“Cậu út, lát nữa cậu nhớ đứng về phía cháu đấy.” Thần Hựu lay lay cánh tay Quý tiên sinh, “Cháu không muốn về nhà sống đâu, cũng không muốn về làm việc ở tập đoàn An Nhạc. Cháu chỉ muốn làm bên chỗ cậu thôi, ở Tinh Hoàn có thể học được nhiều điều hơn là về tập đoàn thành kẻ nhàn hạ đấy.” “Cái dáng vẻ này của cháu giữ lại về nhà mà dùng, diễn trò trước mặt cậu làm gì?” Quý tiên sinh bật cười: “Cậu còn không biết trong đầu cháu nghĩ gì chắc? Lên xe.” Thần Hựu mở cửa bên ghế phụ: “Cậu út nhất định phải giúp cháu đấy, trong nhà cậu thương cháu nhất mà.” “Câm miệng.” Quý tiên sinh đen mặt: “Ông mới thương cháu nhất.” “Vậy thì cậu là người cưng chiều cháu nhất!” “Nhóc nhà mi không thấy buồn nôn à?” “Ha ha ha, cậu là cậu út của cháu mà.” Xe hướng về nhà lớn của Cố gia, người ông mà Quý tiên sinh nhắc tới chính là Cố Chương Tiện, chủ tịch đứng đầu tập đoàn An Nhạc của nhà họ Cố. Ngay trước khi Thần Hựu về nước, ông Cố đã sắp xếp sẵn chức danh cho cậu trong tập đoàn An Nhạc rồi, vậy mà Thần Hựu lại khăng khăng đòi tới giải trí Tinh Hoàn làm cho cậu út. Tinh Hoàn là sản nghiệp dưới trướng tập đoàn, trái phải gì đều là người một nhà cho nên Cố Chương Tiện liền đồng ý. Bởi vì quanh năm ở nước ngoài, thân phận lại bị Cố gia tận lực che giấu cho nên người ngoài rất ít ai biết Thần Hựu là đứa cháu nhỏ nhất và được cưng nựng nhất trong Cố gia. Bên công ty Tinh Hoàn thì càng ít người biết quan hệ họ hàng thật giữa cậu và Quý tiên sinh. Mấy hôm trước thư ký của Cố Chương Tiện có việc nên ghé Tinh Hoàn, hắn trông thấy Thần Hựu bị sai đến gọi đi như một trợ lý bé nhỏ, mặt thì gầy hơn so với lúc mới vừa về nước, thế nên trở lại đã thuật lại cho ông Cố nghe. Ông lập tức xót đứa cháu này và bắt Thần Hựu chuyển về nhà sống ngay. Thần Hựu đương nhiên không chịu, hiện tại cậu đang ở trong biệt thự nhỏ mà Quý tiên sinh bỏ không, yên tĩnh, tự do, không ai quản, tan ca về nhà muốn làm gì thì làm, nếu như về ở nhà chính với ông cụ thì thảm rồi, đủ loại quy củ sẽ nghiền nát không gian cá nhân của cậu tan tành sạch sành sanh. Có điều cậu cũng không quá lo lắng bởi vì ông Cố là người rất hiện đại văn minh, ông vốn sẽ không bắt ép Thần Hựu làm chuyện mà cậu không muốn, cộng thêm cậu út cũng là nhân vật đặc biệt trong nhà, có thể chen lời vào được, nhiều lắm thì ông nhắc nhở đôi câu chứ chắc chắn sẽ không làm khó cậu. Sự thực quả đúng như cậu dự liệu, sau khi ăn xong Cố Chương Tiện chỉ hỏi thăm tình hình công việc của cậu ở Tinh Hoàn, nhìn tinh thần cậu vui vẻ, sáng sủa, khi kể về chuyện công ty hưng phấn hào hứng nói liên miệng thì không nhắc đến chuyện gọi cậu về tập đoàn làm việc nữa. Lúc xe rời khỏi nhà chính thì đã hơn 9 giờ, Thần Hựu được ngồi ké xe tới nhưng lại phải tự mình lái xe về bởi vì “cậu hai” đã tới đón đi cậu út. Thế là cậu út lập tức bảo cậu ngày mai chạy xe này tới công ty. Giải quyết xong xuôi chuyện trong nhà, tâm trạng của Thần Hựu rất thoải mái, lúc dừng xe chờ đèn đèn đỏ chợt hơi suy nghĩ, sau đó chuyển tay lãi hướng về khu mà Minh Tiêu đang sống. Chiều hôm nay Minh Tiêu bảo muốn lái xe đưa cậu về nhà, cậu nghe vậy vô cùng vui vẻ, nhưng cũng không dám thể hiện phần vui mừng này quá mức rõ ràng. Thần Hựu có những băn khoăn riêng của mình, tạm thời vẫn không thể để Minh Tiêu biết đến thân phận thật sự, cậu lo lắng sẽ dọa sợ Minh Tiêu, càng lo lắng hơn anh sẽ hiểu lầm tấm lòng của cậu. Trước lúc vừa về tới nhà, cậu đã định gọi điện thoại cho Minh Tiêu thế nhưng trên đường bị kẹt xe cho nên đến nơi hơi trễ, đã qua giờ dùng cơm, Quý tiên sinh lại thúc giục cậu nhanh chóng vào bàn, thế nên cậu chỉ kịp nhắn tin trên weixin mà thôi. “Anh Tiêu, em về tới nhà rồi. Đêm nay các anh ăn gì vậy?” Lúc ấy Minh Tiêu không trả lời, Cố Chương Tiện không thích con cháu dùng điện thoại khi đang trên bàn ăn, Thần Hựu không thể làm gì khác hơn là cất máy đi, sau khi về mới mở ra xem thử. Vẫn chưa trả lời. Thần Hựu cũng không lo Minh Tiêu xảy ra chuyện gì. Anh có thói quen tốt đó là khi ở cùng người khác nếu không phải trực tiếp để chế độ yên lặng thì sẽ để chế độ chỉ rung một cái. Đêm nay Minh Tiêu ăn cơm cùng với Diêu Diệp và Kiều Ngộ, di động của anh nhất định là đã để chế độ yên lặng cất trong túi, cho nên không nhìn thấy tin nhắn trên weixin là điều rất bình thường. Thần Hựu dừng xe ở cửa hông của khu nhà mà Minh Tiêu ở, nếu anh về thì nhất định phải đi qua cổng này. Ngày hôm nay áo quần mà Thần Hựu mặc là do cậu út đưa, kiểu tóc cũng lâm thời được chải chuốt, thoạt nhìn trông giống hệt như một diễn viên trẻ tuổi mới nổi. Ý của cậu út là muốn cho ông Cố thấy cháu ngoại cục cưng của mình ở Tinh Hoàn không hề bị bắt nạt mà ngược lại còn sống rất tốt. Quần áo thế này thật sự không tiện xuất hiện trước mặt Minh Tiêu. Cậu cũng không định để Minh Tiêu biết mình đến, lẳng lặng gục trên tay lái kiên nhẫn chờ đợi, chỉ cần nhìn thấy anh đã về nhà an toàn là đủ rồi. Khu nhà này có rất nhiều xe sang trọng, xe mà Quý tiên sinh mới mua thì khá là khiêm tốn, cậu đậu ở ven đường mà chẳng hề gây chú ý. Thần Hựu đợi một phút chốc, điện thoại di động mới vang lên tiếng nhắc có tin nhắn mới, là Minh Tiêu trả lời. “Xin lỗi, vừa nãy tắt chuông, giờ mới đọc được tin nhắn của em. Ăn món Hồ Nam.” Món Hồ Nam rất cay, Thần Hựu lập tức nghĩ tới cảnh Minh Tiêu bị cay đến nỗi môi và chóp mũi đỏ ửng. Hồi trước khi Thái Bao dưới sự bức ép của hai người bọn họ mà dùng ớt cựa gà xào thịt bò, Minh Tiêu bị cay đỏ cả mặt, ăn xong thì nước mắt cũng chảy ra. Đôi mắt của Minh Tiêu có hình dáng rất đẹp, không phải cặp mắt đào hoa nhưng đuôi mắt bị nước làm ướt lại có nét phong tình rất riêng. Lúc đó tim Thần Hựu run lên, hận không thể lập tức nhào tới hôn lên môi anh. Nghĩ như vậy liền hối hận sắp không chịu được, phiền muộn tại sao Kiều Ngộ lại cố tình chọn đêm nay mời Minh Tiêu đi ăn cơm cơ chứ, đổi một ngày khác thì cậu có thể đi theo rồi, thuận tiện lúc Minh Tiêu bị cay chảy nước mắt mà săn sóc đưa giấy ăn qua. “Ăn xong rồi sao? Hiện tại anh ở đâu?” Thần Hựu gõ chữ rất nhanh trong khung chat. Bên kia biểu hiện dòng chữ ‘đang nhập tin nhắn’ một hồi lâu, thế nhưng khi tin nhắn tới lại chỉ vẻn vẹn ba chữ “Ăn xong rồi”. Thần Hựu hơi bất ngờ, dứt khoát gọi điện thoại qua luôn, sau khi vang lên ba tiếng chuông lại truyền đến thông báo nhắc nhở cuộc gọi đã bị từ chối. Cậu khẽ nhíu mày lại, cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, đang muốn gọi tiếp thì đột nhiên weixin nhảy ra một tin nhắn mới. Minh Tiêu: Điện thoại di động sắp hết pin rồi, về nhà sẽ liên lạc lại. Thần Hựu thở phào nhẹ nhõm, khóe môi cũng khẽ cong lên. Hóa ra chỉ là hết pin. Quả nhiên anh ấy còn chưa về nhà. Thần Hựu khoanh tay gối đầu lên vô-lăng, chờ một lúc mí mắt lại bắt đầu đánh nhau. Thật ra chưa tới 8 giờ thì Minh Tiêu đã tạm biệt Diêu Diệp và Kiều Ngộ, Diêu Diệp muốn đưa anh về nhưng anh không chịu, cười khuyên hai vị minh tinh nổi danh mau về nhà, đỡ mất công bị đám phóng viên theo dõi. Tiễn bước hai người kia, Minh Tiêu mới kịp lắng xuống tâm tư để mà suy nghĩ thật kĩ. Cảnh Thần Hựu khoác tay Quý tiên sinh lại như thép bị nung trong lò lửa mà rơi vào trong mắt anh. Khi anh còn chưa kịp tiêu hóa thì cửa thang máy đã mở ra lần nữa, Kiều Ngộ và Diêu Diệp cùng nhau đi tới. Anh vẫn luôn che giấu tâm trạng rất kín đáo, rất hiếm để lộ tâm tình của bản thân, khi tới nhà hàng hay cả khi trên đường đều không lộ ra chút khác thường nào, chỉ khi nhận được tin nhắn báo đã về tới nhà của Thần Hựu, lông mày mới nhẹ nhàng nhíu lại. Thần Hựu đang nói dối. Minh Tiêu không muốn về nhà cũng không muốn về công ty, anh cứ chậm rãi tản bộ trên đường, lúc ngang qua một tiệm cà phê, thấy bên trong gần như không có vị khách nào bèn đi vào. Anh rất ít tới quán cà phê, trước kia là bởi vì cảm thấy phải chi hơn ba mươi tệ để mua một ly cà phê là quá đắt, gần đây thì là bởi vì thời gian bị lấp đầy, cơ bản là không có cơ hội để an nhàn rảnh rỗi. Trước đây anh từng nghe qua một câu nói như thế này, người đến tiệm cà phê một mình đều là những kẻ cô độc sợ hãi sự cô đơn. Kẻ cô độc không muốn tới những nơi náo nhiệt mà chỉ thích ở một mình, thế nhưng khi một mình quá lâu sẽ rất sợ nỗi cô đơn, cho nên mới thường xuyên tới tiệm cà phê thư giãn, nhấn chìm bản thân trong tiếng người trò chuyện hỗn độn, thật giống như bản thân chẳng còn quẩn quanh trong đơn độc nữa mà lại không đến nỗi bị khung cảnh náo nhiệt kia nuốt chửng. Bưng một tách Caramel Macchiato đi đến ghế salon đơn trong góc vắng, Minh Tiêu thở dài, không biết mình bây giờ có phải cũng là kẻ rất lập dị như câu nói ấy hay không. Anh mang theo bộ sạc điện bên người, vừa sạc pin vừa xem tin nhắn mà Thần Hựu gửi tới. Một câu không dài, vấn đề cũng đơn giản, thế nhưng anh lại không biết phải trả lời như thế nào, gõ gõ mấy hàng chữ rồi lại xóa hết toàn bộ. Thẳng tới khi điện thoại di động đã sạc đầy, tiệm cà phê chỉ còn dư lại một mình anh, anh mới nói cho Thần Hựu biết bữa tối mình đã ăn gì. Thần Hựu trả lời rất nhanh, hỏi anh ở đâu, đã ăn xong hay chưa. Anh chẳng thể bảo mình đang ở quán cà phê một mình mà cũng không có tâm trạng để nói những chuyện khác, thế nên chỉ đáp lại ba chữ “Ăn xong rồi”. Thần Hựu lại trực tiếp gọi điện tới cho anh. Minh Tiêu không nghe máy. Tin nhắn là một bức bình phong an toàn, chỉ gõ chữ để trò chuyện thì Thần Hựu sẽ không nhận ra được sự khác thường trong anh, mà anh cũng chẳng đến mức không kìm chế được nỗi lòng mà nói ra vài lời không nên. Nhắn tin thì sẽ không giống như vậy. Minh Tiêu ấn nút từ chối không nghe, dư quang quét đến bộ sạc trên bàn thế là lập tức nhắn tin qua, nói dối rằng điện thoại của anh sắp hết pin. Có lẽ là Thần Hựu đã tin nên không tiếp tục gọi điện tới nữa, cậu cũng chỉ nhắn thêm một tin. “Vậy anh mau về nhà đi, tới nơi thì nạp điện rồi báo cho em một tiếng.” Ngón tay Minh Tiêu lướt chậm rãi trên màn hình, xem lại từ tin nhắn cuối cùng này cho tới tin nhắn đầu tiên. Anh và Thần Hựu gửi tin nhắn chữ với tần suất không cao lắm, có lúc trò chuyện được một lát liền trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua. Tai nghe của Minh Tiêu đã để ở công ty cho nên anh đành bỏ qua phần nghe, chỉ xem lại nhật kí phần chữ, càng xem lại càng cảm giác khó chịu. Chỉ nhìn những câu chữ này sẽ cảm thấy Thần Hựu là một người hoạt bát, ôn nhu, tỉ mỉ, cách nói cùng với lối dùng từ không có gì để xoi mói, tựa hồ nhìn vào liền có thể cảm nhận được chân thành cùng sự quan tâm của cậu. Minh Tiêu dùng sức xoa mi tâm, lại nghĩ tới dáng vẻ Thần Hựu lúc ngồi trên xe Quý tiên sinh. Thần Hựu cười rất ngoan ngoãn, mang theo vài nét nghịch ngợm, sắc mặt cũng rất thả lỏng, có thể dùng “Thân mật” để hình dung khi cậu ở bên Quý tiên sinh. Vừa nghĩ tới lúc Thần Hựu gửi tin nhắn “Em về tới nhà rồi” mà vẫn đang ở cùng Quý tiên sinh là đầu óc Minh Tiêu lại hoảng hốt, xem lại những tin nhắn cũ trong lòng cũng không khỏi cảm thấy khó chịu —— không biết khi cậu nhắn “Buồn ngủ quá, anh Tiêu chúc em ngủ ngon đi, phải là tin nhắn thoại, không được gõ chữ đâu” thì cậu đang ở nhà một mình hay là đang nằm trên giường ai khác? Tiệm cà phê đóng cửa, Minh Tiêu bắt một chiếc taxi ven đường để về nhà. Cuối mùa xuân khí trời nói thay đổi liền thay đổi ngay, lúc lên xe còn có thể ngửi thấy trong gió đêm khô hanh hương cỏ xanh nhè nhẹ, khi anh về đến nhà ấy thế mà trời lại đổ mưa tầm tã. Minh Tiêu không mang dù, anh chợt cảm thấy được cơn mưa kia xối một trận cũng tốt, bị dội sẽ sảng khoái, tiện thể làm cho tâm tư cũng nguội lạnh luôn đi, đỡ phải không thức thời mà suy nghĩ linh tinh nữa. Mà dáng vẻ chật vật như thế thì cũng chỉ người xa lạ trông thấy, về nhà tắm nước nóng là xong, ngày mai chỉnh đốn tâm tình rồi mới tới công ty, khi gặp lại Thần Hựu cũng sẽ chẳng còn hi vọng gì ở tình yêu nữa. Điều anh cần làm bây giờ là thực hiện hết chức trách đóng vai “Diễn viên may mắn”, nếu như ngày nào đó kim chủ hiện thân thì lo mà báo đáp những gì đã nhận được. Xã hội rất hiện thực, cuộc sống cũng giống như vậy. Có được tất có mất, ngay từ khi tiếp thu ý kiến của anh Trương rồi chuyển tới tầng 22 thì Minh Tiêu cũng đã nghĩ thông suốt quy luật này. Về phần Thần Hựu… Gắng bước thật nhanh trong cơn mưa lạnh buốt, Minh Tiêu lặng yên thở dài, lồng ngực chợt dâng lên cơn đau râm ran man mác. Thôi thôi. Thần Hựu bị tiếng mưa rơi ào ào ào đánh thức, cầm điện thoại di động lên xem thử, hóa ra đã sắp 11 giờ. Ngoài cửa sổ là khung cảnh mông lung, sấm vang chớp giật, trời trút mưa nặng hạt và gió lớn thổi không ngừng. Cậu lập tức thấy căng thẳng, không biết trong lúc mình ngủ, Minh Tiêu đã về nhà hay chưa. Trong điện thoại di động không có cuộc gọi nhỡ, trong weixin cũng không có tin nhắn mới, cậu đang định gọi cho Minh Tiêu thì ánh đèn xe chiếu lại đây, một chiếc tắc xi dừng lại, cửa sau mở ra, một bóng người quen thuộc vội vàng chạy vào hướng khu nhà. Ánh mắt Thần Hựu trợn to, cậu dễ dàng phân biệt được người trong màn mưa kia là Minh Tiêu. Cậu vội vã tông cửa xe chạy vọt vào cơn mưa, quên mất đi bản thân đang mặc quần áo hàng hiệu đắt giá, quên luôn phía sau là chiếc xe xịn không phù hợp với thân phận của mình.