Kim Cương Khế Ước
Chương 144 : Đem Yêu: Như Khanh Em Sai Rồi
Beta : Nghi Phương
Ngay trước mặt cha mẹ vợ, Cúc Như Khanh vẫn đón nhận lời xin lỗi của Mặc Thiên Trần bằng cơm canh đền bù, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ đem cuộc hôn nhân này biến thành trò đùa, cũng không đánh cược bằng tiền. Anh thật lòng mong muốn cùng cô biến cuộc hôn nhân này thành tình yêu thật sự, chỉ là Mặc Thiên Trần vẫn không chịu phối hợp thôi.
Mặc thiên Trần thấy Cúc Như Khanh lúc ăn cơm vẫn trầm mặc, vì vậy gắp thức ăn cho Cúc Cầm Du rồi nói: “Cầm Du,3acon ăn nhiều một chút, tài nấu nướng của bà ngoại rất tuyệt a!”
Lý Tình Y nói: “Thiên thiên,3acon còn phải học hỏi nhiều hơn nữa,3acon xem, Như Khanh cũng rất thích.”
“Mẹ,3acon biết rồi.” Mặc Thiên Trần khéo léo đồng thuận.
Mặc Chấn Đông đặt đũa xuống, “Chuyện là, mấy ngày nữa là ngày kỉ niệm 25 năm ngày kết hôn của cha mẹ, các3acon có ý kiến gì hay không?”
“Oa! Kỉ niệm đám cưới bạc nha!” Mặc Thiên Trần kêu lên: “Cha mẹ lại đi du lịch đi! Cha mẹ trở lại Nhị Độ đi trăng mật đi, oa, thật là lãng mạn…”
Lý Tình Y cười nói: “Hai3acon có muốn đi cùng không?”
Mặc Thiên Trần đưa tầm mắt sang Cúc Như Khanh nói: “Giáng sinh này chúng3acon có kế hoạch du lịch đặc biệt rồi.”
“Bọn nhỏ có thế giới của bọn nhỏ, chúng ta có ngày kỉ niệm của chúng ta.” Mặc Chấn Đông gật đầu.
Ăn xong bữa cơm, vì ngày kỉ niệm đám cưới bạc của ông bà Mặc gia, mọi người đều rất vui vẻ. Mặc Thiên Trần cảm thấy rất hâm mộ cha mẹ, cha mẹ tương y kề cận bên nhau đã được 25 năm, cô và Cúc Như khanh chưa được một năm, đã gần như muốn chia tay, hay là do hôn nhân giữa bọn họ không được tạo nên từ tình yêu, nền tảng không bền chắc, chỉ cần bên ngoài có chút gió thổi thì cỏ liền lay, dễ dàng dẫn đến chia ly. trên đường trở về Cúc gia, Cúc Như Khanh lái xe, Mặc Thiên Trần ôm Cúc Cầm Du ngồi ghế sau, cô chợt nhớ ra Cúc Như Khanh từng nói, bọn họ sẽ cùng nhau đi qua đám cưới bạc, đám cưới vàng và đám cưới kim cương, nhưng mọi chuyện đều không thể đoán trước được, cô không muốn phải mang trên lưng nỗi đau đớn cùng lầm lỗi đi hết cuộc đời mình.
Hoặc giả như hôn nhân của bọn họ còn không được một năm sẽ sụp đổ, Mặc Thiên Trần hiện tại không dám ôm hy vọng gì, trong lòng cô ngày càng cảm thấy khổ sở.
Biệt thự Nhâm thị.
Dương Thanh Thanh đi thẳng vào nhà Nhâm Thần Phong, cô nhìn vào phòng vẽ tranh của Nhâm Thần Phong, đều là tranh chân dung của Mặc Thiên Trần, từ còn trẻ cho đến bây giờ tất cả đều có, cô cũng phần nào hiểu được tình cảm của anh.
“Dương tiểu thư…” Nhâm Thần Phong thấy cô đến, hơi kinh ngạc.
“Tôi đến đây… Tôi không cần phải giải thích…” Dương Thanh Thanh cảm giác mình là một tục nhân, cô đứng trước mặt Nhâm Thần Phong, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Nhâm Thần Phong không nói gì, vẫn tiếp tục vẽ, dĩ nhiên, bức họa này không có mẫu để vẽ, Dương Thanh Thanh nhìn không hiểu, nhưng cô lại hiểu được một chuyện khác, đó chính là Nhâm Thần Phong căn bản không yếu ớt như Mặc Thiên Trần nghĩ, anh chỉ là tâm tình không tốt, cũng không có dấu hiệu muốn tự sát.
Dương Thanh Thanh ở một bên muốn ngủ gà ngủ gật, cô đối với nghệ thuật hoàn toàn không hiểu nhiều lắm. Nhâm Thần Phong tựa hồ không phát giác có người đang ở bên cạnh, anh đắm chìm trong thế giới hội họa của chính mình, tìm kiếm cảnh giới không người.
Vịnh Aegean Sea.
Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần trở về nhà, Cúc Như Khanh dừng xe xong, Mặc Thiên Trần liền dắt tay Cúc Cầm Du, đưa cậu bé trở về phòng trước, cùng thím Lục chăm sóc cho cậu tắm ngủ xong, Mặc Thiên Trần trở lại phòng ngủ của bọn họ, Cúc Như Khanh ở trên sân thượng hút thuốc, khói lấm tấm, anh tắt lửa.
Mặc Thiên Trần đi lên, đứng bên cạnh anh, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, màn đêm tràn ngập mùi thuốc lá của anh. Xem ra, ăn một bữa cơm, hiệu quả vẫn không đủ, người đàn ông này vẫn chưa chấp nhận lời xin lỗi của cô. đã vậy thì cứ ra sao thì ra! Dù sao cô cũng chưa từng làm chuyện gì thật có lỗi với anh, điều cô nên làm cũng đã làm, anh không muốn giản hòa, cô cũng không ép uổng gì được.
“Mặc Thiên Trần!” Đúng lúc cô xoay người đi, Cúc Như Khanh lại gọi cô.
Mặc Thiên Trần liền dừng lại, thân thể khẽ nghiêng, nhìn về phía bóng đêm mịt mờ, sau đó yên lặng nghe xen anh muốn nói những gì.
“Đến bây giờ em vẫn không quyết định được, cùng anh sống một cuộc sống hạnh phúc không được sao?” Cúc Như Khanh lạnh lùng hỏi cô.
Tâm Mặc Thiên Trần liền chấn động, cô nhẹ nhàng lắc đầu, “Như Khanh, anh có cảm thấy giữa chúng ta có một vấn đề, hai chúng ta ở bên nhau, điều đó luôn luôn thật tốt, nhưng chỉ cần động đến Chu Tiểu Kiều hoặc Thần Phong, là chúng ta lại tổn thương lẫn nhau, em có thể tin tưởng anh đối với Chu Tiểu Kiều không còn tình cảm, vậy tại sao anh lại không thể tin tưởng em đối với Thần Phong đã không còn tình yêu nam nữ?”
Cúc Như Khanh giọng căm hận nói: “Đó là bởi vì em đã làm ra những chuyện khiến anh không thể nào tin tưởng em được. Khi em đối mặt hắn thì đắm đuối đưa tình, trước mặt anh, em lại công khai muốn ở cùng hắn, anh đánh nhau với hắn thì em cư nhiên che chở hắn, còn tối nay, nếu như anh không mang theo Cầm Du đến dưới lầu chặn em lại, em đến bây giờ có lẽ vẫn ở trong biệt thự của hắn, anh nói đúng không?”
Mặc Thiên Trần vội vàng nói: “Anh nói đúng, nhưng đó là có nguyên nhân, lúc trước em có lỗi với anh ấy, em chỉ muốn đền bù cho anh ấy…”
“Em là vợ của anh. Em cùng hắn ở cạnh nhau là cách em đền bù hắn, như vậy là đối tốt với anh sao?” Cúc Như Khanh sắc bén cắt đứt lời của cô.
“Em…” Mặc Thiên Trần không nói được gì, cô đúng là đã không quan tâm đến cảm nhận của Cúc Như Khanh, cô chỉ quan tâm Nhâm Thần Phong mất đi công việc, mất đi cơ hội biểu diễn dương cầm, tương lai còn có thể bị khởi tố làm trở ngại tư pháp công chính, cô chỉ biết Cúc Như Khanh luôn luôn cường đại như sơn, cô quên mất anh là chồng cô, anh cũng cần cô. “Em xin lỗi, Như Khanh…”
Cúc Như Khanh lại đốt một điếu thuốc, không để ý đến cô nữa, trên gương mặt anh tuấn của anh vẫn tràn ngập lạnh lùng, anh đột nhiên phát hiện, kết hôn thật sự là một chuyện phiền toái, giống như bây giờ vậy, mọi chuyện rõ là loạn.
Qua một lúc lâu, thấy anh vẫn trầm mặc, Mặc Thiên Trần trầm lặng nói: “Em hiểu, em biết rõ mỗi một chuyện em làm, Như Khanh, em cũng đã từng nói, em không xứng với anh! Ngày hôm qua ở cùng Thần Phong là vì em đã có lỗi với Thần Phong, cũng tổn thương anh, đều là lỗi của em, là em phải xin lỗi hai người. Em cũng muốn bù đắp, Như Khanh, em cũng thế, em cũng muốn cùng với anh sống một cuộc sống hạnh phúc, nhưng vốn dĩ cuộc sống lại không như thế, mọi thứ vượt quá xa suy nghĩ và ngoài dự đoán, cho nên, dù anh quyết định ra sao, em đều sẽ chấp nhận.”
Mặc Thiên Trần nói xong, cúi đầu, nhận lấy quyết định sau cùng của anh.
“Đây chính là cách em cố gắng lấy được sự tha thứ của anh?” Cúc Như Khanh trầm giọng nói.
“Vậy anh nghĩ em nên làm thế nào?” Mặc Thiên Trần ảo não không dứt.
Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm cô: “Tự mình nghĩ! Phải cho anh thấy được thành ý của em, thật tâm thật ý khiến anh tha thứ sai lầm của em.”
Mặc Thiên Trần trề môi, lời xin lỗi thì cũng đã nói rồi, lỗi cũng đã nhận rồi, cô còn phải làm thế nào mới được gọi là có thành ý đây, làm thế nào mới có thể khiến anh cảm động, làm thế nào mới có thể nhận được sự tha thứ từ anh? , thử đi.”
Mặc Thiên Trần nấu canh vịt nam hạnh, mùa đông uống vào nhuận phổi bổ thận, đối với người thích hút thuốc lá, thì sẽ có công hiệu rất lớn, thực sự rất bổ, cô biết tâm tình anh không tốt liền thích hút thuốc lá, mấy ngày nay, tâm tình của anh lại càng tệ, cô cố ý nấu canh này cho anh uống.
Mặc Thiên Trần bối rối.
“Chuyện gì cũng đều có lần đầu tiên.” Lý Tình Y lập tức lôi kéo cô ra khỏi quán cafe.
Mặc Thiên Trần đi theo Lý Tình Y, cùng chọn đồ nấu gà, rửa sạch ở siêu thị rồi mang về nhà, vận tạp dề bắt đầu bận rộn, Lý Tình Y ở bên chỉ đạo, lần đầu tiên trong đời cô bắt đầu làm curry gà, cũng lần đầu tiên vì một người đàn ông mà nấu ăn, sau đó mong đợi người đàn ông đó có thể về nhà, nếm món ăn cô tự mình làm.
Công ty Cúc thị.
Cúc Như Khanh cả ngày không để tâm vào công việc, cảm xúc dễ nổi giận, anh cho đến bây giờ chưa bao giờ để cảm xúc tâm tình vướng vào công việc, cũng chưa bao giờ đem những gì không vui trong công việc về nhà, nhưng hiện tại anh lại không khống chế được mình, anh phái Trần Tiêu theo bảo vệ Mặc Thiên Trần, còn giám thị nhất cử nhất động của cô, anh thời thời khắc khắc muốn biết cô ở nơi nào, làm chuyện gì. Khi Trần Tiêu báo cáo cô mua gà trong siêu thị rồi về nhà, anh đốt một điếu thuốc, nghĩ xem có phải là anh đã quá cảm xúc hóa rồi hay không, tại sao lại xem trọng cô, xem ra anh phải tỉnh táo nhiều!
*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥
Đồn cảnh sát.
Dương Phàm và Nhâm Thần Vũ cùng đến đồn cảnh sát, Nhâm Thần Vũ nhìn Nhâm Thần Phong trên khóe môi còn vương vết máu, đau lòng ôm anh: “Thần Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại thành thế này?”
Nhâm Thần Phong đợi ở đồn cảnh sát một đêm, trở nên rất tiều tụy, nhưng anh chỉ nói: “Chị hai, em không sao.”
“đi, chúng ta về nhà.” Nhâm Thần Vũ lôi kéo tay anh.
“Nhưng...” Nhâm Thần Phong biết, chuyện Chu Tiểu Kiều còn chưa kết thúc, anh sao có thể đi?
Nhâm Thần Vũ nhìn anh: “Chu Tiểu Kiều không có quyền khởi tố em! Mặc dù Thọ Tề đã ngưng chức phải chấp nhận điều tra, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Chu Truyền Hảo nhất định là đắc tội với đại nhân vật nào, bằng không làm sao cứ bị người níu lấy không buông. Cho nên, Chu gia thế lực đã hoàn toàn sụp đổ, Chu Tiểu Kiều lại càng có thêm thành tựu. Chị đã bảo lãnh em rồi, bây giờ chúng ta về nhà.”
“Cảm ơn chị hai.” Nhâm Thần Phong đi ra, lại không vào xe của Nhâm Thần Vũ, anh nói với Dương Phàm: “Dương Phàm, làm phiền anh đưa tôi về nhà.”
“Thần Phong, em...” Nhâm Thần Vũ lo lắng nhìn anh.
Dương Phàm gật đầu với Nhâm Thần Vũ, sau đó lái xe đưa Nhâm Thần Phong về biệt thự.
“Thần Vũ, bây giờ tin tức có thể nói là đếm cũng đếm không xuể rồi, diễn xuất của chúng ta xem ra còn rất tệ.” Dương Phàm bất đắc dĩ nói.
Nhâm Thần Phong nghe được nhưng không lên tiếng, căn bản anh không quan tâm những thứ kia ngoài mặt là một cuộc sống xinh đẹp như tiên, bây giờ không còn thì là không còn thôi.
Rất nhanh, xe đưa Nhâm Thần Phong đến trước cửa biệt thự thì dừng lại, Dương Phàm muốn đi vào lại bị Nhâm Thần Phong ngăn lại: “Anh về đi ! Tôi muốn được yên tĩnh một chút.”
“Thần Phong, cậu không sao chứ?” Dương Phàm nhìn hắn.
Nhâm Thần Phong không nói gì, trực tiếp trở lại phòng vẽ tranh.
Dương Phàm bất đắc dĩ đành phải đóng cửa xe rời đi. Sau đó gọi cho Nhâm Thần Vũ, nói hắn đã đưa Nhâm Thần Phong về đến nhà, nhưng tâm tình của anh lại cực kỳ tệ.
Nhâm Thần Vũ thở dài, cô xuống lầu dưới, chồng cô Đồng Thọ Tề cũng vì dính líu đến Nhâm Thần Phong mà hai vợ chồng gây gổ đến chiến tranh lạnh, hiện tại cô cũng chỉ là Nê Bồ Tát qua sông bản thân khó bảo toàn, còn Nhâm Thần Phong rốt cuộc là làm sao vậy?
Nhâm Thần Vũ nhìn sắc trời dần muộn, cô muốn đến chỗ Nhâm Thần Phong nhưng lại nghĩ tới Đồng Thọ Tề và Đồng Tâm Nguyện vẫn đang ở nhà, không muốn lại cãi nhau với Đồng Thọ Tề, vì vậy cầm điện thoại lên thì lại nhớ đến Mặc Thiên Trần.
Mặc Thiên Trần đang trong bếp nấu curry gà, cô y theo lời Lý Tình Y học phương pháp từng bước nấu, điện thoại di động vang lên, cô liền ra phòng khách nghe điện thoại. cô vừa nhìn màn hình thấy Nhâm Thần Vũ gọi thì bất giác nhíu mày một cái, hôm nay cô chưa hỏi thăm Nhâm Thần Phong.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
10 chương
32 chương
9 chương
10 chương
153 chương
50 chương