Kim Kiếm Lệnh
Chương 60 : Thiên Sơn thần tăng
Nói qua Ngọc Bút Sinh Hoa Hứa Chiếm Khuê nhờ Đông Cung Cư Sĩ đỡ đòn, uống thêm mấy hườn thuốc, điều tức một hồi lâu đã chặn đứng được chất độc bớt hoành hành, liền lăn xả vào vung Ngọc bút đánh như mưa điểm vào các huyệt lớn phía sau lưng Linh Phi đạo nhân.
Linh Phi đạo nhân cũng tính toán kỹ từ trước rồi. Kể về công lực và bản lĩnh, bọn họ có kém hơn mình một mức, tuy nhiên nếu nhiều người phối hợp tấn công, sát nách tương trợ lẫn nhau thì cũng khó lòng mà chiến thắng nổi.
Huống chi còn thêm Cùng Lai Quái Tẩu đang khoanh tay điềm nhiên đứng ngoài quan sát. Tuy nhất thời lão chưa ra tay nhưng qua mấy lời thổ lộ vừa rồi thì lão cũng ít nhiều nuôi một mối hận đối với mình. Công lực của Bàng Đại Thiên còn cao hơn Đông Cung Cư Sĩ và Hứa Chiếm Khuê một mức xa, nếu cả ba đồng xuất thủ phần nguy hiểm nhất định về phần mình, vì vậy tốt hơn là tìm cách hạ độc thủ và cả ba càng sớm càng hay. Cứ như tình thế này dù có trăm miệng nghìn lời cũng khó mà thanh minh hay giải thích được nổi.
Bây giờ Linh Phi đạo nhân thấy chỉ còn một phương pháp hay nhất là phải trừ trước một người trong bọn Thất mân Ngũ dật. Sau đó dù Cùng Lai Quái Tẩu có tham chiến mình cũng còn đủ sức đối phó và dần dần thanh toán luôn.
Trong thâm tâm của lão thì bất cứ cách nào cũng không thể để một trong ba người thoát ra khỏi Thanh Hư quán.
Hứa Chiếm Khuê đem hét tàn lực vung ngọc bút đánh vào ngực Linh Phi đạo nhân, đồng thời họp cả hai chưởng dùng thế “Trấn môn cư hổ” nghiến răng đón một đòn của Linh Phi đạo nhân vừa đánh trả.
Hai bên chạm nhau, Hứa Chiếm Khuê cảm thấy toàn thân rung chuyển, hai cổ tay như muốn gãy rời, đôi giò đứng không vững, lảo đảo giật lùi ra sau, hai tai nổ bùng, miệng hộc máu đen.
Té ra trong lúc dùng lực quá nhiều, độc dược lại có cơ bộc phát, lần này lại có vẻ nguy ngập hơn. Tuy nhiên hắn cố gượng đứng vững.
Linh Phi đạo nhân thích chí cười lớn :
- Ha ha, Hứa Chiếm Khuê, mày đã trúng độc, đừng mong chống đỡ nữa. Bần đạo sẽ rộng lòng tế độ cho mày đây.
Rồi cười lên một tràng như quỷ rống, tay trái đập nhẹ vào ngọc bút, hữu chưởng xô ra một luồng cuồng phong với sức nặng nhìn cân.
Trước tình trạng này, Đông Cung Cư Sĩ Thiện Nhân Phong thấy khó bề cứu vãn kịp, hai mắt nổi hào quang gầm lên một tiếng :
- Linh Phi ác tặc, mày thật hết cả lương tâm rồi. Phen này tao quyết đổi mạng cùng mày.
Miệng hét hai chân búng mạnh, nhảy xả vào trận địa.
Nhưng ngay khi ấy, trong lúc chưởng phong của Linh Phi đạo nhân đang ồ ạt cuốn tới, bỗng thấy có bóng người thấp thoáng, hai luồng chưởng phong thật mãnh liệt không biết từ đâu đến đã xuyên vào giữa chận đứng và hóa giải luôn chưởng lực của lão trong nháy mắt.
Vì phía sau Đông Cung Cư Sĩ đang liều mạng vung chưởng đánh tới, Linh Phi đạo nhân chưa kịp nhìn nét mặt của kẻ nào đang đánh phía trước, chỉ kịp tung người nhảy tạt ngang qua một bên, bay tréo ra xa ngoài tám thước.
Nhờ chưởng lực của người kia chận lại, Ngọc Bút Sinh Hoa Hứa Chiếm Khuê thoát chết một lần nữa. Tuy nhiên vì sức lực đã tàn, độc tố tạm ngừng lúc trước, đột nhiên tái phát, khiến y lặng người đi một vòng rồi ngã bật về phía sau.
Vệ Thiên Tường với lớp mặt giả của Cùng Lai Quái Tẩu, nãy giờ điềm nhiên khoanh tay đứng nhìn hai bên đánh nhau sắp đến phút quyết định. Khi thấy cả ba đã quyết tâm thí mạng cùng nhau, chàng muốn xuất hiện với bộ mặt thực đương nhiên ra tay và ít nhất cũng giết cho được Linh Phi đạo tặc mới hả bớt được nổi căm tức trong lòng mình.
Không ngờ trong giờ phút Linh Phi đạo nhân và Đông Cung Cư Sĩ dang liều mạng cùng nhau, Ngọc Bút Sinh Hoa bỗng dưng ngã ngửa ra sau, chàng thấy có hai bóng người. Vệ Thiên Tường buột mồm than thở :
- Hỏng bét cả rồi.
Té ra hai bóng người kia cũng không ai xa lạ gì.
Người đứng trước là một lão già áo lam bóng tròn, dưới cằm có một chùm râu nết mặt lộ vẻ đanh ác. Lão chính là Độc Tẩu Đường Viêm Thường, trên vai cài tréo một thanh trường kiếm, chắc chắn là thanh bảo kiếm Độc Ngô câu.
Người thứ hai khiến Vệ Thiên Tường giật mình lo ngại. Đó là một lão già thân hình ngũ đoản, mắt nhỏ mặt thon, mình mặt áo dở ngắn dở dài, thắt lưng vai gài có cài một ống điếu bằng trúc.
Rõ ràng là Cùng Lai Quái Tẩu Bàng Đại Thiên, con người mà hiện nay chàng đang giả dạng.
Vừa thấy Cùng Lai Quái Tẩu xuất hiện, Vệ Thiên Tường hết sức sợ hãi, muốn thừa lúc bọn chúng đang lộn xộn chưa rõ ai là ai bỏ đi cho rãnh, khỏi bộc lộ tung tích.
Nhưng vì trông thấy Ngô Câu kiếm trên vai Đường Viêm Thường chàng lại không muốn bỏ qua, chỉ chờ cơ hội ra tay đoạt lại.
Trong khi vừa đặt chân đến nơi thấy xung quanh thấp thoáng nhiều người, Đường Viêm Thường chưa phân biệt là ai và cho là môn hạ Nga Mi nên không để ý đề phòng mấy. Đột nhiên lão cảm thấy trên vai nhẹ hổng, thanh Ngô Câu kiếm bỗng nhiên bị kẻ nào lấy mất, giật mình quay lại nhìn quanh ngơ ngác.
Thì ra thanh Ngô Câu kiếm của mình đang nằm gọn trong tay Cùng Lai Quái Tẩu, và ông ta đang đứng nhìn về phía mình nhe răng cười, rồi thoáng một cái bay xa ngoài mười trượng.
Đường Viêm Thường thất kinh kêu lớn :
- Bàng lão ca, xin đừng đùa nữa.
Ngay lúc ấy phía bên tả có tiếng hừ khẽ và một Cùng Lai Quái Tẩu nữa đang sà mình đáp xuống, sau khi tung chưởng về phía Linh Phi đạo nhân cản ngăn không cho xuất thủ để hồi lại đầu đuôi câu chuyện xung đột này.
Vừa đặt chân xuống đất, Bàng Đại Thiên hỏi ngay :
- Lão độc vật nói gì lạ thế. Ai đi đùa cợt lúc nào mà gọi om lên như vật? Ủa, mà người lùn thấp vừa rồi là ai vậy?
Độc Tẩu Đường Viêm Thường rụng rời sảng sốt, không ngờ trong Lăng Hư quán cùa Nga Mi sơn lại xuất hiện hai Cùng Lai Quái Tẩu.
Lão vội nhìn lại thì không thấy Cùng Lai Quái Tẩu vừa đoạt kiếm mình đâu nữa, liền thét lớn :
- Nguy lắm, có kẻ gian, kẻ gian kẻ gian! Miệng thét, chân nhún mạnh, thân hình vọt lên cao đuổi về hướng đó.
Vệ Thiên Tường thừa lúc bất ngờ đoạt được Ngô Câu kiếm, mừng quá không dám chậm trễ vội vàng dùng thân pháp Tử Phủ Tiềm Hình lánh thân ra khỏi nơi ấy, vượt nóc nhà bay tuốt đi khá xa.
Vừa mới xà mình xuống tầng nhà thứ hai bỗng đâu có bốn bóng người đạo sĩ áo xanh xuất hiện cản đường và quát lớn :
- Kẻ nào to gan dám đến phá rối Lăng Hư quán, hãy mau mau nộp mạng.
Vẹ Thiên Tường vội thu hình xuống ngay trước mặt, cái kiếm vào lưng nhìn lại bốn tên đạo sĩ chận đường là bốn đệ tử của Nga Mi phái, liền cười hà hà nói :
- Té ra các chú mà lão hủ không nhận biết. Vì có việc cần lão hủ phải đi gấp, sao chưa chịu tránh ra!
Bọn đệ tử Nga Mi nhìn kỹ lại thì quả nhiên là Bàng đạo trưởng, bạn chí thân của Chưởng môn mình, cứ mỗi năm về họp mặt một bận nên không khỏi sửng sốt, vội vàng cúi mình nép qua một bên lẽ phép nói :
- Bọn vãn bối không biết là lão tiền bối nên làm cản trở bước đi, thành ra thất kính xin ngài miễn chấp.
Vệ Thiên Tường chưa kịp nói bỗng có tiếng vù vù từ sau đến, trong nháy mắt một bóng người xẹt tới hiện ngay trước mặt.
Đường Viêm Thường hiện ra, thét lớn :
- Nga Mi đệ tử, hãy mau mau chặn đứng nó lại, đó là kẻ gian cần nã tróc ngay kẻo nguy hiểm lắm.
Mặc dầu lão la hét, gắt gỏng đủ điều, nhưng bao nhiêu đệ tử Nga Mi ai ai cũng nhận ra Cùng Lai Quái Tẩu bạn thân của Chưởng môn nhân nên đời nào vô lễ được.
Đường Viêm Thường cứ gào thét cố kêu mọi người đón bắt nhưng bước đi của Vệ Thiên Tường vẫn không vướng phải một trở ngại nào. Bao đệ tử Nga Mi sửng sốt nhìn thấy hai kẻ bề trên một trước một sau như cút bắt, chẳng hiểu gì ráo trọi.
Từ phía sau Lăng Hư quán, nổi lên từng hồi chuông báo động vang khắp núi rừng :
Boong, boong, boong, boong!...
Từng hồi chuông nối nhau kéo dài mãi, từng chín tiếng một!
Đó là dấu hiệu khẩn cấp có cường địch xâm nhập sơn trang tất cả môn nhân tử đệ được lệnh cấp tốc truy nã không được để tẩu thoát.
Tiếng chuông kéo dài rền rĩ mãi. Từ trên tòa đại điện hàng đoàn đạo sĩ áo xanh lũ lượt kéo ra, tay cầm trường kiếm đi bủa vây khắp bốn mặt.
Vệ Thiên Tường vừa nghe tiếng chuông biết là công việc đã hỏng hết, từ các nẻo đường thấp thoáng những bóng xanh và ánh kiếm, nên không còn dám trễ nãi, vội vàng tuốt thanh Ngô Câu bảo kiếm thét lớn :
- Tránh thì sống, ngăn ta thì chết cả. Đứa nào khôn hồn hãy đứng sang một bên.
Trong đám đạo nhân có một người cất tiếng nói :
- Bàng lão tiền bối, đó là chỉ thị của Chưởng môn, xin lão tiền bối tha thứ cho sự vô lễ của chúng tôi.
Nói xong cả một rừng kiếm quang lấp lánh, bao nhiêu đạo sĩ các nơi lũ lượt kéo về phía này bủa vây chặt chẽ.
- A ha! Ta nhắc lại một lần nữa, kẻ nào chận đường là tìm cái chết. Muốn sống hãy dang ra ngay.
Nhân có thần kiếm trong tay, Vệ Thiên Tường vũ lộng thần oai, chém ra một vòng về phía trước, tức thì một luồng sáng hạc lóe ra, xông khí lạnh rợn người.
Choeng choeng liên tiếp một hồi.
Tiếng kiếm chạm vào nhau, quả nhiên uy lực của Ngô Câu kiếm trên đời có một. Suốt một dọc mười mấy thanh kiếm của các đạo sĩ ở hàng đầu đã bị Ngô Câu kiếm chặt cụt hết. Nhiều người bị kiếm ảnh liếm phải kẻ sức đầu kẻ cụt tay rên la thảm thiết.
Tiếng gào thét vang lên hòa lẫn với tiếng xé gió, cả một vùng hào quang sáng bạc bao phủ toàn thân Vệ Thiên Tường, uy vũ trông thật đáng khiếp, khiến cho bao nhiêu đạo nhân môn đồ Nga Mi bị đẩy dạt ra sau hơn mấy trượng.
Bỗng có tiếng quát to :
- Nga Mi môn hạ, đừng để tên ấy tẩu thoát ra khỏi nơi đây đấy nhé.
Đường Viêm Thường như một luồng khói mờ mờ ảo ảo bay tới, sa trên mặt đất.
Thấy có người tiếp sức, bọn đệ tử Nga Mi thêm phấn khởi, mạnh dạn ào tới như ong vỡ tổ, bủa vây bốn bề.
Cả một rừng gươm, một rừng người bao vây khắp nơi không còn lối thoát.
Vệ Thiên Tường càng đánh càng hăng, thanh kiếm lập lòe gầm lên thật lớn :
- Chúng mày quyết tìm cái chết thật sao?
Theo luồng kiếm quang lạnh toát những chiếc đầu lâu rụng, máu phun có vòi, những tiếng gào bất đắc kỳ tử, vừa rống lên đã im ngay.
Bọn đạo sĩ Nga Mi tuy đông nhưng vẫn không giữ nổi chàng.
Vừa trông thấy bóng Đường Viêm Thường, Vệ Thiên Tường hét to :
- Đường Viêm Thường, thiếu gia lấy được bảo kiếm Ngô Câu nên rộng lượng tạm tha mày lần này đấy.
Nhìn qua cuộc diện, Vệ Thiên Tường suy nghĩ :
- “Nếu kéo dài, để bọn Linh Phi đạo nhân, Đông Cung Cư Sĩ, Cùng Lai Quái Tẩu đuổi đến hợp sức đánh, chưa chắc mình có thể thoát đi được. Chi bằng phải ra tay trước còn hơn”.
Rồi gầm lên một tiếng :
- Bọn Nga Mi môn hạ hãy nghe đây. Sở dĩ thiếu gia không muốn đại khai sát giới nên đã nương tay rất nhiều. Nếu chúng mày không chịu tránh ra, đừng oán trách thiếu gia ác độc.
Lời nói vừa dứt bỗng nhiên một tiếng “đùng: vang lên như trời long đất lở, mọi người thấy trước mặt ánh sáng chói loà, điện Tam Thanh bốc hỏa sáng rực một góc trời, lửa cháy rần rật không mấy chốc đã lên cao hàng mười lăm trượng.
Vệ Thiên Tường chạy vừa tới chân núi, mồ hôi ước dầm mình, trống ngực đánh thình thịch.
Vừa tạm dừng lại nghỉ chân thở dốc đã nghe tiếng cười lãnh lót và một giọng nói quen quen quát lớn :
- A ha, Bàng đại hiệp chưa chuồn đấy sao? Kỳ mỗ đã bám sát đến đây rồi, đừng hòng lánh mặt nữa.
Trước mặt loáng lên ba bóng người đứng thành hình chữ phẩm bao vây chàng vào giữa.
Vệ Thiên Tường nhìn lại rõ ràng ba vị Tử phẩm hộ pháp cuả Thiên Diện giáo liền tiến tới một bước chắp tay bái rồi nói :
- Xin ba vị tránh đường cho đi vì tại hạ không phải là Bàng Đại Thiên.
Ngũ Hành Tẩu Kỳ Ly cười ha hả :
- Quả nhiên là điều khó tin lắm trên giang hồ, Kỳ mỗ biết mặt các cao thủ, chả lẽ lại nhận xét lầm hay sao? Nếu không phải Bàng đại hiệp thì còn kẻ nào đây nữa. Kỳ mỗ bám sát từ Thanh Long Trường đến đây, không thể nào lầm được. Đừng hòng dối gạt vô ích.
Vệ Thiên Tường vội nói :
- Hiện nay Bàng Đại Thiên đang ở tại Lăng Hư quán trên đỉnh núi Nga Mi, nếu các ngài không chịu xin tới ngay bây giờ xem sẽ thấy, tai hạ đây...
- Láo!
Thoáng một cái như lằn chớp, cổ tay Vệ Thiên Tường đã bị kẹp chặt như gọng kềm.
Thủ pháp đối phương mau lẹ không thể tả. Vệ Thiên Tường muốn tránh cũng không kịp nữa. Cổ tay vừa bị kẹp, cả cánh tay bỗng liệt ngay, thanh kiếm Ngô Câu rơi ngay xuống đất đánh “xoảng” một tiếng.
Không còn cựa quậy được nữa, Vệ Thiên Tường dậm chân nói :
- Các vị chớ nhận lầm, tại hạ là Tu La thư sinh Vi Hành Thiên đây, xin bỏ tay ra.
Ngũ Hành Tẩu cảm thấy cổ tay của Cùng Lai Quái Tẩu mềm mại và dịu dàng chứ không cứng cỏi khẳng khiu như tay của Bàng Đại Thiên, trong dạ đã có ý nghi ngờ, chớp mắt mấy cái nhìn Vệ Thiên Tường hỏi ngay :
- Té ra mày là Tu La thư sinh hóa trang Bàng Đại Thiên đấy à?
Tức thì năm ngón tay nới ra, tự nhiên từ phía sau một luồng gió nhẹ thoáng tới, Vệ Thiên Tường kêu “ái” một tiếng, cảm thấy toàn thân đau nhói. Chàng nghiến răng cúi xuống nhặt thanh Ngô Câu độc kiếm.
Ngay lúc ấy một bóng người hiện ra, không ai khác hơn là Độc Tẩu Đường Viêm Thường. Định phóng tới chộp Vệ Thiên Tường, nhưng vừa thấy dạng ba người, lão đã vội vàng lùi lại mấy bước quay mình định bỏ chạy.
Ngũ Hành Tẩu Kỳ Ly lẹ như bóng ma, đã bay vọt tới trước chận đường, cười hì hì nói :
- Đường lão ca, té ra nãy gìơ lão ca nấp đằng sau Lăng Hư quán, báo hại Kỳ mỗ tìm mãi không thấy, bây giờ may mắn được gặp nhau đây. Hay quá, thôi đừng chạy đi đâu nữa cho mất công.
Đường Viêm Thường tái mặt nhưng vẫn gượng cười nói :
- Kỳ lão tặc, tại sao cứ chèn ép nhau mãi thế? Chả lẽ Đường mỗ lại sợ ngươi sao?
Vừa nói dứt lời, người mặt áo đen mũ dạ tức là Tri Giác thiền sư lẳng lặng đẩy về phía trước một chưởng.
Đường Viêm Thường nấc lên một tiếng, ngã vật xuống đất nằm im ngay.
Ngũ Hành Tẩu nhìn Vệ Thiên Tường mĩm cười khẽ gật đầu rồi bước đến kẹp chặt lấy Đường Viêm Thường, ba bóng người chỉ thoáng một cái rồi biến mất ngay.
Nãy giờ đứng yên theo dõi, Vệ Thiên Tường thấy rõ ràng Tri Giác thiền sư đã sử dụng “Cách không điểm huyệt” một trong 72 ngón tuyệt kỷ của Thiếu Lâm tự hạ thủ Đường Viêm Thường.
Đang suy nghĩ định quay mình bước đi, bỗng nhiên cảm thấy trong người tê cứng, đầu óc quay cuồng, Vệ Thiên Tường giật mình sực nhớ lại luồng gió nhẹ khiến mình đau nhói vừa rồi, biết ngay đã bị “vô hình chi độc” của Đường Viêm Thường, đến bây giờ mới bộc phát.
Hai chân rã rời, người mất thăng bằng, chàng ngã quỵ xuống đất.
Chiếc mũ dạ rách đội trên đầu bị rơi ra ngoài lăn lông lốc, một mớ tóc xanh óng ả như tơ xảo tung ra che khắp mặt.
* * * * *
Trời vừa rạng đông, ánh hồng loe lói xuyên qua rừng cây bám đầy cánh tuyết, một đạo nhân râu tóc bạc phơ, mình mặc áo bông bạc từ trong đi ra.
Vừa đến một khoảng đất trống, trên tuyết trắng có một ông già tướng ngũ đoản mặt áo màu xám đang nằm bất tỉnh.
Đạo nhân “ồ” một tiếng rảo bước chạy lại cúi xuống nhìn một chặp nói :
- Bàng đạo hữu? Tại sao lại thế này?
Đưa tay sờ khắp người rồi bắt mạch rõ ràng có hiện tượng trúng độc.
Sực nhìn bên mình Cùng Lai Quái Tẩu có một thanh kiếm dài quả nhiên là Ngô Câu độc kiếm, bấc giác đạo nhân lắc đầu thở dài, mồm lẩm nhẩm :
- Độc Ngô câu, chỉ vì bảo kiếm này mà sinh ra tranh chấp. Như vậy nhất định Bàng đạo hữu đã trúng độc của Đường Viêm Thường rồi. Thời may lại gặp bần đạo, chỉ chậm một vài phút nữa là vô phương cứu chữa rồi.
Đạo nhân liền thò tay vào người lấy ra một chiếc lọ sứ nho nhỏ trút ra lấy một viên thuốc màu trắng như sữa, đút vào miệng Cùng Lai Quái Tẩu.
Bỗng đạo nhân giật mình ngạc nhiên nhìn thấy một hiện tượng quá lạ lùng :
Trên khuôn mặt loắt choắt già nua của Cùng Lai Quái Tẩu lại có một mớ tóc xanh xõa xuống. Tóc đen như nhung, dịu mềm óng ả như tơ, rõ ràng là mái tóc của một thiếu nữ, và phải là một thiếu nữ đẹp.
Đạo nhân lạ lùng tự hỏi :
- “Cô ta là gái giả dạng Cùng Lai Quái Tẩu để làm gì? Tại sao lại đoạt được Ngô Câu độc kiếm trong tay Đường Viêm Thường đến nỗi bị trúng độc của hắn?”
Quả nhiên là điều quái lạ không hiểu nổi.
Đạo nhân tuy sửng sốt nhưng không dám chần chờ, vội bước lại khe suối móc ra một vốc nước xoa lên mặt Cùng Lai Quái Tẩu, rửa sạch hết lớp thuốc hóa trang đi.
Trong nháy mắt lớp mặt loắt choắt nhăn nheo của Cùng Lai Quái Tẩu dần dần biến mất. Trước mặt đạo nhân hiện ra lồ lộ một khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của một thiếu nữ xinh đẹp hai mắt nhắm nghiền, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Đạo nhân trợn mắt nhìn nàng, trong lòng xúc động mãnh liệt!
Bỗng nhớ lại điều gì, đạo nhân cất tiếng gọi lớn :
- Yến Nhi! Cô là Yến Nhi phải không? Tại sao lại như thế này, trời ơi, con bé...
Vội vàng ôm xốc cô gái cải trang Cùng Lai Quái Tẩu, để cô ta ngồi tựa vào gốc cây, tay phải từ từ đưa ra ấn vào mỏ ác của thiếu nữ.
Vừa lúc đó trên đường lớn trước mặt lại hiện ra ba bóng người từ đâu phóng đến mau như ba mũi tên.
Đó là ba nữ lang cùng mặt áo chẻn, ba màu khác nhau. Một nàng áo đỏ, một nàng áo đen và một nàng áo tía. Cả ba đều xinh như hoa, tươi như mộng, bên lưng có đeo kiếm dài, thân thủ nhẹ nhàng lanh lẹ. Hình như họ đang đi đâu có việc gì cần kíp, nên người nào cũng mình dính đầy bông tuyết, có lẽ đang vượt qua vùng băng tuyết muốn lên tận đỉnh Nga Mi sơn!
Xem tiếp hồi 60 Thiên Sơn thần tăng[/QUOTE]
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
761 chương
32 chương
25 chương
17 chương
525 chương