Kim Cương Khế Ước
Chương 245 : Ngược Yêu: Chân Tướng Đau Lòng (3)
Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
“Nghe nói trước khi Cúc phu nhân gả cho Cúc tiên sinh đã từng đẻ thuê…”
“không phải chứ? Mặc gia cũng là thương gia mà, sao có thể…”
“Sao là sao chứ? Các người quên mất bảy năm trước Mặc gia từng xảy ra biến cố à…”
“Trời ơi! Là thật à? Tôi thật sự không dám tin đấy…”
“Thế chẳng phải là Cúc tiên sinh cưới phụ nữ của người khác à…”
Miệng phụ nữ như một đường truyền, mà với kiểu tin đồn này, đương nhiên là càng truyền càng nhanh, càng truyền càng đi xa.
Phí Cường Liệt và Cúc Như Khanh cũng nghe được tin đồn đó, Mặc Thiên Trần trong nháy mắt khuôn mặt tái nhợt, khi cô thấy Chu Tiểu Kiều biểu tình như đang xem kịch vui, cô mới biết đây là do Chu Tiểu Kiều làm.
Phí Cường Liệt tự nhiên cũng nhìn ra, hắn kéo Chu Tiểu Kiều vào một góc khuất, “Bây giờ Như Khanh đang hợp tác với chúng ta rất tốt, sao cháu phải làm vậy?”
Chu Tiểu Kiều hừ lạnh, “Hợp tác cái gì chứ? Bây giờ chúng ta là cổ đông lớn của công ty, hơn nữa, đất thành Tây sắp được xây dựng, tiền đồ cực kỳ lạc quan, sao cháu phải sợ anh ta? Còn cô ta vốn dĩ là có làm ra chuyện đó, lại không dám cho người ta nói sao?”
“Đây mới là bước đầu hợp tác giữa hai nhà Phí – Cúc, bây giờ cháu ép Cúc Như Khanh, chẳng phải là đẩy Phí thị lên đoạn đầu đài rồi sao, cháu không thể gạt ân oán cá nhân sang một bên à? Sao nhất định phải tranh đấu hơn thua với Mặc Thiên Trần chứ?” Phí Cường Liệt hung ác nói.
“Trong lòng cháu muốn, còn suy nghĩ nhiều như thế làm gì chứ, Cúc Như Phong bên bọn họ toàn tâm toàn ý giúp chúng ta, chú còn lo gì chứ?” Chu Tiểu Kiều lòng tràn đầy tự tin, “Chẳng lẽ chú muốn cả đời núp dưới bóng của Cúc Như Khanh sao? Cứ cho là chú muốn thế, còn cháu thì không muốn!”
Hai người tranh luận qua lại rất gay gắt, một vấn đề xảy ra gây ra nhiều cuộc tranh luận cùng lúc, Nghiêm Tiểu Huệ cũng rất ngạc nhiên, không ngờ Chu Tiểu Kiều chẳng biết lôi đâu ra cái tin này, có thể chèn ép Mặc Thiên Trần, cô tiếp xúc với Mặc Thiên Trần một thời gian, cảm thấy Mặc Thiên Trần là người có trí tuệ, Cúc Như Khanh chịu lấy cô ấy, đối tốt với cô ấy, nhất định cô ấy phải có chỗ hơn người.
Lúc này, Mặc Thiên Trần lặng lẽ rơi nước mắt, mặc dù cô đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng khi đối diện, vẫn có cảm giác không ứng phó kịp. cô vẫn rất sợ Cúc Như Khanh phải mang tiếng xấu, bây giờ cô nhìn anh mà trong người không có chút dũng khí nào, cô đã hại anh, mang đến cho anh nhiều phiền phức như vậy, sao cô làm sao cũng không thể mang đến cho anh hạnh phúc vậy chứ?
Khi cô bị mọi người chỉ trích thì có một bàn tay ấm áp duỗi tới, nhiệt độ cơ thể anh truyền qua đầu ngón tay, kiên định truyền tới bàn tay cô, theo mạch máu chảy vào người cô, cô khổ sở ngẩng đầu nhìn anh, dùng đôi mắt to lẳng lặng nói: “thật xin lỗi! Như Khanh…”
Cúc Như Khanh lại trấn định dị thường, anh đã sớm đoán được Chu Tiểu Kiều sẽ gây ra chuyện này, chân tướng chỉ có anh biết, thành ra mới để Mặc Thiên Trần phải chịu uất ức, anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô, bàn tay cô lạnh như băng, cô như một đứa trẻ bất lực trước mắt mọi người, chung quanh đều là ánh mắt chỉ chỉ chõ chõ, chỉ có anh, là vẫn ở bên cạnh cô.
“Đừng sợ, có anh đây…” Anh đưa tay khác ra, vuốt nước mắt trên gò má cô.
“thật xin lỗi… Xin lỗi…” cô nghẹn ngào không sao nói thành lời.
Mặc Thiên Trần vừa nói chuyện, vừa muốn giằng ra khỏi lòng bàn tay anh, cô không chịu được chuyện thế này, cô thấy khuôn mặt anh xuất hiện vẻ mệt mỏi, cô gây ra chuyện cười cho đông đảo khách mời như vậy, cô làm sao đứng dậy được, lại còn gây phiền phức cho anh.
Cúc Như Khanh một tay ôm cô vào lòng, bao bọc thân thể mảnh khảnh của cô, cô không ngừng lay động trong ngực anh, anh hít thở sâu một lần, sau đó nhìn thấy Chu Tiểu Kiều điệu bộ như đang xem kịch, ánh mắt anh lạnh lùng xuyên thấu, Chu Tiểu Kiều cả kinh trong lòng, nhưng vẫn hất cằm, tỏ rỏ ngạo ý: Mặc Thiên Trần thật sự đã làm ra những chuyện đó, tổng tìa nên chấp nhận sự thật đi!
Cứ cho là anh tin rồi thì sao? Cúc Như Khanh híp híp mắt, mà vì sao Chu Tiểu Kiều lại biết rõ như vậy chứ, bảy năm trước cô ta và Nhâm Thần Phong cùng ra nước ngoài, cô ta đang muốn làm gì đây? Tại sao cứ phải bám víu Mặc Thiên Trần không buông?
Trong lòng anh thì nghĩ như vậy, nhưng bề ngoài Cúc Như Khanh vẫn không biểu lộ, bây giờ anh không thể nào để Mặc Thiên Trần khó chịu thêm nữa, anh phải làm gì đó để Mặc Thiên Trần ngừng rơi nước mắt, anh muốn giải thoát cô khỏi khốn cảnh này.
Cúc Như Khanh không nghĩ nữa, chỉ lớn tiếng nói: “Về đề tài mà mọi người đang bàn luận, bây giờ tôi giải thích rõ ràng ọi người biết: Mặc Thiên Trần đúng là đã từng đẻ thuê cho người đàn ông khác!”
Lời anh vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, vì Cúc Như Khanh chính miệng thừa nhận, chuyện này không thể là bịa đặt rồi, mặc dù ai cũng tin như vậy, nhưng ngại Cúc Như Khanh, nên không ai dám hó hé điều gì.
Mặc Thiên Trần cũng không ngờ Cúc Như Khanh lại hào phóng đứng ra thừa nhận, đầu cô còn đang chôn trong lồng ngực anh, cô không hiểu, bây giờ anh thừa nhận chuyện này thì có ý nghĩa gì chứ? không phải càng tự khiến mình khó chịu hơn sao?
Nhưng, lời nói kế tiếp của anh, lại khiến cô trợn mắt há mồm.
Bởi vì, Cúc Như Khanh nhân lúc mọi người chấp nhận câu nói vừa rồi, tiếp tục nói: “Người đàn ông đó chính là tôi!”
Mặc Thiên Trần đầu óc nhất thời trống rỗng, cô giống như người bị tẩy não, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Những người khác, vừa nghe anh nói xong càng thêm kinh ngạc, sau đó nổi lên một làn sóng nghị luận.
“Đây là chuyện gì vậy chứ? Làm sao có thể…”
“Tôi cũng vậy, không hiểu đây là chuyện gì nữa? Mọi chuyện không phải rất kỳ quặc sao…”
“Cúc tiên sinh có con, nhưng chưa ai thấy mẹ của tụi nó…”
“Cho nên, chuyện này có thể là thật đấy…”
“Vẫn có thể lấy nhau sao…”
“Kiểu gì tôi cũng cảm thấy cứ như là phim tình cảm Hàn Quốc vậy…”
Chu Tiểu Kiều dĩ nhiên cũng nghe được, cô ta vạn vạn không ngờ chuyện sẽ có bước ngoặt lớn như vậy, không cần biết lời Cúc Như Khanh nói là thật hay giả, nhưng chuyện xấu của Mặc Thiên Trần, bây giờ lại trở thành Mặc Thiên Trần càng được anh che chở, đúng như lời Mặc Thiên Trần nói, Chu Tiểu Kiều càng nói xấu Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh càng cảm thấy Mặc Thiên Trần tốt đẹp.
Tại sao lại như vậy?
Chu Tiểu Kiều thật sự không thể tìm được lý do khiến người ta tin phục!
Bây giờ, còn có thể thế nào đây? Chuyện xấu bị lật ngược thành chuyện tốt, dù sao Cúc Như Khanh là người có ảnh hưởng to lớn, chuyện xấu nhà anh bị lộ ra, những người ở đây cũng đều là người có tiếng tăm, dĩ nhiên nếu có thể nói thành chuyện tốt thì sẽ tận lực nói thành chuyện tốt, chứ ai lại tình nguyện đắc tội với Cúc thị? không khéo có ngày có người phá sản mà không hiểu tại sao mình sụp đổ, hoặc là mấy người thương gia cạnh tranh đột nhiên trong một đêm biến thành những kẻ nghèo rớt mồng tơi, những quy tắc ngầm này, ai ai cũng hiểu.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
10 chương
32 chương
9 chương
10 chương
153 chương
50 chương