Kim Cương Khế Ước
Chương 162 : Ngược Yêu: Chiếm Đoạt (Thượng)
Cuối cùng, Mặc Thiên Trần thật sự bất lực, cô đã sớm biết anh nói không giữ lời, còn nghĩ đến việc thoát được khỏi anh sao?
Anh thấy cô yên lặng, mới hôn sâu thêm, mấy ngày nhàn rỗi không được tận hưởng mùi vị của cô, bây giờ muốn nếm thử, thậm chí còn muốn bù vào cảm giác đó.
Mặc Thiên Trần bi ai phát hiện, anh căn bản chính là bóng ma của cô, cô thấy anh càng hôn càng sâu càng nhập thần, nên hung hăng mở miệng, cắn lên làn môi anh. Mùi máu tươi lập tức ngập tràn trong cổ họng cả hai.
Cúc Như Khanh thấy cô không giãy dụa nữa chỉ còn cố gắng tích hơi tích sức, cho anh hung hăng khẽ cắn, bàn tay to của anh lướt trước ngực cô, áo khoác lông ngăn anh lại, anh cách lớp áo lông nắm lấy mềm mại của cô, dùng sức xoa nắn thành các loại hình dáng.
Mặc Thiên Trần thấy anh càng ngày càng quá mức, cô liều mạng giãy dụa như con mèo nhỏ, lại càng bị người đàn ông đối đãi thô bạo hơn, đầu gối anh chống đỡ giữa hai chân cô, một bàn tay to nắm trước ngực cô, tay kia khống chế ót cô, ép cô tiếp tục hôn anh. cô cắn anh, anh cũng cắn cô, không biết là máu của ai, chỉ biết hỗn hợp trong miệng hai người, không ngừng khuấy tới khuấy lui, Mặc Thiên Trần lấy tay bấu lên cổ anh, khi trên cổ anh xuất hiện một sợi máu, anh mới dời môi.
“Buông tôi ra! Nếu không anh sẽ chết với tôi!” Mặc Thiên Trần chỉ trích anh.
“Chết?” Cúc Như Khanh cười lạnh, “Em không biết tòa án tuyên bố rằng nếu mang bao ngừa thai để quan hệ sẽ không tính là cưỡng dâm sao? Tôi còn có thể lập tức kéo em lên xe, lái đến đồn cảnh sát, làm xong tiện thể kéo em vào báo án luôn, em đi không?”
“Anh…” Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, loại chuyện như thế người như anh tuyệt đối có thể làm ra, cô không muốn gây chuyện nữa, thực sự chỉ muốn có một cuộc sống lặng lẽ, yên tĩnh, “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Anh muốn hỏi em muốn sao đó? Em làm loạn đủ chưa?” Cúc Như Khanh hét lớn.
Mặc Thiên Trần thân thể nhẹ nhàng rung động, sau đó mở mắt, từ từ giải thích: “Hôm nay chỉ vô tình gặp lại Thần Phong, cùng đi thăm Đồng tiên sinh, rồi Thần Phong đưa tôi về nhà. Tôi thật sự không tìm đến Thần Phong, tôi cũng đã nói với anh rồi, là tôi hại Đồng tiên sinh và Thần Phong, trong lòng tôi áy náy, tôi muốn chuộc lỗi…”
“Em đang dùng thân thể chuộc lỗi với hai người đàn ông đó chứ gì?” Cúc Như Khanh híp híp mắt châm chọc.
“Tôi không có…” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Tôi thật sự không có…”
“Tin rằng em cũng không dám!” Cúc Như Khanh hung ác, “Em đã muốn sống cuộc sống của riêng em rồi, nếu để tôi biết em ở cùng Thần Phong, hoặc biết em ở chung với người đàn ông khác, đừng trách tôi dùng thủ đoạn, ép em ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.”
"Tôi không biết. . . . . . Tôi thật sự là không có. . . . . ." Mặc Thiên Trần lập tức cam kết, cô rời đi bên cạnh hắn, cho tới bây giờ cũng chưa có nghĩ tới nữa cùng một cái người đàn ông nào đi qua.
Cúc Như Khanh hừ một tiếng: “Đừng lo rằng tôi sẽ khi dễ em, tôi mà muốn khi dễ em, thì em trốn cũng không thoát, em cũng không kiện được tôi, vì nếu đem chuyện này ra nói, trưng ra mấy chứng cứ này, họ tin sao?”
Mặc Thiên Trần xấu hổ cắn răng, không thể làm gì anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sung huyết đỏ bừng, có ai biết cô không tình nguyện tới cỡ nào, nhưng cuối cùng cũng phải nộp khí giới đầu hàng trước thế công của anh, ngoan ngoãn thần phục dưới thân thể anh.
Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô, cô ngượng ngùng dời đầu đi không nhìn anh nữa, anh thấy lỗ tai của cô cũng đỏ bừng, mới từ từ buông cô ra, sau đó xoay người ra ngoài.
Mặc Thiên Trần thở phào nhẹ nhõm, cô thật hận cũng rất tức, nhưng lại không làm được gì, cô khóa trái cửa, chán nản nằm lên salon, nhưng trên salon toàn mùi thuốc lá của anh, cô nhíu mày, cô muốn biết phải làm sao mới có thể khiến anh chết tâm!
Sáng sớm ngày thứ hai, Mặc Thiên Trần đi làm thì thừa dịp vào gặp Mặc Chấn Đông.
“Cha, con muốn hỏi, cha có thể giúp Đồng Thọ Tề không?” cô nhỏ giọng hỏi.
“Đồng Thọ Tề, anh rể của Thần Phong?” Mặc Chấn Đông nhìn cô.
“Dạ!” cô gật đầu.
Mặc Chấn Đông buông văn kiện trên tay xuống, “Có phải con muốn giúp Thần Phong? Nhưng bọn họ dính đến vụ án của Chu Truyền Hảo, Chu Truyền Hảo lại bị dân tình căm hận, bây giờ nếu nhúng tay vào vụ của Đồng Thọ Tề, dường như có chút không được.”
“Nhưng Đồng tiên sinh thật sự trong sạch, con bảo đảm với cha.” Mặc Thiên Trần khát vọng không dứt.
“Con không hỏi Như Khanh sao?” Mặc Chấn Đông có chút kỳ quái.
Mặc Thiên Trần cúi đầu: “Con hỏi rồi, anh ấy không muốn giúp.”
Mặc Chấn Đông than một tiếng: “Thiên Thiên, cha từng nghe Thiên Kỳ nói về Chu Truyền Hảo, hai người họ dường như có chút ân oán, Như Khanh không chịu giúp, nhất định có lý do.”
“Cái gì?” Mặc Thiên Trần khiếp sợ không thôi, khó trách cô cầu xin thế nào, anh cũng đối với Chu Truyền Hảo rất thờ ơ, cô nhớ lại ngày đó, anh đánh cô một bạt tai, anh chưa bao giờ động tay với cô, nhưng chỉ có lần đó, anh lại hận không thể bóp chết cô. “Anh ấy biết chuyện đó sao?”
“Như Khanh gánh trách nhiệm rất sớm, đương nhiên nó biết rồi.” Mặc Chấn Đông suy đoán, “Nó chưa bao giờ nói với con sao?”
“Bọn con ở nhà thì không đề cập đến chuyện công ty bao giờ.” Mặc Thiên Trần lắc đầu.
Mặc Chấn Đông suy nghĩ một lát, “Chuyện Đồng Thọ Tề trước tiên để cha hỏi người khác xem, Chu Truyền Hảo kết án xong mới đến xử ông ta, chúng ta vẫn còn chút thời gian, con cũng đừng vì Thần Phong mà gây gổ với Như Khanh nữa, con bây giờ là vợ Như Khanh, lòng của con phải luôn hướng đến nó, biết không?”
“Con hiểu rồi, cha.” Mặc Thiên Trần khéo léo gật đầu.
“Được rồi, còn chuyện gì nữa không?” Mặc Chấn Đông nhìn cô.
“không có, vậy con trở về làm việc đây.” Mặc Thiên Trần nói xong đứng lên, trở lại phòng làm việc. cô gục xuống bàn, trong đầu hiện lên muôn nghìn rối rắm, anh hận nhất là phản bội sau lưng, lần đó Chu Tiểu Kiều bày mưu hãm hại anh, anh nổi trận lôi đình, sau đó cô âm thầm cầu xin Nhâm Thần Phong giúp đỡ, lại đứng đối nghịch với anh, nên anh mới dữ như vậy, đánh cô rồi đuổi cô đi!
Chỉ là, nếu cô sớm biết Chu gia và Cúc gia có ân oán, cô nhất định sẽ không nghe theo Chu Tiểu Kiều, chịu đựng uy hiếp của Chu Tiểu Kiều, nghịch lại ý anh, thậm chí “phản bội” anh, nhưng chính vì có loại “vô tâm phản bội” này, mới khiến cô và anh càng bước càng xa, cuối cùng chia tay kết thúc. cô và anh, rốt cuộc vẫn là không có duyên! Coi như là có được một lý do, chuyện trước kia của cô cuối cùng cũng không bị phơi bày ra ánh sáng, nếu vẫn tiếp tục có ngày anh cũng biết, khi đó, anh nhất định sẽ không nhịn được, lại đuổi cô đi!
Mặc Thiên Trần nhìn điện thoại trên bàn, mở mục soạn tin nhắn ra, đánh ba chữ : thật xin lỗi! Nhưng cuối cùng, vẫn không gửi, cô thật sự không thể chuộc hết lỗi, cũng không thể đền bù. Coi như là lòng cô muốn hướng đến anh, cũng đã muộn rồi. Vậy thì cứ xem như là đã xong đi! Cứ thế đi!
Công ty Cúc thị.
Khang Hạo cầm văn kiện đi vào: “Tiên sinh, vụ án của Chu Truyền Hảo ngày mai sẽ mở phiên tòa, các hãng truyền thông và đài truyền hình cũng chú ý lắm, chúng ta nên làm gì đây?”
Cúc Như Khanh cũng không rõ: “Ngày mai cậu đi cùng tôi.”
“Vâng! Tôi lập tức chuẩn bị.” Khang Hạo theo dõi trên cổ anh có một vệt máu, vết thương rất mới, giống như mới bị gần đây.
“Nhìn đủ chưa?” Cúc Như Khanh ngẩng đầu lên.
Khang Hạo thu hồi tinh thần, “Thiếu phu nhân luôn luôn dịu dàng…”
“đi ra ngoài làm việc!” Cúc Như Khanh giọng nói lạnh lẽo.
“Vâng!” Khang Hạo không dám nói nữa, lập tức ra ngoài.
Cúc Như Khanh trong mắt hiện ra bộ dạng Mặc Thiên Trần hôm qua giãy dụa kịch liệt, anh hít một hơi thật sau, cái gọi là thả dây dài câu cá lớn, không phải là anh đang câu đến cả mỹ nhân ngư sao? cô là của anh, chỉ có thể là của anh, lưới đã tung ra, xem cô còn có thể giãy giụa tới khi nào?
Hôm nay là ngày mở phiên tòa xét xử Chu Truyền Hảo. Vì là ngày mở phiên tòa, nên thu hút được rất nhiều người dân đứng chờ bên ngoài tòa án, ký giả đài truyền hình và giới truyền thông cũng rất chú ý đến tiến triển của vụ án này.
Cúc Như Khanh và Khang Hạo đến dự, anh nhìn Chu Truyền Hảo thân mang còng tay đứng trên bục thẩm phán, ánh mặt lạnh như băng khẽ thả lỏng, anh vẫn không tin Chu Truyền Hảo không liên quan đến cái chết của cha anh Cúc Thiên Kỳ, anh vẫn luôn luôn chú ý, để xem rốt cuộc, anh mong đợi nhất là Chu Truyền Hảo tự hành hạ mình, rồi phải chấp nhận phán quyết của thẩm phán, nếu tòa án không cho, anh cũng sẽ cho.
Ngày thứ nhất mở phiên toà, luật sư hai bên ở trên tòa sau một hồi khẩu chiến, bất phân thắng bại. Quan tòa tuyên bố sẽ tái thẩm vào ngày khác.
Cúc Như Khanh ra khỏi tòa án, bị ký giả nhận ra: “Cúc tiên sinh, ngài cũng đến dự phiên tòa? Xin hỏi sau khi nghe xong, ngài có ý kiến gì không?”
“Tôi tin tòa án nói hắn có tội chính là có tội.” Cúc Như Khanh một câu nói đơn giản, nhưng ý vị lại sâu xa.
Hôm đó tin tức được đưa lên, Mặc Thiên Trần đang ăn cơm ở ngoài, truyền hình đưa tin mới nhất về phiên tòa xử vụ án Chu Truyền Hảo, cô nhìn thấy Cúc Như Khanh xuất hiện ở tòa án, bằng trực giác, cô biết đây tuyệt đối không phải tình cờ, mà câu nói đó của anh, cũng dẫn dắt cô đến những ý nghĩ sâu xa. Anh chính là kiểu người nói chuyện chỉ nói một nửa, cũng chính là người âm hiểm trong truyền thuyết. không lẽ? Cúc Thiên Kỳ mất thật có liên quan đến Chu Truyền Hảo sao? cô nhớ đến ngày đó trong cơn mưa phùn, anh dẫn cô đến bên cạnh mộ Cúc Thiên Kỳ, vẻ mặt anh vô cùng kinh khủng, cô khẽ bất an, anh là người rất ít nói chuyện, không lúc nào cô nhìn ra được tâm tư của anh.
Mặc Thiên Trần lắc đầu, ăn xong bát mì, phần tin tiêu điểm đã chuyển sang tin tức hội nghị khác, cô cũng trả tiền rồi đi, buổi tối làm thêm giờ ở công ty đến khuya, trước khi qua mùa xuân này, xưởng buôn bán ngày càng phát đạt, cô đã lãnh đạo công ty Mặc thị, nhất định phải kiên cường.
Mười một giờ đêm, cô trở về nhà trọ, mở cửa, phòng khách vẫn nhàn nhạt mùi thuốc lá, cô không mở đèn, chỉ yên lặng than một tiếng, anh luôn như vậy muốn làm âm hồn bất tán ám ảnh cuộc sống của cô sao? cô biết anh đang ngồi trên sofa trong phòng khách, có thể vì hôm nay đã biết ân oán hai bên Cúc gia và Chu gia, nên Mặc Thiên Trần không nói gì, thật ra, cô vẫn đau lòng cho anh, nếu có kẻ nào hại chết cha mình, cô cũng sẽ hận kẻ đó, hoặc phải tự tay quẳng kẻ đó vào lao ngục. cô đứng ở cửa ra vào run rẩy một hồi, mới mở đèn, rót một ly nước, bưng đến trước mặt anh. cô vẫn nhìn thấy anh gạt tàn thuốc vào cốc thủy tinh, cô đang suy tính xem ngày mai có nên đi mua một cái gạt tàn thuốc không (Edit: Xiêu lòng rồi hả bà chị…) cô vẫn đứng đó nhìn chằm chằm anh, anh nhắm mắt lại, gương mặt vẫn lãnh khốc không có lấy một tia ấm áp, cô vẫn không biết là anh vào bằng cách nào, dù sao chỉ cần anh muốn, anh chẳng thiếu gì cách để vào nhà cô, cô nghĩ là anh đã ngủ thiếp đi, không gọi anh, ôm một cái chăn mỏng đến trùm lên người anh. cô biết, anh đã muốn đến, cô sẽ không đuổi được anh đi, cô lại không thể mai danh ẩn tích rời khỏi thành phố này, nơi này có cha, có mẹ của cô, có công ty Mặc thị, cô không thể đi đâu, chỉ cần anh không quá mức, cô có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. cô xoay người, cầm áo ngủ đi tắm, lúc tắm xong bước ra, phòng khách đã không còn người, cô thở phào nhẹ nhõm, ‘chính sách trầm mặc’ của cô có tác dụng, anh yên lặng không tiếng động rời đi, trừ tro thuốc lá trong ly thủy tinh, chứng minh anh có đến đây, thì ngoài ra không có bất kỳ dấu vết nào khác.
Mặc Thiên Trần đóng cửa lại, rồi đi ngủ, cô không biết vì sao anh đến, cũng không muốn biết. Dù cô có rời khỏi anh, vẫn phải sống trong bóng ma của anh, nhưng chỉ cần chuyện này không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô, cô cũng chỉ có thể chấp nhận như thế.
Hai ngày sau, Nhâm Thần Vũ gọi điện cho cô, Mặc Thiên Trần có chút chần chừ, nhưng vẫn nhận cuộc gọi, “Chị Vũ…”
“Thiên Thiên, cảm ơn em nhờ quan hệ giúp đỡ Thọ Tề nhà chị, bây giờ Thọ Tề đã được minh oan là không liên quan đến chuyện Chu Truyền Hảo, thật cảm ơn em.” Nhâm Thần Vũ hào hứng nói trong điện thoại.
“thật vậy à?” Mặc Thiên Trần cũng vui vẻ, “Là do Đồng tiên sinh căn bản trong sạch mà.”
“Nhờ em thay chị cảm ơn cha em trước, chị nhất định cùng Thọ Tề đến cửa tạ ơn.” Nhâm Thần Vũ biết Đồng Thọ Tề thanh bạch, trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Mặc Thiên Trần biết là cha tìm người, còn giúp Đồng Thọ Tề trong sạch, “Chị Vũ, vậy chị nhớ chăm sóc Đồng tiên sinh thật tốt!”
Mặc Thiên Trần cúp máy, đến phòng làm việc của Mặc Chấn Đông, “Cha, cảm ơn cha.”
“3acon muốn nói chuyện của Đồng Thọ Tề?” Mặc Chấn Đông mỉm cười nhìn cô.
“Đúng vậy! Chị Vũ gọi điện nói, Đồng tiên sinh trong sạch rồi, sẽ đích thân tới cảm ơn cha.” Mặc Thiên Trần cũng vui vẻ vì đã giải quyết được chuyện.
Mặc Chấn Đông lắc đầu: “Vốn dĩ Đồng Thọ Tề trong sạch, mới đòi lại được công bằng cho hắn, không cần cảm ơn cha,3acon đến chỗ bọn họ hàn huyên vài câu là được rồi.”
“Vâng!” Mặc Thiên Trần cười gật đầu. Tối đến, Mặc Thiên Trần cùng người nhà Đồng Thọ Tề, và Nhâm Thần Phong, không khí náo nhiệt, nói chuyện, ăn tối vui vẻ.
Công ty Cúc thị.
Cúc Như Khanh biết tin của Đồng Thọ Tề, gọi Khang Hạo vào, “Lập tức gửi thư nặc danh đến sở cảnh sát.”
Khang Hạo lập tức làm, kết quả của nó chính là ngày thứ hai sau bữa tối vui vẻ kia Đồng Thọ Tề lại than ngắn thở dài, chỉ sợ là bị Chu Truyền Hảo ám vào người rồi, Nhâm Thần Vũ vội vàng gọi cho Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần sau khi biết, tâm tư càng chìm sâu, chuyện quan chức cô không muốn dính đến, nhưng lần này là do cô gây họa. cô chạy đến hỏi Mặc Chấn Đông, Mặc Chấn Đông vừa nhìn thấy cô chạy vào, đã nghiêm túc nói: “Thiên Thiên, chuyện có gì đó không đúng rồi, chúng ta đừng tham dự nữa, cứ làm tốt việc kinh doanh của mình là được.”
Mặc Thiên Trần mặc dù thất vọng, nhưng biết là không nên xin nữa, cô đang vò đầu bứt tai không biết nên làm sao thì Nhâm Thần Vũ lại gọi đến nữa, “Thiên Thiên, em mau đến bệnh viện, Thần Phong nhập viện rồi.”
“Cái gì?” Mặc Thiên Trần hoảng hốt, bỏ lại công việc chạy đến bệnh viện, nhìn Nhâm Thần Phong ngủ mê man trên giường bệnh, cô nhìn Nhâm Thần Vũ đang khóc: “Chị Vũ, Thần Phong xảy ra chuyện gì?”
“Bác sĩ nói trong đầu nó có một viên đạn, bây giờ đã ảnh hưởng đến các dây thần kinh, tạm thời hôn mê.” Nhâm Thần Vũ không chấp nhận được đả kích lớn như vậy, khóc đến thở không ra hơi.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Mặc Thiên Trần lập tức thét lên, “Khi nào thì Thần Phong có thể tỉnh lại?”
Bác sĩ vừa lúc đi vào, “Nếu tôi đoán không sai, Nhâm tiên sinh có bệnh sử đã bảy năm rồi… Có tỉnh lại hay không, còn phải tùy vào ý chí của bệnh nhân…”
Bảy năm? Bảy năm…
Vậy là lúc anh bỏ đi, cũng là lúc phát bệnh, “Thần Phong…” Mặc Thiên Trần nhào đến, ôm đầu hắn, nước mắt nhỏ lên gương mặt hắn, “Tại sao không chịu nói cho em biết? Tại sao muốn bỏ đi một mình?”
Nhâm Thần Phong không nhúc nhích, cứ như vậy ngủ trong ngực cô, Mặc Thiên Trần vuốt khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, “Em đã từng hận anh bỏ em ở lại, một mình rời đi, không ngờ cũng là một mình chịu khổ, Thần Phong… Thần Phong…”
Nhâm Thần Vũ khóc đến kiệt sức, bác sĩ vội vàng tiến hành cấp cứu cho cô, Mặc Thiên Trần trầm mặc ngồi bên giường Nhâm Thần Phong, cô cứ ngồi như vậy, chờ hắn tỉnh lại.
Đêm khuya, Nhâm Thần Vũ khóc ròng: “Thiên Thiên, Thần Phong nhất định không muốn thấy em như vậy đâu, em đừng khóc, mau về nhà đi!”
“Chị Vũ, em không về, em muốn ở cùng Thần Phong.” Mặc Thiên Trần kiên định, “Chị nhanh về chăm sóc Đồng tiên sinh và Tâm Nguyện đi, hai người họ đều cần chị bên cạnh, Thần Phong cứ giao cho em chăm sóc. Còn chuyện của Đồng tiên sinh, em thật lòng xin lỗi.”
Nhâm Thần Vũ khóc gật đầu, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Mặc Thiên Trần ngồi bên người Nhâm Thần Phong, nhìn chăm chú vào gương mặt hắn, nhớ đến tiếng cười thanh xuân của những năm tháng trước đây, không cầm được nước mắt.
Cúc Như Khanh tối đó đến phòng của Mặc Thiên Trần, chờ đến hai giờ sáng, không thấy cô về nhà, anh lái xe đến bệnh viện, liền bắt gặp được cô ngồi bên cạnh Nhâm Thần Phong khóc thút thít.
Cảnh tượng trước mắt làm tim anh đau nhói, không thể nhẹ nhàng đứng bên ngoài, anh sải bước lên kéo cô đứng dậy, “Mặc Thiên Trần, em làm gì ở đây?”
“Buông tôi ra!” Mặc Thiên Trần vừa thấy anh đã giãy giụa.
Cúc Như Khanh cảm thấy, đã đến lúc thu lưới rồi, hai mắt anh như băng, “Tôi đồng ý ra tay giúp Đồng Thọ Tề, chứng minh hắn trong sạch, còn giúp phục hồi nguyên chức.”
Mặc Thiên Trần cho là mình nghe lầm, cô nhìn anh sửng sốt không tin được, không hiểu vì sao anh đột nhiên lại thay đổi quyết định, nhưng lại có dự cảm không lành, người đàn ông này tuyệt đối không tốt đến như vậy.
Mặc Thiên Trần đối với chuyện của Đồng Thọ Tề đã cùng đường, “Anh muốn tôi làm những gì?”
“Trần nói thử xem, tôi giúp em nhiều như vậy, em có thể làm gì?” Anh buông cô ra.
“Tôi…” Mặc Thiên Trần biết Nhâm Thần Vũ gần như đã sắp sụp đổ, nếu Cúc Như Khanh có thể giúp Đồng Thọ Tề phục hồi nguyên chức, đây tuyệt đối là một đường sinh cơ, “Anh muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm đấy.”
“không phản kháng? Còn cam tâm tình nguyện?” Anh giương môi.
“Nhưng phải trong phạm vi năng lực của tôi, hơn nữa không vi phạm pháp luật.” Mặc Thiên Trần vội vàng thêm một câu.
Cúc Như Khanh cười lạnh, “Trần, em làm được mà, tôi sao lại khiến em vi phạm pháp luật chứ!”
“Được, anh nói đi, tôi làm.” cô căn bản không biết mình chuẩn bị lọt vào bẫy của người đàn ông này.
“Cởi quần áo!” Anh buông một câu, hai tay ôm ngực.
Mặc Thiên Trần lập tức trợn to hai mắt, ở đây? Hơn nữa Thần Phong còn đang ở một bên? Anh muốn cô cởi? “Chúng ta về nhà, được không?”
“Em không có bất kỳ tư cách nào yêu cầu tôi. Cởi!” Giọng nói lạnh lẽo, hết sức tuyệt tình.
Mặc Thiên Trần bị anh làm sợ đến mức lui về phía sau, chống đỡ bên giường Nhâm Thần Phong, cô nhắm mắt lại run rẩy cởi toàn bộ quần áo, bày ra thân thể trơn bóng trước mắt anh.
Cúc Như Khanh bước đến trước mắt cô, đá chiếc giường đến song song với giường Nhâm Thần Phong, anh lạnh giọng: “Leo lên! Đầu hướng về phía trước, người hướng về phía tôi!”
Mặc Thiên Trần dùng cả tay chân leo lên giường, khuất nhục quỳ lên, ánh mắt vừa lúc rơi vào gương mặt Nhâm Thần Phong đang hôn mê, cô lập tức né ra, Cúc Như Khanh ở phía sau không cho cô trốn, một tay kéo mắt cá chân cô, nhấn xuống.
“Đừng… Đừng đối với tôi như vậy…” Mặc Thiên Trần khóc lớn, cô không muốn ở trước mặt Thần Phong, bị anh khuất nhục hành hạ.
Cúc Như Khanh hai tay vòng qua lưng cô, nắm lấy đôi ngực tròn, càn rỡ đùa giỡn, tà ác nói: “Là ai cam tâm tình nguyện?”
“Anh cố ý đùa giỡn tôi!” cô giãy giụa không thoát, vừa thẹn vừa tức.
“Ngoan ngoãn quỳ cho tôi muốn, nếu Nhâm Thần Phong tỉnh lại, tôi sẽ cho hắn thấy em ở dưới người tôi cầu hoan như thế nào.” Anh nói xong kéo khóa quần xuống, chống đỡ cường đại vào giữa hai chân cô.
Cường đại của anh nóng đến cực độ, bỏng đến mức thân thể cô run lên, cô muốn trốn, lại bị anh nắm giữ thật chặt, sức anh rất lớn, cô bị nắm chặt đến đau, nhưng lại có một cảm giác kỳ lạ nảy sinh, chính là thân thể cô không nhịn được từ run rẩy đến trầm luân.
Cúc Như Khanh đang tức giận lan tràn, không có dạo đầu, trực tiếp xuyên vào nơi mềm mại của cô, Mặc Thiên Trần theo bản năng muốn tránh, nhưng người đàn ông làm sao cho cô đường thoát, anh đứng bên giường, đôi tay vòng qua lưng cô nắm thật chặt lại không ngừng xoa nắn nơi dịu dàng của cô, dùng sức khống chế khát vọng muốn chạy trốn của cô, mà phía dưới bụng vẫn duy trì lực độ ra vào, tựa như không muốn chừa đường sống, mỗi lần đều không phải là vùi sâu, nhưng tiết tấu rất nhanh, khiến cô chân thật cảm nhận được, anh có bao nhiêu sức sống, muốn cô đến cỡ nào.
Từng chuỗi nức nở âm ĩ từ miệng Mặc Thiên Trần thoát ra, qua đôi mắt đẫm lệ mông lung, cô cảm nhận được kích cuồng chưa từng có, cô không khống chế được môi mình, rõ ràng là bị ép buộc, tại sao khi anh mãnh liệt tấn công cô vẫn thất bại thảm hại, hơn nữa, trước mắt cô chính là sinh mệnh Nhâm Thần Phong vẫn còn mê man, sự xấu hổ hòa lẫn vào khoái lạc, không biết bao nhiêu lần rửa sạch tâm linh đang khóc âm ỉ của cô.
Nơi nhỏ hẹp lúc đầu xoắn lấy anh đến đau, nhưng bây giờ lại giống như tơ lụa chocolate bao bọc mềm mại, Cúc Như Khanh càng thêm phóng túng, thân thể anh nằm trên lưng trắng ngần đến mê người của cô, hàm răng in thật sâu vào bên trong làn da như tuyết, anh muốn cô trong lúc vui sướng cũng phải tiếp nhận đau đớn.
Mặc Thiên Trần cảm thấy anh giống như dã thú, không biết đủ là gì, lại cũng không biết xấu hổ làm chuyện này trong bệnh viện, cô không ngừng ngâm xướng trong lúc đau đớn xen lẫn khoái hoạt, không kháng cự được, thân thể cũng hoàn toàn đón nhận sự cường đại của anh.
Anh cắn vành tai hồng hồng của cô, “Trần, anh cảm thấy em thích tư thế này…”
“Dã thú…” cô ngượng ngùng nức nở, vẫn không tránh được bị anh gặm cắn.
“A, Trần rất thông minh, đây đúng là tư thế lúc vui sướng của dã thú, anh có nên thưởng cho em không…” Lời còn chưa dứt, đã giống như hỏa tiễn xuyên thấu thân thể cô.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng, Mặc Thiên Trần bị anh bức phải điên cuồng thét lên, người đàn ông bá đạo chiếm lấy vị thế lãnh đạo, ở trên giường bệnh cũng không thể thay đổi được phong thái bá chủ của anh, cô chỉ cảm thấy vui vẻ hừng hực lại dần nóng lên, lực lưỡng kia lớn đến nỗi dường như muốn xuyên thủng cả người cô.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
10 chương
32 chương
9 chương
10 chương
153 chương
50 chương