Kim bài điềm thê: tổng tài sủng hôn trọn đời trọn kiếp

Chương 50 : Tôi mắc chứng ưa sạch sẽ 2

Tô Vân Thiên đưa Lộ Nam đi một vòng quanh tầng 1 rồi dẫn anh lên tầng 2.Ông ta đưa Lộ Nam đến căn phòng ở cuối hành lang rồi đưa tay mở cửa ra: “Đay chính là phòng của Tiểu Bắc, biết các con về, bố đã cho giúp việc dọn dẹp sạch sẽ rồi, chúng ta vào trong xem sao!” Lộ Nam ậm ừ rồi đi theo Tô Vân Thiên vào phòng. Vừa mở cửa, đột nhiên Tô Vân Thiên ôm bụng, vẻ mặt trở nên khó chịu: “Lộ Nam, con cứ xem tự nhiên nhé, bố vào nhà vệ sinh một lát.” Tô Vân Thiên nói xong bèn vội vã rời đi. Lúc ông ta ra khỏi phòng còn vô tình đóng cửa lại. Lộ Nam bước đến mở cửa ra, nhưng không ngờ lại không mở được. Anh lập tức sầm mặt lại, rốt cuộc Tô Vân Thiên muốn làm gì mà lại nhốt anh ở trong này? Lẽ nào ông ta không sợ sau khi ra ngoài anh sẽ xử đẹp Tô Thị hay sao? Sắc mặt của anh lúc này giống như bầu trời đầy mây đen u ám. Đột nhiên anh cảm thấy sau lưng mình có người. Còn chưa kịp quay người thì một đôi tay trắng nõn đã bám lên người anh giống như rắn quấn, sau đó phụ nữ ở phía sau cũng dán chặt cơ thể mềm mại lên lưng anh. Cơ thể của Lộ Nam cứng đờ, anh cảm nhận được hơi thở như lan của người phụ nữ, chỉ có điều trên người cô ta có mùi nước hoa nhàn nhạt khiến anh không thích. Phản ứng đầu tiên của Lộ Nam là, đây là phòng của Tô Bắc, anh vô thức cho rằng người phụ nữ này là Tô Bắc, nhưng cũng lập tức phát hiện ra có gì đó sai sai. Tô Bắc không dùng nước hoa, lại càng không thể nào chủ động như thế! Hơn nữa, lúc anh lên tầng, rõ ràng là cô đã ra ngoài rồi. Sắc mặt của Lộ Nam càng thêm âm u lạnh lùng hơn. Anh quay phắt người lại đẩy người phụ nữ trên người mình ra. Tô Noãn khẽ rên lên: “Đau!” Hình ảnh đập vào mắt Lộ Nam chính là Tô Noãn đang ôm cánh tay, quần áo trên người mỏng manh, đi chân trần, đứng trước mặt anh trong dáng vẻ xinh đẹp yếu ớt. Nước mắt long lanh trong hốc mắt chỉ chực rơi thật sự khiến người ta không nhịn được mà cảm thấy thương tiếc. Mặc dù Tô Bắc và Tô Noãn giống hệt nhau nhưng vừa nhìn Lộ Nam đã nhận ra đây là Tô Noãn. “Cô làm gì thế?” Tô Noãn tỏ vẻ dịu dàng mà đáng thương: “Lộ Nam, em thích anh lắm, anh ‘muốn’ em đi, được không? Em khác Tô Bắc, em không đòi hỏi danh phận gì cả, em cũng sẽ không nói cho ai biết đâu!” cô ta nhìn Lộ Nam với vẻ căng thẳng, dường như đang sợ anh không đồng ý. Đáy mắt anh hiện lên sự nhạy bén, anh hờ hững đáp lại: “Ồ… tôi ‘muốn’ cô nhưng cô lại không cần danh phận, trên đời lại có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như thế à?” Tô Noãn lập tức xấu hổ cúi đầu. Nghe thấy giọng nói trầm thấp quyến rũ của Lộ Nam, cô ta cảm thấy bản thân mình sắp mềm nhũn ra rồi. Cô ta ngại ngùng mở miệng: “Đúng vậy, bởi vì em thích anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã yêu anh sâu sắc rồi, Lộ Nam, anh thỏa mãn nguyện vọng này của em đi!” Lộ Nam nhìn cô ta với vẻ thú vị rồi cười như có như không: “Ấy, vậy là cô muốn tôi thỏa mãn cô hay là muốn tôi thỏa mãn nguyện vọng của cô…” Nghe thấy những lời lộ liễu như thế, khuôn mặt của Tô Noãn hiện lên vẻ nhục nhã lạ thường, nhưng cũng rất nhanh đã khôi phục lại như cũ. Cô ta lại bắt đầu quấn lấy Lộ Nam. Lần này Lộ Nam không tránh, cũng không đẩy cô ta ra. Anh đứng đó một cách lạnh lùng vô cảm, để mặt cho Tô Noãn trong bộ quần áo mỏng manh ôm chặt lấy mình. Nếu là đàn ông bình thường chắc chắn sẽ không kiên trì nổi trước cảnh tương khiến người ta xịt máu mũi như thế này đâu. Tô Noãn thầm nghĩ, cô ta đã dùng hết khả năng của mình rồi, cô ta không tin Lộ Nam là một tên đầu gỗ! Tô Noãn áp mặt mình vào ngực Lộ Nam rồi đưa tay định cởi cúc áo của anh, nhưng lại bị anh ngăn lại. Lộ Nam nhìn cô ta với vẻ sâu xa khó dò: “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.” Tô Noãn ngại ngùng đấm nhẹ vào lồng ngực của Lộ Nam, giọng điệu quyến rũ trách móc: “Đáng ghét, đến lúc này rồi mà anh vẫn không biết người ta nghĩ thế nào à?” Lộ Nam lập tức lên tiếng châm chọc: “Cô ăn mặc hở hang như thế này không sợ Tô Bắc bất ngờ đi lên nhìn thấy hả?” Tô Noãn tưởng rằng Lộ Nam đang sợ Tô Bắc nhìn thấy. Cô ta cười quyến rũ: “Lộ Nam, anh sợ gì chứ! Anh yên tâm đi, bố em sẽ không để Tô Bắc lên đây đâu!” Lộ Nam không nhịn được mà phì cười, hóa ra hai bố con nhà này đã tính xong rồi. Thảo nào mà Tô Bắc lại không muốn về, hóa ra cả cái nhà này đều là loại người mặt dày không biết xấu hổ, mặt dày hơn cả tường thành! Bỗng anh hỏi một câu lạ lùng: “Tô Noãn, cô biết tôi là ai không?” Tô Noãn đưa tay ôm lấy Lộ Nam rồi cọ cọ vào người anh, sờ soạng lung tung. Nghe thấy lời Lộ Nam nói, cô ta kinh ngạc: “Đương nhiên là biết rồi!” Cô ta điềm nhiên trả lời: “Anh là Lộ Nam, tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế!” Lộ Nam cười, anh cười rất châm biếm: “Vậy cô gọi tôi là gì? Tôi còn có thân phận nào khác nữa?” Tô Noãn cảm thấy hối hận, nếu không phải cô ta tính kế Tô Bắc thì người đang đứng cạnh Lộ Nam lúc này đã là cô ta rồi! Cô ta mới là người vợ chính thức của Lộ Nam! Thế nhưng, trước câu hỏi của Lộ Nam, cô ta không thể nào nói ra chuyện bản thân tính kế Tô Bắc được. Cô ta nói với giọng đau buồn bất lực: “Mặc dù anh là anh rể của em nhưng em yêu anh mà!” Lộ Nam hít sâu một hơi, anh không thể ngờ rằng trên đời này có người muốn làm con giáp thứ 13 mà còn có thể nói với giọng hùng hồn, cây ngay không sợ chết đứng như thế. Anh đẩy Tô Noãn ra, trước vẻ mặt đang không hiểu gì của Tô Noãn, anh chậm rãi lên tiếng: “Tô Noãn, cô muốn làm con giáp thứ 13 thì cứ nói thẳng, không cần tìm cái cớ đàng hoàng như thế đâu, chẳng lẽ cô không biết xảy ra quan hệ với tôi là loạn luân à?”