Cô ta hoàn toàn không nghĩ đến. Năm năm trước, Tô Bắc để mặc cô ức hiếp như nào vậy mà bây giờ lại trở nên lợi hại như vậy. Ngay đến cả trình độ ăn nói cũng lợi hại như thế. Cô ta tức giận bất bình trừng mắt với Tô Bắc "Tô Bắc mày cứ tiếp tục ngông cuồng đi, bọn tao đợi mà xem!"Tô Bắc lạnh nhạt như cô ta một cái mở miệng nói "Đúng a, cưỡi lừa xem hát, cứ để đó rồi xem ai sợ ai!"Tô Noãn đạp đôi giày cao gót mười phân vênh váo ưỡn ngực với Tô Bắc, tức giận trừng mắt với Tô Bắc rồi mới từng bước đi qua. Tô Bắc đi đôi giày đế bằng một, hai phân vừa vặn ngang hàng với cô ta. Cô cảm thấy bản thân cũng có thú vui đủ độc ác. Nhìn thấy bộ dạng Tô Noãn như vậy, cô thiếu chút buột miệng mà nói ra "Cô quay về cao thêm vài phân nữa rồi hãy đến nói chuyện với tôi nha!"Có điều cô cảm thấy nếu như cô mà nói ra thì hôm nay Tô Noãn tuyệt đối hộc máu bỏ thân. Chiều cao đúng là đáng thương. Tô Noãn cố tình ở đây bi thương như vậy so với Tô Bắc ước chừng kém cô tầm tám phân! Cho nên bình thường cô ta chỉ có thể đi giày cao gót để giữ thể diện. Tô Bắc hướng ra cửa bĩu môi dù bận vẫn ung dung mà nói "Đi thong thả không tiễn!"Dưới chân Tô Noãn lộp cộp lộp cộp thiếu chút nữa ngã xuống về phía trước. Tô Bắc móp mép miệng, cô thật sự vô tội ạ! Vừa rồi cô chưa làm cái gì cả! Tô Noãn xoay người căm phẫn trừng mắt nhìn Tô Bắc một cái. Tô Bắc vô tội nhún nhún vai "Tôi cũng chẳng làm cái gì cả..."Tô Noãn hung hăng trừng mắt nhìn cô đi ra phía bên ngoài. Tô Bắc nhìn cửa của Tôn Lệ Lệ cười híp mắt mà nói "Lệ Lệ xinh đẹp, giúp tôi đổi cái ghế này đi bẩn quá rồi!"Tô Bắc vừa nói xong chân Tô Noãn đang đi phía trước chớp mắt vẹo ra trực tiếp té ngã trên mặt đất. Gót giày cao gót của cô vang lên tiếng lộp cộp rồi đứt đoạn! Hơn nữa bộ váy bó sát mông và cơ thể bị một lực mạnh mẽ như vậy xé rách."Xoẹt.." một tiếng khiến thứ hoa lệ đẹp đẽ phanh ra rồi. Nội y nho nhỏ màu trắng bên trong cứ thế mà hiện ra giữa tầm mắt của mọi người. Tô Noãn xấu hổ đến muốn chui xuống đất. Cô ta quay đầu căm phẫn nhìn Tô Bắc. Đem bao nhiêu nợ nần đều ghi hết lên đầu của Tô Bắc. Tô Bắc nở nụ cười. Cô cười đến run rẩy cả người. Lời cô vừa nói thật sự là cố tình nói để Tô Noãn nghe được, chỉ có trách là cô ta quá mất bình tình rồi.Ở trình độ này mà cũng dám tới khiêu khích quay về tu luyện thêm hai năm nữa đi! Tô Bắc tuỳ tiện vỗ vỗ tay. Tôn Lệ Lệ với đôi mắt sắc lẹm bước vào, cô vậy mà thật sự mang ghế của Tô Bắc ra ngoài định đổi lại. Quay đầu trợn mắt với Tô Noãn của Tô Bắc, cơn tức giận nhanh chóng đâm thẳng vào tim thiếu chút phun ra máu. Tô Bắc cười híp mắt cất bước lôi kéo ghế của Tôn Lệ Lệ mà không quên nói "Đổi một cái sạch sẽ vào nhé cảm ơn rồi!"Tôn Lệ Lệ cười gật đầu rồi kéo chiếc ghế ra ngoài. Trong ánh mắt căm phẫn của Tô Noãn, Tô Noãn chậm rãi đóng cửa lại đem tầm nhìn của cô ta chặn đứt ở bên ngoài. Lập tức cô chậm rãi đi về hướng sô pha. Tức giận ảnh hưởng nhan sắc! Thật là người lợi hại cảm xúc đều không để lộ ra ngoài! Tô Bắc vừa ngồi xuống đã lựa chọn kịch bản. Đợi Nghiêm Nghệ Đình với Cố Thiến Doanh kết thúc khoá huấn luận luyện khép kín cô liền cho bọn họ bắt đầu tiếp xúc với kịch bản và thông cáo. Nhưng mà kịch bản này nhất định phải phù hợp với bọn họ hơn nữa còn khiến người xem nhớ kỹ hai người họ. Nhất định phải chú tâm lựa chọn! Ai biết được Tô Bắc vừa ngồi xuống được năm phút điện thoại liền vang lên giục như đòi mạng.