Kim Cương Khế Ước

Chương 265 : Ngược Yêu: Sinh Nhật Vui Vẻ (7)

Edit: Thủy Vu Beta: N.P Mặc dù đã tìm được con gái, nhưng nỗi đau đó, đối với Mặc Thiên Trần, đến bây giờ vẫn chưa biến mất. cô không muốn vào sinh nhật của anh, lại để anh nhìn thấy nỗi đau của cô, đây là nỗi đau của một mình cô, cô không muốn liên luy đến anh, cô không muốn anh nhìn thấy, nhất là trong thời điểm này, trong hoàn cảnh này. Nhưng Cúc Như Khanh lại nắm bàn tay nhỏ bé của cô, ngẩng đầu nhìn cô, “Trần, nỗi đau này, để anh giúp em xoa dịu, có được không?” “Em…” Mặc Thiên Trần không nghĩ anh lại nói thế, không cầm được nước mắt, “không… không cần, Như Khanh… không cần…” “Cần, cần chứ.” Giọng anh mặc dù dịu dàng, nhưng vô cùng kiên định, ngón tay vẫn vuốt lên nỗi thương tổn của cô, không biết đã bao lần, không chịu buông rời. Anh cúi đầu, hôn lên đôi mắt cô, cô từng chịu nhiều đau khổ, có bao nhiêu thương tổn, đau đớn đã hình thành, anh chỉ muốn làm mọi cách để đền bù cho cô, muốn cô sớm ngày quên đi những nỗi đau này, quên đi những thống khổ anh từng gây ra cho cô. “Ngoan, không khóc, Trần, để anh yêu thương em…” một bên anh hôn cô, vừa ôm cô vào ngực, hôn tất cả nước mắt của cô vào trong đôi môi, mang tất cả khổ sở của cô nuốt vào lòng, anh muốn chia sẻ đau khổ của cô, thương tổn của cô. Mặc Thiên Trần chìm đắm trong sự dịu dàng cưng chiều của anh, dần dần lắng xuống, đôi tay ôm lấy cổ anh, rúc vào ngực anh, cô không nên khóc mới phải, hôm nay vốn là ngày vui, cô nên cười vui mới đúng. cô nhẹ nhàng nở nụ cười, giống như hoa sen nổi trên mặt nước, khiến tim người đàn ông cũng chua xót, nhưng vẫn có cảm giác an ủi. “yêu em, Như Khanh, em chỉ muốn anh yêu em…” cô thẹn thùng cười, như đóa hoa sen nhẹ lướt qua trái tim anh. Cúc Như Khanh đặt cô dưới thân, “Trần, anh yêu em, chỉ yêu mình em…” Lời còn chưa nói hết, anh đã cúi người hôn lên vết sẹo trên bụng cô, từng chút từng chút, dùng bờ môi mềm mại của anh yêu thương nơi cô từng bị thương, dùng chân tình của anh sủng ái cô, dùng hành động của anh mở ra bầu trời trong xanh rộng lớn, từ nay về sau, cuộc sống của cô nằm dưới sự bảo vệ của anh, cuộc sống của cô nằm trong sự cưng chiều của anh. Mặc Thiên Trần nhắm hai mắt lại, cảm thụ tình cảm dịu dàng của anh như cơn gió mùa hè mát dịu nhẹ lướt qua, nếu cô là hoa sen trên mặt nước, vậy anh chính là cơn gió mùa hè cô đã đợi rất lâu, cô phơi bày tất cả vẻ đẹp cũng vì anh, anh đáp lại sự chờ đợi của cô mà lượn lờ chung quanh không xa rời. Tất cả vẻ đẹp của cô, đều nở rộ như đóa hoa sen trong trắng thuần khiết, từng cánh, từng cánh, từng cánh hoa sen hé mở, đó nhận cơn gió mùa hè là anh lướt qua, giờ phút này tình cảm đó là tình cảm ngọt ngào, hạnh phúc nhất. Bất chợt, Mặc Thiên Trần như nhận ra, đêm nay, cô muốn vứt bỏ hết mọi đau đớn, muốn một lần yêu anh chân thật, tựa như việc rời xa khỏi chiến trường ồn ào náo động, cùng vị vua yêu thương thật lâu, không ly biệt. “Như Khanh…” “Anh đây…” Anh từ bụng cô ngẩng đầu lên, thấy cô không còn khóc nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ứng, lan rộng ra. “Trần, còn không cởi hộ anh sao?” trên gương mặt tuấn tú của anh biểu hiện sự nhẫn nhịn cực khổ, đã bắt đầu đỏ như mặt Quan Công. Mặc Thiên Trần vừa nhìn, không nhịn được cười, vươn tay đấm vào lồng ngực anh, “Sau này còn ức hiếp em nữa không?” “Anh không bao giờ ức hiếp Trần nữa.” Anh giơ tay lên thề. “Được rồi! Thấy anh ngoan như vậy, em sẽ không so đo với anh nữa.” cô cố làm ra vẻ hào phóng, “Nhưng mà, nhưng mà, em cũng không có cách nào cởi ra!” cô đưa tay đến hông anh, bàn tay nhỏ bé dùng sức kéo, cho dù không có tiến triển gì, nhưng cô càng lúc càng cảm thấy thứ nóng bỏng của anh, xuyên thấu vải vóc, càng lúc càng lớn, càng lúc càng nóng. Cúc Như Khanh không tin, anh ôm cô, vừa hôn vừa dụ dỗ, “Trần, ngoan, đừng hành hạ anh nữa, hôm nay sinh nhật anh đấy…” “Chính vì sinh nhật anh nên mới có thể mãi mãi nhớ kỹ, chỉ nhìn được mà không ăn được em, ha ha!” Mặc Thiên Trần mặc kệ anh dụ dỗ, không chịu cởi ra. Khó có lần chiếm được ưu thế, cô rất cao hứng! Huống hồ lúc này thả người đàn ông này ra, chẳng khác nào thả mãnh thú ra, cô rúc vào ngực anh, “Sinh nhật vui vẻ a! Ông xã… Giằng co lâu vậy, cũng mệt rồi, chúng ta ngủ thôi, ngoan…” Dĩ nhiên Cúc Như Khanh không chịu ngủ như vậy, thế này còn khó chịu hơn là giết anh đi, bàn tay to của anh lần tìm cơ thể cô, trêu đùa điểm nhạy cảm của cô, không bức cô cởi ra không được, anh không tin cô có thể chịu đựng! Nhận thấy ý đồ của anh, Mặc Thiên Trần vội vàng muốn trốn, nhưng hiện giờ người đàn ông này sao thể để cô chạy thoát, anh nắm mắt cá chân cô, kéo về phía sau, cô ngã lên người anh. “Như Khanh, buông em ra, em muốn đi tắm…” “Ngoan, Trần, không cho phép bưởng bỉnh như vậy, chờ một lát anh nhất định sẽ yêu em thật nhiều…” cô mới là người không cần! Nhưng rõ ràng không đấu được với sức lực của anh, anh cầm hai chân cô đè xuống, cô bị bất ngờ hoàn toàn nằm trên người anh, cái miệng nhỏ nhắn cũng kề sát vải xanh thẫm… cô vội vàng ngẩng đầu, đã nhìn thấy trên quần vải xanh đã thủng một lỗ nhỏ rồi, trong lòng cô vốn nghĩ cách đó quả thật đủ linh nghiệm, nhưng vẫn chưa cảm thán xong, ai ngờ người đàn ông này là ai, anh đã phát hiện được bí mật, anh ngồi dậy ôm lấy cô, để cô ngồi quỳ gối trước mặt anh, nụ cười trên môi nhất thời mở rộng. “Trần, ngoan a, ông xã mới yêu em ha ha…” Mặc Thiên Trần biết không gạt được anh, cô lập tức làm nũng, “Ông xã, anh muốn người ta làm thế nào?” “Trần muốn làm thế nào?” Đôi mắt anh long lanh chăm chú nhìn cô. “Người ta vốn dĩ không muốn cởi hết nhanh như vậy mà, đợi sáng mai cởi cũng được mà, như thế ông xã mới nhớ kỹ quà sinh nhật của người ta nha.” Mặc Thiên Trần than, “Sáng sớm mai có được không?” “Dĩ nhiên…” Anh dừng lại một chút, “không được!” “Được mà…” cô cúi đầu, chuyển đến trước bên hông chiếc quần màu xanh của anh, bờ môi nhẹ nhàng in lên. Đây là một loại sợi đặc biệt do một tổ chức thương phẩm tình thú tự nghiên cứu, nhìn vải vóc có vẻ vô cùng chắc chắn, nhưng chỉ cần nước bọt của bạn tình là có thể hòa tan được nó, Cúc Như Khanh dù luôn rất thần thông quảng đại, nhưng lại không biết sự tồn tại của công cụ này, nên mới bị Mặc Thiên Trần tận dụng, khiến anh chịu đựng sự hành hạ vô ích, lại không thể nào tức giận. Cúc Như Khanh nhìn biến hóa kỳ lạ này, những thứ vải vóc nhìn vô cùng kiên cố, lại đang tan nhờ đầu lưỡi bờ môi của Mặc Thiên Trần, anh vừa mừng vừa sợ, không thể không khen ngợi chỉ số EQ của người phụ nữ nhỏ bé này, từ khi nào đã tăng thêm một bậc như vậy. “Trần…” Lúc anh cảm giác được cô ngây ngô, trúc trắc đụng phải thứ cực nóng của anh, được phóng thích, bỗng nhiên anh có cảm giác như Trái Đất đang nổ tung. Lúc cô đắc ý nháy mắt cười với anh, anh cũng không khống chế nổi nữa, kéo cô lên, sau đó hoàn toàn chiếm lấy tất cả của cô, khiến cô ở trong ngực anh dịu dàng rên khẽ, không bao giờ kết thúc…