Kim Cương Khế Ước
Chương 237 : Ngược Yêu: Ai Ngược, Đau Hơn (2)
Edit:
Beta: N.P
Mắt Mặc Thiên Trần càng trừng càng lớn, cứ nhìn Triển Thanh Thanh càng nói càng hăng hái kia, chờ Triển Thanh Thanh nói xong, Mặc Thiên Trần mới nói: “Triển đại sư, Triển chuyên gia, cô nói xong chưa?”
“Á!” Triển Thanh Thanh cũng trợn to hai mắt, nhưng không phải trừng Mặc Thiên Trần, mà là trừng người đứng sau lưng Mặc Thiên Trần không xa.
“nói xong rồi, đúng không? Bây giờ đến tôi nói!” Mặc Thiên Trần nghiêm túc, “Tôi nhất định sẽ là người vợ hiền hậu nhất thế gian này, nhưng không phải như người mà cô nói, nếu Như Khanh ngoại tình thật, anh ấy thích người kia thì thôi, còn nếu không thích, thì tôi vẫn sẽ giữ chặt anh ấy bên mình, bảo vệ tình yêu của bản thân như bảo vệ Diên An.”
*Diên An: là địa điểm cuối cùng trong cuộc Vạn Lý Trường Chinh, trung tâm hoạt động của Đảng Cộng Sản Trung Quốc trong giai đoạn 1935 – 1948, được xem là thánh địa Cách mạng. Ở đây ý Mặc Thiên Trần muốn nói rằng cô sẽ bảo vệ tình yêu của mình như bảo vệ thánh địa Cách mạng, không thể để người khác chiếm được.
“Bốp bốp bốp!”
Sau lưng vang lên tiếng vỗ tay, Triển Thanh Thanh lập tức đứng bên người Mặc Thiên Trần, cái nhìn hàm chứa địch ý với người đi tới.
Mặc Thiên Trần quay lại, là Chu Tiểu Kiều.
Nghĩ lại cũng đúng, cơ hội phát triển thành Tây tốt như vậy, làm sao Chu Tiểu Kiều lại bỏ qua chứ?
“Thiên Trần, cô cũng đến đây à? Sao rồi? Tập đoàn Mặc thị cũng muốn phát triển ở thành Tây sao?” Chu Tiểu Kiều nhẹ nhàng cười, nhìn cô.
“cô lo quá rồi! Tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này.” Mặc Thiên Trần nhàn nhạt nói.
Chu Tiểu Kiều chỉ chỉ tòa nhà thương mại mới thi công gần nhất, “Dựa vào cái đầu của cô, đương nhiên không nghĩ được chuyện phát triển ở đây rồi, cô cùng lắm cũng chỉ biết trông coi tập đoàn của gia tộc làm sao trải qua được những ngày tháng yên ổn thôi, nhưng mà tôi vẫn phải nói một câu, đừng để đến một ngày Mặc thị lại rơi vào tình trạng giống như sáu năm trước, không giữ được cái gì.”
“cô…” Mặc Thiên Trần trong lòng tức giận, mỗi lần gặp Chu Tiểu Kiều, đều bị cô ta khiêu khích thành như vậy.
Mặc dù sáu năm trước Triển Thanh Thanh vẫn chưa vào công ty, nhưng cô có nghe nói đến mối nguy thực sự kia, vẫn thấy không quen với cái thái độ vênh váo của Chu Tiểu Kiều, cô lập tức lên tiếng, “Công ty Mặc thị chúng tôi dù có người cô ý gây xích mích ly gián nhiều lần, thì vẫn cứ sừng sững không ngã, biết tại sao không? Còn có người, mới hành động có một lần đã gặp báo ứng phải ngồi trong tù, có người còn đói khát đến nỗi phải cùng anh họ lăn lộn trên giường, xây nhà lầu kinh doanh ở đây thì sao chứ? Rốt cuộc không phải chỉ tòa nhà lạn vĩ mà tất cả đều không bán được.”
*Lạn vĩ: chỉ một công việc, tình tiết chưa toàn vẹn, được xử lý và kết thúc qua loa. Lạn vĩ còn được sử dụng để chỉ các tác phẩm, công việc đầu voi đuôi chuột, kết thúc cái rụp trong khi tình tiết chưa được xử lý rõ ràng, gây ức chế cho người theo dõi.
“Thanh Thanh, được rồi, đừng nói nữa!” Nghe Triển Thanh Thanh phản bác, Mặc Thiên Trần can ngăn, cô không muốn chọc giận người này, lại gây tổn thương đến tình cảm người khác.
Mặc Chu Tiểu Kiều lúc đỏ lúc trắng, nhưng cô ta vẫn ổn định tinh thần, “Thiên Trần, thật ra thì tôi muốn cảm ơn cô một chuyện.”
Triển Thanh Thanh muốn nói, nhưng Mặc Thiên Trần lại không cho.
“Thấy nơi đang được xây này chứ? Lần trước lúc tổ chức tiệc rượu, có người đụng cô ngã, đã cho tôi xem tài liệu của cô, vốn dĩ là cô muốn đất, nhưng lại bị tôi ra tay đoạt trước. Mặc Thiên Trần, cô nói xem, Như Khanh ở bên cô, ngoài việc không ngừng bị tổn thất, cô còn có thể làm được gì? Còn dám khoác lác vô sỉ nói sẽ bảo vệ như bảo vệ Diên An?” Chu Tiểu Kiều kiêu căng nói.
Quả nhiên lần đó cô đoán không sai, mặc dù sau đó Mặc Thiên Trần có nghe Cúc Như Khanh nói, đó là anh cố ý giăng lưới, nhưng lòng dạ Chu Tiểu Kiều lúc nào cũng muốn mưu kế với cô, lợi dụng cô để tổn thương Cúc Như Khanh, chỉ chực chờ nắm được Cúc Như Khanh trong tay. Sau khi đã nhìn thấu Chu Tiểu Kiều, Mặc Thiên Trần lại càng hiểu được ý nghĩa của tình yêu.
Do vậy, đối với thể loại phá hoại tình yêu như Chu Tiểu Kiều, phải đả kích cô ta một nhát trí mạng, không thể để cô ta có cơ hội hại người nữa.
Mặc Thiên Trần cũng không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt đáp, “Thương trường như chiến trường, cô có thể có được thành tựu như vậy, cũng là tự tay cô giành được. Về chuyện tình cảm giữa tôi và Cúc Như Khanh, đâu dám làm phiền cô để bụng giúp, đó là chuyện riêng của hai chúng tôi.”
Mặc Thiên Trần nói xong, kéo Triển Thanh Thanh đi, Triển Thanh Thanh trước đi khi không quên bỏ lại một câu, “Mưu tính xâm lược Diên An của phái phản động cuối cùng cũng bị đánh tơi bời, thất bại như chó rơi xuống nước ấy mà, nếu cô không hiểu lịch sử, mau mau về bổ túc lại đi nha.” trên đường về công ty, Triển Thanh Thanh vẫn còn tức tối bất bình, Mặc Thiên Trần vẫn chuyên tâm lái xe, lúc về đến lầu dưới công ty, “Tức cái gì? Em cũng đoán được chúng ta là người thắng rồi còn gì.”
“cô ta ngấm ngầm mưu tính với chị đấy, chị không tức sao?” Triển Thanh Thanh giật giật dây an toàn.
Mặc Thiên Trần hì hì cười, “cô ta càng mưu tính, Như Khanh lại càng bảo vệ chị, cô ta càng chọc giận chị, Như Khanh lại càng tốt với chị, thua thiệt vẫn là cô ta, không phải chị mà!”
“Hóa ra chị không phải ngốc nha?” Triển Thanh Thanh suy nghĩ rồi hét ầm lên.
Mặc Thiên Trần gõ đầu cô một cái, “Em mới ngốc! Còn chị là trí thức giả ngu thôi.” Mặc Thiên Trần cũng vừa nghĩ thông suốt chuyện này.
Công ty Cúc thị.
Cúc Như Khanh, Khang Hạo, Trần Ích cùng mở một cuộc họp nhỏ.
Cúc Như Khanh nói đầu tiên, “nói Nghiêm Tiểu Huệ quay về công ty làm việc, mặc dù lần này không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Chu Tiểu Kiều hại người, nhưng Chu Tiểu Kiều đã bắt đầu nổi điên rồi.”
Khang Hạo suy nghĩ, “Tiên sinh lo lắng cho an toàn của Nghiêm Tiểu Huệ, nên không để cô ấy làm ở Phí thị nữa sao?”
“cô ấy đang bị thương.” Cúc Như Khanh gật đầu.
“Tiên sinh, không phải ngài thích cô ấy chứ?” Khang Hạo đánh bạo hỏi.
“Cậu nói cái gì?” Cúc Như Khanh lớn tiếng quát.
Trần Ích nhìn thấy tình thế bất thường, liền lén lút đá Khang Hạo một cước, nhưng Khang Hạo vẫn tiếp tục nói, “Đầu tiên ngài chạy tới cứu cô ấy, hơn nữa ngài và cô ấy lúc trước còn là bạn thân, chẳng lẽ ngài thật sự không nhìn ra cô ấy thích ngài sao? Biểu hiện của ngài cũng rất quan tâm cô ấy, thiếu phu nhân đương nhiên bị ngài làm cho đau lòng rồi.”
“Tôi có biểu hiện rõ ràng vậy sao?” Cúc Như Khanh quay đầu hỏi Trần Ích, “Cậu cũng nhìn ra được gì à?”
Chiến hỏa đốt đến người Trần Ích, “Tôi thấy thiếu phu nhân khóc rất thương tâm, tâm hồn cô ấy vừa tinh tế lại nhạy cảm, khó trách sẽ sinh ra ý nghĩ đó. Nhưng tôi không cảm thấy chủ tịch có tình cảm nam nữ với Nghiêm tiểu thư, nếu có, cũng chỉ là tình bằng hữu.”
“Tôi hiểu!” Cúc Như Khanh nhìn hai người họ, “Như vậy có thể thấy được, lòng Khang Hạo đã ở chỗ Nghiêm Tiểu Huệ rồi, nên Trần Ích mới không thấy như vậy. Trần Ích nói đúng, tôi với cô ấy chỉ có tình bạn, cô ấy có thích tôi không, tôi chưa từng nhìn đến, làm sao nói được?”
Mọi người trầm mặc một hồi, Cúc Như Khanh nói, “Bây giờ lại thành ra thảo luận tình yêu à, đúng là nhàm chán! Chuyện này đến đây chấm dứt đi. Khang Hạo thông báo cho cô ấy biết, tan họp!”
“Vâng! Tiên sinh.”
“Dạ! Chủ tịch.”
Phòng làm việc chỉ còn một mình Cúc Như Khanh, anh đốt một điếu thuộc, khói xanh bay lên, anh lại nhìn thấy bóng dáng Mặc Thiên Trần giữa sương khói lập lòe đó, chợt cười chợt khóc.
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
“Vào đi!”
Nghiêm Tiểu Huệ bước vào, mấy ngày nghỉ ngơi, vết thương trên tay cô đã tốt hơn, “Tổng tài, tôi xin được về Phí thị làm việc, xin ngài phê chuẩn. Đừng vì tôi là con gái Nghiêm gia, cũng đừng vì tôi đang bị thương, mà phủ nhân năng lực công tác của tôi, được không?”
Truyện khác cùng thể loại
455 chương
8 chương
23 chương
93 chương
34 chương
164 chương