Kim Bài Bảo Phiêu
Chương 96 : Ngả bài
Sau khi tạm thời giải quyết ổn thỏa mọi việc, Kane cực kỳ vô trách nhiệm vứt bỏ cương vị, Fluorita ném cho Ilves, chuyện liên quan đến bên phía Cameron thì vứt cho Liv, Laura thì đương nhiên lúc nào cũng rất chủ động, cứ mấy ngày lại đăng một bài, cường độ càng lúc càng lớn, liên tục kích động quần chúng, khiến các hoạt động công khai của lực lượng đặc biệt ngày càng bị thu hẹp.
Sau thời gian dài công tác liên tục với cường độ cao, y cuối cùng cũng có cơ hội trốn việc một ngày, ngủ đến tận giữa trưa mới rời giường.
Hôm nay thời tiết rất tốt, mặt trời rực rỡ, bầu trời trong xanh không một gợn mây, không khí trong lành ấm áp. Kane mở hết toàn bộ rèm cửa trong phòng điều trị ra, cả căn phòng tối tăm lạnh lẽo lập tức chìm trong ánh nắng. Sau khi ngồi bên giường nhìn Lyle một lúc, y ra ngoài gọi Vincent vào.
“Tôi đưa cậu ấy ra ngoài tắm nắng được không?”
Vẻ mặt Vincent rất quỷ dị, ánh mắt liên tục đảo qua gương mặt Lyle.
“Vincent?”
Vincent vội vàng thu tầm mắt, ho khan vài tiếng, tay phải nắm lại che trước miệng, lắp bắp nói: “Chắc… chắc là có thể.”
Kane cau mày, rất không hài lòng với thái độ của vị bác sĩ này: “Cái gì gọi là chắc là có thể? Có thể chính là có thể, không thể chính là không thể. Thân là bác sĩ, cậu phải là người biết rõ tình trạng của Lyle nhất, sao lại trả lời qua loa như thế?”
Vincent không dám nhìn y, cúi đầu hàm hồ nói: “Có thể có thể.”
Kane cũng lười bắt bẻ anh ta, vén chăn, cúi người bế Lyle từ trên giường lên, ánh mắt không rời khỏi gương mặt hắn, “Lấy xe lăn đi, tôi đưa cậu ấy về phòng ngủ tắm trước đã.”
Vincent căng thẳng gật đầu, “Được… được rồi.”
Anh ta vừa định quay người đi thì bị Kane gọi giật lại, sợ đến độ hai chân sắp nhũn ra. Kane nhướn mày, “Tôi đáng sợ đến thế à? Trước đây có thấy cậu sợ tôi thế đâu.”
Vẻ mặt Vincent y như đưa đám: “Tôi không có mà.”
Kane đăm chiêu nhìn chằm chằm đôi môi nhạt màu đã không còn khô nứt như lúc trước của Lyle.
Vincent vừa định tranh thủ trốn ra ngoài, lại bị Kane gọi lần nữa, “Khoan đã.”
Vincent quả thật muốn khóc, “Còn chuyện gì nữa?”
“Hiện tại Lyle không cần dùng đến máy móc hỗ trợ nữa, tôi muốn đưa cậu ấy về phòng ngủ, có được không?” Kane hỏi thì hỏi thế, nhưng ngữ khí lại hoàn toàn không cho đối phương quyền trả lời.
Vincent đương nhiên không có gan đâu mà bảo không được, khổ sở lắp bắp: “Chắc là… chắc là có thể.”
Lần này Kane không hỏi thêm gì nữa, trực tiếp bế Lyle về phòng ngủ.
Về phòng ngủ, Kane đặt Lyle lên giường, vào phòng tắm mở nửa bồn nước, bỏ thêm tinh dầu vào nước rồi quay lại phòng ngủ, cởi quần áo trên người Lyle, bế hắn vào phòng tắm.
Trong làn hơi nước mịt mù, gương mặt Lyle đẹp đẽ đến không chân thực. Mái tóc đen mềm mại đã dài ra không ít, vài sợi tóc rũ xuống trước trán, nhẹ nhàng che khuất mắt phải, hàng mi dài mảnh cong cong, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào mềm mại, đường nét vừa có sự ngây ngô của thiếu niên, lại vừa có sự sắc sảo trưởng thành. Gương mặt này dường như có một loại sức hút đặc biệt nào đó, khiến người khác vô thức vừa muốn phục tùng hắn lại vừa muốn che chở hắn, cũng càng khiến y động lòng.
Kane nhẹ nhàng gảy gảy lông mi hắn, tràn ngập nhu tình mật ý thấp giọng gọi khẽ: “Lyle.”
Kane rất nghiêm túc tắm rửa cho Lyle, chỗ nên động hay không nên động đều giúp hắn kỳ cọ rất kỹ, đặc biệt là những chỗ không nên động. Y nắm hạ thân của hắn trong tay nhẹ nhàng xoa nắn, Lyle chưa tỉnh lại nhưng hơi thở vẫn theo phản ứng cơ thể mà trở nên dồn dập, cuối cùng phóng xuất trong tay y. Kane hôn lên trán hắn, thấp giọng cười khẽ.
Tắm xong, y mặc cho Lyle một chiếc áo sơ mi trắng và quần dài nhạt màu, ống tay áo được xắn gọn gàng lên gần khuỷu tay. Vừa đúng lúc Vincent mang xe lăn tới, Kane dặn dò: “Đẩy ra sân đi.”
Vincent đẩy xe lăn đến chỗ bóng râm dưới một gốc cây lớn, trùng hợp lại ở ngay bên cạnh cái xích đu ngày trước Lyle sống chết đòi lắp để thỏa mãn ham muốn biến thái của bản thân. Kane bế Lyle đặt vào trong xe, nhận lấy chăn mỏng Vincent đưa sang đắp lên người hắn. Nhìn hai chân hắn để trần, y đưa tay nắm lấy, cảm giác lạnh lẽo thấm qua lòng bàn tay.
“Vincent, lấy cho tôi một đôi tất ra đây.”
Kane nửa ngồi nửa quỳ trước xe lăn, dùng tay mình ủ ấm bàn chân lạnh lẽo của Lyle. Vincent lấy tất xong đi ra vừa vặn trông thấy cảnh này, trong lòng có chút khó tả. Kane luôn gắn liền với hình ảnh trầm tĩnh đáng sợ. Bình thường trước mặt bọn họ, thái độ của y với Lyle cũng là thờ ơ lạnh nhạt nhiều hơn ôn nhu săn sóc, không ngờ cũng có một ngày được chứng kiến cảnh tượng ảo diệu thế này.
“Tất.” Kane chìa tay ra.
“Đây.” Vincent lập tức dâng đôi tất lên.
Sau khi đi tất cho Lyle xong, Kane phát hiện Vincent vẫn đờ đẫn đứng bên cạnh, nhíu mày, “Cậu còn ở đây làm gì?”
“Đi đây đi đây.” Vincent giật mình hồi thần, lắp ba lắp bắp vội vàng rời khỏi vườn hoa.
Biệt thự của Lyle rất lớn, vườn hoa cũng không nhỏ. Mùa hoa hồng vẫn chưa hết, cả vườn hồng nở rộ đón gió đung đưa, hương hoa thơm nồng theo không khí len lỏi ngấm vào tâm can, khiến tâm tình người ta bất giác cũng lưu luyến theo.
Kane ngồi xổm trước xe lăn, ngẩng đầu nhìn gương mặt Lyle, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn, khẽ thở dài.
***
Đã rất lâu rồi Lyle không được ngủ trên giường mình, cảm giác như cả một thế kỷ rồi mới lại được nằm lên nó. nhưng lăn qua lăn lại mãi vẫn không làm thế nào ngủ được, đành phải bò dậy cầm điện thoại chọc ngoáy.
Lúc Vincent đi vào, hắn vẫn tiếp tục vui vẻ chọc ngoáy.
“Lyle.” Vincent hoảng sợ kêu lên.
Lyle lười biếng dựa vào đầu giường, thuận miệng mắng, “Nói một câu cũng vấp đến ba lần, anh nói xem anh có tác dụng gì?”
“… Xin lỗi, lần sau tôi sẽ cố gắng hơn.” Vincent đáng thương ăn ngay nói thật bao nhiêu năm, hai chữ “nói dối” làm thế nào cũng không nói ra miệng được.
“Không cần, anh ấy biết tôi tỉnh lại rồi.”
“A?!”
“Anh nghĩ ai cũng như anh chắc.” Lyle ngáp một cái thật dài, mặc dù hắn không buồn ngủ, nhưng cả người đều rất mệt mỏi, có lẽ là di chứng do việc nằm bất động một chỗ quá lâu, “À, lúc nào tôi có thể hoạt động gân cốt một chút? Nằm lâu như thế cả người sắp loét ra rồi.”
Vincent kinh hãi biến sắc: “Tuyệt đối không được! Phổi cậu thủng lỗ chỗ, tỉnh lại được đúng là kỳ tích! Thời gian này mỗi ngày đều phải tiến hành kiểm tra, trong vòng nửa tháng không được vận động mạnh.”
Lyle bĩu môi, nghiêng đầu thò mặt ra khỏi màn hình di động: “Chuyện giường chiếu thì sao?”
“Không được đâu.” Vincent cố gắng lựa chọn từ ngữ, “Cậu không muốn để Kane biết mình đã tỉnh lại, tôi còn tưởng với trạng thái hiện tại của hai người thì không thích hợp tính đến chuyện đó chứ…”
Lyle như cười như không nhướn mày: “Tôi định nhân lúc anh ta ngủ đem quăng ra ngoài, anh thấy có được không?”
Vincent nhìn hắn bề ngoài ngả ngớn cười nói, nhưng trong ánh mắt lại âm trầm lạnh lẽo chẳng hề có một chút ánh sáng, không nhịn được yên lặng thắp vô vàn ngọn nến cho Kane.
***
Tình trạng giữa Lyle và Kane rơi vào một vòng lẩn quẩn kỳ dị. Lúc Kane ở bên cạnh, Lyle vẫn nhắm mắt bất động làm như chưa tỉnh, khi y đi rồi mới dậy, thậm chí hắn còn rất quang minh chính đại đi xử lý sự vụ, trao đổi công việc với Edward và Liv. Cả Lyle và Kane đều biết, nhưng chẳng ai vạch trần, vẫn tiếp tục phó mặc, gần như là lảng tránh.
Kane yên lặng chờ Lyle từ từ dỡ bỏ vách ngăn trong lòng, chờ hắn chấp nhận tha thứ cho mình. Mấy ngày đầu y còn có thể phối hợp cùng Lyle diễn màn kịch kỳ quái này, chỉ thỉnh thoảng lúc tắm cho hắn mới lén lút quấy rối một chút. Nhưng ngày qua ngày, Kane càng lúc càng nôn nóng —— tất cả mọi người đều đã biết chuyện Lyle tỉnh lại, nhưng y vừa xuất hiện, hắn lại nhắm mắt nằm đó, ngay cả nhìn y một cái cũng không.
Bầu không khí quỷ dị này có lẽ sẽ cứ thế kéo dài mãi, nếu không có một buổi chiều nọ, Cameron nổi hứng quyết định tiết lộ hành tung của Jeffrey cho Joe Tollan. Jeffrey leo lên đến chức vụ như hôm nay, cũng không phải muốn giết là giết được. Để đảm bảo an toàn, Kane cũng đi theo quan sát tình hình. Joe Tollan trốn trong phòng ngủ của Jeffrey, sau khi Jeffrey trở về, cậu ta lập tức ra tay, bất ngờ bắn một phát súng về phía Jeffrey. Đương nhiên mọi chuyện không đơn giản cứ thế là xong, Jeffrey phản kích. Trước khi Jeffrey bắn vỡ đầu Joe, Kane phá cửa xông vào, nhanh chóng kết liễu gã. Nhưng chuyện không ai ngờ tới là, thằng nhóc đặc công mười hai tuổi kia lại quay sang tặng cho ân nhân vừa cứu mạng mình một viên đạn vào bụng.
Giải quyết xong Joe Tollan, Kane đè chặt vết thương, chật vật trở về nhà. Lyle đang ngồi trong phòng khách chơi cờ cùng Vincent, vừa nhìn thấy y hai tay ôm bụng, sắc mặt hắn đã vô cùng khó coi.
Kane mất không ít máu, môi trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, im lặng nhìn Lyle, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Vị bác sĩ duy nhất trong phòng vội vàng cắt ngang bầu không khí im lặng: “Chảy nhiều máu quá, đi với tôi để xử lý vết thương nhanh…”
Vincent còn chưa nói xong, đã bị một màn trước mắt dọa cho chết khiếp. Lyle giơ chân đạp mạnh Kane xuống đất, Lyle mặc dù hắn đã tránh không đạp vào vị trí vết thương của y, nhưng chấn động vật lý toàn thân vẫn khiến máu chảy ra nhiều hơn. Kane thở hổn hển, chống khuỷu tay nhổm dậy, đau đến một câu cũng không nói được.
Vincent gấp đến líu cả lưỡi: “Lyle, hiện tại cậu chưa được cử động mạnh, cho dù là đạp người cũng không được…”
Kane thều thào đứt quãng, “Bác sĩ, đi ra… ra ngoài đi.”
“Tôi ra ngoài rồi cậu ấy sẽ đánh chết anh đấy!” Bản năng của một người bác sĩ khiến Vincent không thể trơ mắt nhìn người khác chảy máu mà không làm gì, nếu không dưới dâm uy Lyle, anh ta đã sớm bỏ bệnh nhân chạy lấy người rồi.
Kane vốn định nói cho dù cậu có ở lại, không biết chừng sau khi Lyle đánh chết tôi sẽ đánh chết cả cậu luôn, nhưng câu này đương nhiên y không thể nói ra miệng, chỉ khẽ thì thào: “Tôi tình nguyện.”
Y vừa nói xong, đã ăn nguyên một cái tát. Lyle tát rất mạnh, mặt Kane nghiêng lệch đi, hằn năm dấu tay, mà lòng bàn tay hắn cũng đỏ bừng, tâm tình đè nén bấy lâu cuối cùng triệt để bạo phát: “Mẹ nó anh ngứa đòn phải không! Tôi cho anh vừa lòng!”
Hai mắt Lyle đỏ ngầu, không biết là do sắp khóc hay là vì quá tức giận, hoặc cũng có thể là cả hai. Hắn duỗi một ngón tay, tàn nhẫn chọc vào vị trí trái tim của Kane, “Đồ khốn kiếp! Nếu anh đã muốn chết thế sao không để người ta bắn vào đây này?! Tránh đi làm gì?! Hả?! Tránh đi làm gì?!”
Đôi môi trắng nhợt của Kane run lên, “Là lỗi của tôi, tôi đáng chết, tôi không nên tránh…”
Lyle lại tát y một bạt tai nữa, trong mắt ngấn lệ, đè nén nói: “Anh nói đúng, tôi quá tùy hứng, tôi chơi đùa anh đấy, nhưng bây giờ tôi không chơi nổi nữa! Anh cút đi!”
Lyle đứng dậy quay người muốn đi, Kane theo bản năng vội vàng nắm lấy tay hắn, nhẫn nhịn cảm giác đau đớn, cố giữ tỉnh táo bò lên ôm lấy hắn từ phía sau, giữ chặt hắn trong lồng ngực mình, máu từ vết thương của y từ từ thấm ướt cả lưng áo Lyle: “Xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi không nên đem chuyện sống chết ra để lừa em, thật sự xin lỗi. Em đánh chết tôi cũng được, nhưng đừng vứt bỏ tôi.”
Lyle trào phúng cười: “Ha ha, có phải vui lắm không? Tôi còn tổ chức cho anh một tang lễ rất long trọng đấy, còn viết cả điếu văn dạt dào tình cảm cho anh đấy, lúc đó chắc anh thấy tôi nực cười lắm phải không, khôi hài lắm đúng không?”
“Xin lỗi.” Ngoại trừ một câu “xin lỗi”, Kane hoàn toàn không biết phải nói gì khác.
Đột nhiên, có thứ gì đó nóng hổi rơi xuống hai cánh tay y đang vòng qua trước ngực Lyle. Nước mắt nóng bỏng như dung nham, nhỏ từ cánh tay đến thẳng trái tim Kane, thiêu đốt đến đau đớn. Y đem mặt vùi sâu vào cần cổ Lyle, giọng nói yếu ớt khàn đặc: “Tôi cứ nghĩ làm như thế mới là tốt nhất cho em, nhưng khi thử đặt bản thân trong hoàn cảnh đó, tôi mới biết mình sai rồi, sai quá nhiều. Nếu đổi lại là em chết, tôi nhất định sẽ không chịu đựng nổi. Xin lỗi, Lyle, xin lỗi, tôi sai rồi.”
Lyle ngẩng đầu lên, nước mắt đã cạn hết, thứ còn đọng lại chẳng biết là phẫn nộ hay là thương tâm, lạnh lùng hỏi: “Anh mà cũng biết đặt bản thân trong hoàn cảnh của người khác sao?”
Kane không còn gì để nói, y lớn hơn Lyle quá nhiều, cũng vì vậy luôn nghĩ rằng quyết định của mình là đúng, tự thay hắn quyết định tất cả, chẳng bao giờ hỏi xem rốt cuộc hắn muốn gì.
Lyle đột nhiên giãy ra, xoay người lại đối diện với y, nhẹ giọng nói: “Lúc vừa tỉnh lại, tôi còn định bảo Vincent lừa anh, nói tôi chết rồi. Nhưng tôi không làm được, Sweetheart, tôi không nỡ để anh phải trải qua nỗi đau đớn như tôi đã từng.”
Hắn dừng một chút, khẽ cười, “Đây mới là đặt bản thân trong hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ.”
Kane ôm chặt lấy Lyle, vùi đầu vào cổ hắn. Giọt nước mắt đầu tiên từ sau khi trưởng thành cuối cùng cũng rơi xuống, nhuốm ướt đẫm bờ vai Lyle.
Truyện khác cùng thể loại
139 chương
110 chương
10 chương
43 chương
8 chương
133 chương
299 chương
94 chương