Kim Kiếm Lệnh

Chương 44 : Thắng bại chưa phân

Lục Phượng Tường nghe nói giật mình nghĩ thầm : - “Oa, còn nhân vật nào nữa đây, không biết các vị này từ đâu đến và đêm nay sẽ còn bao nhiêu người nữa đây?” Ai nấy cũng quay về phía phát ra tiếng nói thì thấy cách xa chừng ba trượng có ba ông già, đứng sắp hàng chữ nhất. Người đứng giữa vừa thốt ra câu nói, mặc áo màu cánh gián, người đứng bên trái đội mũ dạ mặc áo đen và người đứng bên phải mặc áo màu xanh. Mặt ba người đều cùng một màu tía, hai mắt chớp loang loáng như sao, chi thoáng nhìn qua cũng biết được là những tay nội ngoại thần công hùng hậu. Lục Phượng Tường chưa nhận ra ai nhưng đã đoán có lẽ là người của Thiên Diện giáo. Hách Phi Yến vội vàng chắp tay nói : - Thì ra Kỳ lão tổng giá đến mà tiểu đệ không kịp sắp đặt tiếp nghinh. Chẳng hay Kỳ huynh tìm tiểu đệ có kiến giáo gì vậy? Lão già mặc áo cánh gián thong thả mỉm cười nói : - Hách lão ca hai lần xuất sơn, đảm nhiệm chức vụ Thủ tịch Đường chủ Ngoại tam đường của bổn Giáo. Giáo chủ ưu đãi lão ca như bậc thượng tân, không hiểu vì sao Hách đường chủ tự nhiên lìa bỏ bổn Giáo như vậy. Hách Phi Yến cười nói : - Kỳ lão ca có lẽ nhận lệnh Giáo chủ đến đây trách vấn tiểu đệ chăng? Ha ha... phàm mỗi người có một ý chí riêng, vừa ý thì ở, bất hài thì đi. Tiểu đệ hiện nay đã gặp được mấy vị bằng hữu thân tình trước kia, cùng nhau sáng lập “Thất Lão hội”. Còn chức vụ Thủ tịch Đường chủ Ngoại tam đường của Thiên Diện giáo, cảm phiền Kỳ lão ca bẩm lại cùng Giáo chủ, xin mời cao nhân khác chấp chưởng, để cho tiểu đệ được phép từ chức. Lão già áo cánh gián nói : - Hách đường chủ ăn nói sao có vẻ tự do dễ dàng quá như vậy? Hách Phi Yến vẫn giữ nụ cười trên môi : - Nếu vậy, ý kiến của Kỳ lão ca như thế nào, xin cho biết rõ. Giáo chủ muốn mời Hách đường chủ về nói chuyện. Hách Phi Yến nghiêm sắc mặt nói : - Nhờ Kỳ lão ca về phúc đáp cùng Giáo chủ, tháng ba xuân tới, tiểu đệ sẽ xin lập giáo ở Ngũ Lão phong tại Lư Sơn, Kỳ lão ca và cả ba vị, nếu có nhã ý đến đó, tiểu đệ hết sức hoan nghênh. Nói đến đây, không cần lão già cánh gián trả lời, Hách Phi Yến đã quay sang phía Lục Phượng Tường tươi cười nói : - Tiểu đệ cùng quý phái tuy có sự ân oán chưa giải quyết xong, nhưng cũng nên nói trắng ra mục đích cuộc ước hẹn hôm nay của Thất Lão hội chỉ là muốn tìm hiểu cái khả năng bản lĩnh của mười ba môn phái, những người xưa nay tự xưng là danh môn chính phái, đứng trên đầu trên cổ thiên hạ. Sự ước hẹn hôm nay, tiếc vì định kỳ quá gấp rút, có mấy người bạn của tiểu đệ chưa về được đúng hẹn. Lẽ tất nhiên trong mười ba phái cũng nhiều kẻ chưa đến kịp. Vì vậy nên tiểu đệ muốn đem kỳ ước hội này đổi lại một dịp khác. Tốt hơn hết là định vào ngày cùng cử hành tại Lư Sơn luôn cho thuận tiện. Chẳng hay tôn ý của Lục lão ca như thế nào. Lục Phượng Tường vuốt râu cười khanh khách nói : - Hách đạo hữu đã nói như vậy, riêng lão hữu không có gì trở ngại, nhưng đối với các môn phái, chẳng hay quý vị có cao kiến gì chăng? Hỏi chưa dứt lời thì Tôn Hiệu Nam, Trí Bổn thiền sư, Lý Thành Hóa, Cùng Lai Quái Khách đồng thanh nói : - Chúng tôi sẽ xin đến đúng hẹn. Hách Phi Yên gật gù nói : - Hay lắm, chúng ta nói một lời là nhất định rồi, không hề thay đổi. Lão già áo cánh gián cũng nói luôn : - Trong ngày hội sang năm tại Lư Sơn, Giáo chủ bổn Giáo có đến hay không, điều đó chưa dám chắc chắn. Nhưng riêng phần lão, sẽ xin có mặt theo lời mời của Hách lão ca... Nói đến đây, lão đưa mắt liếc về phía Đường Viêm Thường nói : - Tệ Giáo chủ cũng muốn thỉnh giáo Đường lão ca đến Tổng đàn một lần. Chẳng hay Đường lão ca có nhận lời không? Đường Viêm Thường vuốt râu cười nói : - Đường mỗ cùng quý Giáo xưa nay chưa hề quen biết và cũng chưa bao giờ có hành động gì xâm phạm đến danh dự hay quyền lợi của quý giáo. Không rõ vì lẽ gì quý giáo lại hai lần phái người đến xâm phạm Vô Độc sơn trang, vì vậy nên Đường mỗ đang có ý định muốn được thỉnh giáo về vấn đề này. Xin lão ca cho biết lúc nào và nơi đâu có thể cho Đường mỗ này tiếp xúc? Lão già mặc áo cánh gián cười nói : - Tiểu đệ chỉ phụng mạng Giáo chủ mời lão ca viếng Tổng đàn tệ Giáo một lần, còn bao nhiêu vấn đề khác hay điều kiện như thế nào thì còn phải về thỉnh ý lại, rồi mới dám nói dứt khoát. Đường Viêm Thường cười nói : - Lão ca đã nói thế, Đường mỗ cũng không dám bắt buộc. Vậy phiền lão ca về thưa lại cùng quý Giáo chủ rằng mùa xuân sang năm, Đường mỗ sẽ xin đến Lư Sơn hậu giáo. Nhưng lão già mặc áo xanh đứng bên cạnh bỗng hét lớn : - Đường Viêm Thường, Giáo chủ đã mời mà mày dám từ chối hay sao? Đường Viêm Thường cười ha hả nói : - Phiêu Phúc Thủ La Uyên, kẻ nào khác khiếp sợ mày chứ Đường mỗ này không coi mày vào đâu hết. Vừa nghe gọi tên Phiêu Phúc Thủ La Uyên, mọi người đều ngạc nhiên sửng sốt. La Uyên nói : - Đường Viêm Thường, lần này La mỗ không những phụng mệnh Giáo chủ mà còn muốn cho mày nếm qua cái lợi hại ghê gớm của phiêu độc thủ. Đường Viêm Thường long mắt sòng sọc hét : - Đường mỗ đã nói là làm, một lời thốt ra như đao chém đá! Chúng ta sẽ gặp nhau ở Thủy Tín phong. Nói xong chắp tay chào rồi quay mình toan đi. Nhưng lão già mặc áo cánh gián đột nhiên tiến lên mấy bước gằn giọng nói : - Đường lão ca, công việc chưa ổn đâu, nếu không quay lại, xin đừng trách Kỳ mỗ này thất lễ. Hà... hà... Đường Viêm Thường quay lại tra lên một chuỗi cười vang dội cả sơn lâm. Tiếng cười chưa dứt đã nghe một tiếng nổ nhẹ, tức thì một đám khói đen ngòm như mực từ bên mình lão bốc lên, bao trùm cả mọi người. Đường Viêm Thường xưa nay nổi tiếng về môn dụng độc như vậy tất nhiên vừng khói đen ngòm kia phải là một chất độc ghê gớm. Lão già mặc áo cánh gián vội vàng nhún chân nhảy vọt về phía sau, bao nhiêu người đứng xung quanh cũng nhớn nhác vội vàng tránh ra xa. Vừa lùi ra sau chừng một trượng, trụ hình đứng vững, lão già áo cánh gián liền hét lên một tiếng, tung ra hai chưởng mạnh vô cùng, đánh thẳng vào đám khói đen đặc kia. Chưởng phong tuy ghê gớm, nhưng luồn khói đen chỉ xao một chút chứ không tan mà cũng không dạt đi nơi khác. Lão già liền vội vàng tung cả hai tay phát chưởng liên tiếp, làm gió lộng ầm ầm, chuyển động cả một vùng rộng lớn. Lục Phượng Tường nghĩ thầm : - “Lão này có nội lực hùng hậu đáng liệt vào hạng tên tuổi trên giang hồ. Lão tự xưng Kỳ mỗ, chả lẽ là Ngũ Hành Tẩu Kỳ Ly sao?” Trong lúc đang suy nghĩ thì lão già đội mũ đen đứng bên trái cùng Phiêu Phúc Độc Thủ La Uyên cùng nhất tề phát chưởng, cùng ông già áo cánh gián đẩy mạnh về phía luồng khói đen. Cả ba nhân vật cùng phát chưởng một lúc, không nói ra cũng thừa hiểu có sức mạnh xẻ núi dời non. Ngay cả một khu rừng còn phải tan nát, cây ngã đá lăn, đừng nói chỉ một làn khói đen. Không đầy mấy khắc, bao nhiêu khói đen đều tan hết, gió lặng yên, mọi người nhìn lại trên bình đài thì không còn thấy bóng dáng Đường Viêm Thường đâu nữa. Lão già áo cánh gián dậm chân hét lớn : - Ồ, hắn đã tẩu thoát đi rồi, chúng mình hãy đuổi theo cho mau. Ba bóng người như ba vì sao đổi ngôi bay vun vút rời khỏi sân Lăng, trong chớp mắt biến mất. oOo Bọn Vạn Vũ Xương và Vệ Thiên Tường thi triển khinh công bay về đến Phi Phượng phiêu cục, thấy cả một tòa trang viện, đèn đuốc tắt câm, chìm lặng trong bóng đêm, quả nhiên đã có biến cố đã xảy ra rồi và quân giặc nhất định đã đến đánh trộm như mọi người đã tiên đoán. Vệ Thiên Tường lập tức phi thân nhảy qua nóc nhà nhanh như chớp, rồi lao mình vào trong đại sảnh. Quả nhiên ngay trên nóc nhà chính, lố nhố nhiều bóng người, gươm giáo chạm nhau chan chát, tia lửa bắn ra sáng loè, rõ ràng đang diễn ra một trường chiến đấu ác liệt hàng mấy chục cao thủ. Không cần nhìn kỹ, Vệ Thiên Tường rút ngay thanh kiếm Tùng Văn, múa lên như một chiếc cầu vồng bạc dưới ánh trăng khuya rồi từ trên không trung phi thân phóng vào giữa đám năm người đang vây đánh Vân Trung Hạc. Vân Trung Hạc đang bị năm người của Xà Cư Sĩ bao vây, đánh tới tấp đến nỗi cuống cuồng cả chân tay, chỉ còn lo cách chống đỡ mà thôi. Trong lúc đang thập phần nguy biến bỗng thấy một ánh ngân quang lóe lên phơi phới sáng rực một vùng, chưa kịp thấy rõ ai, chỉ nghe một tiếng rú thảm thiết, tên môn đệ Xà Cư Sĩ đứng gần nhất bị làn kiếm quang quét phải, máu tươi bắn ra có vòi, thân hình ngã ngay xuống đất. Bóng Vệ Thiên Tường vừa hiện ra, một địch thủ đã bị loại khỏi vòng chiến. Không để chúng kịp phản ứng, chàng vung tay trái phát ra một đòn “Tu La thần trảo” thêm một đứa hét lên, thân hình bắn đi hơn một trượng, lăn long lóc mấy vòng rồi từ trên mái nhà rơi xuống đất nằm bất động. Tay trái vừa phát thế, tay phải đồng thời loan một vòng rộng theo “Tu La thất kiếm” ánh tinh quang chớp nhoáng rạng ngời, hai tên nữa đồng thời bỏ mạng. Chỉ trong nháy mắt, năm tên môn hạ Hải Nam phái chỉ còn vỏn vẹn một đứa, tên này thấy ánh kiếm của Vệ Thiên Tường quá ư kỳ diệu, vừa lạ lùng vừa mau lẹ, thiệt là thế gian hiếm có, không còn biết xoay trở bằng cách nào, tự thấy phen này khó thoát khỏi cái chết. Trong lúc cuống quít vì mất đường sinh lộ, hắn chỉ biết liều mạng dùng thế “Bạch Xà Thổ Tín” đâm vút thẳng vào ngực Vệ Thiên Tường để tìm lối thoát thân. Vân Trung Hạc rảnh tay đưa mắt nhìn lại thấy vị cứu tinh quả là Vệ Thiên Tường, mừng rỡ vội kêu lớn : - Vi huynh đệ, tại sao biết có tặc nhân nơi đây mà trở lộn về? Vệ Thiên Tường không đáp dùng thân pháp “Tử Phủ Tiềm Hình” lách mình sang một bên lẹ như bóng ma, tránh khỏi làn gươm của đối phương rồi nhanh như chớp khẽ vòng thanh kiếm đâm suốt vào ngực hắn, máu đào phun ra như nước suối. Vân Trung Hạc thấy bao nhiêu đối thủ đã bị thanh toán trong nháy mắt, trong lòng hân hoan vô hạn, vội kêu lớn : - Vi huynh đệ, bên trong cũng đang xô xát nhiều và phe ta có bề núng thế, hãy vào tiếp sức, ngoài này để tôi lo liệu cũng đủ. Vệ Thiên Tường đưa mắt nhìn vào trong sân thấy có mười mấy người đang xáp chiến dữ dội và Vạn Vũ Xương cũng lộ vẻ đuối sức nhiều rồi. Người của Phi Phượng phiêu cục đã chận các tặc nhân tay cầm binh khí chia làm hai tốp, mỗi tốp từ ba đến năm người đánh nhau rất hăng. Phía nóc nhà bên trái có một người mặc áo xanh đang đấu với một nữ lang áo đỏ, cả hai dùng tay không đánh nhau, sức lực có vẻ đồng đều không hơn không kém. Cạnh đó ba người hỗn chiến kịch liệt, nhìn kỹ là Vạn Vũ Sinh, Lục Phượng Tôn và Thiếu Vu Lôi. Thiếu Vu Lôi một mình cự hai kẻ địch, một kiếm một giáo tung hoành như cọp dữ, đánh toàn những thế kỳ ảo, mạnh mẽ và hiểm ác, khiến cho Vạn Vũ Sinh và Lục Phượng Tôn không còn chỗ để gạt nổi. Nếu kéo dài một chập nữa, hai người sẽ nguy ngay. Vệ Thiên Tường cất tiếng cười lớn : - Thiếu Vu Lôi, đến nay thiếu gia để mày được toàn thây rút lui thì không phải là Tu La thư sinh nữa. Nói xong khẽ nhún mình bay lên, thanh kiếm Tùng văn lóe lên, loang loáng đánh luôn bảy kiếm, khí lạnh tóe ra rợn người. Thiếu Vu Lôi cười lạt một tiếng quét ngang ngọn giáo bên trái, đánh bật hai thanh trường kiếm của Vạn Vũ Sinh và Lục Phượng Tôn, tay phải múa đoản kiếm ngang nhiên tiếp đỡ Tu La thất kiếm của Vệ Thiên Tường đang tấn công đến. Hai thanh kiếm chạm nhau kêu choeng choeng liên tiếp, tia lửa bắn ra xanh lè như sao sa, cả hai đều rúng động chồn tay. Thiếu Vu Lôi cảm thấy hổ khẩu cơ hồ tê liệt, nhưng cũng cố gượng cười lớn nói : - Họ Vi kia, có giỏi hãy tiếp luôn mấy chiêu của thiếu gia đây. Nói xong vận dụng toàn thân công lực, tay trái cầm giáo, tay phải cầm kiếm, hai tay múa tít như chong chóng, gió lộng ào ào, ào ạt tấn công liên tiếp. Vệ Thiên Tường nổi xung trợn mắt hét lớn : - Chà giỏi lắm! Hãy xem đây! Thế rồi thanh kiếm Tùng Văn đảo lộn luôn ba thế “Tử Khí Đông Lai” rồi đến “Đạo Trưởng Ma Tiêu” còn thế chót là “Tích Lịch Càn Khôn” chưa thi thố mà Thiếu Vu Lôi đã rống lên một tiếng rợn người, máu tuôn như xối, cánh tay bên trái đã đứt tận vai! “Vù, bịch, xoảng”! Ba tiếng liên tiếp vang lên. Cánh tay văng ra xa lắt rơi long lóc ngoài một trượng, đem theo cả chiếc giáo ngắn. Thiếu Vu Lôi ôm vai, quay mình chạy thẳng. Vệ Thiên Tường thét lớn : - Thiếu Vu Lôi, phen này ta tha cho đấy! Nếu còn gặp ta lần thứ ba nữa thì không thể tẩu thoát dễ dàng được như thế nữa đâu. Vạn Vũ Sinh mừng quá, đưa tay chỉ nàng áo đỏ nói : - Thời may nàng đến giúp một tay nên mới kéo dài được đến bây giờ. Hình như nàng có ý tìm hiểu đệ đấy. Hãy lại xem thử. Vệ Thiên Tường vội vàng theo chân Vạn Vũ Sinh phi thân về hướng ấy. Thì ra cô gái áo đỏ chính là Lăng Vân Phụng, con gái của Thôi thị. Chàng mừng quá vội gọi lớn : - Phụng muội, còn đại thẩm đâu rồi? Lăng Vân Phụng nghe tiếng Vệ Thiên Tường cũng mừng cuốn quít liền kêu lên : - Ồ, Tường ca ca, anh... Người mặc áo xanh đang đánh cùng Lăng Vân Phụng là Mộc Linh Tử. Ba hôm trước đây y đã bị đại bại về tay Lục Phượng Tường, không ngờ hôm nay gặp một cô gái chỉ 17, 18 tuổi chưa ráo máu đầu, thế mà đánh mãi không xuể, trong lòng đang hậm hực. Đến khi nghe có người đến tiếp sức, mà cả hai lại xưng hô ca ca, muội muội, hình như chả thèm đếm xỉa gì đến gã nên máu căm hờn bốc lên ngùn ngụt, liền bỏ Lăng Vân Phụng, vận đủ mười thành công lực, lao vút về phía Vệ Thiên Tường vừa tấn công, vừa hét lớn : - Tiểu tử, phen này tao cho nếm mùi lợi hại của Mộc Linh Tử để bớt cái tánh khinh người! Lăng Vân Phụng thấy hắn gây sự cùng với Vệ ca ca, hoảng kinh tức thời vung tay búng ra một luồng chỉ phong. Vệ Thiên Tường gần đây đã nhiều lần chạm chán với những tay đại cường địch nên kinh nghiệm chiến đấu tăng tiến rất nhiều. Mặc dù Mộc Linh Tử ra tay mau lẹ và bất ngờ nhưng chàng lại lanh hơn, đã dùng tay phải đánh ra một đòn “Tu La thần trảo”. Veo, veo,bùng...! Tiếng chỉ phong rít lên, tiếp đến hai luồng kình lực chạm vào nhau làm rung rinh cả sân trường! Mộc Linh Tử kêu lên một tiếng “ối” máu tươi phun có vòi. Hắn cố gượng đau, ôm ngực nói : - Con tiện tì, mày đã hèn nhát đi ám toán ta! Lăng Vân Phụng cười lạt nói : - Ồ, mày là đứa chuyên môn đánh lén, đã ám toán ta mấy lần rồi, còn trách móc gì nữa? Cô nương muốn thưởng mày một chưởng làm kỉ niệm suốt đời. Mộc Linh Tử hằn học nói : - Được rồi, âm sơn môn hạ Mộc Linh Tử thế nào cũng sẽ báo mối thù này! Lăng Vân Phụng bỉu môi nói : - Ngay đến Xung tu lão quái đích thân đến đây, cô nương cũng không khiếp sợ huống chi mi. Rồi nàng điềm nhiên nhìn hắn loạng choạng rút lui ra xa rồi mất hút. Mộc Linh Tử đi rồi, Lăng Vân Phụng hớn hở nhìn Vệ Thiên Tường nói : - Tường ca ca, chúng tôi hiện đang tạm trú tại Hồng An khách sạn, cách đây không bao xa. Má em đang chờ anh đấy và muốn tin anh hay rằng công việc trong tầm đã có một tia hy vọng rồi! Vệ Thiên Tường nghe nói mừng quá. Công việc của Thôi đại thẩm đang lo liệu chính là câu hỏi về nơi hạ lạc của cha mẹ và tìm ra thân thế của mình. Chàng hân hoan nắm lấy tay Lăng Vân Phụng tươi cười nói : - Phụng muội, chúng ta hãy đi mau lên! Xem tiếp hồi 45 Đạp tuyết vượt núi Thanh Phong