Kim Cương Khế Ước
Chương 191 : Ngược Yêu: Cô Đã Yêu
Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần đắm chìm trong nụ hôn của Cúc Như Khanh, bờ môi giao nhau thật chặt, tay nhỏ bé ôm cổ anh thật chặt, trên người ngập tràn mùi vị của anh.
Cúc Như Khanh từ từ buông cô ra, làn môi của cô hơi đỏ lên, đôi mắt tròn trong suốt uyển chuyển, lại hôn tiếp, xem như không gian chỉ có hai người họ.
Mặc Thiên Trần lúc này cũng nhìn thấy cha mẹ đứng ở cửa phòng bếp, đầu tựa vào trong ngực Cúc Như Khanh xin lỗi, Cúc Như Khanh hào phóng cười với cha mẹ cô, rồi ôm ngang hông cô ngồi vào bàn ăn cơm.
Cả nhà vui vẻ ăn tối, tài nấu nướng của Cúc Như Khanh đúng là hạng nhất, Mặc Thiên Trần ăn rất nhiều, nhưng chỉ nói là ăn cho anh vui.
“Cha, mẹ, sao lại nhìn3acon như vậy?” Mặc Thiên Trần ăn no, vừa ngẩng đầu đã thấy cha mẹ ngồi đối diện, mặt cô phớt hồng.
Lý Tình Y cười nói: “Phải xem thử trong thời gian này3acon có ngoan không?”
“Sao3acon lại không ngoan!” Mặc Thiên Trần vội vàng gắp đùi gà cho Cúc Như Khanh, mẹ cô nhất định sẽ hỏi3acon rể, cô phải ngăn miệng anh lại trước, không thì lại há miệng mắc quai.
“Như Khanh, Thiên Thiên có hay tùy hứng không?” Quả nhiên, một lát sau, Lý Tình Y hỏi Cúc Như Khanh.
Mặc Thiên Trần mong đợi nhìn Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh nói: “Có một chút.”
“3acon…” Mặc Thiên Trần thấy một cái đùi gà không mua chuộc được anh, vội vã nháy mắt.
"”Đừng nháy mắt, Như Khanh, Thiên Thiên tùy hứng thế nào?” Lý Tình Y muốn thẩm tra cô.
Cúc Như Khanh nghiêm túc nói: “Trần nói, muốn xa nhau, như vậy mới có cảm giác thần bí, tình cảm vợ chồng nhờ xa cách mới bền chặt.”
“3acon..” Mặc Thiên Trần trừng mắt, ngay sau đó hiểu được tâm ý của anh, anh tìm đại một cái cớ, lấp liếm chuyện hai người ở riêng đi, còn nói là độ tin dùng trăm phần trăm, người đàn ông này đúng là nói dối mà không đỏ mặt.
“Thiên Thiên, sao3acon có thể làm vậy?” Lý Tình Y lập tức dạy dỗ cô.
Mặc Thiên Trần nói: “3acon chỉ muốn gia tăng niềm vui với Như Khanh thôi…”
“Sau đó3acon đã hỏi nhà xã hội học, chuyên gia nói, những cô gái trẻ bây giờ thích những gì thần bí và mạo hiểm, bao gồm cả tình cảm, kết hôn một năm tình cảm chưa thật sự chắc chắn, nếu không muốn nói là rất yếu ớt, bây giờ quan niệm ‘thất niên chi dương’ đã xưa cũ rồi, chỉ cần một năm thôi có khi đã tan vỡ, lúc đó3acon cũng không biết Trần làm vậy là có ý gì, sau mới biết cô ấy làm vậy cũng là vì hôn nhân của tụi3acon, vì thế, cũng do sơ suất, nên mới gây hiểu lầm ọi người.” Cúc Như Khanh nói một cách cứng cỏi, nhận trách nhiệm về phía mình.
*Thất niên chi dương: quan niệm xưa, ý nói đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua được cái ngưỡng 7 năm thì sẽ được xem là bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, còn ngược lại sẽ xa nhau vĩnh viễn, mãi mãi không thể tái hợp.
Mặc Thiên Trần anh sắp xếp mọi việc thì công phu không ai bằng, anh nói mà khiến cô là người trong cuộc cũng muốn tin là thật.
Lý Tình Y tiếp tục dạy dỗ Mặc Thiên Trần, “Thiên Thiên, dù sao cũng là3acon không đúng,3acon làm việc mà không tính đến hậu quả trước sau, hết năm nay, là3acon đã 25 tuổi rồi, mà tính tình thì vẫn y như trẻ3acon…”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa mà,3acon hiểu rồi. Cha, cha nói gì đi!” Mặc Thiên Trần vội vàng cầu cứu Mặc Chấn Đông.
Mặc Chấn Đông vỗ vỗ bả vai vợ, “Anh đã sớm nói với em rồi, bọn trẻ bây giờ đều như vậy, khác với thế hệ chúng ta rồi, huống gì Như Khanh là người có trách nhiệm, nó nhất định không mang hôn nhân ra làm trò đùa đâu…”
“Cái em nói bây giờ là3acon gái chúng ta mang hôn nhân ra làm trò đùa, không phải Như Khanh!” Lý Tình Y cắt đứt lời Mặc Chấn Đông.
Mặc Thiên Trần đứng lên, “Cha, mẹ đừng cãi nữa, là3acon sai phải không? Bây giờ3acon nhận lỗi, về sau3acon sẽ không như thế nữa.”
Cúc Như Khanh cũng đứng lên, một tay ôm lấy bả vai Mặc Thiên Trần, “Cha, mẹ, Trần còn trẻ, làm việc khó tránh khỏi không chu toàn, có3acon ở đây, cha mẹ cứ yên tâm! Hôn nhân của tụi3acon sẽ mãi mãi bền chặt.”
Mặc Chấn Đông nói: “Thôi đừng nói nữa, đừng vì chuyện tụi nhỏ mà làm ầm lên như vậy, em xem, Như Khanh và Thiên Thiên đều là thanh niên xuất chúng, anh cũng chuẩn bị giao lại công ty cho Thiên Thiên, rồi cùng em đi du lịch vòng quanh thế giới.”
“Cha, cha mau đi đi! Mẹ ở nhà mãi cũng buồn bực, đi du lịch thì không phải ngày ngày suy nghĩ lung tung.” Mặc Thiên Trần lập tức vỗ tay hoan hô.
Lý Tình Y cũng cười, dịu dàng nói: “Lại đẩy đề tài sang tôi rồi.”
Sau khi ăn tối ở Mặc gia xong, trên đường về, Mặc Thiên Trần không nhịn được cảm kích anh, “Như Khanh, cảm ơn anh giúp em trước mặt cha mẹ.”
“Cảm ơn anh thế nào đây?” Anh vẫn chuyên tâm lái xe.
“Sao cũng được!” cô cười đến mặt mày cong lại.
Cúc Như Khanh nói: “Sau này có tin tưởng anh không?”
Anh biết cái cô thiếu nhất chính là tin tưởng.
“Xin lỗi, Như Khanh, không phải em cố ý giấu anh, em chỉ lo sau khi mẹ biết sẽ không chịu nổi đả kích. Sau này có chuyện gì em cũng sẽ nói cho anh biết, em sẽ tin tưởng anh trăm phần trăm.” Mặc Thiên Trần thấy anh không chỉ không nói chuyện của bọn họ với cha mẹ cô, mà còn việc cớ để nói dối.
Cúc Như Khanh gật đầu một cái, “Tối nay về vinh Aegean Sea nhé?”
“Được!” Mặc Thiên Trần lập tức đồng ý, nhưng rất nhanh, cô lại cảm thấy không ổn, “Như Khanh, em có thể không về đó bây giờ không?”
“Tại sao?” Cúc Như Khanh phanh gấp, gương mặt lạnh lùng nhìn cô.
Xe dừng lại đột ngột, Mặc Thiên Trần mém chút nhảy lên, cô vẫn chưa hoàn hồn, nói: “Như Khanh, anh đừng vội nóng giận, em chỉ lo, đã gặp được Bảo Bảo, nếu để bên ngoài biết em như vậy, thanh danh của anh không phải bị tổn hại rồi sao?”
Cúc Như Khanh vươn tay, vuốt ve gương mặt của cô, “Trong mắt em, anh là người đàn ông không có trách nhiệm vậy à?”
“Dĩ nhiên không phải! Như Khanh, không phải vậy. Em không muốn liên lụy anh, em sợ anh lại bị người khác chê cười…” Mặc Thiên Trần gấp đến độ sắp khóc.
“Đúng là ngốc!” Anh than một tiếng, rồi nặng nề nói: “Anh nhắc lại lần cuối cùng: Em chỉ cần toàn tâm yêu anh, những chuyện khác cứ để anh lo!”
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần cảm động, lập tức rơi lệ.
“Có đồng ý với anh không?” Anh nâng cằm cô lên.
“Ừ…” Mặc Thiên Trần lập tức gật đầu, “Em đồng ý, Như Khanh, anh thật không sợ em tổn hại đến thanh danh anh sao? Anh không lo sẽ bị bọn họ uy hiếp hoặc chê cười sao?”
Cúc Như Khanh nặng nề nói: “Anh chỉ biết, anh sợ Trần giận anh, rồi bỏ anh theo người khác…”
“không đâu, không đâu, Như Khanh…” Mặc Thiên Trần rưng rưng giải thích, “Trước giờ em và Thần Phong đều trong sạch, em có thể dùng tính mạng để thề…”
“Anh biết rồi.” Cúc Như Khanh ngắt lời cô, người đàn ông của cô từ đầu đến cuối cũng chỉ có anh, từ năm cô 18 tuổi đã rơi vào sinh mệnh của anh rồi.
“Còn sợ à? Còn lo cái gì?” cô không hiểu.
“Nha đầu ngốc!” Anh lau nước mắt trên mặt cô, đây là cử chỉ anh thương cô!
“Lại mắng em đần?” cô tố cáo.
“Em đúng là đần còn gì.” Anh tuyệt không rút lại mấy lời này. cô lại cười, vì anh thích cô, thích người ngốc như cô.
Cúc Như Khanh chuẩn bị khởi động xe, “Yên tâm về Aegean Sea, Cầm Du cũng nhớ em, chủ nhận muốn gặp Bảo Bảo, thì về lại biệt thự.”
“thật à?” Mặc Thiên Trần cười vui vẻ.
“Anh gạt em à?”
“không có.” cô vui mừng đến không thể vui hơn.
Cúc Như Khanh than nhẹ trong lòng, trong lòng cô,3acon gái mãi mãi luôn xếp thứ nhất.
“Trần, Chu Tiểu Kiều đi công tác với anh, không phải em sẽ thấy không ổn sao?” Cúc Như Khanh chợt nhớ ra điều gì.
“Trước kia thì có, bây giờ thì không.” Mặc Thiên Trần đáp anh.
Anh không khỏi thất vọng, “Tại sao?”
Mặc Thiên Trần vươn ngón tay trắng nõn ra, chọc chọc ngực anh, cười nói: “Em biết rõ trong lòng anh không có cô ta, cô ta làm gì anh cũng ghét, chỉ cần là cái mà Cúc Như Khanh không thích thì sẽ không bao giờ làm.”
Cúc Như Khanh không thể không mở to măt nhìn cô, “Trần, có lúc em ngốc đến mức bất trị, có lúc lại thông minh nhìn thấu được người khác.”
“Em đây bề ngoài đần độn, bên trong thì ngược lại đấy.” Mặc Thiên Trần khích lệ mình.
“Hay lắm! Em bắt đầu khôn hơn rồi đấy.” Anh nhẹ nhàng gõ lên đầu cô.
Mặc Thiên Trần cười ha ha, “Dĩ nhiên, chỉ cần có điểm tựa, em có thể làm bất kỳ chuyện gì.”
Anh ngưng mắt nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, dáng vẻ này rất giống Cúc Hoài Cẩn.
“Anh sẽ cho em thời gian thích nghi cuộc sống, cho em thời gian yêu anh, đến khi nào em toàn tâm toàn ý yêu anh, anh sẽ tặng em một món quà lớn, thứ quý giá nhất trên đời này.” Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô, chân thành nói.
Mặc Thiên Trần không hiểu nhìn anh, đôi mắt to chớp chớp, nói: “Anh giúp em tìm3acon gái, em đã cảm thấy đó là món quà quý nhất rồi, còn cái gì quý hơn nữa à?”
“Dĩ nhiên!” Hai mắt anh tĩnh mịch, sâu không thấy đáy. cô có thương anh không? cô nghĩ, cô đã yêu rồi.
Hai người trở về biệt thự Aegean Sea, Mặc Thiên Trần đã lâu không gặp Cúc Cầm Du, khi cô ôm đứa bé thì đột nhiên cảm thấy trong lòng trống trải.
“Mẹ, sao giờ mẹ mới về?” Cúc Cầm Du nhìn cô.
Mặc Thiên Trần hôn lên má cậu bé, “Mẹ rất nhớ Cầm Du, ngủ cũng mơ thấy, sau này mẹ sẽ không đi nữa, ngày nào cũng chơi với Cầm Du, được không?”
“Được!” Cúc Cầm Du cười vui vẻ.
Cúc Như Khanh đứng một bên nhìn mẹ3acon họ, trong lòng ấm áp, người một nhà cuối cùng cũng đoàn viên, thật là hạnh phúc.
“Thiếu phu nhân, cô về rồi!” Thím Lục đến đưa Cúc Cầm Du đi tắm, vừa lúc nhìn thấy Mặc Thiên Trần về nhà.
“Thím Lục, cảm ơn thím đã chăm sóc Cầm Du.” Mặc Thiên Trần mỉm cười.
Thím Lục vui vẻ nói: “Là công việc của tôi mà, Cầm Du, mẹ cháu về nhà rồi, bây giờ đi tắm có được không?”
“Để tôi đưa Cầm Du đi tắm!” Mặc Thiên Trần vội vàng nói.
“3acon tự tắm!” Cúc Cầm Du lớn tiếng nói: “3acon là nam, mẹ là nữ, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
10 chương
32 chương
9 chương
10 chương
153 chương
50 chương