Kim Cương Khế Ước

Chương 148 : Đem Yêu: Cường Hãn Dạy Dỗ

Edit: Băng Nguyệt Beta: N.P Cúc Như Khanh tắt máy xe, bật ngọn đèn nhỏ trong xe lên, quay đầu nhìn cô: “Mời anh ăn cái gì?” Mặc Thiên Trần mặt hơi đỏ lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, anh không lạnh lùng như hôm qua nữa, cô nhẹ nhàng nói: “Em mời anh ăn HeyYo!” Lúc cô đang nói, có chút ngượng ngùng, thanh âm run run, điều này khiến Cúc Như Khanh nghe trong lời cô có mấy phần ngọt ngào, anh ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô, biết cô hẳn là đã hiểu ngầm ý này rồi. Anh nhận lấy ly giấy lớn màu sắc rực rỡ trên tay cô, nếm thử một miếng, đàn ông đối với kem đương nhiên không thích bằng phụ nữ, nhưng đây là anh đón nhận lời xin lỗi của cô, thấy cô nhìn mình không chớp mắt, anh nhỏ giọng hỏi: “Muốn nếm thử một chút không?” Bóng đêm bao trùm không gian ngoài cửa xe, tiếng mưa rơi không ngừng, cửa kính xe ngăn cách bên trong với thế giới bên ngoài, không khí trong xe dần dần thay đổi, Mặc Thiên Trần không tự chủ nói: “Ừm.” Cúc Như Khanh vươn tay đút một muỗng cho cô, trong lòng Mặc Thiên Trần thầm nghĩ ly kem này thật như có phép thần, Cúc Như Khanh không còn tức giận nữa! “Môi em còn dính kem!” Giọng nói anh mặc dù lạnh nhạt, nhưng không còn lạnh lùng nữa. Mặc Thiên Trần đang muốn vươn đầu lưỡi liếm đi thì người đàn ông đã đi trước cô một bước, liếm khóe môi cô, rồi linh hoạt cạy mở bờ môi cô, khoang miệng hai người đều có hương sữa, không biết là của ai ngọt hơn, nhưng giờ phút này thì đã không còn thời gian nghĩ đến, Mặc Thiên Trần chỉ cảm nhận được mùi vị chua chua ngọt ngọt đang từ đầu lưỡi lan tỏa ra khắp khoang miệng. Ánh đèn bên trong xe không phải là sáng lắm, nhưng cũng không phải quá mờ, vẫn có thể nhìn thấy được khuôn mặt người đàn ông rất rõ ràng, anh bất chợt hôn cô, bàn tay buông ly kem xuống, nắm lấy hông cô, lực tay không phải mạnh lắm, nhưng cũng rất có thể bẻ gãy được eo nhỏ của cô. Đối mặt với người đàn ông nổi lên sóng cuộn vì hôn, Mặc Thiên Trần đầu tiên là đau nhói, sau đó lại chìm đắm trong sự hoang dã của anh, cô có thể cảm nhận được lực độ của anh, cũng biết trong lòng anh vẫn rất quan tâm cô, nhưng anh lại đang tức giận, cảm giác này khiến thân thể cô khẽ căng thẳng. Có ở cạnh bao lâu cô cũng đoán không ra, lúc anh nổi giận sẽ cắn cô, hôn cô, thời điểm tức giận cũng sẽ không để ý đến cô, anh hôn mạnh bạo hơn, cảm giác giống như mưa to gió lớn đang ầm ầm kéo về, nhưng cũng cảm thụ được mùi vị ngọt ngào trong cổ họng. (Lời beta: giờ mình mới biết nước bọt có vị ngọt cơ đấy…) Cúc Như Khanh hôn cô, anh biết đó không phải là tác dụng hóa học từ kem, anh rất tức giận, nhưng chung quy cô vẫn là vợ anh. Thời điểm Mặc Thiên Trần bị anh hôn đến hít thở không thông, mới phát hiện một bàn tay đang từ vạt áo trong luồn vào, mặt cô ngày càng hồng lên, bàn tay to của anh đẩy áo ngực ra, trực tiếp xoa nắn nơi mềm mại của cô. “Như Khanh…” cô nhẹ giọng gọi anh, toàn thân nóng như lửa, tay anh lại có chút lành lạnh luồn vào, cô không khỏi nhẹ nhàng run rẩy. Cúc Như Khanh hung hăng cắn bờ môi cô, giọng khàn khàn: “Mời anh ăn HeyYo! Vậy sao đây?” “Ầm…” một tiếng, Mặc Thiên Trần giống như bị tia sét lớn đánh đến nổ tung, rất rõ ràng, người đàn ông này hiểu được thâm ý này, cô còn hy vọng anh không biết, không ngờ anh lại hiểu được. “Mặc Thiên Trần, anh hỏi em!” Cúc Như Khanh thấy cô không chịu nói lời nào, cố ý nghiêm mặt, thanh âm cũng trầm thấp mấy phần. Mặc Thiên Trần thận trọng nhìn chằm chằm vào anh: “Anh đừng giận em, được không?” “Chỉ vậy thôi sao?” Cúc Như Khanh thanh tuyến trầm đi. Anh còn muốn thế nào? Mặc Thiên Trần xấu hổ, cô chỉ gật đầu, dùng hết sức gật đầu. Cúc Như Khanh rút bàn tay trước ngực cô ra, nói: “Mặc Thiên Trần, em thật vô dụng!” Mặc Thiên Trần đôi mắt đỏ lên, đây không phải lần đầu anh mắng cô, nhưng mỗi lần mắng người, anh đều cay nghiệt như vậy, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ mình hữu dụng, nếu cô hữu dụng thật, sẽ không đem tất cả mọi chuyện càng làm càng tệ, cũng sẽ không đẩy Nhâm Thần Phong đến bước đường hôm nay, cũng không chọc giận Cúc Như Khanh như vậy. Cúc Như Khanh không để ý đến cô đang âm thầm khóc thút thít, một cước đá văng cửa xe, “Xuống xe.” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông đi vào trong mưa, nước mắt lập tức tràn mi, cô muốn xuống xe, nhưng toàn thân cứ như không có hơi sức, còn ngày càng lạnh, lạnh đến run cầm cập. không phải là anh không chịu tha thứ cho cô đấy chứ? Mặc Thiên Trần tự hỏi, cô lại không thể nghĩ ra biện pháp nào khác, đầu cô bắt đầu ong ong, cô không tập trung tư tưởng được, nghĩ không ra phải ứng đối thế nào. Chợt, cửa xe mở ra, một đôi tay dùng lực ôm cô từ chỗ ngồi cạnh tài xế ra ngoài. Mặc Thiên Trần đang lúc kinh hoàng, lại cảm nhận được mưa lạnh đã nhỏ xuống khuôn mặt mình, cũng cảm nhận được khuôn mặt người đàn ông đang tràn đầy nước mưa. “đi đâu?” cô nhỏ giọng kêu lên. Mặc Thiên Trần vạn phần không ngờ anh sẽ ôm cô ra khỏi xe, cô cho là anh tức giận muốn đuổi cô đi. Nhưng một khắc sau, cô càng không ngờ Cúc Như Khanh mở cửa sau của xe, ném cô vào chỗ ngồi to lớn mà mềm mại. “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần chưa tỉnh hồn, anh muốn làm gì? Cúc Như Khanh một cước đạp vào xe, đóng cửa xe lại, vốn dĩ chỗ ngồi phía sau rất rộng, nhưng anh cao lớn bước vào, liền biến thành nhỏ hẹp đi nhiều, anh nhìn người phụ nữ đang run rẩy, thật không ngờ lại khiến cô sợ, run rẩy tới như vậy! Khi anh đặt thân thể mình lên chỗ ngồi cạnh cô thì hung hăng hôn lên ngực cô, thỉnh thoảng duỗi lưỡi liếm tai cô, lỗ tai vốn là một trong những địa phương nhạy cảm của phụ nữ, vậy mà lại bị anh cường thế trêu chọc, khiến Mặc Thiên Trần đang sợ lại như bị hù dọa thêm, sợ hãi không dứt. “Mặc Thiên Trần, em không phải nói vậy sao?” Cúc Như Khanh trừng phạt cô bỏ dở giữa chừng, thành ý của cô lại không đủ, anh dùng lực cắn cắn vành tai cô, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, “Em không dám nói, anh sẽ nói em biết, ‘trước HeyYo!, sau hắc hưu’!” A a a… Mặc Thiên Trần quả thật muốn tìm cái lỗ chui xuống, anh cũng biết! cô bị Triển Thanh Thanh lừa, mới đi lựa chọn cái phương thức cầu hòa này, nếu cô biết thì đã không dám. “Mặc Thiên Trần, em dám dùng loại phương thức này xin anh tha thứ, bây giờ lại muốn rút lại? Em nghĩ vậy là không hữu dụng sao? Có bản lĩnh thì tiếp tục! Để anh hoàn toàn cảm nhận được thành ý của em, cũng là để anh tin em làm chuyện gì cũng đến nơi đến chốn, còn nữa, vào lúc này mà em dám lùi bước, anh sẽ trực tiếp kéo em xuống xe…” Cúc Như Khanh không nói rõ là làm gì, nhưng Mặc Thiên Trần biết tuyệt đối không thể không đáp ứng anh, mắt cô càng trừng càng lớn, nhìn chằm chằm vào khí thế tức giận đến ngập trời của người đàn ông này, cảm thấy càng ngày càng lạnh. Cúc Như Khanh lời nói nửa uy hiếp nửa khích tướng, chính là khiến Mặc Thiên Trần phân vân lưỡng lự, liệu có phải lúc cô đối diện với Nhâm Thần Phong thì cũng không tỏ rõ thái độ không?! Anh không cho phép cô như vậy.