Lúc tắm, Tô Bắc tiện tay nhét hết tất cả quần áo vào máy giặt. Khi tắm xong cô mới phát hiện ra cô chẳng mang theo thứ gì tới đây! Tô Bắc chết lặng, cô chỉ muốn đâm đầu vào tường chết quách đi. Cô không nói không rằng, lặng im nhìn bồn tắm, ông trời không thể đối tốt với cô chút sao? Cô nhìn vào kệ bên cạnh phòng tắm, xếp ngay ngắn với hai chiếc khăn tắm. Cô lấy một cái lên để che đi những phần quan trọng trên cơ thể đã, sau đó quay lại phòng lấy quần áo. Cuối cùng, cô buồn bã phát hiện ra, che được phần trên thì không che được phần dưới, che được phần dưới, phần trên lại bị lộ. Tô Bắc lúc này muốn khóc cũng khóc không nổi. Ai có thể giúp được cô chứ! Cô nghĩ tới Lộ Nam, nhưng giờ chắc anh vẫn đang ở bên ngoài, nghĩ vậy Tô Bắc không nhịn được nỗi giận. Màn lộ hàng này lại dùng cái khăn nhỏ như vậy. Ngay cả khi phần thân trên không cần che lại, khăn tắm cũng đến nỗi nhỏ như vậy. Tiết kiệm vải cũng không cần tiết kiệm đến mức đấy chứ! Tô Bắc nhìn chiếc khăn tắm một hồi lâu. Đột nhiên đầu cô nảy lên một ý tưởng. Cô nhanh chóng lấy chiếc khăn tắm còn lại ra khỏi kệ. Một chiếc che nửa thân trên, chiếc kia làm thành cái váy nhỏ, che nửa thân dưới. Tô Bắc soi mình qua gương, nhìn làn da trắng nõn của mình, cô ngượng ngùng ho lên hai tiếng. Nếu cô cứ thế đi ra, Lộ Nam có cười vỡ bụng không! Cô suy nghĩ một chút, định không lãng phí thêm thời gian nữa. Chưa biết chừng, Lộ Nam đã quay về phòng rồi. Cũng có thể anh ấy đang ở trong phòng sách. Cô lấy hết can đảm, mở cửa phòng tắm bước ra ngoài. Cửa vừa mở, cô cũng sững người lại. Cô thấy Lộ Nam đang ngồi trên sofa một cách nghiêm túc. Tay anh cầm một cuốn tạp chí. Thấy động, anh liền ngẩng lên nhìn. Tô Bắc đứng trước cửa phòng tắm, thoáng chút không tự nhiên. Nhìn thấy bộ dạng của Tô Bắc, Lộ Nam nói không nên lời. Đôi chân dài thon gọn, thêm cả làn da trắng như tuyết của Tô Bắc chả kiêng nể gì mà cứ lộ liễu như vậy, làm tình cảm trong Lộ Nam cũng đong đầy hiện lên qua ánh mắt. Hai má Tô Bắc đỏ ửng không biết là vì nước nóng hay là vì ngại. Cô đưa mắt nhìn Lộ Nam , ánh mắt có chút không tự nhiên. Tô Bắc vừa giữ lấy khăn tắm, vừa nhanh chóng chạy về phòng mình. Lộ Nam vẫn ngồi trên sofa nhìn cô một cách không cảm xúc. Ngoại trừ đôi mắt tình cảm ra, anh ấy hầu như không có thay đổi gì. Tinh thần Tô Bắc vốn đã không tốt. Chạy liền hai vòng, không chú ýCô liền bị trượt chân. Tô Bắc thầm nghĩ, lần này thì xong rồi! Cơ thể cô ấy thật không biết nghe lời, cứ thế ngã nhào xuống đất. Cô cứ vậy ngã thẳng xuống đất, khắp người đau ê ẩm. Cùng lúc, cô trơ mắt nhìn thấy tất cả khăn tắm trên người đều rơi ra. Cô khỏa thân nằm bò trên mặt đất. Tô Bắc bắt gặp ánh mắt dò xét của Lộ Nam, rồi đột nhiên sợ hãi hét lên: “A......” Lộ Nam khó chịu bịt tai lại. Tô Bắc nhanh chóng đứng dậy nhặt khăn lên và che đi những phần nhạy cảm. Cô chạy nước rút vào phòng với tốc độ 100 mét, trong sự nhịn cười của Lộ Nam. Cô trở lại phòng và khóa trái cửa. Sau đó, cô thử kéo lại cái khóa cho chắc chắn, sau đó mới yên tâm quay đi. Thật ngại chết mất thôi! Sao có thể xảy ra chuyện như vậy được chứ! Tô Bắc ra sức gõ vào đầu mình tự trách bản thân quá ngốc nghếch. Rõ ràng chưa có chuyện gì xảy ra, cô hoang mang cái gì! Bây giờ thì tốt rồi! Bị Lộ Nam nhìn thấy hết rồi. Cô dựa vào tường với vẻ mặt đầy nghiêm trọng, không thể cứ tiếp tục như vậy! Trai đơn gái chiếc cùng sống chung một mái nhà. Nếu như lại gặp một tình huống khó xử như vậy trong tương lai, cô phải làm thế nào? Tô Bắc nghĩ tới nghĩ lui một hồi cũng không hiểu vì sao. Cô ấy bực bội vò đầu bứt tai ngã xuống giường. Lộ Nam nhìn Tô Bắc xông vào phòng. Khóe môi anh khẽ nhếch lên. Vừa nãy mặc dù chỉ liếc nhìn qua được mấy giây, nhưng mọi đường nét trên cơ thể của Tô Bắc đã được anh khắc sâu trong lòng. Thân hình…. cũng được đấy! Đoán chừng, nếu như Tô Bắc biết được những suy nghĩ này của Lộ Nam nhất định sẽ mắng chết anh.