Kim Cương Khế Ước

Chương 125 : Xin Lối Như Khanh

Edit : BẠCH DƯƠNG & Thanh Tiếu Beta: Nghi Phương Mặc Thiên Trần có hai lựa chọn, một là nói dối anh, nói sinh lý kỳ không đúng ngày, có khi tới trước có khi chậm trễ, lừa gạt anh lần này. một lựa chọn khác chính là nói thật cho anh biết, kế ABC lần trước là cô nói dối anh. Cuối cùng phải nói lựa chọn nào, cô cắn cắn môi không lên tiếng. (ai không hiểu ABC để lại t ^^) Nếu chọn phương án thứ nhất, thì vẫn là nói dối thêm lần nữa, quả cầu tuyết sẽ càng thêm to. Nếu chọn phương án thứ hai, vậy anh có tức giận hay không? Anh có thể tha thứ cho cô ngày đó đã dùng kế này không? Cúc Như Khanh nhìn nét mặt cô, anh liếc vào giữa đùi cô có rỉ ra chút chất lỏng màu đỏ, đã biết đáp án của cô. “thật xin lỗi, đêm ấy là em gạt anh… Em không muốn phá hỏng không khí, vì vậy mới dùng kế ABC, cho nên…” Mặc Thiên Trần rất thẳng thắn, cô không muốn nói dối anh, lời nói dối cuối cùng cũng sẽ có ngày như quân domino, tất cả đều đổ gục hết. Cúc Như Khanh híp híp mắt, “Em gạt anh?” “Em… em…” Mặc Thiên Trần quả thật lừa anh, “Xin lỗi…” “Mặc Thiên Trần, em ngoài chuyện biết phản bội anh, còn giở trò mèo để gạt anh! Đến bây giờ em còn không cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh sao?” Cúc Như Khanh có chút tổn thương. Mặc Thiên Trần không ngờ hậu quả nghiêm trọng như vậy, cô đo đỏ đôi mắ: “thật xin lỗi, Như Khanh… em… em…” cô có nỗi khổ tâm riêng, cũng là khổ tâm không nói được thành lời, cũng không có bất kỳ người nào để cô chia sẻ. Cúc Như Khanh không nói gì, rút lại bàn tay trên người cô, đưa tay dựa vào sau ót, đó là lần đầu tiên bọn họ cùng ngủ trên chiếc giường này, anh đang định buổi sáng thứ hai lúc Cúc Cầm Du luyện võ thì cùng cô cá nước thân mật, nào ngờ ngón tay chạm phải ABC của cô, vì vậy bị cô lừa. Mặc Thiên Trần thấy anh lại không nói câu nào, lúng túng từ trên người anh trượt xuống, lẳng lặng mặc vào áo lót, áo ngủ, ngồi bên cạnh nhìn anh, cô cũng không bây nói gì vào thời điểm này. không khí có chút ngưng đọng, Cúc Như Khanh đang tức giận, Mặc Thiên Trần cũng âm thầm rơi lệ, cô nào biết chuyện nhỏ lại dẫn đến hậu quả to lớn như thế. “Trong lòng em còn có người khác, em còn chưa có ý định muốn ở bên cạnh anh cả đời, chưa từng có ý định cùng anh đi qua đám cưới bạc, đám cưới vàng, đám cưới kim cương trong hôn nhân, em nghĩ rõ ràng rồi hãy tới tìm anh.” Cúc Như Khanh từ giường lớn đứng dậy. Mặc Thiên Trần nóng nảy lên, từ phía sau ôm lấy hông anh: “Như Khanh, trong lòng em không có người đàn ông nào khác, em và Thần Phong chỉ là tình cảm thuở thiếu thời, không phải em không muốn cùng anh đi qua cuộc đời này, chỉ là em sợ, em sợ có một ngày sẽ mất đi những hạnh phúc này… Anh biết không? Hạnh phúc không dễ tới, lúc mất đi rồi, không phải ai cũng có thể chấp nhận… Em cũng vậy, cũng rất khát vọng đám cưới bạc, đám cưới vàng, đám cưới kim cương, một cuộc hôn nhân kim cương, nhưng không phải ai cũng có thể sống đến đó để đạt được hôn nhân kim cương, hôn nhân kim cương vĩnh hằng bất biến, người phụ nữ nào lại không mong muốn, nhưng em sợ…” cô vừa nói vừa khóc, nước mắt thấm qua áo sơ mi màu lam nhạt chảy vào lưng anh, cô khao khát hạnh phúc, nhưng rồi lại sợ mất đi, lại biết rõ là sẽ mất đi, nhưng vẫn cứ lao đầu vào mối tình đau khổ này. Cúc Như Khanh cảm giác được thân thể nhỏ bé của cô không ngừng rung động sau lưng, đôi tay nhỏ bé của cô vòng quanh hông anh thật chặt, cô sợ mất đi anh, sợ sẽ phải lo được lo mất, sẽ suy nghĩ lung tung, cô cũng khát vọng hạnh phúc, nhưng rồi lại sợ một ngày nào đó mất đi rồi cô vẫn không thể buông được nhớ thương trong lòng, vĩnh viễn không quên được. Cúc Như Khanh thở dài, xoay người lại, thấy cô đã sớm khóc đến sướt mướt, “Là vì anh không cho em cam kết? Hay là vì em cảm thấy anh không tốt mới sợ mất đi?” Anh tự nhận mình không phải là người đàn ông tốt, nhưng chưa bao giờ loạn tình phong lưu. “không… Tất cả đều không phải…” Mặc Thiên Trần ngắm nhìn anh: “Là em không tốt, Như Khanh, là em đã nghĩ quá nhiều…” Là cô quá sợ sẽ đánh mất, vì vậy không có can đảm bước tiếp. “Trần, em có tâm sự?” Anh đứng bên giường, ngưng mắt nhìn cô, cô càng khóc đến ruột gan như đứt rời từng khúc. Mặc Thiên Trần vừa nghe anh nói, nước mắt càng thêm giống như hồng thủy vỡ đê, cô ôm anh càng khóc càng thương tâm, trong lòng cô có tâm sự, đã hơn năm năm rồi, từng đêm từng đêm lúc tỉnh mộng, lúc nào cũng nghĩ đến buổi tối năm đó, cô không thể trơ mắt nhìn 3acon gái mình cứ như vậy biến mất khỏi cuộc đời cô, nhưng đó rõ ràng chính là cuộc giao dịch không thể không thực hiện, mẹ cô khỏe mạnh, nhưng đổi lại cô vĩnh viễn mất đi tin tức của 3acon gái mình. Thế gian thật không có gì vẹn toàn, muốn được thứ này thì phải dùng thứ khác để đánh đổi! “Có chuyện gì? nói anh nghe!” Cúc Như Khanh khẽ vuốt ve tấm lưng run rẩy của cô, an ủi tâm tình kích động của cô. Mặc Thiên Trần nhìn anh qua màn nước mắt, nhẹ nhàng cười, vô cùng bi thương, tâm sự của cô không thể nói cho bất kỳ ai nghe được, một khi nói ra, tình cảm hai vợ chồng sẽ đổ vỡ, mẹ nhất định sẽ vì chuyện năm đó mà thương tâm không dứt, cha cũng sẽ tự trách mình năm đó vì ở tù mà không thể chăm sóc tốt hai mẹ 3acon, mọi thứ sẽ náo loạn, cuộc sống yên tĩnh cũng không còn. Những đau thương này, một mình cô gánh chịu là được rồi. “Em rất không có tiền đồ, em lo lắng em không xứng với anh, lo lắng sẽ có ngày chúng ta ly hôn, lo lắng anh sẽ cưới người phụ nữ khác, trong lòng sợ hãi, sợ những chuyện đó sẽ trở thành hiện thực.” Mặc Thiên Trần chớp chớp lông mi ngập tràn nước mắt, “Như Khanh, em rất tự ti… Em muốn yêu, lại sợ yêu, không dám quá gần anh, chỉ vì không thể chịu được nếu có một ngày anh bỏ rơi em…” Những lời này của Mặc Thiên Trần không hoàn toàn là giả, cô nói nửa thật nửa giả, cô tin tưởng anh đối với hôn nhân luôn một lòng chung thủy, chỉ là khi chuyện kia đổ vỡ thì anh còn có thể chấp nhận cô không? Cứ cho là anh chấp nhận, thì hôn nhân của hai người cũng không còn vui vẻ nữa. Cúc Như Khanh ngẫm nghĩ trong lòng, tâm tư phụ nữ khi yêu anh luôn luôn không thể nào nắm bắt, Mặc Thiên Trần nói những lời này, anh cũng không nghi ngờ quá nhiều, huống chi trong tình yêu, đến bây giờ vốn dĩ là không có đạo lý rõ ràng, cũng không có một logic nào, anh cũng không muốn phải nghi ngờ quá nhiều, vì vậy lựa chọn tin tưởng cô. Anh cúi đầu hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của cô: “Là anh không mang lại cho em cảm giác an toàn, phải không? Vậy thì đợi đến giáng sinh, chúng ta ra ngoài du ngoạn mấy ngày, công việc dẹp hết sang một bên, chỉ có hai người chúng ta, có được không?” Mặc Thiên Trần thấy anh tin lời cô, hơn nữa còn đưa ra lời đề nghị tốt như vậy, cô liền thuận thế gật đầu, sau đó kéo anh lên giường, không cho anh rời khỏi phòng, cô lần nữa tựa sát vào anh, cô một lòng muốn ở bên cạnh anh ngày qua ngày, nhưng cuộc sống chung quy lại là không thể thuận buồm xuôi gió. Nhưng bất luận như thế nào, từ giây phút đầu tiên ở đây, cô nguyện ý tựa gần anh.