Kim Cương Khế Ước

Chương 138 : Đem Yêu: Thật Xin Lỗi, Quá Muộn

Edit : BẠCH DƯƠNG Beta : Nghi Phương Mặc Thiên Trần còn chưa kịp nghe hết, tâm tư đã rối bời, mơ hồ cảm nhận được có gì đó không bình thường, sau đó thấy Dương Thanh Thanh ngừng lại, hai mắt khó tin trợn to. cô không chờ Dương Thanh Thanh đọc tiếp, mà trực tiếp đoạt lấy tờ báo hôm nay, thời sự bình luật nhất châm kiến huyết, đem sơ hở trong vụ án Chu Truyền Hảo phanh phui, Nhâm Thần Phong cũng bị díu líu, lúc này cô nhìn báo cáo mới biết, thì ra Đồng Thọ Tề là anh rể Nhâm Thần Phong, khó trách Chu Tiểu Kiều lòng tin tràn đầy muốn cô đi tìm Thần Phong nhờ giúp đỡ. *Nhất châm kiến huyết: một câu nói đúng trọng tâm, nói trúng tim đen, đi thẳng vào vấn đề, nói toạc móng heo. thật ra, người dân đối với kết quả điều tra lần này của Cục liêm chính căn bản không tin tưởng, bọn họ đưa ra rất nhiều điều chất vấn, Mặc Thiên Trần vô lực tựa vào chỗ ngồi, cô bắt đầu cảm thấy tất cả mọi chuyện không chỉ đơn giản là một vụ án rửa tiền, mà đằng sau còn có người chống lưng, nếu không chuyện vì sao khó giải quyết như thế. “Đại tiểu thư, sao sắc mặt kém vậy?” Dương Thanh Thanh thấy Mặc Thiên Trần xem xong không nói lời nào, không khỏi lo lắng. Mặc Thiên Trần lắc đầu, ý bảo Dương Thanh Thanh ra ngoài làm việc, cô lập tức gọi cho Nhâm Thần Phong, nhưng Nhâm Thần Phong không nghe điện thoại, Mặc Thiên Trần như kiến bò trên chảo nóng, cô xem báo cáo, hiểu được Nhâm Thần Phong đã giúp cô ra sao, đây là cô đã hại Thần Phong! Cục liêm chính. Đồng Thọ Tề đối với tờ báo nhạy cảm hơn rất nhiều, vừa đúng lúc hắn đưa Nhâm Thần Phong vào Cục liêm chính làm việc, mới vụ đầu tiên đã gây ra sóng to gió lớn, truyền thông rất chú ý đến vụ này, vì vậy liền phải đến Cục liêm chính. “Thần Phong, nói rõ đi, chuyện gì đã xảy ra?” Đồng Thọ Tề ngay trước mặt tất cả nhân viên quát mắng. Nhâm Thần Phong cũng không ngờ sự tình chuyển biến nhanh như vậy, nhưng vẫn trấn tĩnh: “Anh rể, em không hiểu anh đang nói gì?” “Chú không hiểu? Chú đã xử lý chuyện Chu Truyền Hảo thế nào?” Đồng Thọ Tề lực mạnh vỗ bàn. “Chu Truyền Hảo không có tội, dĩ nhiên phải trả lại trong sạch cho hắn. Cục liêm chính làm việc tiến độ chậm như vậy, có tội thì liền định tội, không có tội cũng đừng liên lụy người vô tội.” Nhâm Thần Phong vẫn nhàn nhạt nói. Đồng Thọ Tề chỉ vào anh: “Lập tức cắt chức Nhâm Thần Phong, phúc thẩm vụ án Chu Truyền Hảo, khi nào kết thúc vụ án sẽ tiến hành định tội Nhâm Thần Phong.” Cục trưởng đi tới: “Trưởng phòng, vào phòng làm việc nói chuyện!” “Còn chuyện gì sai sót nữa? Bây giờ truyền thông hiểu sai năng lực làm việc của Cục liêm chính ta, ngay đến Cục liêm chính còn không đủ liêm chính, vậy làm sao chấp pháp, làm sao người dân tin phục? Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Ngài nói đi?” Đồng Thọ Tề hỏa khí càng ngày càng căng. Cục trưởng than một tiếng, bọn họ đều biết Nhâm Thần Phong là do Đồng Thọ Tề tiến cử, hơn nữa vụ án Chu Truyền Hảo đến nay quả thật chưa có chút tiến triển. Vì vậy, dưới áp lực của dư luận, Cục liêm chính mới phải điều tra vụ Chu Truyền Hảo lần nữa, Chu Tiểu Kiều vừa vui mừng được một ngày lại lâm vào khốn cảnh, hơn nữa, lần này Đồng Thọ Tề cũng bị cắt chức tạm thời. Rốt cuộc lúc xế chiều, Mặc Thiên Trần cũng gọi được cho Nhâm Thần Phong, cô vào biệt thự của anh tìm anh, Nhâm Thần Phong xin lỗi cô: “thật xin lỗi, Thiên Thiên, anh không làm được…” “Đừng nói vậy, em xin lỗi…” Mặc Thiên Trần thương tâm nhìn anh, “Anh đã vì em mà dính vào nguy hiểm, em phải xin lỗi anh mới đúng, thật xin lỗi…” “Nha đầu ngốc, nói những lời này làm gì?” Nhâm Thần Phong nhu tình nhìn cô. Lúc này, chuông cửa vang lên, Nhâm Thần Vũ bước vào, vừa đến liền nói: “Thần Phong, em đã gây ra chuyện gì vậy?” “Xin lỗi chị, chuyện em gây ra em sẽ chịu trách nhiệm.” Nhâm Thần Phong lãnh đạm nói. “Em chịu trách nhiệm được sao? Anh rể em cũng bị người ta tố giác, nói anh ấy chống lưng điều khiển vụ Chu Truyền Hảo, nói anh ấy và Chu Truyền Hảo là cùng một phe cánh, bây giờ anh rể em bị ngưng chức để tiến hành điều tra. Thần Phong, tại sao? Vì sao em muốn giúp người của Chu gia?” Nhâm Thần Vũ vừa khóc vừa nói. Nhâm Thần Phong trầm mặc, trầm mặc một hồi, mới nói: “thật xin lỗi, chị…” “Chỉ một câu xin lỗi thì có thể phủi bỏ tất cả sai lầm sao? Em không phải là3acon nít nữa, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, chuyện này liên quan đến tiền đồ, quan hệ, sự nghiệp, đây là chuyện lớn, có thể dẫn đến máy chảy đầu rơi.” Nhâm Thần Vũ cáu kỉnh chỉ trích anh. Mặc Thiên Trần tuyệt đối không ngờ đến chuyện này ngày càng mất khống chế như vậy, cô thấy hai chị em vì cô mà quyết liệt như vậy, không nhịn được nói: “thật xin lỗi, chị Vũ…” “Em là Thiên Thiên?” Nhâm Thần Vũ đã từng nhìn thấy Mặc Thiên Trần, bây giờ bất ngờ gặp lại, Nhâm Thần Vũ ôm lấy cô: “Thiên Thiên…” “Chị Vũ, là em…” Mặc Thiên Trần cũng ôm cô khóc, “thật xin lỗi, chị Vũ…” Nhâm Thần Vũ nhìn Mặc Thiên Trần, sau đó nói: “không ngờ hôm nay lại được gặp em, em khỏe không?” “Em khỏe.” Mặc Thiên Trần đem nước mắt nuốt vào trong. “Em đã kết hôn?” Nhâm Thần Vũ nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải cô. “Vâng.” Mặc Thiên Trần gật đầu. Nhâm Thần Vũ cũng từng nghĩ Nhâm Thần Phong và Mặc Thiên Trần là kim đồng ngọc nữ trời sinh một đôi, nhưng mọi chuyện khó ai ngờ được, Mặc Thiên Trần đã làm vợ người khác, còn Nhâm Thần Phong vẫn ở một mình cô đơn thương cảm. Lúc này, điện thoại Mặc Thiên Trần vang lên, cô cười cười xin lỗi Nhâm Thần Vũ, sau đó lấy di động từ trong túi ra, vừa nhìn màn hình, lúc đầu nghĩ rằng không muốn nhận, nhưng cuối cùng, cô vẫn nhận. “Thiên Trần, chuyện gì đã xảy ra? Mới hôm qua không phải rất tốt sao? Sao hôm nay đã lật ngược hết rồi, rốt cuộc cô đang giở trò quỷ gì?” Chu Tiểu Kiều thanh âm vừa vội vừa giận, lúc bị Nhâm Thần Phong đe dọa, cô ta cũng không giận như vậy. “cô lập tức trở lại cầu cứu Như Khanh, xin anh ra mặt cứu người.” (Lời beta: điên…) “Chúng ta gặp mặt đi!” Mặc Thiên Trần đợi cô ta nói xong mới lên tiếng. Cúp điện thoại, Mặc Thiên Trần nhìn hai chị em họ: “Chị Vũ, Thần Phong, em có chút việc, em đi trước.” Nhâm Thần Phong dẫn đầu mở cửa, “Anh tiễn em.” “không cần đâu, anh nói chuyện với chị Vũ đi!” Mặc Thiên Trần cự tuyệt. Mặc Thiên Trần nói xong liền đi, Nhâm Thần Vũ nhìn cô đi rồi, mới nhìn lại em trai mình vẫn còn đang mất hồn, “Chồng Thiên Thiên là ai?” “Cúc Như Khanh” Nhâm Thần Phong mặc thêm áo chạy ra ngoài. “Em đi đâu vậy?” Nhâm Thần Vũ đuổi theo, “Nghe tên rất quen, có phải là chủ tịch Cúc thị…” Nhâm Thần Phong không trả lời cô, trực tiếp lái xe đuổi theo Mặc Thiên Trần. Trong công viên, Mặc Thiên Trần hẹn gặp Chu Tiểu Kiều. Mặc Thiên Trần lái xe đến, Chu Tiểu Kiều đã ở đây đợi, vừa thấy mặt cô đã nói: “Lập tức quay lại cầu xin Như Khanh, nếu không Mặc phu nhân sẽ không yên…” Mặc Thiên Trần nhìn cô, lạnh lùng: “Chu Tiểu Kiều, tôi vừa bắt đầu liền đã thấy mình sai lầm. Bây giờ cô nghe cho kỹ đây, tôi sẽ không vì cô, mà đi cầu xin bất kỳ ai nữa, tuyệt đối không!” “Đến tính mạng Mặc phu nhân cô cũng không cần rồi phải không?” Chu Tiểu Kiều đã bắt được nhược điểm cô, sống chết không thả. Chương 141: Đem yêu: Lấy gì chuộc tội Beta: Nghi Phương Mặc Thiên Trần chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm: “Vì mẹ, tôi đã tổn thương Nhâm Thần Phong, tổn thương cả người thân của tôi là chị Vũ, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi tự làm tự chịu. cô không thể dùng chuyện này uy hiếp người khác, nếu cô thực có can đảm khiến mẹ tôi tức giận, Chu Tiểu Kiều, tôi nhất khiến cả nhà họ Chu hậu táng theo cô. cô đã dùng phương pháp ti tiện nhất đối đãi tôi, ép tôi đến đường cùng, phải tìm đường sống trong cõi chết, kết cục thế nào, cứ chờ xem. Giữa tôi và cô không còn gì để nói nữa.” Mặc Thiên Trần nói xong xoay người bỏ đi, Chu Tiểu Kiều ánh mắt ác liệt, la với theo: “Mặc Thiên Trần, trước mặt tôi cô dám giễu võ giương oai sao? cô còn quá non nớt!” Chu Tiểu Kiều thấy không thể uy hiếp được Mặc Thiên Trần, tức giận đi về phía xe của mình đang đậu gần đó, nhưng chưa kịp đến cạnh xe đã bất ngờ bị một người đàn ông ôm chặt từ phía sau, kéo đến bãi cỏ công viên. “Nhâm Thần Phong…” Chu Tiểu Kiều không ngờ Nhâm Thần Phong cũng có mặt ở đây, “Buông tôi ra, anh đang làm gì vậy?” Nhâm Thần Phong đôi tay bóp chặt cổ Chu Tiểu Kiều “Tôi đã từng cảnh cáo cô, nếu còn dám động đến Thiên Thiên, tôi sẽ giết cô…” Chu Tiểu Kiều chưa từng nghĩ đến, một người dịu dàng, ôn hòa như ngọc, dù vui hay buồn cũng không thể hiện ra mặt, căn bản không thể dùng lời lẽ bình thường để hình dung, người đàn ông thanh tao, nụ cười ẩn ẩn như gió xuân, phiêu diêu tự tại như thần tiên, không dính bụi trần, lại có thể ngay ban ngày ban mặt muốn giết người… “Nhâm Thần Phong, anh giết tôi, anh cũng phải đền mạng…” Chu Tiểu Kiều hô hấp ngày càng khó khăn, cố đá chân cào tay anh. Đáp lại cô là nụ cười lạnh lùng của Nhâm Thần Phong: “Tôi muốn đền mạng cho cô đây!” “Anh…” Chu Tiểu Kiều biết Nhâm Thần Phong đã hoàn toàn điên rồi, thừa dịp còn chút hơi sức, hét lớn: “Cứu mạng…cứu mạng a……..Cứu mạng…..A…..” đang chuẩn bị lái xe đi, Mặc Thiên Trần nghe được tiếng kêu cứu của Chu Tiểu Kiều, lúc đầu còn tưởng mình nghe lầm, sau đó thấy rất nhiều người chạy đến công viên, tuy cô rất hận Chu Tiều Kiều vì hết lần này đến lần khác uy hiếp cô, nhưng mạng người quan trọng, cô theo sóng người cùng chạy tới cứu. Mặc Thiên Trần từ xa đã nhìn thấy thân ảnh Nhâm Thần Phong, cô tăng nhanh cước bộ chạy lên phía trước đám người, rồi giương mắt nhìn Nhâm Thần Phong đang cố bóp chết Chu Tiểu Kiều, nhất thời hoảng hồn, “Thần Phong, anh mau buông cô ấy ra!” Chu Tiểu Kiều tay chân đã không còn sức, cả người buông xuôi, cô dùng ánh mắt hư nhược cầu cứu Mặc Thiên Trần, nhưng Nhâm Thần Phong to lớn, sức mạnh dọa người, anh gắt gao bóp chặt Chu Tiểu Kiều không buông, mặc ấy thanh niên đang cố gắng ngăn cản và kéo tay anh ra. Mặc kệ những người khác đang cố sức đánh kéo anh ra, anh chính là gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Chu Tiểu Kiều, đôi tay đặt trên cổ không chút dấu hiệu nào muốn buông ra. Mặc Thiên Trần cuống quít lên, kéo những thanh niên kia ra, “Đừng đánh…..Đừng đánh….Thần Phong, buông tay….” một người trong nhóm thanh niên vì muốn cứu người, đẩy ngã Mặc Thiên Trần, một thanh niên khác cầm lấy một cành cây khô, đánh vào hông Nhâm Thần Phong, Mặc Thiên Trần vội vàng nhào tới chắn cho anh, mắt thấy cây khô sắp đánh tới người Mặc Thiên Trần, Trần Tiêu vốn đi theo phía sau cô, chạy vọt tới, sử dụng vài ba quyền cước hất tung mấy thanh niên đang vây quanh cô, quần chúng vây xem không biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì, bọn họ thấy không giúp được liền vội báo cảnh sát. “Thần Phong, Thần Phong…. Đừng kích động….” Mặc Thiên Trần vừa khóc, vừa ôm chặt lấy hông Nhâm Thần Phong, “Anh mau buông tay ra, Thần Phong….Thần Phong….” Nước mắt của cô thấm ướt lưng áo anh, Nhâm Thần Phong cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền đến từ sau lưng, dần dần buông Chu Tiểu Kiều ra, sau đó chán nản ngã xuống cỏ, Mặc Thiên Trần cũng ngã xuống. Chu Tiểu Kiều sau khi thoát chết, đang nằm trên cỏ thở hổn hển, nhìn bầu trời xanh với những áng mây trắng. (Beta: Lãng mạn dữ ò.ó) “Thần Phong, anh làm gì ở đây?” Mặc Thiên Trần vội vàng ngồi dậy, đỡ Nhâm Thần Phong, “Anh có bị thương ở đâu không?” “Thiên Thiên, em quay lại làm gì?” Nhâm Thần Phong nhẹ nhàng nói, thái độ hoàn toàn ngược lại với vẻ điên cuồng muốn giết người lúc nãy. Mặc Thiên Trần trong nháy mắt hiểu được, cô khóc rống thất thanh, “Anh biết mình đang làm gì không?” Nhâm Thần Phong lắc đầu, “Anh không yên tâm, sau đó lại thấy Chu Tiểu Kiều đang ức hiếp em, vì vậy anh….” “thật xin lỗi, Thần Phong….. thật xin lỗi, là em liên lụy tới anh….” Mặc Thiên Trần dùng tay che mặt, Nhâm Thần Phong vì cô mà muốn giết chết Chu Tiểu Kiều, Mặc Thiên Trần cô là cái gì chứ? Nếu hôm nay Nhâm Thần Phong phạm phải tội giết người, cô cả đời cũng không chuộc nổi tội lỗi này. Nhâm Thần Phong nhẹ nhàng nhìn cô, trong ánh mắt là nỗi đau đớn sâu sắc, anh lẳng lặng ngồi trên cỏ, giống như sáu năm trước, dưới bầu trời xanh với vài áng mây trắng trôi trên đỉnh đầu, gió nhẹ nhàng thổi, Mặc Thiên Trần cũng ngồi bên cạnh anh. Chỉ là thời gian đã thay đổi, lòng người cũng đổi thay, khi đó là hạnh phúc, lúc này là thương tâm. Ngay lúc đó, cảnh sát đến, Chu Tiểu Kiều nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, Nhâm Thần Phong và Mặc Thiên Trần cũng phải về sở cảnh sát phối hợp điều tra. Sau khi cho lời khai, Trần Tiêu đến xác nhận thân phận của Mặc Thiên Trần, cho thấy Mặc Thiên Trần vô can, nên cảnh sát chỉ dẫn Nhâm Thần Phong đi. “Chuyện này đều do tôi, tôi sẽ cùng đi với Thần Phong, gánh chịu hậu quả.” Mặc Thiên Trần đẩy Trần Tiêu ra, đi theo Nhâm Thần Phong. “Thiếu phu nhân, thiếu gia biết sẽ tức giận đấy!” Trần Tiêu đuổi theo vội vàng nhỏ giọng. Nhâm Thần Phong cũng nhẹ giọng khuyên: “Thiên Thiên, về nhà đi. Chuyện này không liên quan tới em, là tự anh gây ra.” Mặc Thiên Trần nhìn Trần Tiêu: “Như Khanh có chuyện quan trọng phải làm, chuyện nhỏ như vậy không cần làm phiền anh ấy, tôi sẽ giải quyết.” Sau khi nói xong, lại nói với Nhâm Thần Phong, “Thần Phong, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.” Trần Tiêu bất đắc dĩ, đành phải theo Mặc Thiên Trần cùng về sở cảnh sát, Nhâm Thần Phong luôn miệng nói rằng anh chính là kẻ muốn bóp chết Chu Tiểu Kiều, những người khác không liên quan, là tự mình anh muốn bóp chết cô ả. Vì Chu Tiểu Kiều tỉnh lại không chịu nói lời nào, cảnh sát lại bắt giữ Nhâm Thần Phong, Mặc Thiên Trần dĩ nhiên cũng không chịu đi. Bây giờ cũng đã mười giờ đêm, Trần Tiêu đành phải gọi điện cho anh trai Trần Ích, nói bọn họ đang ở cục cảnh sát, Trần Ích vừa nghe, biết lúc này Cúc Như Khanh tâm tình không tốt, vội vàng tìm Khang Hạo thương lượng, Khang Hạo hỏi lại Trần Tiêu tình hình đại khái, sau đó gõ cửa phòng làm việc Cúc Như Khanh. Cúc Như Khanh đang nghiên cứu bằng chứng nắm giữ trong tay, suy nghĩ về cái chết của cha năm đó, lại nghe được Khang Hạo nói thế. Nhớ lại lúc sáng, khi anh rời nhà, cảm giác vòng ôm ấm áp của cô có chút lạ, anh buông hồ sơ xuống, sau đó hỏi: “Chuyện gì?” Khang Hạo lập tức nói: “Thiếu phu nhân ở sở cảnh sát….” Sau đó kể đại khái tình hình Trần Tiêu thấy ở công viên, một bên hắn nói, một bên Cúc Như Khanh nghe đến tên Nhâm Thần Phong, sắc mặt đại biến, càng ngày càng khó coi.