"Trình Đông!" Trình Đông quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt thần sắc hoảng sợ của Trình Tiểu Cửu, cười cười, "Lo lắng cho anh trai sao?" "Yên tâm, dù tôi có việc gì trì hoãn cũng sẽ không để cậu bị đói đâu, sổ tiết kiệm ở dưới gối cậu, mật mã viết ở trên đầu." "Trình Đông!" Lông mày Trình Tiểu Cửu nhăn lại, "Tôi không cần." "Ái chà chà, cũng không phải nói là cho cậu, tôi nói nếu tôi bị trì hoãn, tự cậu cứ lấy tiền tiêu đi, tôi cũng không muốn vừa trở về đã nhìn thấy một thằng em trai gầy thành da bọc xương." "Anh..." Trình Tiểu Cửu biết Trình Đông không thể không đi, qua một lúc lâu mím môi nói: "Đêm nay tôi chờ anh ăn cơm." Trình Đông cao giọng cười to, vừa muốn sờ sờ đầu cậu, liền bị Trình Tiểu Cửu tránh thoát, cứng rắn mà nói một câu—— "Nếu anh về trễ, tôi sẽ không chờ anh đâu." Đợi đến khi bóng dáng Trình Đông biến mất, Trình Tiểu Cửu mới lẩm bẩm nói: "Anh ơi..." Chỉ tiếc Trình Đông không nghe được. Một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống nước vo gạo. Đêm ấy, trong sân, Trình Tiểu Cửu một chiếc đèn sáng cả một đêm, đêm ấy, trên đường phố Thành Bắc không ai có thể ngủ. "Cắt, cảnh này qua." Giang Nguyện thở phào nhẹ nhõm, qua là tốt rồi, cậu thật sự không muốn diễn cùng Thịnh Minh, ai ngờ có người cứ cố tình muốn chắn trước mặt. "Đây là cảnh diễn cuối cùng của tôi với cậu đấy, không gọi tiếng anh nghe thử à? Lúc nãy rõ ràng cậu còn gọi dễ nghe thế mà." Giang Nguyện cười cười, như đùa giỡn nói: "Thịnh Minh, tôi là đàn ông, anh đây là đang đùa tôi sao?" "Cậu..." Mắt Thịnh Minh liếc sang nhìn cậu, tuy tẩy đi lớp trang điểm khí sắc không được tốt lắm, nhưng đôi mắt hạnh linh động này quả thực có thể dễ dàng câu lên ngọn lửa trong lòng hắn ta, oán hận nói: "Cùng tôi trêu đùa một chút không vui sao? Giám đốc Khương trên giường làm cậu luyến tiếc vậy à?" Thịnh Minh chẳng sợ hãi, trước hắn ta đùa giỡn đủ kiểu, thực tế chứng minh Giang Nguyện không phải nghe không hiểu, mà là không muốn đáp lại, càng thấy tính cách cậu như con thỏ nhỏ. Giọng nói đè xuống rất thấp, nên tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy Giang Nguyện trước đó còn nằm úp sấp trên bàn chẳng biết vì sao lại quơ quơ, lấy luôn bát cháo đạo cụ trực tiếp đổ lên người Thịnh Minh. "Cậu!!!" Ngay sau đó là nồi đất đập vào chân làm hắn ta kêu rên. "Xin lỗi, anh không sao chứ?" Giang Nguyện ngoài miệng nói xin lỗi, tiện tay cầm cái giẻ lau đạo cụ chà xát lung tung trên mặt hắn ta, thuận tiện làm Thịnh Minh không nói được câu nào, chỉ có thể ho khan, hạt gạo suýt thì bị hắn ta sặc rơi vào trong khí quản. Khi một đám nhân viên công tác vây lại, Giang Nguyện lui ra, cái giẻ lau bẩn thỉu kia vẫn còn lưu lại trên người Thịnh Minh, thu lại khóe miệng cười, cậu nhớ hôm nay có phóng viên tham ban, cũng không biết một màn chật vật này có bị quay lại hay không. Hà Trọng Ân nhìn chằm chằm Giang Nguyện, Giang Nguyện ngược lại vẫn tự nhiên phóng khoáng mà đi tới trước mặt hắn tạ lỗi nói: "Gây thêm phiền toái cho đạo diễn rồi, vốn muốn nhẫn nhịn, nhưng hắn ta nhục mạ người nhà của tôi." Hà Trọng Ân không nhịn được cười bất đắc dĩ, thực ra thì có thể trách ai đây? Hắn không phải không biết Thịnh Minh có ý với Giang Nguyện, nhưng hắn vẫn cảm thấy nếu như Thịnh Minh quá phận thật, Giang Nguyện là tiểu thiếu gia Khương thị sao có thể chịu thiệt, lại không nghĩ rằng, cái người không chịu thiệt này cũng trả thù đến trên người hắn, nhưng hắn vẫn chẳng thể nói được gì. Hắn tưởng Giang Nguyện lựa chọn trả thù cũng sẽ như người bình thường, mua thuỷ quân bôi đen nói xấu, quá phận một chút thì tìm người đánh hắn ta một trận. Trả thù như bây giờ tuy không tạo ra thương tổn thực tế gì nhưng cũng làm mất mặt thật, "Thực ra hà tất cậu phải thế?" Hà Trọng Ân chỉ mấy phóng viên kia, ai biết ngày mai tin tức viết ra sẽ là cái dạng gì, lại nói ai cũng không phải là người mù, chuyện này sao có thể không có chút liên quan gì đến Giang Nguyện. "Tôi cũng không để ý." Giang Nguyện sắc mặt âm trầm nói: "Nào có cái đạo lý hắn ta nhục mà anh trai còn có thể toàn thân trở ra?" "Cậu quan tâm tới bộ phim này, tôi cũng là một người quan tâm tới nó." Hà Trọng Ân lúc này cười khổ cũng không cười nổi, bởi vì quan tâm đến bộ phim này, cho nên hắn không muốn có bất kỳ tin tức tiêu cực nào, bao gồm cả ban đầu chọn Vệ Hân bỏ qua Giang Nguyện, cho nên có vài chuyện hắn không quản, chọn đứng ngoài, mà cũng vì hắn không nhúng tay vào, ầm ỹ xảy ra chuyện càng lớn hơn. "Tiểu Nguyện, em không sao chứ?" "Anh?" Giang Nguyện vốn tâm tình không được tốt, nhưng khi nhìn thấy Khương Kỳ, tâm tình không tốt cũng thành tốt. Khương Kỳ cau mày nhìn khung cảnh hỗn loạn, cẩn thận kiểm tra Giang Nguyện, "Em không sao chứ?" "Không có gì, Thịnh Minh không cẩn thận, nhưng em thì không nha." Giang Nguyện nhăn mũi một cái, vẻ mặt kiêu ngạo cầu biểu dương. Khương Kỳ không tỏ rõ ý kiến nói: "Chờ anh về nhà kiểm tra một chút." "Tùy ý kiểm tra." Giang Nguyện chẳng sợ, cười hì hì với anh. Chỉ là khi nhìn thấy mấy trò tiêu khiển kia, mới phản ứng được tình huống không đúng, ngoan ngoãn đứng thẳng. Ai ngờ Khương Kỳ một bên trò chuyện cùng Hà Trọng Ân, một bên cánh tay như có mắt mà ôm lấy eo cậu, vẫn không để tiểu tâm tư của Giang Nguyện được thực hiện. Đôi mắt Giang Nguyện sáng lấp lánh, ánh mắt như là cái móc nhỏ, vững vàng mà treo trên người Khương Kỳ, chút oán khí vừa rồi với Hà Trọng Ân cũng tiêu tan. "Tiểu Nguyện từ nhỏ đã là báu vật trong lòng bàn tay cha mẹ tôi, đôi khi khó tránh khỏi có chút tùy hứng, đạo diễn ngài thông cảm nhiều một chút, nhưng Tiểu Nguyện cũng không phải không hiểu chuyện, chỉ là tuổi còn nhỏ, có một số đạo lý đối nhân xử thế còn chưa thông suốt, nếu có điểm nào thất thường, đạo diễn Hà anh tìm tôi là được. Tôi nghe Tiểu Nguyện kể về chuyện của Đàm gia, kỳ thực tôi cũng khá kính nể hắn, hi vọng bộ phim điện ảnh như vậy có thể thuận lợi qua thẩm tra chiếu phim, nếu không thì thực sự là hơi đáng tiếc." Hà Trọng Ân cười gượng, tôi thấy người nâng niu nuông chiều nhất chính là người anh trai là anh đi? Khương Kỳ một lời nói như thế giáp thương đái bổng* nâng lên trước sau đó nện xuống uy hiếp, hắn đương nhiên cũng nghe hiểu. *Giáp thương đái bổng (kẹp thương mang gậy): trong lời nói có ẩn ý châm chọc, mỉa mai Giang Nguyện còn có thể vì Hàn Tử Phong mà cố kỵ bộ phim này, vì vậy nên mới nhịn Thịnh Minh, thế nhưng Khương Kỳ không biết. Anh chỉ quan tâm em trai mình có chịu uất ức hay không. "Nếu như đạo diễn Hà gặp phải phiền toái, Công ty giải trí Khương thị cũng sẵn lòng góp một chút sức lực, Tiểu Nguyện chưa bao giờ cầu* tôi làm gì, nhưng đây là bộ phim đầu tiên của em ấy, làm anh trai cũng khổ tâm, đạo diễn Hà hẳn là hiểu rõ." Khương Kỳ chỉ thông báo vài câu, thấy Hà Trọng Ân nghe rõ, thuận thế ôm bả vai Giang Nguyện nói: "Đạo diễn Hà, tôi đưa người đi trước." *Cầu: cầu xin, nhờ, yêu cầu, đòi hỏi. (Vì 1 đoạn ở dưới nữa, mình không biết nên chọn từ nào nên mình cứ để cầu nhé.) Hà Trọng Ân nhanh chóng phất tay, mau mau đưa tiểu tai họa này đi đi, chuyện Thịnh Minh hắn còn phải thu dọn tàn cục đây. Giang Nguyện một đường cười khúc khích cứ như vậy bị lừa về nhà, một tay mò tới chỗ Khương Kỳ ôm qua cười khúc khích không ngừng. "Anh làm gì đấy?" Vừa vào cửa nhà, Giang Nguyện liền bị người đặt nằm ngang trên ghế salon. "Kiểm tra." Giang Nguyện bị cào đến ngứa thịt, cười co thành một đoàn, nhanh chóng thành thật, "Nồi cháo là em đánh đổ, em thực sự không có chuyện gì." Khương Kỳ cũng ngừng lại, "Thịnh Minh kia nói cái gì?" Giang Nguyện: "..." Quả thực là tiếu diện hồ ly*, Tề Ngụy không dọa mình. *Tiếu diện hồ ly: mặt cười như hồ ly "Cũng không có gì đâu." "Hm?" Giang Nguyện chớp mắt mấy cái, "Được rồi, hắn ta nói em và Tùy Minh Nguyệt có quan hệ ám muội, em nổi giận." Khương Kỳ không tin, việc này không đáng để Giang Nguyện bùng lên hỏa khí lớn như vậy, cơ mà, "Tùy Minh Nguyệt?" Giang Nguyện thuận thế kể lại chuyện hồi chiều, Khương Kỳ lại thờ ơ xoa xoa tóc cậu, dặn dò: "Em muốn chơi thì cứ chơi, nhưng không được làm chuyện nguy hiểm, vấn đề phiền phức, người phiền phức đều đẩy hết cho anh là được." Giang Nguyện cười híp mắt gật đầu. "Nhưng Thịnh Minh nói thế à?" Giang Nguyện: "..." Khương Kỳ thúc giục cậu, "Anh sáng mai bay, nếu em không nói chúng ta vẫn sẽ cứ tốn thì giờ vào vấn đề này." "Hơ? Anh phải đi công tác?" Giang Nguyện vẻ mặt không muốn. Khương Kỳ cũng có chút không muốn, đơn giản kể một chút nội dung của chuyến công tác. "Luca"s Shadow? Công ty kỹ xảo điện ảnh?" "Ừ, Tiểu Nguyện biết à?" Giang Nguyện bĩu môi, "Ông Luca rất lợi hại, từng đến diễn thuyết ở trường chúng em, nhưng con của ông Luca ấy mà..." "Bất học vô thuật*?" *Bất học vô thuật: kém cỏi, kiểu như "học chẳng hay, cày chẳng biết" "Tiều bất khởi nhân*." Bàn luận về loài sinh vật như tên Luca con kia, Giang Nguyện đã hoàn toàn hết chỗ để nói rồi, "Dù sao cũng chẳng liên quan gì, anh cũng sẽ không giao tiếp với cậu ta." * Tiều bất khởi nhân: kẻ coi thường, khinh thường người khác Khương Kỳ đăm chiêu gật đầu. Giang Nguyện trước đó không muốn nói chuyện về Thịnh Minh là sợ Khương Kỳ nổi giận, hiện giờ lại càng không nghĩ sẽ làm anh phân tâm, lắc tay anh nói: "Lúc nãy anh nói sai một chuyện với đạo diễn Hà." "Gì?" Khương Kỳ phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy nụ cười giảo hoạt như tiểu hồ ly của Giang Nguyện. "Ai nói em mọi việc đều không cầu anh?" "Em cầu." Giang Nguyện đang ấp ủ suy tính làm thế nào để biểu đạt tâm ý hôm trước uống rượu lỡ ngủ mất của mình, đột nhiên chưa kịp chuẩn bị đã bị ôm vào một cái ôm quen thuộc mà ấm áp. Tay Khương Kỳ đè trên đầu cậu, trước mắt Giang Nguyện một mảnh tối tăm, chỉ còn dư lại xúc giác, khứu giác và thính giác. Gò má cậu cảm nhận nhiệt độ tỏa ra trên quần áo Khương Kỳ, chóp mũi ngửi mùi hương của anh, nghe thấy Khương Kỳ ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: "Không cần cầu, vẫn là của em." Còn có nụ hôn nhẹ hạ xuống như ủi* trên đỉnh đầu, phảng phất như ủi cả vào đáy lòng, Giang Nguyện cuối cùng cũng biết, hôm đó, lúc xem "Brokeback Mountain" nụ hôn kia cũng không phải chỉ là ảo giác của mình. *ủi ở đây là "là ủi", có thể hiểu như đốt nhiệt, làm nóng lên "Anh..." Giang Nguyện lẩm bẩm. *** "Cười cái gì thế?" Vẻ mặt Tề Ngụy buồn thiu, mang theo hai cái quầng thâm lớn dưới mắt. Khương Kỳ cười nhẹ, nhớ tới vẻ mặt mê mang mơ màng của Giang Nguyện tối qua, lúc nghe thấy anh có thể sẽ phải rời đi hơn một tháng, Giang Nguyện trực tiếp từ trong lồng ngực anh nhảy ra, hai cái vali to đùng bị gửi vận chuyển chính là kiệt tác của cậu. Khương Kỳ không nói cho cậu biết anh muốn về nhà một chuyến, cũng tùy ý để cậu sắp xếp nhiều đồ như vậy, sáng sớm hôm nay Tề Ngụy nhìn thấy hai cái vali to tướng của anh, thốt lên: "Cậu đây là muốn chuyển nhà à?" Kết quả là bị Giang Nguyện miệng lưỡi bén nhọn mà khịa ngược lại, "Anh Tề thấy em thu xếp không tốt sao? Hay là hâm mộ anh ấy có người hỗ trợ thu xếp hành lý?" Đối mặt với hai con hồ ly, còn là hai con hồ ly lớn nhỏ toàn bao che khuyết điểm cho nhau, Tề Ngụy chỉ có thể cam bái hạ phong*, càng không cần phải nói, cứ thỉnh thoảng Giang Nguyện lại nhắc tới Nguyên Mạc, làm cho hắn như ngồi bàn chông. *Cam bái hạ phong: cam tâm tình nguyện bái phục chịu thua Cuối cùng cũng qua kiểm an, không nhìn thấy bóng dáng tiểu ma tinh nữa, lên máy bay, Tề Ngụy vừa muốn thở một hơi, liền thấy Khương Kỳ lên tiếng căn dặn Giang Nguyện phải chú ý an toàn vân vân. Ôi, còn có câu cuối cùng trước khi tắt máy —— "Nhớ là phải nhớ anh đấy." Làm cho Tề Ngụy còn chưa kịp ăn sáng hoàn toàn nghẹn chết. Không đợi Tề Ngụy cười nhạo mình, Khương Kỳ nhẹ nhàng mà buông một câu, "Cậu cũng có thể." Tề Ngụy: "..." Hắn buồn ngủ! *** Khương Kỳ định về nhà nghỉ ngơi một tuần, ngày đầu tiên lúc Hứa Uyển nhìn thấy con trai cả đã lâu không gặp vừa mừng vừa sợ, đến ngày thứ hai Khương Kỳ không ra khỏi nhà thăm bạn bè, lại ở nhà chỉnh lý sửa sang hoa viên, đến khi anh dùng gỗ dựng lại cái ổ chó ở sân sau, ông bắt đầu cảm thấy là lạ chỗ nào. Khương Mục Hải hừ lạnh nói: "Nếu nó mà không có chuyện gì thì không phải là con trai tôi." Soạt một tiếng lật một tờ báo, "Tôi đây gọi nó là lão tử." Hứa Uyển: "..." Đợi đến khi Khương Kỳ bỏ ra hai ngày thay đổi hết mọi thứ trong nhà, tu sửa xong hết những chỗ tổn hại. Bữa tối kết thúc, Khương Kỳ cuối cùng cũng mở miệng, "Cha, mẹ, con muốn nói với hai người chuyện này." Khương Mục Hải cho Hứa Uyển một ánh mắt, bà xem tôi nói đi. Hứa Uyển: "..." Trong nhà một ngạo kiều một băng sơn, trong lòng bà cũng rất khổ có được không? May mà vẫn còn có một tiểu thiên sứ. Khương Kỳ đi tới trước mặt hai người, không nói hai lời liền quỳ xuống. Tình cảnh này chính Khương Mục Hải cũng không ngờ tới, ông cho rằng Khương Kỳ là vì chuyện của công ty mà cầu viện bọn họ, quỳ như thế, lại làm cho ông và Khương Kỳ khuôn mặt tương tự trở nên khó coi. Hứa Uyển cuống quít muốn tiến lên trước dìu anh. "Cứ để cho nó quỳ." Giọng Khương Mục Hải cứng rắn nện xuống. Khương Kỳ lắc đầu với Hứa Uyển, "Cha nói rất đúng, là con làm chuyện sai trái." Con nhỏ là thịt trong lòng bàn tay, con lớn sao lại không phải là thịt trên mu bàn tay đây? Chỉ có điều Khương Kỳ từ nhỏ làm việc gì cũng xuất sắc ưu tú, Hứa Uyển cũng luôn yên tâm anh ở bên ngoài lang bạt, những lời căn dặn ít đi, nhưng không có nghĩa là tình cảm cũng thua kém một phần. "Làm chuyện sai trái? Không có lý do?" Khương Mục Hải hiểu rất rõ con trai mình, tâm địa ông chẳng mềm, Khương Mục Hải ông dạy con trai, cũng không phải dạy thánh nhân, rốt cuộc là đã làm ra chuyện sai lầm gì mới có thể khiến cho anh quỳ trước mặt họ như vậy. "Chuyện này, biết sai có thể sửa thiện mạc đại yên*." Hứa Uyển nhất thời cũng hoảng hồn. *Thiện mạc đại yên (đầy đủ của nó là 過而能改,善莫大焉, câu này là vế sau): có thể hiểu là nếu nhận ra lỗi lầm của mình và cố gắng sửa đổi thì không còn gì tốt bằng "Con làm sai chuyện, nhưng không muốn sửa, cũng không sửa được." Khương Kỳ nghiêm túc dập đầu lạy ba cái trên mặt đất. Khương Mục Hải nghiêm túc nhìn đứa con cả đã có thể tự mình chống đỡ cả một khoảng trời, Khương gia nhiều quy củ, thế nhưng Khương Kỳ từ nhỏ đã được giáo dục khuôn phép, ông nhớ hồi đại thọ của lão gia tử, không biết đứa em trai tốt của ông lão kiếm được từ đâu ra, những tiểu bối khác đều quỳ, nhưng Khương Kỳ ngày thường hiếu thuận nhất đầu gối chẳng hề cong. Cũng may lão gia tử không để ý, không thì còn không biết sẽ nghĩ thế nào đây, nhưng bây giờ Khương Kỳ mắt cũng không chớp, cứ như vậy mà quỳ xuống. Khương Mục Hải trong lòng nảy sinh ra ý nghĩ, nắm chặt tay Hứa Uyển, tâm vừa mới định lại, cổ họng lại khàn đi mấy phần, ánh đèn chiếu lên nếp nhăn nơi khóe mắt ông, giữa vài hơi thở như hiện lên những thăng trầm tang thương của năm tháng, "Nói đi."