Kim Cương Khế Ước

Chương 233 : Ngược Yêu: Độc Chiếm (1)

Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Mặc Thiên Trần ngay từ lúc Khang Hạo đến, đã chạy ra ngoài, mắt cô bị khói hun đến đau, càng cố nhìn lại càng đau đến không chịu được. cô chạy ra ngoài, mặc các anh em Cúc thị dập lửa, tắt điện, cô tìm một góc tối tự mình rơi lệ. Lúc này, ánh trăng nhàn nhạt chiếu tỏa, không khí có chút lành lạnh, cô chọn một góc không người, chung quanh chỉ có hương cỏ thoang thoảng, sau ồn ào là sự yên tĩnh, nhưng không hiểu sao lòng cô không an tĩnh được, càng nghĩ càng thấy phiền não, ở đây cũng không có khói lửa hun mắt, nhưng nước mắt cô vẫn thi nhau rơi không kiềm chế được. Khi thấy người phụ nữ khác ôm anh, trong lòng cô lại khó chịu không nói được là vì sao, cô đang ghen phải không, cô quan tâm anh, cô quan tâm xem anh có người phụ nữ nào khác không, ngực của anh có phải chỉ có mình cô không, trong lòng anh có phải chỉ có cô thôi không… cô đã từng nói, nếu có ngày anh thích người khác, cô nhất định sẽ buông tay rời đi, bây giờ có lẽ là phải thế, hơn nữa có người như Nghiêm Tiểu Huệ ở bên cạnh anh, hẳn là một đôi vô cùng hoàn hảo rồi! Nghĩ đến đó, Mặc Thiên Trần lau nước mắt, đứng lên, lại thấy Trần Ích đứng sau lưng mình, cô nhẹ nhàng nói: “Trần Ích, cậu nhanh đi giúp một tay đi, người ở đây đều là anh em Cúc thị, không ai làm hại tôi đâu, tôi muốn ngồi đây một lát.” “Thiếu phu nhân, tôi qua đó giúp một tay, cô có việc thì kêu một tiếng, tôi lập tức tới ngay.” Trần Ích dù sao cũng là đàn ông, làm sao hiểu được tâm tư phụ nữ, tất nhiên không nhìn ra được là Mặc Thiên Trần có chuyện. “Được.” Mặc Thiên Trần gật đầu, sau khi Trần Ích đi rồi, cô ngẩng đầu nhìn trời, rồi yên lặng bước đi. Chưa đi được mấy bước, cô đụng phải lồng ngực một người, Mặc Thiên Trần vội vàng ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn mông lung. Nhưng người phía trước không có động tác gì, cũng không nói gì, Mặc Thiên Trần vội vàng lau nước mắt, định thần nhìn lại. cô nhìn anh, mắt lại đỏ lên, nhưng không nghĩ gì khác. Cúc Như Khanh cũng ngắm nhìn cô, “Tại sao khóc, ai ức hiếp em sao?” “Em…” Mặc Thiên Trần buông tròng mắt, “không ai ức hiếp em hết, mắt em bị khói hun đau, nên mới chảy nước mắt.” “Đến cho anh xem, coi có tổn thương đến mắt không?” Anh cúi đầu, đến gần ánh mắt cô. “Em không sao.” Mặc Thiên Trần lùi về sau một bước, “Mà sao anh lại ở đây?” “Thế tại sao Trần ở đây?” cô lui một bước, anh tiến theo một bước. “Em ra hóng mát chút thôi.” cô lui thêm bước nữa, “Anh không phải bận lắm sao mà nhanh vậy?” “Lúc đầu thì đòi đi theo anh, giờ lại đuổi anh là sao?” Cúc Như Khanh nhìn cô, không tiến thêm bước nào nữa. “Em…” Mặc Thiên Trần cúi đầu, thấy tay phải anh vẫn còn chảy máu, lập tức kêu lên, “Sao anh không đến bệnh viện băng bó vết thương, Nghiêm tiểu thư đâu?” “Nghiêm tiểu thư đi bệnh viện rồi.” Cúc Như Khanh không quan tâm đến vết thương trên tay mình. “Vậy sao anh không đi?” Mặc Thiên Trần đẩy anh, “Anh nên đi luôn chứ! Anh và Nghiêm tiểu thư đến bệnh viện xử lý vết thương đi, nhanh đi!” “Anh không thấy em đâu, nên không có ý định băng bó vết thương!” Cúc Như Khanh khẽ nhếch nhếch khóe môi. “Sao lại không thấy em!” Mặc Thiên Trần dùng sức dậm chân, sau đó lôi tay trái anh đi, “Nhanh đi thôi!” Cúc Như Khanh đi theo cô về phía trước, đến chỗ dừng xe, Mặc Thiên Trần tìm tìm, không thấy bóng dáng Nghiêm Tiểu Huệ, cô kêu lên, “Trần Tiêu, mau lái xe, đưa chủ tịch đi bệnh viện.” “Vâng! Thiếu phu nhân.” Trần Tiêu lập tức lên xe, Mặc Thiên Trần dùng cả tay chân đẩy Cúc Như Khanh lên, “đi nhanh đi!” “Trần, không phải em đi cùng anh sao?” Cúc Như Khanh kéo cô lại. “Em về chỗ mẹ trước, báo cho cha mẹ biết mọi chuyện đều bình an.” Mặc Thiên Trần tùy tiện nói dối. Cúc Như Khanh kéo cô lên, “Mẹ ngủ rồi, em đừng đến đó quấy rầy nữa, cùng anh đến bệnh viện.” “Nhưng mà…” Mặc Thiên Trần nghĩ, ở bệnh viện có Nghiêm Tiểu Huệ, hai người không phải địa lợi nhân hòa rồi sao, bảo cô đi theo làm gì chứ. “Trần, em đành lòng để anh một mình đến bệnh viện sao?” Cúc Như Khanh thấy cô tâm sự nặng nề. “Dĩ nhiên không đành lòng.” Mặc Thiên Trần vội vàng giải thích. Cúc Như Khanh không nói gì nữa, hai người đang nói thì đã đến bệnh viện, Trần Tiêu dừng xe, Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh vào khoa ngoại, khử trùng và băng bó vết thương, Mặc Thiên Trần đi lấy thuốc xong, vừa lúc thấy Khang Hạo và Nghiêm Tiểu Huệ bước ra. “Tiên sinh, ngài sao rồi?” Khang Hạo nhìn thấy anh, lập tức đi tới. Cúc Như Khanh lắc đầu, “Nhanh đi lấy thuốc, rồi về nhà nghỉ ngơi.” Khang Hạo đi lấy thuốc, Nghiêm Tiểu Huệ thấy Cúc Như Khanh trên tay cũng băng bó, vô cùng áy náy, “thật xin lỗi, tổng tài, tôi lại gây phiền phức cho ngài.” Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, “Đúng là con nít, mau về đi!” Nghiêm Tiểu Huệ ngẩn ra, nước mắt tràn mi, “Anh Như Khanh, anh nhận ra em từ lúc nào?” Cúc Như Khanh không nói gì, chỉ nhìn cô, nụ cười sâu hơn mấy phần. “Anh Như Khanh, lâu như vậy rồi, anh còn nhớ em sao?” Nghiêm Tiểu Huệ kích động nhìn anh, chỉ còn là hỉ nộ ái ố bình thường của người phụ nữ, cô đã sớm mất đi bộ dạng lão luyện thường ngày. đang đi lấy thuốc về, Mặc Thiên Trần từ xa thấy cảnh tượng này, thấy hai người cười nói vui vẻ, mắt lại đau nhói, Khang Hạo nhìn Cúc Như Khanh và Nghiêm Tiểu Huệ, rồi lại nhìn Mặc Thiên Trần đang đứng bên cạnh, hắn cũng trầm mặc không biết nên nói gì. “Khang Hạo, mang thuốc đến đi!” Mặc Thiên Trần chất cả đống túi thuốc vào ngực Khang Hạo, xoay người đi ra khỏi cửa chính bệnh viện. “Thiếu phu nhân!” Khang Hạo kêu một tiếng, thu hút ánh mắt của Cúc Như Khanh. Cúc Như Khanh lập tức bước tới, thấy bóng dáng mảnh khảnh của Mặc Thiên Trần dần dần biến mất, Khang Hạo lập tức nói: “Tiên sinh, đuổi theo đi! Thiếu phu nhân ghen!” “Cậu đưa Nghiêm tiểu thư về đi.” Cúc Như Khanh sải bước ra ngoài. “Vâng!” Khang Hạo đáp xong, nhìn túi thuốc trên tay, “Tiên sinh, thuốc của ngài…” Nhưng Cúc Như Khanh đã biến mất trong bóng đêm. Mặc Thiên Trần vừa ra khỏi cửa chính bệnh viện, phải dựa vào một cái cây khóc thút thít, Nghiêm Tiểu Huệ có tình ý với Cúc Như Khanh, cô cũng là phụ nữ, liếc mắt là nhìn ra, Cúc Như Khanh cũng không quên cô ấy, hai người đó là tâm đầu ý hợp. Cúc Như Khanh ra ngoài, thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô đáng đứng khóc một mình bên góc cây, anh đi tới, vươn tay, từ phía sau ôm hông cô.