Kim Chủ, Bị Lừa Rồi!
Chương 30
Do đây là lễ tế tổ nên những người được Thẩm Đình Xa dẫn theo đều là trọng thần, ban đêm thì cùng ngồi dùng bữa ở chính điện. Đồ ăn có chút giản đơn hơn ngày thường, trong lúc tế tổ cũng không được tham dự ca múa rượu chè nên có chút lặng lẽ.
Nhưng đế vương ngồi ở trên, đương nhiên không thể để bầu không khí tẻ ngắt. Mọi người hàn huyên đủ chuyện, không có chuyện thì ngồi tán phét rất vui vẻ hòa đồng. Ân Trục Ly cũng không quen biết nhiều với mấy trọng thần này, dù sao nàng cũng là thương nhân, sĩ nông công thương, thời bấy giờ địa vị của thương nhân trong xã hội không được cao. Nếu không phải là Đại Huỳnh nghèo rớt mồng tơi thì chuyện thương nhân gả vào Hoàng thất đúng là một chuyện buồn cười.
Mà mọi người ngồi ở đây, tùy tiện chỉ một người thì cũng là quan Nhị phẩm, vì vậy nàng cũng chẳng có chuyện gì để nói với mấy người này, cho dù có nói những chuyện lý lẽ thì cũng chẳng hợp tai. Nhưng Thẩm Đình Giao thì lại thân thiết với mấy người này – dù sao hắn cũng là Vương gia, từ lúc bảy tuổi đã hay đi với Ân Trục Ly xem sổ sách ở thành Phú Quý, coi như là cũng quen biết khá tạp nham.
Mọi người kính cẩn Thẩm Đình Giao, khen hắn đã lấy được một hiền phi. Rượu được nửa tuần thì Ân Trục Ly đã ngà ngà say, lại cười nói “Nếu như Cửu vương gia cưới được một Hiền phi, vậy thì Cửu gia nhất định phải kính Khúc đại tướng quân một chén rồi.”
Mọi người nghe thế thì ngẩn ra, Khúc Thiên không thích kết giao với triều thần, lúc này đang ngồi rót rượu uống một mình, nghe được lời này thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn, ánh mắt vô cùng lợi hại. Ân Trục Ly cũng không bị khí thế của hắn chèn ép, ý cười vẫn đầy tràn, nhẹ nhàng nói “Nếu không có Khúc đại tướng quân thì làm sao có Trục Ly? Nói ra thì Cửu gia và Khúc đại tướng quân cũng coi như cha vợ, con rể.”
Trong điện hoàn toàn yên ắng, ngay cả Thẩm Đình Giao cũng ngớ người, ly rượu của Khúc Thiên đã tràn ra ngoài hơn một nửa.
Một lúc sau, Thẩm Đình Xa mới gượng cười “Phúc Lộc vương phi say rồi, đưa nàng lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Đình Giao đứng dậy, Ân Trục Ly cũng không quậy phá, để mặc cho hắn đỡ ra ngoài. Một bữa tiệc rượu tan cuộc một cách nặng nề, Thẩm Đình Xa chỉ giữ lại một mình Khúc Thiên.
“Sao lại thế này?” Hắn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, giọng nói hòa hoãn.
Khúc Thiên là một người hiểu chuyện, cũng biết giấy không thể gói được lửa. Chuyện năm đó hắn giấu diếm vô cùng tốt nhưng Ân gia đều biết thì làm sao giấu được Thẩm Đình Xa?
Hắn suy nghĩ một lát rồi quyết định thẳng thắng “Bẩm bệ hạ, năm đó thần phụng mệnh Tiên đế, quả thật thành phu thê với Ân Bích Ngô. Tiên hoàng vốn có ý định loại trừ một nhà Ân thị, nhưng… tình thế bắt buộc, vì để không náo động thêm nên vẫn tha cho. Tiên hoàng từng đồng ý với thần là sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này nên không nói với bệ hạ.”
Thẩm Đình Xa vẫn cười cười, trong lòng hắn biết lúc này có thế nào cũng không thể trở mặt với vị Đại tướng quân này được “Tiên đế quả thật cẩn thận, Khúc đại tướng quân lại sắt son một lòng trung thành, bây giờ lại là nhạc phụ của trẫm, trẫm sao có thể vì một chuyện nhỏ này mà nghi ngờ tướng quân được?”
Khúc Thiên sao không biết tâm tư của hắn, nhưng vẫn cung kính nói “Vương thượng, Ân Trục Ly kia tuy là cốt nhục của vi thần nhưng từ nhỏ không hề lui tới với thần, huống hồ gì nếu nói tới thì vi thần còn có thù giết mẹ …”
Thẩm Đình Xa cũng không để hắn nói xong, cười nhạt “Tướng quân yên tâm, trẫm hiểu.”
Đêm, Thẩm Đình Xa lấy cớ là đi dạo cho khuây khỏa, sai Hoàng công công lén hẹn Phúc lộc vương phi. Hoàng công công đi một chuyến rồi trở về, vô cùng bất đắc dĩ “Vương thượng, vương phi say, bây giờ còn đang mê man… chắc là không thể tới.”
Thẩm Đình Xa cũng không còn cách nào khác, kìm nén trong lòng mà hận đến nghiến răng.
Ân Trục Ly ngã trên giường nhỏ, ngủ mê man. Thẩm Đình Giao lay nàng “Nàng thật sự là con gái của Khúc Thiên sao? Lúc trước sao không nghe nàng nói?”
Ân Trục Ly hí mắt “Trước kia ta đâu có uống rượu.”
Thẩm Đình Giao lại hỏi nhưng nàng không lên tiếng, hắn đành ôm chăn mà ngủ.
Ân Trục Ly ngủ thiếp đi, trong mộng cảm thấy âm u lạnh lẽo, roi da trâu dính nước, đánh vào người thật là đau, lúc đó nàng vẫn còn là một đứa nhỏ nhưng vẫn cãi lại “Hắn ta là người như vậy thật là làm nhục dòng họ Ân gia. Mẫu thân, cho dù mẫu thân đánh chết con con cũng không thấy mình sai!”
Giọng nói của Ân thị cũng như roi da kia “Dù thế nào thì hắn cũng là thúc thúc của ngươi, sao ngươi có thể xuống tay độc ác như vậy! Nghiệp chướng, ngươi thật giống như phụ thân ác độc của ngươi!”
Về sau lớn hơn một chút, nàng cũng dần dần biết đó không phải là lỗi của mình, đánh đòn như vậy chẳng qua là cách phát tiết thù hận trong lòng. Chỉ có điều biết thế nhưng nàng vẫn không nhịn, lớn tiếng tranh luận “Đối với mẫu thân, con không chỉ là con gái của Khúc Thiên mà con là con gái của tỷ tỷ của Mẫu thân! Nếu Mẫu thân hận con, sao còn nuôi con? Cuối cùng thì con là người thân hay là kẻ thù của mẫu thân? Các người là người thân của con hay là kẻ thù của con?”
Có người nào đó nhẹ nhàng sờ trán nàng, trong bóng đêm, giọng nói dịu dàng ấm áp “Trục Ly, việc trên thế gian này đều có nhân quả. Cho dù nàng ấy như thế nào thì cũng đã nuôi lớn ngươi. Nàng ấy và Bích Ngô tỷ muội tình thâm, khó trách hận thù chất chứa. Ngươi không sai.”
“Sư phụ?”
“Sao?”
“Sao sư phụ không hận con?”
“Bởi vì sư phụ là nam nhân, nam nhân báo thù đều có cách riêng, không thể khi dễ người yếu, giận chó đánh mèo. Trong mắt sư phụ, ngươi là Ân Trục Ly, là con gái của Bích Ngô, là người sư phụ nâng niu trong lòng bàn tay, là đồ nhi trong tim sư phụ, không còn gì khác.”
Lúc đó hắn vẫn còn trẻ, mỗi hành động tư thái đều sáng chói như mặt trời, như là tinh hoa của trời đất.
Thẩm Đình GIao lau trán cho nàng, nàng nắm tay hắn, tướng ngủ điềm đạm yên ổn, nói nhẹ nhàng “Ta biết ta là ai, ta biết.”
Ngày hôm sau, Thẩm Đình Xa bắt đầu tế tổ. Trình tự vô cùng phức tạp, mỗi lăng mỗi tẩm đều có văn tế. Chúng thần đứng thẳng hai bên nghe lễ quan đọc văn tế ca ngợi công đức, thật là vô cùng chán. Khúc Thiên thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Ân Trục Ly, Ân Trục Ly đương nhiên biết hắn nhìn mình nhưng vẫn thản nhiên mỉm cười rồi khôn khéo đáp lại.
Từ sau khi mọi người biết quan hệ của hai người thì cũng tò mò muốn biết thêm chút chuyện nhưng đều bị Khúc Thiên giận dữ đẩy lùi. Khúc nhị công tử vô cùng khó hiểu “Phụ thân, chúng ta nhận lại muội muội cũng đâu có gì xấu, huống gì Ân gia…”
“Câm miệng!” Khúc Thiên quát một tiếng, hắn đành nuốt lời vào bụng.
“Khúc tướng quân việc gì phải tức giận như vậy?” Ân Trục LY không biết từ đâu xuất hiện, cười nói “Chỉ là một câu rượu nói thôi, nếu tướng quân không thích thì thật xin lỗi.”
Khúc Thiên vô cùng chán ghét cái danh gọi tướng quân này, lạnh lùng nói “Gọi ta là Thái sư!”
Ân Trục Ly nhẹ cười nhưng vẫn nghe theo “Khúc thái sư, cho dù ngài không muốn chấp nhận nhưng cuối cùng thì trong người Trục Ly vẫn chảy dòng máu của người, đây chính là sự thật. Ta chưa từng gặp mẫu thân, rất muốn có thể nhìn nhận ngài.” Giọng nói của nàng thấp dần, mọi người đứng bên cạnh ngóng tai lên mà nghe “Khúc Thái sư cần gì phải coi ta như mãnh thú mà không kịp tránh như thế?”
Khúc Thiên nhìn nàng thật lâu, muốn từ gương mặt quen thuộc kia nhìn ra vài ý đồ nhưng nàng chỉ cười. Nàng chỉ mới hai mươi tuổi đã có thể thản nhiên như vậy. “Ngươi rốt cục muốn gì?”
“Ừm…” Ân Trục Ly suy nghĩ một lát “Khúc thái sư, nếu như có ngày nào đó rảnh rỗi, bổn vương phi muốn tới từ đường Khúc gia bái tế một lát.”
Khúc Thiên trầm giọng đáp lại ba chữ “Không thể nào!”
Ân Trục Ly thản nhiên như không thấy sự giận dữ của hắn, vẫn thong dong nói “Chuyện đời khó biết, không có gì là không thể.”
Sau ngày đầu tiên tế tổ, Hoàng công công tới mời Phúc Lộc vương phi tới chính điện để bàn chuyện. Mọi người chỉ nghĩ không biết xảy ra chuyện gì, có chút sợ hãi.
Ở chính điện, Thẩm Đình Xa giận dữ “Nàng và Khúc gia có quan hệ gì?”
Ân Trục Ly mỉm cười nhìn hắn “Vương thượng nói là quan hệ gì thì chính là quan hệ đó.”
Thẩm Đình Xa nắm lấy cổ tay nàng, không kiềm được lực “Nàng là con gái của Khúc Thiên, sao không nói với trẫm?”
Cổ tay Ân Trục Ly đã bị hằn tím nhưng nụ cười trên môi nàng vẫn không rời “Vương thượng chẳng qua là muốn kết hôn với con gái của Khúc Thiên, dù là họ Ân hay họ Khúc, tên Trục Ly hay tên Lăng Ngọc thì có gì khác nhau?”
Thẩm Đình Xa nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nàng, trong lòng bừng bừng lửa giận, không nhịn được ôm eo của nàng rồi đè lên bàn trà.
Ân Trục Ly chỉ cảm thấy môi hắn dán lên mặt mình, trong lòng cảm thấy ghê tởm. Ngày thường nàng thường đùa giỡn với Thẩm Đình Giao, nhưng lúc này Thẩm Đình Xa đè lên như vậy, trong tâm nàng nổi lên sát ý. Hai tay nắm chặt bên hông, cố gắng kiềm chế.
Thẩm Đình Xa vẫn nghĩ tới một ngày có thể có nàng, lúc này không kiềm chế được, vội vã tháo xiêm y của nàng, thở gấp mà nói “Trục Ly, nàng cho trẫm một lần, Đình Giao… trẫm sẽ nhanh chóng giải quyết.”
Ân Trục Ly giữ lấy tay hắn, tuy cố gắng nhẫn nại nhưng cũng đã giận dữ “Trong lúc tế tổ, không được gần gũi nữ sắc, bệ hạ quên rồi sao? Còn nữa, bây giờ thảo dân là Phúc Lộc vương phi, vương thượng làm vậy thì còn ra thể thống gì!”
Thẩm Đình Xa đã không thể nhịn nổi, một tay giữ chặt lấy nàng, một tay mò vào áo nàng. Vật giữa hai chân đã để trên eo nàng. Ân Trục Ly cảm thấy buồn nôn, cũng biết ngày hôm nay khó mà tránh khỏi. Nhưng nếu ra tay với hắn… hắn là Thiên tử, mặc dù Ân gia giàu có nhưng cũng chỉ là thương nhân, dùng tính mạng của người trong tộc để giữ chút khí tiết trước mặt người này, thật không đáng.
Trong lúc nàng do dự, hắn đã sờ tới chân nàng, tiếng thở dốc càng trầm “Trục Ly, trẫm đã muốn như vậy từ lâu,” cách lớp áo, hắn đụng mạnh vào nàng, trong giọng nói có chút thỏa mãn “Mỗi đêm đều muốn đè lên nàng như vậy, nghe nàng kêu…”
Ân Trục Ly không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, bàn tay siết chặt để bên hông.
Thẩm Đình Xa, ngươi nhớ kỹ hôm nay. Đợi khi trời đất thay đổi, Ân mỗ chắc chắn sẽ đem ngươi ra phanh thây, lăng trì, dùng máu của ngươi mà rửa nỗi nhục hôm nay.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
10 chương
97 chương
11 chương
77 chương