Kim Cương Khế Ước

Chương 102 : Vợ Chồng Đồng Tâm Tính

Edit: Băng Nguyệt Beta : Nghi Phương “Gia gia…” Mặc Thiên Trần không đồng thuận, “Lời gia gia nói, Thiên Thiên vẫn còn nhớ trong lòng, lúc trước ngài có nói…” Cúc ông cụ vuốt tay Mặc Thiên Trần, sau đó vuốt tóc cô, rồi để tay lên đầu mình, kinh hãi: “Ta lúc đầu nói cái gì? Ta quên mất rồi, không nhớ đã từng nói những gì…” Hai người vừa nói vừa cười đã đến cửa phòng bệnh của Cúc Cầm Du, Mặc Thiên Trần dậm chân: “Gia gia ngài ăn vạ, ngài là Chưởng Môn Nhân của Cúc thị, sao lại như vậy được oa…” “Ha ha! Nha đầu ngươi nói sai rồi! Đại Chưởng Môn Nhân Cúc thị là Như Khanh, tiểu Chưởng Môn Nhân là Cầm Du, ta chỉ là một lão già nhàn tản, đang chờ ôm cháu nội mập mạp thôi.” Cúc ông cụ nhìn Cúc Như Khanh, “Như Khanh, nếu nha đầu sinh cho ta đứa cháu nội béo khỏe, ta liền sẽ kiêng rượu, nếu muốn gia gia con sống lâu trăm tuổi, phải nỗ lực đi.” “Con không có…” Mặc Thiên Trần lập tức phản đối, nhưng vừa chạm đến ánh mắt dò xét của Cúc Như Khanh thì cô liền im lặng, sau đó dời tầm mắt, đến bên Cúc Cầm Du: “Cầm Du…” Cúc Như Khanh im lặng đi ra ngoài. “Mẹ, mẹ cũng bị bệnh?” Cúc Cầm Du nhìn cô. “Mẹ… không sao, không sao, đã lập tức khỏe rồi.” Mặc Thiên Trần yêu thương vuốt mái tóc mềm mại của cậu, “Cầm Du thật dũng cảm, Cầm Du là một tiểu anh hùng…” “Tất nhiên rồi, đàn ông nhà họ Cúc, ai nấy đều là nhất đẳng nam tử hán.” Cúc ông cụ nhìn Cúc Cầm Du, “Đại tôn tử của ta đương nhiên còn phải nói sao!” “Gia Gia…” Cúc Cầm Du khom môi cười. Liễu Nam đứng lên: “Để cho Cầm Du nghỉ ngơi đi! Nó mới vừa phẫu thuật xong, Lục Thẩm ở lại đây chăm sóc nó là được, cha, con đưa cha về nhà trước, Thiên Trần, con và Như Khanh cũng về đi.” “Vâng!” Mặc Thiên Trần đứng lên, nhưng không nhìn thấy Cúc Như Khanh đâu. Hộ sĩ đi vào: “Cúc thái thái, dịch dinh dưỡng của cô đã truyền xong, tôi giúp cô rút đầu.” “Được, cám ơn.” Mặc Thiên Trần gật đầu. Liễu Nam trước khi ra cửa còn nhỏ giọng nói: “Con đi xem Như Khanh một chút đi.” “Dạ! Mẹ, con đi liền đây.” Mặc Thiên Trần đi ra ngoài, thấy Cúc Như Khanh đang đi lại ở cuối hành lang nói chuyện điện thoại, cô từ sau đi đến, nghe được anh đang cho người điều tra chuyện Cúc Cầm Du bị thương ở trường học. Cúc Như Khanh cúp máy xong, Mặc Thiên Trần nhẹ giọng hỏi anh: “Có tra ra được gì không? Bác sĩ nói Cầm Du thế nào?” “Nhà trường nói chỉ là sự cố ngoài ý muốn, bác sĩ nói phải ở lại quan sát một tháng mới có thể xuất viện.” Giọng Cúc Như Khanh lạnh lùng trong trẻo. Mặc Thiên Trần cảm thấy kì lạ, Cúc Cầm Du ở trường học xảy ra chuyện, nhà trường tại sao không cử người ra mặt đến bệnh viện thăm hỏi? Nhà trường tại sao có thể vô tình như thế, một đứa trẻ bị thương ngay trong trường mà cũng xem như không có gì? Khi cô vừa ngẩng đầu nhìn ra vườn hoa bệnh viện, rất nhiều người đang đứng đầy trong sân, có người lớn có trẻ con, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, cô nhìn lướt qua, nhớ lại lần trước cô tham dự cuộc họp phụ huynh, nếu bọn họ đã tới, tại sao lại không lên đây? Mặc Thiên Trần bước đến, sau đó nhìn xuống dưới, thấy Khang Hạo đã sớm phái người canh giữ nơi này, khó trách những người đó không lên được lầu hai thăm đứa trẻ, vừa nhìn, nàng đã biết nhất định là Cúc Như Khanh ra lệnh. Đối với chuyện Cúc Cầm Du bị thương, trong tâm Mặc Thiên Trần rất đau, cũng giống như Cúc Như Khanh vậy, mặc dù nhà trường nói là sự việc ngoài ý muốn, nhưng đối với cha mẹ đứa trẻ mà nói, chuyện này không thể cứ nói ngoài ý muốn là xong chuyện. cô dĩ nhiên hiểu được hành động của Cúc Như Khanh, cũng lẳng lặng đứng bên cạnh anh không nói gì. Lúc này, cô giáo của Cúc Cầm Du đứng trong đám người, nhìn thấy Mặc Thiên Trần, vội vã hô: “Cúc thái thái, chúng tôi tới thăm Cúc Cầm Du…” Mặc Thiên Trần đưa mắt nhìn Cúc Như Khanh, trong mắt Cúc Như Khanh hiện lên một mảng băng lãnh, cô ở chung với anh một thời gian, tự nhiên cũng hiểu anh căn bản không đồng ý. “Mọi người cứ về trước đi! Cầm Du hiện tại không sao, cần phải nghỉ ngơi, cảm ơn ý tốt của mọi người.” Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ nói. Các thầy giáo dẫn theo bọn nhỏ vẫn không chịu đi, “Cúc thái thái, cho chúng tôi một cơ hội đi! Cúc thái thái…” Mặc Thiên Trần thấy bọn rộn lên như vậy, bệnh viện là nơi yên tĩnh, vì vậy cô đi xuống lầu, không khỏi có chút tức giận: “Các người tại sao kéo nhiều người lớn trẻ nhỏ đến bệnh viện như vậy? Bệnh viện cần thanh tịnh, bệnh nhân ai nấy đều muốn nghỉ ngơi, các người đang định làm gì vậy?” “Cúc thái thái, chúng tôi cũng là không còn cách nào! Cúc thái thái, Cúc tiên sinh nếu như không chịu bỏ qua khuyết điểm này của trường, tất cả giáo viên chúng tôi đều sẽ mất việc, hơn nữa toàn bộ học sinh bây giờ đều muốn chuyển trường, trường này sẽ không thể duy trì được nữa…” Thầy giáo đôi mắt rưng rung nói. Mặc Thiên Trần lập tức hiểu ra, cho dù nhà trường có tra ra kết quả là ngoài ý muốn, Cúc Như Khanh vẫn chính là muốn truy cứu trách nhiệm đến cùng, cho nên nhà trường đành phải cử các giáo viên, học sinh và phụ huynh đến bệnh viện thỉnh cầu tha thứ. “hiện tại Cầm Du vẫn còn đang nghỉ ngơi, Cúc tiên sinh vẫn chưa quyết định có truy cứu tiếp hay không, mọi người không nên náo loạn ở đây, dù là thành tâm xin lỗi, cũng đừng quấy rầy đến các bệnh nhân khác. Cúc tiên sinh không phải không nói lí lẽ, chuyện lần này của Cầm Du là ngoài ý muốn, nhà trường không thể không chịu trách nhiệm, nếu phải chịu trách nhiệm, chúng tôi nhất định truy cứu, việc truy cứu này, là để ngăn ngừa lần sau không xảy ra nữa, chứ không phải vì muốn duy trì trường học, giữ được chén cơm mà làm ra chuyện tình như vậy, nếu truy cứu mà không thu được kết quả gì, thì truy cứu cũng không có ích lợi gì.” Giọng nói Mặc Thiên Trần dù không lớn, nhưng từng câu từng chữ đầy khí phách. Giáo viên lập tức rơi lệ : “Cúc thái thái, Cúc Cầm Du bị thương, chúng tôi cũng rất khổ sở, chúng tôi thà rằng chịu thương tích, cũng không muốn học sinh bị thương, Cúc thái thái, Cúc tiên sinh vẫn im lặng như vậy, trong lòng chúng tôi cũng rất sợ…” “Chuyện mọi người đến thăm Cầm Du, tôi sẽ nói lại với Cầm Du, còn nỗi khổ tâm áy náy này của mọi người, tôi cũng sẽ nhắn lại với Cúc tiên sinh, quyết định cuối cùng thế nào, chúng tôi phải đợi sức khỏe Cầm Du khá hơn mới quyết định, chờ Cúc tiên sinh sau khi nghĩ thông suốt, sẽ cùng nhà trường đàm phán.” Mặc Thiên Trần thật sự hiểu được khi Cúc Như Khanh im lặng là rất đáng sợ, cô chỉ biết khuyên các giáo viên, phụ huynh và bọn nhỏ quay về trước. “Mọi người đều muốn cùng nhau hòa giải vấn đề, chứ không phải đem chuyện này làm lớn hơn nữa, vì vậy nên tạm dừng tại đây. Tôi đảm bảo, Cúc tiên sinh tuyệt đối không để cho bọn trẻ không có nơi học hành.” Trong đám người lớn có người hỏi: “Cúc tiên sinh này có phải là Chưởng môn nhân thần bí của Cúc thị không…” “Con trai ta ấy bị thương, anh ta nhất định không bỏ qua đâu…” “Nhưng Cúc thái thái nói, con cái chúng ta sẽ vẫn có nơi đọc sách học hành, như vậy là tốt rồi…” “Nhưng nhà trường quả thật nên nói lời công bằng, nếu là con chúng ta bị thương, chúng ta cũng sẽ thương tâm khổ sở…”