Kim Cương Khế Ước
Chương 267 : Ngược Yêu: Tình Cũ Tình Mới (1)
Beta: N.P
Sau khi Mặc Thiên Trần điều hành Mặc thị, vừa ra trận đầu đã thắng lớn, mặc dù là thắng hiểm, nhưng cũng mang đến lợi ích rất lớn cho công ty, đây là điều mà tất cả cổ đông đều quan tâm.
Vì thế, các cổ đông dù biết Mặc Thiên Trần không già dặn kinh nghiệm, nhưng cô và chủ tịch Cúc thị là vợ chồng, bọn họ tạm thời chấp nhận cho cô dẫn dắt công ty. Hội nghị còn chưa bắt đầu, đã có người bàn tán.
“Kinh doanh quả nhiên kết thân rất quan trọng, lần này nếu không phải nhờ vụ việc ở thành Tây, thật đúng là sắp tới sẽ khó khăn…”
“Lúc đầu Cúc thị cũng ủng hộ thành Tây, nghe nói mảnh đất muốn lấy tới tay lại bị Phí thị đoạt được, nhưng mà kết quả…”
“Vậy có thể nói Cúc chủ tịch rất tinh tường, kinh doanh mấu chốt là phải chính xác…”
“Đương nhiên rồi, nếu không có mắt nhìn, sao lại để ý đến Thiên Trần…”
“Tôi nghe nói hồi sinh nhật, Chủ tịch và Thiên Trần chúng ta ngọt ngào mấy ngày không tách ra đấy…”
“Chỉ cần bọn họ tiếp tục như vậy, Mặc thị chúng ta liên thủ với Cúc thị, là vô địch thiên hạ…”
Mặc Thiên Trần vừa vào đến phòng họp, nhìn thấy các nhân viên tham dự hội nghị vinh quang đầy mặt, lần ra mắt đồng phục này, dù có bất trắc, nhưng chung quy vẫn thắng được thị hiếu, đây là điều rất quan trọng, thời đại ngày nay là thời đại thị trường quyết định sự sống còn của doanh nghiệp, lợi nhuận là mục tiêu duy nhất các cổ đông theo đuổi.
Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ, “Cảm ơn mọi người đã cho tôi cơ hội, lần này chúng ta có thể đạt được thành công vào thời khắc cuối cùng, ngoài các nhà thiết kế hạng nhất ra, còn nhờ vào tổng giám đốc Đổng Nật tiểu thư làm chỗ dựa vững chắc, và chồng tôi Như Khanh, chúng ta gặp được thiên thời, địa lợi, nhân hòa, giành được thị trường. Dĩ nhiên, tôi sẽ tiếp tục dẫn dắt Mặc thị, cố gắng đi lên, để cuối năm trong báo cáo tài chính, có thể trưng ra kết quả khiến các vị hài lòng.”
Lời vừa dứt, bọn họ không chất vấn, thay vào đó là tràng vỗ tay, tiếng vỗ tay vừa là mừng thành công hiện tại, vừa là hy vọng đến tương lai.
Công ty Phí thị.
Chu Tiểu Kiều tiếp tục bị Phí Cường Liệt trách mắng, lúc làm ăn có lợi nhuận, hắn coi Chu Tiểu Kiều như cháu gái, khi lợi ích không còn, Chu Tiểu Kiều chính là cái bao trút giận của Phí Cường Liệt.
Thất bại thành Tây, không ngờ là càng giúp Mặc Thiên Trần khắc phục khó khăn, tất cả tạp chí đều bác bỏ đánh giá của cô ta, nói cô ta vì đầu tư thất bại mà trong quá trình chấm điểm, đã mang tâm tình vào việc công, đưa ra đánh giá khiến người khác không hài lòng.
Lần này, có thể nói Chu Tiểu Kiều tính tới tính lui, đều như tự đạp vào chân mình, bây giờ bất kể là ở Phí thị, hay là trong giới thời trang, cô ta đều như chìm vào đáy vực, trở thành đối tượng để người khác châm biếm, công việc thì càng là nửa bước cũng khó đi.
Cúc Như Khanh đánh cô ta một đòn này, thật sự là vô cùng trí mạng, đến tận bây giờ cô ta vẫn không ngờ, mình cũng có ngày chật vật như vậy, hơn nữa còn là do người đàn ông mình không cần đả kích đến không còn lực chống trả, ban đầu không phải là cô ta không muốn, mà chỉ ghét tính tình anh ôn hòa, không ngờ vừa quay đầu lại thì anh đã sớm yêu người khác.
Có điều, Chu Tiểu Kiều đâu phải loại người dễ dàng bị đánh ngã như vậy!
Tan việc, Chu Tiểu Kiều hẹn Cúc Như Khanh ra ngoài, tới nơi ở cũ của Chu gia.
Đúng lúc Mặc Thiên Trần tan việc cũng đến công ty Cúc thị, cô thấy Cúc Như Khah lên xe của Chu Tiểu Kiều, vốn muốn cho Cúc Như Khanh một bất ngờ, cảm ơn anh đã giúp Mặc thị, không ngờ Chu Tiểu Kiều cũng tới. cô nhất thời tò mò, lái xe đi theo. cô đứng từ xa nhìn Cúc Như Khanh và Chu Tiểu Kiều đi vào, nơi đó vốn là nơi Chu Truyền Hảo ở, kể từ lúc Chu Truyền Hảo đi tù, nơi đó không còn ai dùng tới.
Chu Tiểu Kiều chỉ vào hành lang trước mặt, đã một thời gian dài không được tu bổ, “Còn nhớ không? Trước kia chúng ta từng hẹn ước ở nơi nay.”
“Nếu hôm nay cô hẹn tôi tới đây, chỉ để nói cái này, thì tôi xem như không có gì để nói nữa.” Cúc Như Khanh nhìn cô ta nhàn nhạt, chuyện cũ thời trẻ đã theo gió cuốn đi rất xa rồi.
Chu Tiểu Kiều không để ý đến sự lạnh lùng của anh, đáp: “Thương trường thắng bại là chuyện thường, tôi sẽ không vì bị anh chèn ép một lần thì nhận thua đâu.”
“Ừ…” Cúc Như Khanh chỉ đáp một tiếng, “Lần này là do cô gieo gió gặt bão, nếu cô không tham bản hợp đồng trên tay Trần, thì sao có thể nhận kết quả như hôm nay? Nếu cô không mang thù riêng cho việc công, đánh giá thấp tác phẩm của cô ấy, sao có thể không còn chốn dung thân trong giới thời trang?”
“Cứ cho là vậy, vạn vật dạy nhân quả. Anh làm nhiều việc như thế, có ngày cũng gặp báo ứng. Phải không?” Chu Tiểu Kiều cười lạnh.
“Đó là chuyện của tôi, vật tôi muốn đâu?” Cúc Như Khanh không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Chu Tiểu Kiều thấy được nơi Mặc Thiên Trần đỗ xe, liền nảy ra một ý, “Hôn tôi một cái, tôi sẽ đưa cho anh.” thật ra cũng không muốn, nhưng nhìn thấy Mặc Thiên Trần lặng lẽ theo sau, trong lòng cô ta khó chịu, muốn phá tình cảm hai người họ.
Hai mắt Cúc Như Khanh lạnh lẽo, anh nắm cổ tay cô ta, lạnh lùng nói: “Đừng để tôi phải lột sạch cô ra, để cô mãi mãi không bao giờ đứng dậy được nữa.”
Chu Tiểu Kiều lúc này đang đắm chìm trong sự toan tính, không để ý đến đau đớn ở tay, dời gương mặt đến bờ môi Cúc Như Khanh. Theo góc nhìn của Mặc Thiên Trần núp, là Cúc Như Khanh hôn lên gò má Chu Tiểu Kiều.
Chu Tiểu Kiều nhịn đau cười, “Được rồi, không hôn thì không hôn, anh theo tôi đi lấy là được.” nói xong, thoát khỏi tay anh, cô ta giương giương đắc ý liếc mắt nhìn Mặc Thiên Trần, đi về hướng lầu hai.
Cúc Như Khanh đi theo Chu Tiểu Kiều đến phòng của Chu Truyền Hảo, Chu Tiểu Kiều cầm một đống ngân phiếu định mức đưa cho anh, “Cha tôi tạm thời không đưa được, nên gọi tôi nhờ đưa cho anh.”
Cúc Như Khanh nhận lấy, sau đó không nói gì, trực tiếp đi xuống lầu, ra khỏi Chu gia, chợt nhìn thấy Mặc Thiên Trần khuôn mặt tái nhợt đi ra.
Anh lập tức hiểu ra Chu Tiểu Kiều căn bản là đang trả thù anh, không cần nghĩ cũng biết, đống ngân phiếu trong tay căn bản không phải thứ trọng yếu, mà là ý đồ phá quan hệ vợ chồng của anh và Mặc Thiên Trần, lúc đối thoại ở hành lang, Chu Tiểu Kiều muốn hôn, đều là đùa giỡn, lừa gạt sự đơn thuần thiện lương của Mặc Thiên Trần.
“Trần, sao em lại tới đây?” Anh bước qua, tới bên cạnh cô.
Mặc Thiên Trần cắn môi không nói nhìn anh. Chu Tiểu Kiều bước ra từ sau lưng Cúc Như Khanh, “Thiên Trần cũng tới hả! Hay ngồi lại chơi chút đi?”
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
10 chương
6 chương
10 chương