Kim Cương Khế Ước

Chương 281 : Ngược Yêu: Như Khanh Mất Tích

Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Mặc Thiên Trần gật đầu, “Được, ngủ ngon!” Cúc Như Khanh không nói gì nữa, xoay người đến giường, anh biết, cô còn kiêng kỵ không cho anh chạm vào người, vì thế, anh tình nguyện ngủ sofa, không muốn vì chuyện đó mà tranh cãi với cô. Nhưng hiện giờ cô lại chủ động ngủ sofa, anh cũng không suy nghĩ nhiều, nhắm mắt lại ngủ thật sâu. Những ngày như vậy vẫn tiếp tục trôi qua, hai người giới hạn và tôn trọng nhau như khách, cuộc sống cứ vậy chầm chậm qua. Cúc Như Khanh không còn bá đạo yêu cầu cô bất kỳ điều gì, cô cũng không còn ồn ào với anh, hai người trông vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng buồn, cục diện thuộc dạng lay cũng không dậy nổi. Mặc Thiên Trần cứ nghĩ là bọn họ có thể sống như vậy cả đời hay không, thì lại xuất hiện một bước ngoặt vô cùng lớn. một đêm nọ, Mặc Thiên Trần mơ mơ màng màng tỉnh dậy trên sofa, nhưng không thấy bóng dáng Cúc Như Khanh, cô biết thường ngày giờ này anh đã về, nhưng tối nay… Mặc Thiên Trần lòng của trong một nháy mắt buộc chặt, cô không biết hắn tại sao không về nhà, hắn về nhà muộn, nhất định là gặp phải chuyện gì, lúc này, cô cũng không còn để ý giữa hai người hiện tại như thế nào , cô lập tức gọi điện thoại cho hắn, lại phát hiện điện thoại của hắn vòng vo tiếng của tổng đài, cô một lát sau gọi lại, vẫn là như thế. Sao lại thế? cô lập tức gọi cho Trần Ích, “Anh có biết Như Khanh đang ở đâu không?” Trần Ích lập tức giật mình, “Thiếu phu nhân, tôi không biết. Hôm nay chủ tịch không có bố trí hành động gì.” “Được, để tôi hỏi Khang Hạo xem anh ta có biết không.” Mặc Thiên Trần cúp máy, lập tức gọi cho Khang Hạo, Khang Hạo đang nồng giấc, nhận điện thoại, đáp: “Thiếu phu nhân, sợ rằng bây giờ tiên sinh đang ngủ say trong ngực mỹ nữ!” “nói bậy!” Mặc Thiên Trần nhỏ giọng quát, “Như Khanh không phải người như vậy!” Anh có thể có cả ngàn lý do để chưa về nhà, nhưng Mặc Thiên Trần không tin anh sẽ vì nằm trong ngực người phụ nữ khác, mà không về nhà. “Thiếu phu nhân, sao cô tin tưởng tiên sinh vậy chứ?” Khang Hạo gần đây bị Cúc Như Khanh áp dụng chính sách muốn nổ tung, khó có khi Mặc Thiên Trần ra mặt, cái này gọi là ai buộc chuông thì người đó cởi, Mặc Thiên Trần hại bọn họ đi làm phải nơm nớp lo sợ, hắn phải nhờ Mặc Thiên Trần giải quyết. Khang Hạo mở máy ghi âm, giọng nói của Mặc Thiên Trần truyền đến, “Đúng! Tôi kiên quyết tin tưởng Như Khanh không phải hạng đàn ông trăng hoa, nếu không phải anh ấy gặp chuyện, anh ấy không thể không về nhà!” Khang Hạo bổ nhào, đã như vậy, thiếu phu nhân đại nhân sao còn giận dỗi chứ! hắn vờ thở dài, “Thiếu phu nhân, mọi việc đều không có tuyệt đối mà…” “Được, Khang Hạo, nếu anh cũng không biết, lập tức báo Trần Ích, chúng ta ra ngoài tìm người.” Mặc Thiên Trần kiên định nói. “Dạ! Thiếu phu nhân.” Khang Hạo nói giọng lộ vẻ vui mừng. Mặc Thiên Trần nhanh chóng thay quần áo, ra khỏi phòng liền gõ cửa phòng Trần Tiêu, Trần Tiêu được phân công bảo vệ Mặc Thiên Trần hai tư tiếng, nên hắn ở căn phòng sát phòng cô. “Như Khanh vẫn chưa về, chúng ta ra ngoài tìm.” Mặc Thiên Trần nói xong chạy xuống lầu. Trần Tiêu ngăn lại, “Thiếu phu nhân, cô ở nhà chờ tin, tôi và anh em đi tìm.” “không! Tôi không đợi được, tôi đi với anh.” Mặc Thiên Trần không ngừng bước. Trần Tiêu đành phải liên lạc với Trần Ích, sau đó lái xe ra cửa. Đêm tối khiến thành phố yên tĩnh hẳn đi, chỉ có quán rượu còn ồn ào. Mặc Thiên Trần và Trần Ích, Khang Hạo tập trung lại, Trần Ích nói: “Cả ngày hôm nay tôi ở bên ngoài, chưa về công ty, chủ tịch cũng không bảo tôi làm chuyện gì.” Khang Hạo dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ, ngồi lên xe Trần Ích, “Tôi rất buồn ngủ, nên không lái xe, để tránh nguy hiểm, tiên sinh còn chưa tìm được tôi đã cúp trước rồi.” “Cậu…” Trần Ích đánh một quyền vào vai hắn, “Cả ngày nay không phải cậu ở công ty sao? Lúc tan việc chủ tịch ở đâu?” “Đương nhiên là ở công ty.” Khang Hạo liếc mắt, “Cậu không ở công ty, dĩ nhiên không biết ngài ấy hỏa khí nhiều đến bao nhiêu. Tôi hận không thể thay đổi tám giờ đồng hồ thành tám phút, cậu có biết không, tám giờ này với tôi, y như tám năm dài đằng đẵng, vừa tan tầm, tôi đương nhiên phải lo chuồn đi, nếu chậm trễ, không chừng còn bị thiêu thành tro.” Mặc Thiên Trần thấy Cúc Như Khanh bình tĩnh như nước, không ngờ ở công ty lại khiến người ta sợ hãi như thế, tính anh vốn hư, hơn nữa anh là tổng tài, ai dám có ý kiến? Có điều bây giờ không phải lúc nói chuyện này, quan trọng là phải lập tức tìm thấy anh. “Khang Hạo, lịch trình tối nay, Như Khanh có nói không, anh ấy đi đâu?” Mặc Thiên Trần vội vàng hỏi hắn. Khang Hạo nghe xong, mắt vòng vo vài vòng, đáp: “Tôi có nghe ngài ấy rống to trong điện thoại, nhà xưởng lại xảy ra vấn đề gì đó… không biết là có xuống xưởng không, cũng không biết vấn đề ở xưởng đã giải quyết được chưa.” “Nếu không gọi được, chúng ta đi đến xưởng.” Mặc Thiên Trần hận không thể lập tức bay đến xưởng sản xuất. Trần Ích lái xe, chạy như gió bay điện chớp đến xưởng. Nhà máy Cúc Thị. Cúc Như Khanh đang bận rộn trong phòng làm việc, Nghiêm Tu vẫn ở trong xưởng đợi sản phẩm mới, Nghiêm Tu đã ý kiến của Cúc Như Khanh, nên đi ra xưởng dò xét. Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. “Vào đi!” Anh nói. Nghiêm Tiểu Huệ bưng một cái túi đến, “Tổng tài, ăn cơm trước đi!” “không cần phiền vậy, lát nữa tôi về nhà ăn.” Cúc Như Khanh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng. “Từ xưởng về nhà cũng phải mất một giờ, đây lại là tâm ý của mẹ tôi.” Nghiêm Tiểu Huệ cười đáp, “Tài nấu nướng của mẹ tôi không cao, tôi không dám bêu xấu trước mặt tổng tài.” “Chú Nghiêm đâu? Chú Nghiêm không ăn sao?” Cúc Như Khanh ngẩng đầu nhìn cô. “Đương nhiên có! Mẹ tôi chuẩn bị hai phần, ba tôi đã bắt đầu ăn, phần này của anh, để tôi mở.” Nghiêm Tiểu Huệ mở túi, đặt cơm canh lên bàn. “Thay tôi cảm ơn thím Nghiêm.” Cúc Như Khanh không khách khí nữa, bắt đầu ăn cơm. “Tôi nhất định sẽ nói lại.” Nghiêm Tiểu Huệ tươi cười ngồi đối diện anh. cô giả vờ xem mẫu thiết kế trên bàn, nhưng thật ra là chú ý dáng vẻ anh ăn cơm, cô từng nói, cô thích thời điểm ở bên cạnh anh, đó là loại vinh dự khó gì sánh được. Giống như giờ phút này, dù là tăng ca, nhân viên nào cũng hận chết thời điểm làm thêm giờ, nhưng cô lại vô cùng thích. Bởi vì, chỉ ở thời điểm này, cô mới có cảm giác, cô và anh có chung cái gì đó mà không cần ngôn ngữ cũng có thể cảm nhận, nó chìm đắm trong lòng cô.