Kim Kiếm Lệnh
Chương 64 : Gia đình của Thanh Thành Bạch Phi Yến
Vệ Thiên Tường thấy hân hoan trong lòng, quay lại nhìn Lăng Vân Phụng mỉm cười nói :
- Phụng muội, có cảm thấy nhiều sự biến đổi trong người đấy chứ. Công lực chúng mình đã tăng tiến gấp mấy lần lúc trước rồi đấy nhé.
Lăng Vân Phung sung sướng nhoẻn miệng cười. Gót sen nhẹ nhàng điểm xuống mỏm đá, thân hình đã vọt lên như chiếc pháo thăng thiên, bay sà xuống chân núi không chut mệt nhọc. Khoảng xa của cái nhảy cũng gần hai truc trượng!
Nàng hỏi Vệ Thiên Tường :
- Này Tường ca ca, người vừa cứu thoát và cho chúng ta ăn củ Thiên Niên Tuyết Sâm vừa rồi là ai vậy?
Vệ Thiên Tường vừa đem cái lai lịch của Thù Tiên Địch Túy Ông kể lại một lượt.
Chàng ngỏ ý muốn tìm Chu thúc thúc rồi mới rời đi nơi khác.
Lăng Vân Phụng nói :
- Thế nào Chu thúc thúc cũng cố sức tìm anh cho được. Nếu tìm không được chắc chắn ông ta sẽ đi vào quan nội vì đại hội Ngũ Lão Phụng gần đây có sự an nguy của toàn thể các đại môn phái trên võ lâm. Từ nay đến ngày đại hội chỉ còn chừng hai tháng nữa, đường lại cách xa muôn trùng hiểm trở, nếu bắt đầu đi từ lúc này cũng không phải là sớm đâu. Theo tiểu muội nhận xét trình độ võ công của ca ca tăng tiến rất nhiều, đủ sức đối đầu với tất cả bọn cường địch, khỏi cần phải che đậy hành tung nữa, dọc đường nên đường đường chính chính dùng tên Vệ Thiên Tường để Chu thúc thúc nghe tin mà tìm đến cho tiện.
Thấy nàng nói hữu lý, Vệ Thiên Tường gậtt đầu lia lịa nói :
- Phụng muội nói có lý lắm. Chúng ta chứ như vậy mà làm được rồi.
Thế rồi hai bóng người song song bay vọt lên như sao băng, từ sườn núi Mộc Thập Tháp Khắc sà xuống, dần dần biến mất trong màn đêm mờ mịt.
* * * * *
Nam Cung Uyển từ khi giả dạng Cùng Lai Quái Tẩu, trúng phải độc vô hình của Đường Viêm Thường, nằm ngất xỉu mê man tại vệ đường dưới chân núi Nga Mi, đến khi tỉnh dậy đã nghe văng vẳng bên tai có tiếng người nói :
- Ồ, tỉnh rồi, đã tỉnh lại rồi! Uyển tiểu thư đã tỉnh.
Nam Cung Uyển dịu mắt đưa mắt nhìn quanh, định gượng ngồi dậy, nhưng đã có người nắm chặt vai mình khẽ dí xuống. Một giọng nói quen thuộc se sẽ lọt vào tai :
- Uyển thư thư, chị đang trúng “Vô Hình Chi Độc” của lão Đường Viêm Thường mơi tỉnh lại, trong người chưa được mạnh cần nằm yên tĩnh dưỡng một thời gian cho lại sức.
Nàng mở mắt nhìn thấy mình đang nằm trong một căn nhà lá xinh xinh nhỏ nhắn, bài trí thật gọn gàng sạch sẽ, phía trước giương có ba nàng thiếu nữ xúm xít chung quanh tha thiết nhìn mình.
Ba nàng này đều là quen biết chứ không ai xa lạ.
Người đang nắm vai mình là Tu La Ngọc Nữ Tu Ngọc Nhàn còn hai người kia là Chưởng Thượng Châu Tống Thu Vân và Thanh Thành Bạch Phi Yến.
Hồi tưởng lại bao chuyện đã qua, nay chợt nhớ lại từ khi bực mình Vệ ca ca, đã tách mình ra đi không để lại lời từ biệt. Nàng oán hận giá như hồi đó chờ đợi công việc Kim Lăng xong xuôi, mình cùng Vệ ca ca hồi sơn, có lẽ Vệ ca ca không đến nỗi bỏ mạng về tay phụ thân mình.
Bây giờ nghĩ lại ăn năn cho mấy thì cũng đã xong rồi. Chàng đã chết, mọi sự đã hết.
Nghĩ đến đây, một niềm đau xót trào dâng, hai hàng lệ như xé mi trào ra khóe mắt. Nam Cung Uyển sụt sùi khóc.
Tu La Ngọc Nhàn cố nuốt lệ nói :
- Uyển thư thư, thân thể chị còn yếu lắm, nội thương chưa lành, chớ nên mủi lòng khóc lóc mà có hại.
Nam Cung Uyển miễn cưỡng cười và hỏi :
- Ngọc Nhàn muội muội đây là đâu. Tại sao các chị lại có đủ mặt chốn này?
Bạch Phi Yến thấy Nam Cung Uyển đã tỉnh vội vàng chạy thẳng ra ngoài cất tiếng gọi lớn :
- Cha ơi, Uyển thư thư đã tỉnh lại rồi.
Tu Ngọc Nhàn ngồi bên giương săn sóc cho nàng rồi đem việc Thanh Thành Giản chân nhân gặp nàng ngất xỉu dọc đường ra tay cứu chữa, thời may ba chị em Tu, Bạch, Tống vừa đi đến gặp được kể lại đầu đuôi rõ ràng.
Vừa lúc đó Bạch Phi Yến cùng đi vào với một vị đạo nhân, mực áo lông hạc đầu tết tóc có búi theo kiểu các đạo sĩ.
Nam Cung Uyển biết ngay là phụ thân của Bạch Phi Yến tức là Thanh Thành Giản chân nhân, như Tu Ngọc Nhàn vừa kể qua.
Nàng vội vàng bảo Tu Ngọc Nhàn :
- Ngọc Nhàn muội tử, hãy đỡ hộ chị ngồi dậy để chào lão tiền bối.
Tu Ngọc Nhàn mỉm cười bảo nhỏ :
- Uyển thư thư, Giản lão tiền bối cũng là người nhà cả chứ có ai xa lạ đâu mà thư thư ngại ngùng. Chi cứ nằm yên để tịnh dưỡng.
Giản chân nhân gật đầu nói :
- Vô Hình Chi Độc của Độc Tẩu Đường Viêm Thường vô hình vô sắc, lúc trúng phải không thể biết được. Đến khi chất độc thấm vào mình và phát ra rồi thì vô phương cứu vãn. Hiện nay trên giang hồ hiếm người có thể giải chất độc này. Cô nương ngất đi sáu canh giờ mà tỉnh lại được cũng là điều vô cùng đặc biệt. Hịên nay chất độc tuy chặn đứng lại chứ chưa trục được hết ra ngoài. Không nên cử động nhiều, tâm thần cũng không nên xao xuyến vì những lo âu nghĩ ngợi. Cần nằm tĩnh dưỡng thêm để bần đạo xem mạch lại rồi cho uống thêm vài hườn thuốc “Liên Chi Hồi Xuân đan” sẽ an toàn vô sự.
Nam Cung Uyển nằm trên giường đưa mắt nhìn Giản chân nhân nói chuyện, nàng thấy vị tiền bối này có đôi mắt thật hiền từ đầy tình cảm thiết tha, vừa trông qua đã nổi lên một niềm cảm mến, tuy không thể mô tả hết sự xúc động từ đáy lòng như cảm giác hình như gặp được một thân nhân lâu ngày xa cách.
Nàng liền vội đáp :
- Vãn bối mang ơn lão tiền bối tận tình cứu mạng. Cuộc sống này...
Giản chân nhân không đợi nàng nói hết câu đã vui vẻ cắt ngang :
- Nam Cung cô nương không nên quá khách khí, người trong võ lâm cùng nhau lẽ nào thấy tai nạn mà không cứu giúp, âu cũng là bổn phận thiêng liêng của khách giang hồ.
Ông vuốt râu cười hà hà rồi nói tiếp :
- Lúc mới gặp, lão phu tưởng là Bàng đạo hữu đấy chứ. Tài hóa trang như vậy kể ra cũng ít có.
Bạch Phi Yến đi tìm một chiếc ghế dệm đặt bên giường nằm để phụ thân ngồi bắt tay xem mạch.
Giản chân nhân nắm tay xem mạch hồi lâu ngẩng nhìn lên lộ vẻ mặt vui tươi hớn hở nói :
- Cô nương tuy đã uống “Linh Chi Hồi Xuân đan” nhưng lẽ ra cứ cách ba giờ lại uống một viên, ít ra cũng phải uống đến năm viên mới sạch được dư độc. Cô nương mới uống có hai viên mà bao nhiêu chất độc hầu như hoàn toàn tiêu mất có lẽ trong thân thể cô nương có ẩn tàng một chất gì có sức kháng cự mãnh liệt nên mới được như thế ấy. Hay là trước đây cô nương đã từng uống những loại thuốc nào đặc biệt hoặc linh đơn của bậc cao nhân nào chăng?
Nam Cung Uyển suy nghĩ một chặp rồi nói :
- Vãn bối mẹ chết sớm từ hồi còn thơ ấu, việc bú mớm không được đầy đủ nên thể xác yếu đuối. Nhờ gia phụ có luyện được “Bách Doanh đan” thỉnh thoảng cho ăn một viên mãi đến ngày nay. Lão tiền bối có đề cập đến linh đơn có lẽ là thứ thuốc ấy chăng. Gần đây vì đã sang đông nên vãn bối mới uống thêm một viên nữa.
Giản chân nhân hỏi :
- Năm nay cô nương được bao nhiêu tuổi rồi.
Nam Cung Uyển nói :
- Vãn bối năm nay được mười bảy tuổi.
Giản chân nhân đưa mắt nhìn Bạch Phi Yến rồi nói :
- Như thế thì cùng một tuổi với Phi Yến rồi.
Suy nghĩ thêm một chặp, Giản chân nhân lại hỏi thêm :
- Cô nương có biết lệnh đường qua đời từ lúc nào không?
Nam Cung Uyển đáp :
- Vãn bối được nghe gia phụ nói mẫu thân sinh cháu chưa đầy một năm đã qua đời.
Bạch Phi Yến chớp mắt mấy cái hình như có sự xúc động bất ngờ rồi nói luôn :
- Ồ Uyển thư thư! Hoàn cảnh của thư thư không khác nào tiểu muội. Trong lúc tiểu muội còn chưa ẵm, chưa đi được mẫu thân cũng sớm từ giã cõi trần, gia phụ phải sống cảnh gà trống nuôi con.
Giản chân nhân đưa mắt nhìn hai nàng rồi phát lên một tràng cười giòn giã. Tiếng cười rung lên làm vang động căn nhà, rồi đưa tay ngoắt Bạch Phi Yến lại gần.
Bạch Phi Yến tựa má vào vai cha già nũng nịu nói :
- Phu thân cười chúng con đấy sao?
Giản chân nhân ngưng bặt tiếng cười, nét mặt bỗng trở nên trầm ngâm buồn buồn. Ông mơ màng nhìn lên trần nhà như muốn nhớ lại hình bóng xa xăm rồi đưa tay vuốt mái tóc của con gái run run noí :
- Con ơi, con có biết đích xác là mẹ con chết bao giờ không?
Bạch Phi Yến trố cặp mắt bồ câu đen láy nhìn cha hỏi lại :
- Phụ thân, chính phụ thân bảo rằng má con chết khi con vừa mười tháng, sau khi sinh sản nguyên nhân khí huyết còn kém và thân thể quá yếu đuối, có quả thật như vậy không mà hôm nay phụ thân lại hỏi như thế?
Giản chân nhân đưa cặp mắt u buồn nhìn con từ từ nói :
- Con ơi, hồi đó con còn nhỏ, vì con hỏi mẹ nên cha chỉ nói như vậy mà thôi.
Bạch Phi Yến trợn mắt hỏi gấp :
- Ủa chả lẽ má của con không chết vì đau yếu sinh đẻ hay sao?
Giản chân nhân rươm rướm nước mắt, hàm râu bạc rung lên vì xúc động. Một sự đau đớn xâm nhập tâm tư ông sẽ lắc đầu nói nhỏ :
- Con, má con đã bị người ta sát hại.
- Trời ơi, má con bị ngưòi ta sát hại! Kẻ ấy là ai, tại sao xưa nay phụ thân tìm cách giấu diếm con hoài, không chụi cho con biết sự thật để tìm cách trả thù cho má?
Giản chân nhân bùi ngùi nói :
- Con ơi, cha thấy con còn nhỏ dại, dù nói ra cũng chẳng làm được gì và nhiều khi còn có hại nữa. Tuy nhiên cho đến ngày chính cha cũng chưa biết kẻ thù là ai nữa.
Bach Phi Yến sững sờ. Nàng không còn biết nói gì hay làm gì hơn nữa để vơi bớt nỗi lòng, chỉ biết ngồi yên bụm mặt sụt sùi khóc mãi.
Giản chân nhân thở dài hỏi :
- Con ơi, con có biết tại sao cha họ Giản mà con họ Bạch không?
Bạch Phi Yến gạt lệ nhìn cha đáp :
- Việc này trước kia cha đã nói nhiều lần, sở dĩ cha để con lấy họ Bạch của má con là để kỷ niệm người, phải vậy không?
Giản chân nhân gật đầu nói :
- Cha đây trước kia tên là Giản Phi Hồng, vào thọ giáo Tổ sư làm Thanh Thành môn hạ. Sau mười năm rèn luyện võ công thành tài, cứ theo nội lệ của phái Thanh Thành từ xưa đến nay mỗi đệ tử phải xuất sơn mười năm trên giang hồ để tiếp tục luyện tập ngoại công, thu thập kinh nghiệm nếu chẳng có gì trọng đại không bao giờ được tự ý hồi sơn.
Khi đồ đệ xuất sơn hành hiệp mười năm là trong thời gian ấy sư phụ cũng đóng cửa luyện công. Cha đây một thân một kiếm dong ruổi giang hồ làm không biết bao nhiêu điều hiệp nghĩa, vì vậy được thiên hạ mến phục và gọi là Thanh Thành Phi Hồng.
Bạch Phi Yến nghe nói thích chí ngồi yên lắng tai nghe không còn khóc thút thít nữa.
Giản chân nhân tiêp tục nói :
- Theo cổ lẹ, con trai ba mươi tuổi phải lấy vợ, con gái hai mươi tuổi phải lấy chồng. Việc thành lập gia đình là nhiệm vụ cao cả của bất cứ một ai, dù nam hay nữ giới.
Lúc ấy cha đã đến tuổi xây dựng gia thất, ân sư đứng ra tác thành cùng sư muội họ Bạch. Lúc đứng ra chủ hôn, sư phụ đã căn dặn sau này làm sáng sủa tông môn, rạng danh Thanh Thành phái, đó là cái tâm nguyện của ân sư.
Còn mẹ đứng trước giương sư phụ đảm nhận trách nhiệm với sư môn.
Sau khi được kết hôn ít lâu. Hôm nọ tự nhiên trên bờ suối Uyên Ương của Thanh Thành đệ nhất phong, bỗng nhiên phát hiện một cây linh chi chín lá. Theo thiên hạ tưởng truyền thì loại linh chi chín lá là một loại tiên phẩm quý báu vô cùng và cũng là một điều lành cho những ai bắt được.
Ngờ đâu sự phát hiện linh chi là điềm bất thường...
Nói đến đây Giản chân nhân bồi hồi cảm xúc, hình như nhớ lại câu chuyện ngày xưa trong lòng đau đớn, nét mặt tái đi rồi bùi ngùi thở dài nói :
- Không bao lâu sau, sư phụ về chầu Trời chầu Phật, sư muội cũng đã có thai. Thời gian đó là giai đoạn hạnh phúc mĩ mãn nhất của cha đây. Vợ chồng yêu thương đằm thắm thiết, ở cùng với nhau như mặt nước hồ thu, không bao giờ có một lời cãi cọ nhỏ.
Tháng chín năm đó, má mày lâm bồn sinh được một đứa con gái.
Giản chân nhân lắc đầu nói tiếp :
- Mặc dầu đã sinh đẻ rồi nhưng bụng má con vẫn lù lù không thấy nhỏ mấy. Tiếp đến ngày thứ ba lại hạ sanh thêm một đứa con gái nữa.
Bạch Phi Yến ngạc nhiên hỏi :
- Phụ thân, như vậy thì má con sinh đôi rồi. Con đây là chị hay là em hở phụ thân?
Giản chân nhân nói :
- Sau khi hạ sinh hai gái, má con bị mất huyết quá nhiều, thân thể trở nên gầy gò ốm yếu. Cũng may cha lại sở trường về y đạo, lại hái lá linh chi cho má con uống nên nhờ đó được vô sự, hai đứa bé cũng bình an khỏe mạnh, diện mạo giống nhau như đúc chỉ có một điều dễ phân biệt là một đứa khỏe mạnh còn một đứa bé nhỏ ốm yếu hơn.
Đứa bé ốm hơn là em vì nó sinh sau bị ảnh hưởng mất máu của mẹ. Thể chất bạc nhược, ít cười ít khóc, cả ngày hết bú lại ngủ li bì.
Đứa chị tuy mặt mày không khác nhưng thể chất khỏe mạnh hơn. Chưa đầy một năm đã biết nói, cười cợt gặp ai cũng đòi bồng.
Má con thấy hai đứa con giống nhau như đúc, bèn chế hai cái khóa vàng đeo trước ngực để dễ phân biệt. Nhưng thật ra đó cũng là chuyện bằng thừa vì dù không có khóa vàng, hai đứa một mạnh một yếu, một lớn một bé, cũng dễ phân biệt vậy.
Nam Cung Uyển nghe nói đến hai tiếng “khóa vàng” tâm tư bỗng xúc động mãnh liệt vì tự nàng cũng có đeo một chiếc khóa vàng trên côt từ bé đến giờ.
Từ lúc bé nàng chưa hiểu ý nghĩ cái khóa vàng ra sao, nay nghe Giản chân nhân kể chuyện gia đình đột nhiên nổi tánh tò mò, cố gắng ngồi dậy.
Nhờ uống nhièu Bách Doanh đan, nguyên khí mau hồi phục nên nàng không còn cảm thấy trong người khó chụi nữa.
Đến đây, Giản chân nhân tái mặt, giọng nói run run như bị cảm xúc mạnh, tiếp lời :
- Cách đây mười bảy năm rồi, nhân ngày rằm Trung Thu năm ấy, cha muốn tổ chức một cái Tết vui vẻ cho má con và gia đình nên mới hạ sơn về thành thị tìm sắm một số thực phẩm và đò dùng về ăn Tết. Không ngờ khi bước về tới nhà, một tai họa tày trời đã xảy ra....
Bốn nàng lắng tai nghe đến đây, ai ai cũng cảm thấy trong lòng hồi hộp xao xuyến, muốn được biết rõ việc gì đã xảy ra.
Bạch Phi Yến nóng ruột quá vội hỏi :
- Cha ơi, chuyện gì vậy hay nói mau đi.
Giản chân nhân lúc đó nước mắt ràn rụa đưa tay lấy vạt áo nhẹ nhàng lau qua rồi tiếp tục kể.
Xem tiếp hồi 65 Tìm ra thân thế, thay họ đổi tên
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
761 chương
32 chương
25 chương
17 chương
525 chương