lên, bèn mỉm cười quay sang Mao Văn Kỳ. Nàng đưa mất nhìn về phía trước, đôi mày liễu hơi nhíu lại.
Thì ra người trên đường này đều vặn y trang màu vàng, không lẫn lộn một màu khác. Đây đương nhiên không phải là một sự trùng hợp, mà chỉ có duy nhất một nguyên nhân: những người trên là những băng nhóm trực thuộc phe phái của Mao Cao.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, bỗng có hai gã đại hán cũng vận y phục màu vàng chạy lại chặn ngang trước mặt, nói lớn :
- Con đường này đêm nay được “Thiết Thủ Tiên Viên” Hầu tứ gia mượn sử dụng, các ngươi muốn ăn uống hãy đi chỗ khác, các phạn điếm trên đường này đêm nay đều ngưng bán.
Mao Văn Kỳ nhíu mày ngạc nhiên. Mậu Văn lại cười ha hả, chỉ sang Mao Văn Kỳ, nói :
- Các hạ có biết vị cô nương này là ai không?
Nói chưa xong lời Mao Văn Kỳ liền ngoảnh đầu bỏ đi, miệng mở lời quở trách :
- Anh hà tất phải nói ra lai lịch, xem ra nơi này đang có chuyện rắc rối, tôi không muốn bị liên lụy.
Mậu Văn đánh mắt quan sát. chợt thấy có hơn mười người xuất hiện đang đi tới. Chàng ta “ồ” lên một tiếng, vì bọn họ đều vận áo quần vá trăm lớp, rõ ràng là nhóm ăn xin
- “Nhưng ăn xin sao lại tụ tập thành nhóm?”
Mậu Văn phân vân suy nghĩ, thấy lão đi đầu quét ánh mắt nhìn chàng một cái, ánh mắt tợ như hai làn điện xuyên thẳng vào người chàng.
Mậu Văn chợt động lòng. Nhóm ăn xin lại tiến thẳng vào con đường cấm.
Hai gã đại hán không những không ngăn cản, lại còn tránh ra xa.
Mậu Văn cảm thấy kỳ quái, còn Mao Văn Kỳ lại dán mắt nhìn theo nhóm ăn xin, miệng lẩm bẩm :
- Thật la lùng, họ sao lại sinh sự với Cùng Gia bang, ai gây ra họa này chứ?
Thần sắc trên mặt nàng thoạt biến đổi khác thường, cúi đầu trầm ngâm giây lát, nàng ta kéo tay Mậu Văn nói :
- Chúng ta vào xem sao.
Mới đặt chân đến đầu đường, hai gã đại hán kia vội cung kính cúi đầu. Mậu Văn ngạc nhiên thầm nghĩ :
- “Lẽ nào họ đã nhận ra nàng ta sao?”
Mao Văn Kỳ đương nhiên cũng có suy nghĩ như vậy. Bất ngờ từ đàng sau có tiếng người ho khan một tiếng. Mậu Văn quay đầu nhìn, thấy bốn gã đại hán đang đi sau lưng, vì tiếng ồn ào trên đường phố làm át đi nên không nghe tiếng động của họ.
- “Thì ra đối tượng mà hai gã đại hán cung kính chào lại không phải là ta”.
Mậu Văn cảm thấy buồn cười.
Gã đại hán đi đầu chẳng cần đưa mắt nhìn hai người. Mao Văn Kỳ nổi giận hừ một tiếng, liền đưa tay đẩy một cú trên đầu vai, gã ta chúi người lui mấy bước, loạng choạng định ngã.
Cả bọn cùng phẫn nộ hét lên một tiếng, một tên thoắt người lao tới, tay trái xuất chỉ điểm vào mắt Mao Văn Kỳ, tay phải đánh vào vùng ngực, miệng quát :
- Tiểu nha đầu muốn tìm cái chết hả?
Mao Văn Kỳ đỏ mặt, nên biết rằng nhân vật chính phái võ lâm khi đối phó với nữ giới không đánh vào những bộ vị đó. Nàng ta xoay người định ra tay, không ngờ đối phương bị gã đại hán đi đầu nắm giật lùi lại. Thì ra gã ta chính là “Thiết Thủ Tiên Viên” Hầu Lâm, thanh danh hưởng lượng ở vùng Giang Chiết.
Đến giờ gã mới nhận ra Mao Văn Kỳ, vội ôm quyền thi lễ niềm nở nói :
- Thì ra là Mao cô nương, ngu thúc không nhìn thấy, xin cô nương bớt giận.
Mao Văn Kỳ mở lời trách :
- Tôi lại cho rằng thúc thúc không nhận ra tôi.
Nàng ném ánh mắt nhìn gã đại hán định ra tay khi nãy, lạnh giọng nói :
- Vị anh hùng này quyền cước khá lắm, ta muốn lãnh giáo hắn một chiêu mới được.
Gã ta mặt đang đỏ như gà hăng máu, nghe song phương bên hỏi bên đáp, cũng đoán được nàng là ai, mặt mày lập tức tái mét đầy vẻ sợ sệt.
- Sao trước hùng hổ sau lại rụt cổ rụt đầu vậy?
Mao Văn Kỳ gằn giọng, Mậu Văn không khỏi buồn cười.
- Cô nương đến thật là đúng lúc, rất tốt.
Hầu Lâm nhe răng cười mừng rỡ nói, nhìn mặt gã khiến người ta liên tưởng đến con khỉ, hai thái dương gồ lên, trông thật xấu xí nhưng không có ai dám xem thường.
Gã ta nói tiếp :
- Nhị vị từ xa đến đây, ngu thúc xin mời dùng bữa cơm đạm bạc, nhân tiện ngu thúc bẩm báo một chuyện. Hôm nay thật sự gặp chuyện trọng đại, ngu thúc vốn đã phái người đến Hàng Châu phi báo với lệnh tôn, nhưng cho đến giờ vẫn biệt vô âm tín. Ngu thúc đang cấp hoảng, rất may gặp cô nương ở đây Mao Văn Kỳ nghiêm nét mặt nói :
- Hầu tứ thúc, ông sao lại đụng chạm đến Cùng Gia bang. Phụ thân tôi cũng đã từng nói không nên sinh sự với họ.
- Có gì cứ vào rồi nói sau.
Hầu Lâm thở ra có vẻ lo lắng.
Bọn họ cùng tiến vào. Mậu Văn ngước mắt nhìn quanh giờ mới biết rằng hai chữ “trọng đại” mà Hầu Lâm nói quả không phải là hư ngôn.
Con đường này dài độ hơn mười trượng, hai bên có ít nhất ba bốn mươi tửu lầu, bên trong đều ngồi chật ních người. Mậu Văn đánh mắt nhìn qua đủ biết những nhân vật này đều là thuộc hạ của Mao Cao, hoặc là những thành phần được họ mời tới.
Rất kỳ quái là những nhân vật võ lâm hội tụ đông đúc như vậy lẽ ra rất ồn ào mới phải, ở đây lại yên tĩnh lạ thường.
Bọn họ cùng tiến vào một tửu lâu rộng lớn.
Vừa đến cửa tửu lâu, nghe phía đầu kia đường có tiếng động, mọi người quay nhìn, thấy có hơn mười hòa thượng bận áo cà sa đang đi tới.
Sắc mặt của Hầu Lâm càng biến đổi trông rất khó coi.
Những vị hòa thượng đến trước tửu lâu đều dừng lại, chỉ có ba vị bước vào tửu lâu.
Mậu Văn làm như vẻ khách bàng quang, nhưng kỳ thực chàng ta luôn để mắt chú ý, thấy ba vị hòa thượng đi đầu thân hành tuy gầy ốm, nhưng dáng đi như rồng, bước như hổ, mới nhìn đủ biết họ có lai lịch không vừa.
Mao Văn Kỳ tỏ ra lo lắng, liền bước đến bên cạnh Mậu Văn, bảo vệ chàng “thư sinh non trẻ” của nàng, bên tai lại nghe câu Phật hiệu: “A di đà Phật”.
Lão hòa thượng đi đầu đã đến tuổi cổ lai hy, mặt hóp không có một ưtí thịt, nếp nhăn chằng chịt, đôi mày dài sụp xuống, xem ra đã sắp đến ngày nhập thổ.
Chấp hai tay tuyên câu Phật hiệu xong, lão lớn tiếng nớt tiếp :
- Bần tăng Mặc Nhất này từ Tung Sơn đến, thuộc loại khách không mời lại tới nhưng Hầu lão gia hành động lần này đã có liên quan đến võ lâm thiên hạ.
Thiếu Lâm cũng là một phái trong võ lâm, nghĩ rằng Hầu lão gia cũng không nên cự tuyệt sự có mặt của bần tăng.
Bốn chữ “Tung Sơn Mặc Nhất” vừa nói ra, bon Hầu Lâm mặt đều biến sắc, khiến cho Mậu Văn không khỏi chú mắt quan sát vị hòa thượng phái Thiếu Lâm này. Hầu Lâm gượng cười đáp.
- Tại hạ Hầu Lâm, đã từng nghe đại danh chư vị, nhưng tại hạ cho rằng chư vị thần tăng đều đã dứt tuyệt thế tình tham thấu tạo hóa, bởi vậy không màng chi thế sự nhân tình. Như hôm nay chư vị đến đây, tại hạ vô cùng hoan hỷ.
Mặc Nhất thượng nhân đôi mắt hơi nhìn xuống, hai tay chấp phía trước, không để ý gì lời nói sâu sắc của Hầu Lâm, dẫn hai vị hòa thượng kia tiến thẳng vào tửu lâu.
Mao Văn Kỳ càng ngạc nhiên hơn, không hiểu Hầu Lâm đã gây ra những chuyện gì, làm kinh động đến cả những vị hòa thượng Thiếu Lâm vốn gần mười năm nay không đoái hoài đến chuyện trong võ lâm, vả lại nhìn tình hình để suy đoán, phụ thân của nàng hoàn toàn không biết đến chuyện này, tất cả đều do Hầu Lâm tạo ra.
Mao Văn Kỳ ném ánh mắt oán trách nhìn Hầu Lâm. “Linh Xà” Mao Cao lâu nay tuy đã giành được bá nghiệp võ lâm, nhưng đối với các môn phái như Thiếu Lâm, Võ Đương, Côn Luân, gã ta vẫn không dám khi dễ đụng chạm đến.
Những bậc trưởng lão của các môn phái này lâu nay cũng không đếm xỉa gì đến thế sự, đệ tử của họ xuống núi hành đạo cũng không hề hỏi đến chuyện của Mao Cao. Đây đương nhiên là do Mao Cao có mưu mô xảo quyệt, hành sự đều là hô hào quang minh chính đại. Thời gian gần đây Mao Cao càng thận trọng hơn, ít làm những chuyện tày trời như trước đây, vì sợ các đại môn phái căm ghét và phá hủy cơ nghiệp của hắn tiêu tan như mây khói.
Mao Văn Kỳ hôm nay tận mắt nhìn thấy có những nhân vật của Cùng Gia bang và phái Thiếu Lâm, trên lầu là những ai còn chưa biết. Nàng thầm trách Hầu Lâm sao lai giỡn mặt với những nhân vật sát tinh này?
Hầu Lâm mặt cũng bao trùm bao nỗi ưu sầu, than ngắn thở dài, từ từ bước lên lầu. Mao Văn Kỳ kéo tay Mậu Văn đi theo sau. Mậu Văn cảm thấy lòng bàn tay nàng ta rịn ướt, không khỏi cười thầm.
Điều mà Mao Văn Kỳ không ngờ tới là trên lầu có độ hai ba mươi người ngồi phân rải ở hơn mười chiếc bàn, một gã đại hán to mập ngồi cạnh cầu thang, thấy Hầu Lâm vừa ló đầu lên, gã ta liền vỗ bàn nói giọng hung dữ :
- Thật khốn nạn, làm Ngụy mập này đợi đây cả nửa ngày.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
1205 chương
143 chương
38 chương
107 chương
88 chương
133 chương
5 chương
14 chương
289 chương