Kim Cương Khế Ước
Chương 262 : Ngược Yêu: Sinh Nhật Vui Vẻ (4)
Beta: N.P
Tối nay, buổi lễ trang trọng khiến cả nhà Cúc Như Khanh vui vẻ, trong lúc vui sướng cả nhà đều nhảy múa ca hát.
Khi tất cả đang vui vẻ kết thúc bài hát mừng sinh nhật thì Cúc Hoài Cẩn kêu lên đầu tiên, “Chúc ba, Cầm Du và con sinh nhật vui vẻ!”
Mặc Thiên Trần cười, “Chúc mọi người ngày nào cũng vui vẻ! Bây giờ, trước khi thổi nến ba người ước nguyện vọng đi?”
Cúc Như Khanh ôm Cúc Cầm Du lên, Mặc Thiên Trần cũng ôm con gái lên, cả hai đứa bé đều có thể nhìn thấy nến trên bánh sinh nhật, ước nguyện vọng xong có thể thổi tắt được.
Mặc Thiên Trần nhìn ba người đang thành tâm ước nguyện, mặc dù hôm nay không phải sinh nhật cô nhưng cô cũng ước một nguyện vọng là cả nhà có thể mừng sinh nhật như vậy, mãi mãi ở cạnh nhau không xa rời.
Lúc nến sinh nhật được thổi tắt, đèn trong phòng cũng sáng lên, khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cả nhà hiện ra.
“Ăn bánh thôi!” Mặc Thiên Trần vui vẻ cầm dao lên, bắt đầu cắt bánh. cô chia làm bốn phần, mỗi người cầm một phần, “Làm sao để vị ngọt của bánh trở thành vị ngọt vĩnh viễn trong tim chúng ta có được không?”
“Đương nhiên là được!” Cúc Hoài Cẩn ăn đầu tiên.
Cúc Cầm Du chỉ ăn một phần nhỏ, Mặc Thiên Trần cười hỏi, “Cầm Du làm sao vậy?”
“Con và ba đều không thích ăn bánh ngọt, bánh này ngọt quá.” Cúc Cầm Du buông đĩa xuống, “Mẹ, con ăn một tí, có ý bày tỏ là được rồi!”
Mặc Thiên Trần lại nhìn sang Cúc Như Khanh, quả nhiên thấy anh cũng không động tới, không nhịn được cười, “Cái bánh này là ai đặt mà lớn vậy hả? Phải cố gắng ăn hết, nếu không sẽ rất lãng phí, đúng không?”
“Cách dùng khác?” Mặc Thiên Trần vẫn chưa dứt câu, Cúc Như Khanh đã lấy tay quệt kem lên mặt cô, “Này, xấu xa… Anh làm gì thế?”
Mặc Thiên Trần vội vàng bỏ chạy, hai đứa bé cũng lấy bánh chơi đùa, “không cho phép chơi, mấy người có biết làm vậy là rất lãng phí không? Có rất nhiều đứa trẻ đến sinh nhật cũng không có bánh mà ăn, mấy người lại đi mua một cái bánh to rồi chơi quệt kem…”
Nhưng đang lúc cao hứng chơi đùa, hai đứa trẻ sẽ không chịu dừng, cứ bôi quệt lẫn nhau, không ngừng chạy nhảy trong sảnh. Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ nhìn về phía Cúc Như Khanh, anh cũng chỉ cười mà không nói gì. một lúc sau, Cúc Như Khanh mới nói: “Được rồi, các con nói xem bánh này không thể lãng phí như vậy, phải làm gì bây giờ?”
Cúc Hoài Cẩn dừng lại, khuôn mặt bị Cúc Cầm Du bôi kem đầy, “Chúng ta mang ấy đứa trẻ ở cô nhi viện đi!”
Cúc Cầm Du cũng cọ cọ chóp mũi đầy kem, “Nhưng chúng ta đã ăn rồi còn đâu, có phải nên mua một cái nữa mang sang đó, sẽ trông khá hơn một chút không?”
“Em chẳng hiểu gì cả, chúng ta mang cái bánh này sang, còn mang một ý nghĩa khác là mang sự vui vẻ của cả nhà chúng ta cho họ rồi, để họ có thể chung vui sinh nhật với chúng ta!” Cúc Hoài Cẩn đáp.
“Trần, em thấy sao?” Cúc Như Khanh nhìn cô.
Mặc Thiên Trần năm nào vào đúng ngày này cũng mua bánh mang đến cô nhi viện ấy đứa trẻ, cô hy vọng con gái cô ở nơi nào đó cũng nhận được bánh, có được sinh nhật hạnh phúc. Năm nay cô lại loay hoay đến hôn mê, nên quên mất việc này, nhờ con gái nhắc, cô mới nhớ ra.
“Chúng ta làm theo cách của Hoài Cẩn, bây giờ mang đến đó, được không?” Mặc Thiên Trần nhìn đồng hồ trên tường, cũng đã tám giờ, đưa đến nơi là tám giờ ba mươi, bọn trẻ vẫn chưa ngủ, vẫn có thể ăn được.
“Được!” Mọi người cùng reo lên.
“Cầm Du, Hoài Cẩn, theo mẹ đi rửa mặt!” Mặc Thiên Trần kéo tay hai đứa tới bồn rửa tay cạnh đó.
Lúc rửa tay hai đứa trẻ vẫn huyên náo không ngừng, Mặc Thiên Trần không nhịn được thở dài, “Được rồi! Rửa sạch rồi, không cho phép lại chơi bánh, nếu không mẹ sẽ giận.”
“Oa, mẹ sẽ giận, chúng ta nhanh ra ngoài ngồi yên thôi.” Cúc Hoài Cẩn hào hứng chạy đi.
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
10 chương
6 chương
10 chương