Đúng lúc này, tiếng chuông di động của Tô Bắc vang lên, là Tô Hàn gọi, cô lập tức bắt máy."Mẹ, mẹ tan làm chưa ạ?""Ơi." Vừa nghe thấy tiếng của con trai, giọng nói của Tô Bắc bỗng trở nên dịu dàng: "Sao vậy con?"Lộ Nam vừa lái xe vào đường cao tốc, nghe thấy giọng nói đầy dịu dàng của Tô Bắc khác hẳn với giọng điệu chất vấn mình ban nãy thì nhịn không được lườm cô. Mình đang nói chuyện với cô ta vậy mà cô ta lại dám nghe điện thoại! Đối xử với mình thì hung hăng dữ dằn còn nói chuyện với người khác thì dịu dàng như thế."Mẹ ơi, con đau bụng quá, mà tối nay chị Đình Lạc bận việc, tối muộn mới qua được..." Giọng nói yếu ớt của Tô Hàn ở đầu dây bên kia khiến Tô Bắc vô cùng đau lòng. “Sao lại như vậy? Có phải ăn nhầm thứ gì rồi không, con đợi mẹ chút, mẹ sang với con ngay đây." Tô Bắc lại dặn dò thêm vài câu mới tắt điện thoại. Cô quay sang nói với Lộ Nam: "Lộ Nam, bây giờ tôi không có thời gian đôi co với anh, dừng xe, thả tôi xuống, tôi có việc gấp.”"Vội đi đâu thế?" Lộ Nam lạnh lùng chất vấn: "Đừng quên trước đây tôi đã nói những gì.” "Tôi muốn làm gì không nhất thiết phải báo cáo với anh. Những quy tắc cần tuân thủ, tôi đương nhiên sẽ tuân thủ, không cần anh nhắc nhở!" Tô Bắc không vui: "Mau dừng xe lại cho tôi!"Tâm trạng của Lộ Nam càng không thoải mái khi thấy cô lo lắng đến nhíu cả lông mày: "Không biết không được dừng xe trên cao tốc hay sao?"Nghe xong Tô Bắc mới ý thức được lúc cô đang nghe điện thoại thì Lộ Nam đã đi lên đường cao tốc rồi thì càng cảm thấy sốt ruột, bởi không mất một tiếng thì gần như không thể nào ra khỏi cao tốc này được. Có lẽ lúc này Tô Hàn đang khó chịu lắm, nhưng cô lại không thể nói cho bất cứ ai biết về sự tồn tại của thằng bé cả. Cô chỉ có thể gửi tin nhắn cho nó, an ủi nó, đồng thời gửi tin nhắn cho Diệp Đình Lạc hy vọng cô ấy có thể về sớm hơn mình. Lộ Nam vừa lái xe vừa liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi ở ghế phụ bỗng im lặng nhắn tin cho người khác, lửa giận trong lòng anh lại bùng cháy. Anh không thể nào thích người phụ nữ này nhưng người phụ nữ của anh chỉ có thể là của một mình anh! Nghĩ vậy, Lộ Nam càng đạp mạnh chân ga... Bỗng nhiên Lộ Nam lạnh lùng nói: "Xuống xe!"Tô Bắc giật mình phản ứng lại trong nỗi sốt ruột, thấy xe cuối cùng cũng dừng lại thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô không nói lời nào đã lập tức tháo dây an toàn bước xuống. Nhưng khi cô nhìn thấy bên ngoài là đồng không mông quạnh, thỉnh thoảng còn có những chú chim nhỏ bay qua thì không khỏi nhíu mày."Đây là chỗ nào?""Chỗ này à... đương nhiên là chỗ thích hợp với cô nhất rồi!" Lộ Nam nở nụ cười sâu xa rồi nhanh chóng khoá cửa xe lại, anh tặng cô một cái vẫy chào hoàn hảo rồi trực tiếp cho cô hít khói xe. Tô Bắc nhìn xe của Lộ Nam nghênh ngang rời đi. Anh thật sự bỏ cô ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này sao? Cô còn phải mau chóng trở về chăm sóc con trai đấy!"Lộ Nam, cái tên thần kinh này nữa!" Tô Bắc tức giận đến mức giậm chân quát lớn. Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Tô Bắc ở phía sau xe nữa, Lộ Nam bèn nhếch miệng cười. Để tôi xem cô làm thế nào! Tô Bắc nhìn theo xe của Lộ Nam đến khi khuất hẳn mới mất hết hi vọng. Cô hiểu rồi, nhất định là anh ta cố ý! Nhưng cho dù cô có thầm mắng Lộ Nam bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng không thể giải quyết được chuyện cô muốn về với con trai. Cô bất lực lấy điện thoại ra định gọi cho Tô Hàn, nhưng lại phát hiện bị mất sóng. Cô khó khăn lắm mới tìm được nơi có sóng, đang muốn gọi điện đúng lúc thì Tô Hàn gọi tới, cô vội vàng trả lời."Mẹ, chị Đình Lạc về rồi, con cũng uống thuốc rồi, không sao nữa rồi ạ, mẹ đừng lo lắng cho con nữa nhé."Tô Bắc không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thầm tự trách bản thân chưa làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Cô cũng thề rằng nhất định phải nhanh chóng đứng vững để các con có được cuộc sống ngày càng tốt hơn. Tuy rằng con trai đã không sao nữa nhưng Tô Bắc vẫn phải nghĩ cách để nhanh chóng rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này. Cô lấy điện thoại muốn gọi một chiếc xe tới đây, điện thoại vừa được kết nối: “Alo bác tài, hiện tôi đang ở trên đường thuộc ngoại ô phía bắc thành phố Nam Hi, anh có thể đến đây đón tôi được không?""Hơi xa nhỉ...""Tôi có thể trả thêm tiền!" Tô Bắc vội nói. “Tút tút tút...” Bỗng điện thoại tự động ngắt kết nốiTô Bắc trợn tròn mắt, cô cúi đầu nhìn điện thoại, lại mất sóng rồi! Cô ngồi bệt xuống đất, ông trời định quên cô luôn hay sao? Cô cầm điện thoại lại đi thêm một quãng đường dài nữa, cô mở ra xem, vẫn không có sóng.. Cô mệt mỏi nhìn bốn xung quanh, hi vọng có chiếc xe nào đi qua có thể cho cô đi nhờ một đoạn nhưng trên đường lại chẳng có lấy một bóng người. Tô Bắc liếm đôi môi khô khốc rồi chậm chậm đi về hướng về thành phố.