Kim Chủ, Cưng Ra Đây!
Chương 13
Ai bảo không có? Thần Hựu hừ một tiếng, cậu quả thực muốn nhảy dựng lên vỗ ngực hô to: “Fanboy của ảnh ở đây này!”
Minh Tiêu quay đầu lại nhìn Thần Hựu, khó hiểu hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Em…” Thần Hựu ở trên cao nhìn xuống, lại chuyển mắt qua nơi khác, nói lí nhí: “Em đã mê anh rất nhiều năm rồi.”
“Hả?” Minh Tiêu không nghe rõ, vội vàng hỏi lại: “Em mới nói gì? Đam mê cái gì cơ?”
“Em nói anh ngay cả người mê muội vì mình cũng chẳng có, thiệt là đáng thương.” Thần Hựu phẩy tay, tìm chỗ ngồi xuống rồi nhanh chóng nghĩ cách lấp liếm câu nói hớ ban nãy. “Đến em còn có quá trời em gái theo đuổi đây này.”
Mấy câu này quả thật không phải là khoác lác, Thần Hựu có hẳn cả một ‘fanclub’ người ‘để ý’, ‘săn đón’. Ở Tinh Hoàn thì minh tinh tuy nhiều, nhưng người có thể tự do ra vào văn phòng chủ tịch như cậu lại chẳng có mấy ai. Hơn nữa, không tính đến việc Thần Hựu được đặc quyền tùy ý xem tầng cao nhất là nhà, mà riêng cái ngoại hình trẻ tuổi – chân dài – mặt đẹp bức người kia cũng đủ khiến cậu được biết bao nhiều người chú ý rồi. Đã vậy tính cách của Thần Hựu chính là điểm dễ khiến người ta ưng nhất, mặc dù cậu ngày ngày kề cận bên cạnh chủ tịch, thế nhưng chẳng bao giờ cậu tỏ vẻ “cáo mượn oai hùm” như trợ lý của các vị minh tinh khác. Thế nên trong công ty có những nữ nhân viên vì hiểu lầm quan hệ của cậu và Quý tiên sinh mà đàm tiếu, thì ngược lại cũng có không ít người chết mê chết mệt Thần Hựu.
Minh Tiêu sửng sốt hết mấy giây, sau đó mới cười xòa đáp lại: “Mới nãy anh nghe em nói ‘năm’ gì đó mà.”
“Là ‘đáng thương’, anh nghe lầm đấy.” Thần Hựu ấp úng đáp lại: “Em bị cảm nhẹ, nói chuyện hơi mang giọng mũi.”
(*) Niên[nián]: năm (trong câu Thần Hựu nói thầm) nghe gần giống với liên[lián]: đáng thương.
Minh Tiêu nửa tin nửa ngờ, “Bị cảm không thể ăn gà được đâu.”
Thần Hựu: “Sao cơ?”
“Cho nên toàn bộ con gà kho này thuộc về anh.” Minh Tiêu cấp tốc kéo dịch đĩa gà đến trước mặt mình, “Em ăn rau đi.”
Thái Bao không nhịn được phải xen vào: “Không được! Cậu ăn hết lại béo lên mấy cân mất!”
“Đêm nay tôi sẽ tập thêm.” Minh Tiêu vừa gắp lia lịa thịt gà vào bát của mình vừa nói: “Thần Hựu ăn gà sẽ bị cảm nặng hơn đó.”
Thần Hựu vốn cũng đâu để ý tới món gà kia, vội vàng bênh anh: “Không sao, không sao, cứ để ảnh ăn, đêm nay em tập thêm với ảnh là được mà.”
Minh Tiêu giương mắt: “Không cần, buổi tối em cũng phải nghỉ chứ, anh cũng không định tập ở công ty đâu.”
“Ở nhà đúng không? Em có thể tới quan sát được không? Em là huấn luyện viên của anh đó nha.”
“Chuyện này…” Minh Tiêu nhìn về phía Thái Bao, nào ngờ Thái Bao đã đoạt đi nửa con gà, gằn giọng từng tiếng: “Nhìn tôi làm gì? Cậu có thể ăn gà thì tôi cũng có thể mà.”
Minh Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu: “Đồ tham ăn, ai thèm giành ăn với cậu hả, tôi nhìn là muốn hỏi xem tối nay Thần Hựu qua chỗ tôi ở có được không?”
Thần Hựu cười hì hì nhìn Thái Bao.
“Cũng không phải là không thể.” Thái Bao lau khóe miệng dính đầy dầu: “Cậu ta là trợ lý của Quý tiên sinh, hiện tại còn là huấn luyện viên riêng của cậu, cũng xem như là một thành viên trong đoàn đội của chúng ta. Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Thấy Thái Bao ngập ngừng, Minh Tiêu tò mò hỏi.
“Thôi, không có gì.” Thái Bao vốn định căn dặn Thần Hựu phải lưu ý tới thân phận của mình, làm việc không được vượt quá ranh giới, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy chuyện này vốn cũng không liên quan gì đến mình, nói nhiều chỉ tổ khiến người ta khó chịu, không cần thiết phải lắm mồm làm gì.
Thần Hựu ăn cơm trưa xong liền đi trước, Minh Tiêu nhớ tới cảnh ngã vào lòng Thần Hựu lúc sáng, hai má lại nóng bừng, lấy điện thoại di động ra tra thử chứng “chuột rút cơ tay”, vừa xem vừa lầm bầm: “Thật sự là có người co rút thành chân gà sao?”
“Đâu đâu, để tôi xem thử.” Thái Bao chạy tới cầm điện thoại lên ngó, “Mọe nó, sáng nay tay của cậu bị hệt vậy đó hả? Đậu mè, xấu hoắc à!”
“Không có. Tôi không bị nghiêm trọng, nhiều lắm là giống như vậy thôi.” Minh Tiêu đưa tay phải ra huơ huơ làm mẫu: “Thần Hựu nói lung tung mà cậu cũng tin à?”
“Tôi tin á? Có mà tin cái rắm ấy! Người mà tôi không tin nhất chính là cái tên tiểu yêu tinh kia!” Thái Bao nói: “Lúc sáng ở trung tâm thể hình tôi không không tiện nói, hai người thân thiết như vậy không ổn đâu, còn nắm tay nắm chân nữa chứ. Rốt cuộc thì các cậu đang làm gì thế?”
Minh Tiêu kể sơ lược lại chuyện mình tập hít xà bị chuột rút rồi cả vụ mình thụi trúng bụng Thần Hựu một lần, Thái Bao bày ra dáng dấp của người từng trải để ‘giáo dục’: “Xem đi, cậu bị chỉnh rồi thấy không? Tôi đã bảo tiểu yêu tinh này không có lòng tốt gì mà, cậu bị cậu ta lừa rồi!”
“Lừa á?” Minh Tiêu cau mày: “Cậu ấy có mượn tiền tôi đâu.”
“Chỉ có mượn tiền cậu mới gọi là lừa bịp hả? Cậu ấy, gặp chuyện chẳng bao giờ chịu nghĩ sâu hơn gì cả.” Thái Bao phân tích: “Cậu ta cố ý ăn của cậu một cái khuỷu tay, còn bảo cậu thụi trúng nên đỏ ửng, tại sao? Bởi vì như vậy mới giúp cậu ta trở về thêm mắm dặm muối báo cáo với Quý tiên sinh rằng ‘Minh Tiêu bắt nạt em’. Quý tiên sinh sẽ nghĩ như nào? Thần Hựu là nhân vật thế nào bên người Quý tiên sinh cậu thật sự không biết à?”
Trong tiềm thức Minh Tiêu vẫn luôn không thích suy nghĩ tới quan hệ giữa Thần Hựu và Quý tiên sinh, lúc này nghe Thái Bao nói như vậy, sắc mặt nhất thời khó coi thêm mấy phần.
Thái Bao lại cho là anh sợ, tận dụng mọi thời cơ nhắc nhở: “Cậu đừng tưởng rằng Thần Hựu là thằng nhóc đơn giản, người đơn giản có thể làm trợ lý cho Quý tiên sinh sao? Toàn bộ Tinh Hoàn có bao nhiêu người muốn nịnh bợ Quý tiên sinh nhưng chỉ mỗi Thần Hựu kia là thành công! Nếu bảo trong ấy không có giao dịch ngầm gì thì tôi nhất quyết không tin. Để tôi nói rõ với cậu luôn vậy, tôi có nguồn tin cho biết rằng trong phòng làm việc trên tầng chót của Quý tiên sinh bỏ thêm một cái ghế sô pha nữa cho Thần Hựu. Tự cậu nghĩ đi, có trợ lý công việc nghiêm túc nào mà lại cần ghế sô pha để nghỉ ngơi? Hiện tại Quý tiên sinh để cậu ta tới làm huấn luyện viên thể hình cho cậu, có trời mới biết trong lòng cậu ta có ý đồ gì. Tiểu Minh à, cậu phải cẩn thận đấy, chúng ta không được trêu chọc cậu ta và cũng đừng quá thân thiết. Tuy rằng đều cùng liên quan đến Quý tiên sinh nhưng cậu ta khác Diêu Diệp. Anh đại đối xử tốt với cậu, đấy là lòng tốt thật sự, ảnh sẽ không tranh cái gì cả bởi vì không đáng! Còn Thần Hựu kia thì ai mà biết được.”
Minh Tiêu hiểu rõ Thái Bao đang suy nghĩ cho mình, lý trí cũng không ngừng nhắc nhở —— Thần Hựu không phải là một người đơn giản.
Thế nhưng tình cảm lại chẳng thể chịu khống chế từ lý trí. Mỗi khi ở bên Thần Hựu mặc dù chưa dám nói là vô cùng thoải mái nhưng lúc nào anh cũng cảm thấy rất vui vẻ. Loại vui vẻ ấy là phát ra từ tận sâu thẳm tâm can, không thể tự chủ được. Đối với anh mà nói, Thần Hựu tựa hồ tự mang trên mình một sức hút quyến rũ khó mà diễn tả hết được bằng lời.
Buổi chiều khi học lớp diễn xuất, Minh Tiêu hiếm khi nào lại mất tập trung như vậy. Giữa chừng dĩ nhiên Kiều Ngộ lại tới nữa, trên tay còn cầm ba phần bánh kem không đường và nước ngọt có lượng đường ít.
Cô giáo rất thích Kiều Ngộ, vui vẻ mời Kiều Ngộ ở lại thảo luận về diễn xuất với Minh Tiêu. Mặc dù khi Minh Tiêu ở chung với Kiều Ngộ sẽ hơi mất tự nhiên thế nhưng anh cũng chẳng thể từ chối ý tốt của cô giáo, chỉ đành kiên trì nghe Kiều Ngộ huyên thuyên không ngừng, một mình ăn hết hai phần bánh kem và nước ngọt.
Trước khi rời đi, Kiều Ngộ vỗ vỗ vai anh, lời nói đầy ẩn ý sâu xa: “Vẫn là cậu bạn nhỏ của chúng ta ngoan ngoãn, chăm chỉ học tập nên ngày càng tiến bộ, chẳng giống vị đại minh tinh nào đó, thời gian đi học mà toàn chạy ra ngoài.”
Minh Tiêu nghĩ, người mà anh ta nhắc tới hẳn là Diêu Diệp rồi.
Nhưng Diêu Diệp vốn đâu cần tham dự lớp học này, mấy lần Diêu Diệp đến đều là vì tốt bụng muốn giúp đỡ Minh Tiêu mà thôi, ngày hôm nay bởi vì có sắp xếp công tác khác nên mới vắng mặt, làm sao vào miệng Kiều Ngộ liền trở thành “Thời gian đi học mà toàn chạy ra ngoài” vậy?
Minh Tiêu thấy bất bình thay cho Diêu Diệp —— dù thật sự là anh ấy trốn học đi chơi thì có liên quan gì tới nhà anh đâu hả Kiều Ngộ?
Thái Bánh Bao nói đúng, đem ra so sánh với ảnh đế thì anh đại đáng yêu hơn nhiều.
***
Quý tiên sinh không thường xuyên đến Tinh Hoàn, Thần Hựu trở lại phòng làm việc trên tầng cao nhất liền giống như được về nhà mình vậy, ôm notebook làm ổ trên ghế sô pha êm ái lướt weibo.
“Tiểu Thần Tiên thần thông quảng đại” là ID mà khi cậu vừa mới bắt đầu sáng tác đã đăng ký, rất ít khi đăng bài trên weibo, đa phần đều chỉ là những thông tin về việc đăng tải chương truyện mới chứ hiếm khi giao lưu cùng với fan. Mấy năm rồi cậu vẫn không đổi tên, mấy ngày trước đây lại đổi thành “Tiểu Thần Tiên của anh”, bài post mới nhất tính đến hiện tại thì số lượng bình luận đã vượt lên con số mười ngàn.
Bình luận được like nhiều nhất chính là: Tiểu Thần Tiên của chúng ta đang hẹn hò sao?
Thần Hựu lầm bầm tự trả lời: “Tiểu Thần Tiên không phải là của các bạn, cảm ơn. Hơn nữa Tiểu Thần Tiên đã sớm yêu thầm người ta lâu rồi.”
Bình luận đứng ở vị trí tiếp theo: Tiểu Thần Tiên tuyệt đối là con gái, không phải thì tôi sẽ livestream ăn cớt!
Thần Hựu: “…”
Không block luôn kẻ ăn cớt ngu ngốc này chẳng lẽ giữ lại cho gai mắt?
Bình luận đứng thứ ba: Không ai tò mò xem Tiểu Thần Tiên hẹn hò với ai sao?
Thần Hựu không quản được tay của chính mình, gõ một chữ @ liền tag tài khoản weibo còn chưa có bao nhiêu fan của Minh Tiêu vào, nhìn chằm chằm dòng chữ @Nhật Nguyệt Vân Tiêu một hồi lâu, cuối cùng vẫn đành mím môi, xóa bỏ từng chữ từng chữ.
Xóa xong lại cảm thấy không cam lòng, Thần Hựu mở trang cá nhân của tài khoản mà cậu đã âm thầm xem qua vô số lần, quỷ thần xui khiến mà bấm theo dõi.
Cậu vẫn luôn rất cẩn thận, thường xuyên nhắc nhở chính mình không nên kích động làm ra điều không hay, cho nên mặc dù biết Minh Tiêu có weibo, lại chưa từng dám bấm theo dõi, tình nguyện mỗi ngày thường xuyên ghé thăm cũng không dám bấm cái kí hiệu ‘follow’ bắt mắt kia.
Mà ngày hôm nay không biết là bởi vì tiếp xúc thân mật với Minh Tiêu hay là bởi vì nhìn thấy câu bình luận “Tiểu Thần Tiên đang hẹn hò với ai” ban nãy mà bỗng nhiên liền muốn làm chút chuyện có tính chất nghi thức.
Theo dõi weibo của Minh Tiêu, trong lòng Thần Hựu âm thầm tự nhủ: Mọi người xem, đây chính là người tôi yêu, tôi muốn hẹn hò với anh ấy! Rất muốn! Cực kỳ cực kỳ muốn!
Không ngờ chưa tới 10 giây sau đã có người bình luận ngay: Trời ạ, Tiểu Thần Tiên mới theo dõi một người!
Khóe môi Thần Hựu khẽ giật giật, nói cái gì vậy, lẽ nào trước đây tôi theo dõi không phải là người à?
Nội dung bình luận trong weibo mà cậu đăng gần nhất lập tức náo nhiệt hẳn lên, cái gì cũng nói. Rất nhiều fan chạy tới tài khoản “Nhật Nguyệt Vân Tiêu” để xem, phát hiện chủ nhân của nó là một diễn viên bé nhỏ gần như chẳng có tiếng tăm gì trong giới giải trí, từng diễn qua không ít vai quần chúng, tuy rằng ngoại hình rất đẹp nhưng lại chẳng hề nổi tiếng. Có người châm chọc khiêu khích: “Đẹp ở chỗ nào? Bảo người này đẹp có phải là vì chưa từng thấy soái ca không? Cưng quá đói khát rồi! Cái này mà cũng bảo đẹp? Đẹp thì đã sớm nổi tiếng rồi, tui thấy đây chỉ là gương mặt của người qua đường thôi!”
Thần Hựu nhíu mày lại, một giây sau liền block người mới đăng tải bình luận kia luôn.
Thế nhưng người khen Minh Tiêu cũng không ít, còn có tài khoản tung ra hình bản thân chụp chung với Minh Tiêu tại lễ hội offline game, còn khen Minh Tiêu vui tính dễ gần, người thật đẹp hơn trong ảnh nhiều lắm, chân vừa dài vừa đẹp ngất ngây, tuyệt đối không phải là gương mặt của người qua đường.
Thần Hựu vui cười hớn hở mà bấm like.
Thế là có fan kích động gào thét: “A a a hóa ra Tiểu Thần Tiên cũng thích nam nhân của mị! Mị nổ tung rồi! Thật sự rất muốn show với toàn thế giới, nam nhân của mị tên là Minh Tiêu, cực kỳ tuấn tú vô cùng tuấn tú, anh ấy nhất định sẽ nổi tiếng!”
Má, cái gì mà nam nhân của nhà mi! Lại muốn ăn block à???
Thần Hựu đang do dự xem có nên block luôn người này hay không thì bạn fan ấy đã thêm vào một cái bình luận: Kích động quá nên bấm sai luôn! Không phải nam nhân! Là nam thần ha ha ha ha ha! Minh Tiêu nam thần của mị, thật vui vì Tiểu Thần Tiên cũng yêu thích nam nhân của mị!
Thần Hựu nghĩ, xem ra là kích động thật, câu cuối cùng vẫn còn viết sai thành “Nam nhân” kia kìa.
Không lâu sau, có “Gián điệp” mang về tin tức sốt dẻo nhất, nói cái kẻ tên Minh Tiêu này không đơn giản, được một vị kim chủ bao dưỡng, đại khái chẳng mấy chốc sẽ được lăng xê nổi tưng bừng ngay thôi.
Thần Hựu không thích cái chữ “Bao dưỡng” chút nào, thấy những người ái mộ thảo luận càng ngày càng nhiệt liệt, rất có xu thế bóp méo đi đủ hướng khác nhau, dứt khoát xóa luôn bài đăng mới nhất này đi.
Mà trị ngọn không trị gốc, đám fan mất đi trận địa rất nhanh kéo nhau qua thảo luận tại một bài đăng gần đây khác.
Thần Hựu: “…”
Sao các người rỗi rảnh quá vậy???
Khó mà trách trí tò mò hóng hớt của những người hâm mộ được, danh sách người mà Tiểu Thần Tiên theo dõi hàng năm gần như chẳng hề thay đổi, lần trước theo dõi một tác giả thuộc hàng đại thần cũng đã là việc hơn cả năm rồi. Khi ấy những người ái mộ hưng phấn suốt một quãng thời gian dài, ngồi đợi hai người họ giao lưu qua lại, ai biết Tiểu Thần Tiên lạnh lùng không chịu nổi, sau khi theo dõi xong liền chẳng hề đả đụng chút gì tới vị đại thần kia nữa, ngược lại là đại thần từng bấm like cho cậu mấy lần.
Những người ái mộ dẫu tiếc nuối thì bên trong vẫn có chút kiêu ngạo, dù sao tính cách lạnh lùng cao ngạo của Tiểu Thần Tiên được thiết lập từ xưa đến giờ đều không thay đổi, vẫn là Tiểu Thần Tiên thần bí khó lường, không bởi vì đối phương là đại thần mà chạy đi ôm đùi người ta.
Chỉ có chính chủ là biết sự thật, lần ấy vốn dĩ không phải tự cậu bấm theo dõi mà do weibo đáng ghét dám nhét đối tượng vào cho cậu, vừa vặn người bị nhét vào là đại thần. Cậu bận tâm mặt mũi của đại thần cho nên không hủy đi mà thôi.
Minh Tiêu vất vả lắm mới thoát khỏi Kiều Ngộ, trở về tầng 22 nghỉ ngơi liền thấy Thái Bao nhìn chằm chằm điện thoại di động, ánh mắt của cậu chàng sáng bừng.
“Tiểu Thần Tiên theo dõi cậu kìa!” Thái Bao nói: “Tôi đoán không sai mà, cô ngốc này quả nhiên là thích cậu!”
Minh Tiêu lấy điện thoại di động qua xem thử, ngắn ngủi một buổi trưa mà lượng fan của cậu đã tăng lên hơn hai mươi nghìn.
Việc Tiểu Thần Tiên theo dõi anh thật ra cũng không lạ. Tuy rằng tin tức về dàn diễn viên của Mắt Thấy sẽ phải bảo mật với bên ngoài nhưng nếu Tiểu Thần Tiên đã biết rồi thì tới xem qua weibo của anh là chuyện rất bình thường.
“Vậy có phải là tôi nên theo dõi lại cô ấy không?” Minh Tiêu hỏi.
Thái Bao làm như không nghe mà hỏi sang chuyện khác, “Cậu có biết việc này khủng bố nhất ở điểm nào không?”
Minh Tiêu khó hiểu, không phải chỉ là tác giả của tiểu thuyết gốc theo dõi thôi sao? Thông tin về đoàn phim sau khi công khai ít nhiều đều sẽ có tiếp xúc, có gì đâu mà phải ngạc nhiên.
“Tiểu Minh à, cậu thật đúng là hồng nhan họa thủy!” Thái Bao đột nhiên đứng lên: “Ngay cả Tiểu Thần Tiên cũng vì cậu mà phá vỡ thiết lập bí ẩn của bản thân rồi!”
Truyện khác cùng thể loại
484 chương
68 chương
45 chương