Kim Cương Khế Ước

Chương 194 : Ngược Yêu: Ái Tình Tàn Nhẫn (3)

Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Triển Thanh Thanh lắc đầu, “không có.” “Thảm rồi, nhất định là có người lấy đi, rồi post lên mạng, bây giờ chúng ta lập tức báo cảnh sát, để cảnh sát giải quyết chuyện này.” Mặc Thiên Trần lập tức nói. Triển Thanh Thanh nói: “Đại tiểu thư, tiểu minh tinh đã nhảy lầu, em nghe nói đang được cấp cứu.” “Cái gì?” Mặc Thiên Trần ngã ngửa trên ghế, không ngờ đến hậu quả này. “Thanh Thanh, lần này to chuyện rồi.” “Giới giải trí luôn có một quy tắc ngầm với nhau, nhiều nữ minh tinh, ở trên màn ảnh thuần khiết như tuyết, còn nằm trong ngực đàn ông chỉ để thỏa mãn không phải sao? cô ta muốn chết thì có liên quan gì đến em? Nếu quả thật cô ta giữ mình trong sạch thì đã không làm trò đó với bọn đàn ông.” Triển Thanh Thanh không chịu nhận lỗi. Mặc Thiên Trần than một tiếng, “Tuy là như thế, nhưng tiểu minh tinh cũng là vì những hình ảnh của chúng ta mới nhảy lầu, cô ta dù có chơi bời với Thiên Mộ Dương thế nào cũng không liên quan đến chúng ta, bây giờ mạng người là quan trọng, chúng ta không thể ngồi yên như thế được!” “Vậy muốn thế nào? Chúng ta đến đồn cảnh sát nói rõ mọi chuyện, sau đó mua trái cây đến bệnh viện thăm cô ta à?” Triển Thanh Thanh không đồng ý. “Đừng ở đây bàn tới bàn lui nữa, bây giờ lập tức đến đồn cảnh sát.” Mặc Thiên Trần kéo tay Triển Thanh Thanh, chạy về phía thang máy, rồi xuống bãi đậu xe lấy xe. Ngay lúc đó Lý Tình Y gọi đến, “Thiên Thiên, chuyện trên internet là thật à?” “Mẹ, đoạn video đó không phải3acon tung lên, mẹ đừng lo,3acon đang giải quyết chuyện này. Đừng lo được không?” Mặc Thiên Trần chuẩn bị lên xe. Đúng lúc đó, một chiếc xe khác ngừng lại, Cúc Như Khanh từ trên xe bước xuống, cầm lấy điện thoại trong tay Mặc Thiên Trần, nói: “Mẹ,3acon sẽ xử lý tốt chuyện này, tên tuổi người trên mạng đều không phải thông tin thật, mẹ đừng lo lắng.” “Như Khanh cũng ở đó à, được rồi, mẹ yên tâm rồi.” Lý Tình Y cúp điện thoại. Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Như Khanh, anh vì chuyện này đến đây à? Em và Thanh Thanh đang chuẩn bị đến cảnh sát báo án!” “không cần đâu, cảnh sát đã phong tỏa đoạn video đó rồi, anh cũng vừa từ đó đến đây, đã lấy được địa chỉ người tung đoạn video đó, lên xe chúng ta cùng đi tìm người.” Cúc Như Khanh gọi cô. “Làm phiền anh, Như Khanh.” Mặc Thiên Trần gật đầu, quay lại nói với Triển Thanh Thanh, “Em trở về chờ điện thoại của chị.” “Được!” Triển Thanh Thanh lập tức đáp, “Cảm ơn Cúc tiên sinh, cảm ơn đại tiểu thư.” Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần đi đến một tiệm internet, Mặc Thiên Trần hỏi anh, “Như Khanh, chúng ta tìm được nơi tung đoạn video này, có thể chứng minh đoạn video này là Thanh Thanh quay không, tòa án không kết tội cô ấy chứ?” “Nhìn bề ngoài là vậy.” Cúc Như Khanh đồng ý quan điểm của cô. “Bề ngoài? Chẳng lẽ còn có ý khác?” Mặc Thiên Trần không khỏi thấy kỳ lạ. Hôm nay là Trần Ích lái xe, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần ngồi phía sau, anh nói: “Thứ nhất, người post đề tên là Mặc Thiên Trần, anh nghĩ không phải là tình cờ; thứ hai, nếu người đó nhặt được điện thoại của Triển Thanh Thanh, tất nhiên người đó phải biết hai người bọn em; thứ ba, phía dưới video đó còn có phần bình luận, bình luận nói, Mặc Thiên Trần hận Thiên Mộ Đình, nên hận luôn Thiên Mộ Dương là anh trai Thiên Mộ Đình. Từ ba điểm này, có thể chứng minh được là có người mưu tính từ trước, người chụp ảnh là Triển Thanh Thanh, nhưng từ đầu tới cuối không đề cập đến Triển Thanh Thanh, mà chỉ nhắm vào một người, chính là Mặc Thiên Trần.” Mặc Thiên Trần nghe anh phân tích, trợn to hai mắt, “Ý anh là chuyện này là nhắm vào em? Gần đây em nhớ không có đắc tội với ai nha?” “Em không đắc tội với ai, cũng không phải là không có ai ghét em.” Cúc Như Khanh nắm bàn tay nhỏ của cô. “Chẳng lẽ Chu Tiểu Kiều?” Người Mặc Thiên Trần nghĩ đến đầu tiên chính là cô ta, cô ta luôn cho rằng chính Mặc Thiên Trần đã cướp Cúc Như Khanh đi. “Chuyện này cần phải điều tra rõ ràng, chưa thể kết luận được.” Cúc Như Kanh biết gần đây Chu Tiểu Kiều đang bận theo bất động sản, cô ta còn dư thời gian đi làm chuyện này sao? Mặc Thiên Trần nhìn anh chằm chằm, “Tìm được người rồi thì sẽ thế nào?” “Nên làm gì thì làm nấy!” Cúc Như Khanh nói. Rất nhanh, xe đến được tiệm internet đó, mọi người xuống xe, Trần Ích đi kiểm tra hình ảnh của tiệm internet, bên ngoài tiệm có gắn camera, còn bên trong thì không. Cúc Như Khanh nhìn xung quanh tiệm internet, “đi điều tra khu vực này trong vòng bán kính 1km, tìm xem có ai khả nghi, loại hết mấy người có quen biết với Trần.” Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh cùng xem hình ảnh do camera ghi lại, khi cô thấy được bóng dáng Đồng Tâm Ấn, Cúc Như Khanh cũng phát hiện. Trần Ích lập tức gọi người quản lý tiệm, “Tối qua cô nữ sinh này đến đây phải không?” Người quản lý nói, “Hôm qua có nhiều khách đến lắm, vì đang là kỳ nghỉ đông, tôi không nhớ hết được.” Mặc Thiên Trần chợt nghĩ ra, “Có quy định, muốn online người dùng phải dùng thẻ căn cước ghi danh, chưa đủ 18 tuổi thì không được truy cập internet, chẳng lẽ các người không làm sao?” Cúc Như Khanh hừ lạnh, “Đến camera cũng chỉ là làm cho có, nói gì đến thẻ căn cước, cũng chính vì như thế, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, tới đây nhiều nhất chính là người chưa đủ tuổi thành niên. Về điểm nay, mà bị khui ra, bọn họ vốn kinh doanh không có giấy phép gì, phải đóng cửa là chắc rồi.” Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ lắc đầu, cô không biết nói gì nữa. “Trần Ích, cậu ở đây tiếp tục tra xem có ai khả nghi, tôi và Trần đi tìm Đồng Tâm Ấn, nếu có tin gì lập tức gọi cho tôi.” Cúc Như Khanh phân phó cho Trần Ích, rồi cùng Mặc Thiên Trần rời đi. Cúc Như Khanh lái xe, Mặc Thiên Trần ngồi bên cạnh, “Chúng ta không chắc chắn chuyện này do Đồng Tâm Ấn làm, bây giờ đi tìm cô ấy, cô ấy chắc gì thừa nhận chứ?” “không đến lượt cô ta không thừa nhận, chỉ cần cô ta đã làm, thì không cần biết là thông minh đến đâu, nhất định vẫn có sơ suất, nhất định vẫn để lại chứng cớ.” Cúc Như Khanh khẳng định. Mặc Thiên Trần gật đầu, nếu chuyện này thật sự do Đồng Tâm Ấn làm, vậy mục đích chính là diệt trừ Mặc Thiên Trần khỏi tâm trí Nhâm Thần Phong. “Anh cũng nghĩ vậy.” Cúc Như Khanh khẽ nói. “Em không nói gì, làm sao anh biết là suy nghĩ giống em?” Mặc Thiên Trần không khỏi trừng mắt. “Em có gì có thể giấu được anh?” Cúc Như Khanh cười khẽ, anh nói tiếp, “Nếu Đồng Tâm Ấn đủ thông minh, thật sự muốn loại bỏ vị trí của em trong lòng Nhâm Thần Phong, thì nên ra tay với Nhâm Thần Phong, không nên ra tay với em mới đúng.” “Chuyện vẫn chưa rõ ràng, em vẫn giữ ý kiến.” Mặc Thiên Trần hừ một tiếng. Cúc Như Khanh gọi cho Trần Ích, “Lập tức tìm Đồng Tâm Ấn, bảo cô ta đến sòng bạc tìm tôi.” Sau đó, Cúc Như Khanh lái xe đến sòng bạc, anh và Mặc Thiên Trần vào phòng VIP, lập tức có người mang nước tới. “Đây chính là sản nghiệp Ám Dạ?” Mặc Thiên Trần chưa từng đến đây. “Đúng vậy.” Cúc Như Khanh đáp. Mặc Thiên Trần có biết đến sản nghiệp Ám Dạ, cô vẫn tưởng đó là một thị trường tổng hợp mà TV thường nhao nhao nhắc đến, không ngờ là sòng bạc mà cũng có người quản lý tốt như vậy, gian phòng được lắp đặt toàn các thiết bị xa hoa, người đến đây chơi chắc cũng phải là người có quyền lực và tiếng tăm không ít. “Có muốn chơi không?” Cúc Như Khanh đang lúc chờ người, nên không mấy khẩn trương. “Nhưng em không biết chơi gì cả.” Mặc Thiên Trần chớp chớp mắt. Cúc Như Khanh cười nói, “Có anh ở đây, em còn sợ không biết chơi.” “Ừ nhỉ!” Mặc Thiên Trần nhao nhao muốn thử, “Em muốn chơi ShowHand.” *ShowHand: bài 5 lá kiểu HongKong. ShowHand sử dụng bài poker 8, 9, 10, J, Q, K, A tổng cộng là 28 lá, mỗi ván có thể chơi từ 2 – 5 người, mỗi người được phát 5 lá bài. Luật chơi ShowHand: người chơi được phát 1 lá bài úp (lá này được mở sau cùng, còn gọi là lá chủ chốt, lá bài tẩy), sau đó lần lượt được phát thêm 4 lá, người chơi lần lượt so bài, bài lớn hơn sẽ thắng, trường hợp 4 lá được phát thêm hòa nhau, thì lá bài tẩy sẽ là lá quyết định. Chi tiết về ShowHand: mxhgame /game/bai-5-la-kieu-hong-kong.html. Mặc Thiên Trần nhìn trò ShowHand, Cúc Như Khanh trực tiếp hướng dẫn, lúc này cô đã hiểu luật chơi, hai người bắt đầu chơi vài ván, cô đều thắng, điều này làm cô nhiệt tình hơn hắn, quên mất mục đích đến đây để làm gì. Cúc Như Khanh thấy cô vui, anh đường đường là Chủ tịch Cúc thị, lại đứng đầu sản nghiệp Ám Dạ, mà lại bại bởi tay Mặc Thiên Trần do mình vừa dạy, có thể thấy được anh rất cưng chiều cô. “Trần, em biết chơi rồi, bây giờ chúng ta đặt tiền cược, thế nào?” Cúc Như Khanh đề nghị. Mặc Thiên Trần cười đến mặt mày cong cong, “không phải là chơi vui thôi à?” Anh tự tay gõ vào đầu cô, “Em không muốn chơi tới cùng sao?” “không muốn!” cô dĩ nhiên biết anh nhường cô, nếu chơi thật chắc chắn anh sẽ không nhường nữa, “Sao phải dùng tiền cược chơi chứ?” Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô, “Đừng nghiêm túc như vậy, chỉ là trò chơi thôi mà. Anh đoán chuyện này là Đồng Tâm Ấn làm, em một mực nhận định là Chu Tiểu Kiều phải không?” “Đúng vậy!” Mặc Thiên Trần hào phóng thừa nhận, cô biết Chu Tiểu Kiều rất bản lĩnh, Đồng Tâm Ấn dù sao cũng chỉ là nữ sinh 17, 18 tuổi, làm sao có khả năng làm việc này! “Vậy bây giờ chơi ba ván ShowHand tính hai ván thắng, xem ai dự đoán chính xác, thế nào?” Cúc Như Khanh chuẩn bị chia bài. Mặc Thiên Trần gật đầu, “Được!” Ván thứ nhất: Mặc Thiên Trần thắng. Ván thứ hai: Cúc Như Khanh thắng. Ván thứ ba, ván mấu chốt, Mặc Thiên Trần nhìn vào 4 lá bài, cô và Cúc Như Khanh đều giống nhau, chỉ còn chờ mở ra lá bài tẩy, sau khi lá bài tẩy được mở ra, Mặc Thiên Trần nhảy lên, cô thắng! Cúc Như Khanh ngoắc ngoắc khóe môi, “Trần thắng rồi! Trần đoán chính xác vậy sao?” Mặc Thiên Trần ôm quyền hướng về phía anh, thở dài, “Tiểu nữ đa tạ Cúc chủ tịch.” Hai người đang cười cười nói nói, Trần Ích gõ cửa đi vào, “Chủ tịch, người đã tới, nhân chứng vật chứng cũng lấy được rồi.” “Được!” Cúc Như Khanh lập tức thu lại nụ cười trên mặt, anh kéo Mặc Thiên Trần vào ngồi trên sofa. Mặc Thiên Trần nhìn Trần Ích đưa người vào, mặc dù cô hy vọng người này không phải Đồng Tâm Ấn, nhưng cô cũng biết Cúc Như Khanh tuyệt đối sẽ không vì không thích Chu Tiểu Kiều mà mang Đồng Tâm Ấn ra. Đồng Tâm Ấn đi vào, theo sát sau lưng là một nam sinh đeo kính, nam sinh có vóc dáng thấp vừa tiến vào lập tức nói, “Đại ca, xin đừng trách bạn học Đồng Tâm Ấn, chuyện này là một mình em làm, các người thả bạn ấy đi được không?” “Đồng Tâm Ấn, cô có gì muốn nói không?” Cúc Như Khanh giọng nói lạnh lùng, khác hẳn lúc chơi bài với Mặc Thiên Trần. Đồng Tâm Ấn nhìn Mặc Thiên Trần, “Chuyện này là tôi làm, tôi cố ý nhắm vào Mặc Thiên Trần.” “Đồng Tâm Ấn, bạn nói gì vậy, là mình làm mà!” Nam sinh kia lập tức quát bảo cô dừng lại. “Câm miệng! Cậu chỉ là một kẻ tàn phế, chỉ giúp tôi lấy hình ảnh trong điện thoại ra thôi, trong mắt tôi trước đến giờ không hề có cậu, trong lòng tôi chỉ có anh Thần Phong thôi, nhưng trong lòng anh Thần Phong lại chỉ người phụ nữ kia, cô ta đã kết hôn rồi, mà vẫn không buông tha anh Thần Phong, khiến anh Thần Phong vì cô ta mà gây họa cho cha tôi, lại còn ngày đêm mong nhớ, chỉ có cách làm cho cô ta biến mất, anh Thần Phong mới là của tôi thôi.” Đồng Tâm Ấn nói. “Đồng tiểu thư, sao có thể nghĩ như vậy?” Mặc Thiên Trần không nhịn được thở dài, “Nếu cô yêu Thần Phong, sao không biết anh ấy cần cái gì? Anh ấy cần chính là cô bầu bạn với anh ấy, để sức khỏe anh ấy tốt hơn, chứ không phải là ngày đêm căn hận tôi…” “Tôi không cần cô lên lớp dạy tôi, tôi chỉ biết, cô chính là người hại anh Thần Phong ngã bệnh, cũng chính cô hại anh Thần Phong bị cảnh sát điều tra, cũng chính cô hại Đồng gia, hại cha tôi vô duyên vô cớ bị cắt chức. Tất cả đều là do cô làm, tại sao cô không bị trừng phạt?” Đồng Tâm Ấn tố cáo. “thật xin lỗi, chuyện đó là tôi không đúng!” Mặc Thiên Trần nói xin lỗi, “Nhưng tôi đã tận lực bù đắp rồi, Đồng tiểu thư, chuyện đó không phải chấm dứt rồi sao?” “không thể! không thể!” Đồng Tâm Ấn mất khống chế quát lên, “Trừ phi cô biến mất khỏi tim anh Thần Phong, bằng không tôi sẽ còn tính sổ với cô.” “Tôi…” Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ, “Tôi cũng mong Thần Phong có thể quên tôi đi, sống vui vẻ hạnh phúc với người khác, nhưng tôi có thể làm được gì đây?” Cúc Như Khanh ôm Mặc Thiên Trần vào ngực, “Được rồi, để anh giải quyết.” Anh nói xong bảo Trần Ích đưa Mặc Thiên Trần ra ngoài nghỉ ngơi. Trong phòng chỉ còn lại Cúc Như Khanh, nam sinh lùn kia và Đồng Tâm Ấn, Cúc Như Khanh giương khóe môi lãnh khốc, anh vỗ tay một cái, lập tức có một ly nước bưng lên trước mặt Đồng Tâm Ấn, “Uống nó rồi, tôi sẽ giúp cô thực hiện ước mơ.” Đồng Tâm Ấn không ngờ Cúc Như Khanh nói vậy, cô căn bản không hiểu, nhưng không thể không cầm lấy ly nước, nam sinh kia muốn lấy, nhưng bị cô giữ chặt. “Bình thường phải là 100 người đàn ông luân phiên, đàn ông sau lưng cô sẵn sàng rồi đấy.” Cúc Như Khanh nhàn nhạt nói. “không!” Đồng Tâm Ấn quát to, “Cha tôi là người có quyền, các người không thể đối xử với tôi như vậy?” Cúc Như Khanh sắc mặt lạnh lẽo, “Nếu không phải Trần cầu xin tôi giúp Đồng Thọ Tề phục hồi nguyên chức, cô nghĩ rằng bây giờ ông ta có thể đứng trong phòng vung tay múa chân à?” Đồng Tâm Ấn ngẩn ra, Cúc Như Khanh hạ lệnh, đám đàn ông sau lưng tiến về phía cô, nhanh chóng xé rách quần áo cô. Mặc Thiên Trần ngồi ở phòng nghỉ bên ngoài, chờ kết quả của Cúc Như Khanh, không ngờ nhìn thấy Trần Ích dẫn Nhâm Thần Phong đi vào, cô theo sau bọn họ vào phòng, lại nghe được tiếng3acon gái la thê thảm, cô nhìn thấy Đồng Tâm Ấn đang bị một đám đàn ông xâm phạm, cô không thể tin được đây chính là kết quả giải quyết của Cúc Như Khanh ư?