Kim Cương Khế Ước

Chương 220 : Ngược Yêu: Giết Gà Dọa Khỉ (1)

Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Lý Hùng vừa thấy Trần Ích cầm dao đi tới, vội vàng bò đi muốn né, nhưng đã có người chặn đứng mọi đường trốn của hắn. “Chủ tịch, chủ tịch, tôi có điều muốn nói.” hắn sợ hãi van xin. Khang Hạo bước tới, “nói hết!” hắn cũng lập tức bật điện thoại lên ghi âm lại. Lý Hùng nói: “Tôi thừa nhận, tôi đã mang bản thiết kế bán cho chợ đen, nhưng cụ thể là ai mua thì tôi không biết, tội của tôi là dám buôn bán, tôi nguyện ý chịu trừng phạt.” Khang Hạo tắt ghi âm, “Căn bản là mày bán cho công ty Phí thị, mày và Cúc Thiên Lâm cố ý nhằm vào hàng của công ty, mặc dù mày thừa nhận là mày lấy bản thiết kế, nhưng lại không chịu khai ra là ai mua, mày cho rằng mày nói vậy là lừa được bọn tao sao?” “Khang Hạo, tôi thật sự chưa từng liên lạc với lão gia, cũng không liên quan đến chuyện của lão gia, tôi càng không biết công ty Phí thị là cái gì…” Lý Hùng còn chưa dứt lời, đã hét thảm một tiếng, “A… A… Ngón tay của tôi!” Trần Ích đã hết kiên nhẫn nghe hắn lảm nhảm, giơ tay chém phăng năm ngón tay trái của hắn, máu tươi lập tức trào ra, tay đứt ruột xót, Lý Hùng đau đến sắc mặt tái nhợt, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, hắn đi theo Cúc Thiên Lâm cũng là hưởng phúc đã mấy thập niên, chưa từng phải chịu khổ, không ngờ lại có ngày hôm nay. “Trần Ích, cậu lạm dụng cực hình, nơi này không phải là Ám Dạ, tôi không phục!” Lý Hùng kêu thê thảm, “Mau, mau đưa tôi đến bệnh viện, ngón tay của tôi, ngón tay của tôi…” Trần Ích giơ dao lên, máu chảy xuống không ngừng, có thể thấy hắn ra tay rất nhanh, mặt dao vẫn sáng lóng lánh phản chiếu gương mặt cắt không còn giọt máu nào của Lý Hùng. hắn chỉ lạnh lùng, “Bác có thể không thừa nhận, nhát dao tiếp theo, tôi muốn năm ngón tay phải của bác.” “không, tôi muốn gặp lão gia, các người không thể đối xử với tôi như vậy! Lão gia, lão gia, cứu tôi, bọn họ lạm dụng cực hình ép tôi!” Lý Hùng giùng giằng muốn rút tay phải lại, nhưng bị người đè mạnh không thể nhúc nhích. Khang Hạo thở dài, “Trần Ích, chém đi! hắn sống chết cũng không thừa nhận, dù sao Cúc Thiên Lâm cũng đã chính miệng thừa nhận, có thỏa thuận với Phí Cường Liệt, hơn nữa còn là dự án thành phố phía Tây kia, xem ra Lý quản gia vô phúc không hưởng thụ được rồi.” Khang Hạo chưa dứt lời, Trần Ích đã phi dao đến giữa ngón tay của Lý Hùng, Lý Hùng quát to, “Tôi nói, tôi nói!” Trần Ích thấy vậy cũng rút dao lại, đặt tại ngón tay Lý Hùng, mặc dù không bị thương tới xương, nhưng vẫn có máu rỉ ra, chỉ cần Lý Hùng còn muốn trì hoãn hoặc lảm nhảm cho qua chuyện, hắn lập tức một dao chặt đứt. Lý Hùng chịu đựng đau đớn nói: “Tôi lấy cho lão gia, lão gia nói là ông ấy đang có cổ phần ở Phí thị, cho nên mới làm vậy. Chủ tịch, tôi sai rồi, tôi sai rồi!” Khang Hạo xoay người nhìn lại, Nghiêm Tiểu Huệ đang ở phía sau hắn, sắc mặt cô có chút tái nhợt, hắn vội vã nói: “Phụ nữ không nên thấy mấy cảnh này, cô mau về nghỉ đi.” “Tôi không sao.” Nghiêm Tiểu Huệ tự hiểu việc này có liên quan đến lợi ích của công ty, cô cũng phụ trách công việc ở Phí thị, sao có thể không tham dự? Mặc dù cô biết Cúc Như Khanh thủ đoạn luôn rất cao thâm, nhưng tận mắt chứng kiến, vẫn có chút kinh hãi. “Tiểu Huệ!” Nghiêm Tu thấy cả quá trình, ông cũng không nói gì, lúc này mới nhìn thấy con gái đứng sau lưng. “Trưởng xưởng, tôi rất khỏe.” Nghiêm Tiểu Huệ kiên cường gật đầu với ông. Lúc này Trần Ích rút dao khỏi tay Lý Hùng, giao cho thuộc hạ xử lý vết máu, sau đó yên lặng chờ Cúc Như Khanh ra chỉ thị. Khang Hạo cầm hai phần ghi âm đến cho Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh chỉ nói, “Giữ lại phần sau, còn phần trước mang đến sở cảnh sát.” “Phần sau mới có sức thuyết phục, hơn nữa còn chỉ ra Cúc Thiên Lâm có dính dáng, tại sao không dùng phần sau?” Khang Hạo thấy lạ. Cúc Như Khanh than một tiếng, “Hai ngày trước tôi vừa từ chỗ Cúc Thiên Lâm dùng bữa xong, hắn muốn nhét Cúc Như Mi vào công ty này làm việc, tôi có hỏi ý kiến ông nội, ông nội tất nhiên biết chuyện, ông không đồng ý, nên bày tỏ: ông đã già, không hy vọng Cúc gia nội loạn, mặc dù ông biết ân oán Cúc gia kéo dài đã mấy thập niên rồi.” Nghiêm Tu cũng gật đầu, “Tôi đồng ý với quan điểm của tổng tài, dù sao Cúc ông cụ năm đó thích nhất là người con thứ hai của ông, nhưng người con thứ hai đã an nghỉ, ông không muốn lúc cuối đời, phải lần lượt thấy từng người con của mình bỏ đi, mặc dù biết là không nên, nhưng ông vẫn hy vọng tổng tài có thể bỏ qua cho Cúc Thiên Lâm.” Khang Hạo vẫn tức giận bất bình, “Nhưng rõ ràng là Cúc Thiên Lâm cố tình khiêu khích chúng ta!” Trần Ích vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó nhìn hắn, dùng ánh mắt nhạo báng, cậu không phải rất hài hoa phong nhã sao? Khang Hạo giận lên trừng mắt nhìn lên, Trần Ích lên tiếng, “Chúng ta phải tôn trọng quyết định của chủ tịch.” Khang Hạo mang cất phần ghi âm thứ hai, “Tôi cất là được.” Cúc Như Khanh nhìn bọn họ, “Chú Nghiêm và Nghiêm tiểu thư về trước đi, còn về phần khách hàng mai tôi sẽ xử lý, Khang Hạo và Trần Ích sáng mai mang Lý Hùng đến sở cảnh sát, chỉ chứng minh hành vi phạm tội của hắn, không được cho hắn cơ hội gặp bác hai và chú út, Trần Ích bí mật theo dõi động tĩnh của bác hai.” “Vâng! Tổng tài.” Nghiêm Tu và Nghiêm Tiểu Huệ rời đi. “Vâng! Chủ tịch.” “Dạ! Tiên sinh.” Khang Hạo và Trần Ích nhận nhiệm vụ, Cúc Như Khanh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng. Lúc về nhà, là đã gần bốn giờ, phòng ngủ vẫn sáng đèn, Mặc Thiên Trần vẫn chưa ngủ, cô thấy anh về vừa đẩy cửa, liền chạy đến. “Như Khanh, không có chuyện gì lớn chứ?” cô quan tâm hỏi anh. “không sao, đã giải quyết xong, chỉ là sản phẩm bị biến thành phế phẩm, mai anh bàn bạc lại với khách hàng.” Cúc Như Khanh hời hợt, nhìn cô, “Sao vẫn chưa ngủ?” “Em muốn đợi anh về cùng ngủ.” Mặc Thiên Trần nháy đôi mắt to. Cúc Như Khanh vuốt ve mái tóc dài của cô, “Anh đi tắm, lập tức ra, em đi nằm trước đi.” “Vâng!” Mặc Thiên Trần vui vẻ lên giường, chờ anh trở lại. Sáng sớm ngày thứ hai, Mặc Thiên Trần còn đang trong giấc mộng, dường như nghe được tiếng nói điện thoại của Cúc Như Khanh, cô dụi dụi mắt, anh thấy cô tỉnh lại, hôn lên gò má cô một cái, sau đó bảo cô ngủ thêm một lát, anh cầm điện thoại đi ra khỏi phòng. Mặc Thiên Trần vẫn còn rất buồn ngủ, cô nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Cúc Như Khanh ra khỏi phòng, là Trần Ích gọi, “Chủ tịch, Cúc Thiên Lâm đã bắt đầu hành động.” “Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ tới đó, có động tĩnh gì gọi cho tôi.” Cúc Như Khanh cúp máy, về phòng thay quần áo. “Như Khanh, đi sớm vậy sao?” Mặc Thiên Trần mơ mơ màng màng nghe được âm thanh anh mặc quần áo. Cúc Như Khanh mặc quần áo chỉnh tề, “Em ngủ thêm một lát đi, hôm nay đừng đi làm, anh đi đây.”