Kim Cương Khế Ước

Chương 316 : Yêu: Cẩn Thận Đền Bù

Edit: Pink Kiêu Sa Beta: N.P Dù không kiểm tra lại xem Nhâm Thần Phong rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì, nhưng lần này Cúc Như Khanh biết, khi cái ác đã bộc lộ, Nhâm Thần Phong đối với Mặc Thiên Trần, sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. “Trần Tiêu, cậu phải đặc biệt để ý những lúc Nhâm Thần Phong đến gần Trần.” Cúc Như Khanh nói xong, rời đi. “Vâng, chủ tịch.” Trần Tiêu lập tức cho người tu sửa xe của Mặc Thiên Trần, hắn đi theo Cúc Như Khanh về biệt thự Aegean Sea. Mặc Thiên Trần thấy Cúc Như Khanh trở về không lời nào, cũng không dám hỏi anh, càng không dám ở trước mặt anh nhắc tới ba chữ Nhâm Thần Phong. Tối đó, Mặc Thiên Trần ở trong nhà cùng anh, Cúc Như Khanh vẫn không nói gì trực tiếp vào phòng tắm tắm, Mặc Thiên Trần ngồi trên sofa không biết nên làm sao. cô muốn giải thích, chuyện không phải như anh nghĩ, nhưng lúc anh đứng ở đầu xe, là đã chứng kiến hết những gì xảy ra, cô muốn giải thích cũng rất khó khăn. Hơn nữa, nếu bây giờ cãi vã, thì sẽ biến nhiệt tình thành nguội lạnh. Chuyên gia về hôn nhân gia đình từng nói, nếu vợ chồng thường gay gắt, quyết liệt sẽ khó chia tay hơn cả, đặc biệt khi hễ xảy ra chuyện gì nếu vợ chồng đều cãi nhau, họ sẽ đến đường cùng của hôn nhân. Mặc Thiên Trần cũng thấy nghe xong câu nói đó, cô lập tức đứng thẳng người, nếu trước kia cô và Cúc Như Khanh náo loạn, nhất khốc nhị náo đều mang ra hết, nên mới có thể cùng nhau tiến bước, nếu bây giờ cả hai đều im lặng, anh và cô không phải sẽ giống trường hợp mà chuyên gia hôn nhân đã nói, bọn họ sẽ đi đến đâu đây? Khônh… Đây không phải là kết quả cô muốn. Mặc Thiên Trần nghĩ tới đó, cô đi nhanh mấy bước, đẩy cửa phòng tắm, đi vào. Lúc vào, cô sợ hết hồn, nhìn thấy Cúc Như Khanh ngửa mặt nằm trong bồn tắm, mặt nước trong phẳng lặng, phản chiếu vết thương cháy xém trước ngực anh, anh bị thương lúc nào, sao cô lại không biết? “Như Khanh…” cô chạy đến bên bồn tắm, lo lắng gọi anh, nhưng bộ dạng anh giống như đã ngủ rồi, cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ngực anh, Cúc Như Khanh đau đến nhướng mày, mở mắt nhìn cô. “Chuyện gì đã xảy ra?” Mặc Thiên Trần quên mất cô muốn vào đây làm gì, cô ngực anh có vết cháy, căn bản cô không biết cái gì gây ra, giống như bị lửa đốt, từ lúc nào anh đã bị rồi? Cúc Như Khanh thấy cô đứng trước mặt, “Em quan tâm à?” “Em sao lại không quan tâm?” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, cúi xuống nhìn anh ở khoảng cách gần, “nói em biết, sao lại bị thương? Chúng ta đến bệnh viện, được không?” “không cần.” Anh lời ít ý nhiều. “Anh không đau sao, sao lại không chữa trị!” cô vươn tay kéo anh từ bồn tắm ra, “Nhanh lên, nhanh lên!” Cúc Như Khanh ngồi dậy, “Anh đau không phải chỗ đó.” Mặc Thiên Trần cúi đầu nhìn chằm chằm anh, “Em biết là em không đúng, lại chọc anh giận, nhưng cần phải chữa thương trước, được không? Chúng ta đến bệnh viện trị thương, sau đó anh mắng em anh đánh em, em đều ngoan ngoãn chấp nhận hết, được không?” Cúc Như Khanh nhìn cô không trả lời, Mặc Thiên Trần coi như anh đồng ý, thuận thế kéo anh từ bồn tắm ra, sau đó đi tìm cái khăn tắm lớn lau nước đọng trên người anh, nhìn dáng người đàn ông, cô chợt có chút khoái chí, cho dù anh là một người đàn ông, không hoàn toàn hoàn hảo, nhưng cô cảm thấy, anh vẫn là người đàn ông có dáng người đẹp nhất thế giới. Nghĩ đến đây, mặt cô chợt đỏ lên, vừa lúc cô ngẩng đầu, thấy người đàn ông đang ngưng mắt nhìn cô, dù trước đó anh nghiêm nghị lạnh lùng, bây giờ khẽ cong khóe môi, biểu hiện anh hiểu được tâm tư cô. “Em… Em ra ngoài trước chờ anh, anh mặc thêm áo ngủ ra ngoài, em chuẩn bị quần áo cho anh thay.” Mặc Thiên Trần quẫn chết, mang khăn tắm đẩy tới tay anh, sau đó chạy ra ngoài. Đóng cửa phòng tắm, cô vỗ vỗ ngực, tim cô muốn nhảy ra ngoài, trong đầu tự mường tượng lại dáng người của anh, cô vỗ đầu, Mặc Thiên Trần mày trúng tà rồi, người ta cũng bị thương, mày còn ở đây yy người ta! cô bước nhanh tới tủ quần áo bên cạnh, lấy một đồ ngủ màu sắc nhu hòa để mặc ra ngoài, lúc này, Cúc Như Khanh chỉ mặc chiếc khăn tắm đi ra, Mặc Thiên Trần cầm y phục đến bên cạnh anh. “Quần áo… quần áo đây.” cô nhỏ giọng nói. “Thay cho anh!” Người đàn ông hưởng thụ cô hầu hạ anh. “…” Mặc Thiên Trần ngẩn ra, sau đó thấy tâm trạng của anh, thay thì thay! cô thành người làm sai, anh nói sao cũng được! Cuối cùng, mất hết chín trâu hai hổ sức lực, mặc hết quần áo cho anh xong thì cô phát hiện mình đã ra một thân mồ hôi, quả nhiên thị nữ cũng không dễ làm! “Trần Tiêu, đi bệnh viện.” Mặc Thiên Trần. Trần Tiêu lập tức lái xe, “Thiếu phu nhân có phải đụng xe bị thương?” Cúc Như Khanh hừ một tiếng, “Thương thế của cô ấy không cần trị.” Mặc Thiên Trần thật ra không bị thương gì, chỉ là bắp chân bị đụng phải, có chút bầm tím, bây giờ nghe người đàn ông nói giận dữ, hay vậy rồi cái gì cũng không nên nói, cô đáp: “Đúng vậy, tôi không sao, nhanh lái xe đến bệnh viện đi.” Bệnh viện. Bác sĩ tiến hành trừ độc cho Cúc Như Khanh, đắp thuốc kháng viêm xong, Mặc Thiên Trần lập tức hỏi: “Bác sĩ, bao lâu thì thay thuốc một lần?” “Cái này là tia sáng laser tổn thương đến da, thời gian lành sẽ dài hơn vết thương bình thường, bây giờ là mùa hạ, tốt nhất một ngày thay một lần, để tránh lây lan.” Bác sĩ đáp. “Cái gì? Tia laser?” Mặc Thiên Trần mãi không biết Cúc Như Khanh tại sao bị thương, bây giờ nghe bác sĩ nói, không khỏi thất kinh. “Chúng ta về!” Cúc Như Khanh vẫn im lặng như cũ. Mặc Thiên Trần biết người này, anh không nói, thì dù hỏi thế nào cũng sẽ không nói, cô không còn cách nào, “Đợi chút.” Cúc Như Khanh nhìn cô, cô lại hỏi bác sĩ, “Có còn thuốc sát trùng không?” “Cúc phu nhân muốn làm gì?” Bác sĩ thấy lạ, “Cúc tiên sinh không cần trừ độc nữa, ngày mai đến giờ đổi thuốc, tôi lại trừ độc là được.” “Bác sĩ cứ cho tôi đi!” Mặc Thiên Trần không chịu đi. Bác sĩ bất đắc dĩ, đành đưa bình nước sát trùng cho cô, Mặc Thiên Trần cầm vào tay, rồi kéo tay Cúc Như Khanh ra ngoài. Lên xe, Trần Tiêu lái xe, Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh ngồi sau, về đến nhà, Mặc Thiên Trần mở bình nước sát trùng, dùng bông rửa miệng. Cúc Như Khanh nhìn cô, khóe môi không khỏi khẽ cong lên, nhịn không được bật cười. Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Anh đừng giận nữa được không?” Cúc Như Khanh lập tức thu lại nụ cười, “Em nghĩ rằng anh ngây thơ như em sao, em chính là ngu ngốc.” Được rồi! Bây giờ anh nói cô là gì, cô đều nhận hết, ngây thơ thì ngây thơ, ngu ngốc thì ngu ngốc.