Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 46 : Đã lâu không gặp

Ở phương diện súng ống Lyle cực kỳ có thiên phú, mặc dù là lần đầu tiên thực hành, không đến mức được bách phát bách trúng như to con hay Liv nhưng tỷ lệ trúng mục tiêu cũng rất cao. Nhân số hai bên chênh lệch quá nhiều, trên người to con đã trúng ba phát súng, Lyle được to con bảo vệ, không bị thương, nhưng phạm vi và tần suất công kích của đối phương ngày càng dày đặc, hai người chống đỡ càng lúc càng chật vật. Adrenaline trong người Lyle tăng vọt, tất cả mọi dây thần kinh đều mang theo tín hiệu hưng phấn, hai tay vô thức run lên không biết vì hoảng sợ hay vì kích thích. Trong mắt hắn vằn lên tơ máu, cả người hiện ra một loại bệnh trạng suy nhược phấn khích kỳ dị. Hắn liếm liếm khóe miệng, nắm chặt súng trong tay, quay đầu nói với to con: “Mục tiêu của bọn họ là tôi. Lát nữa nhân lúc bọn chúng buông lỏng cảnh giác thì chạy đi, ít nhất vẫn còn cơ hội sống.” “Chuyện đó sẽ không xảy ra.” “Một mình tôi chết vẫn tốt hơn là cả hai cùng chết. Nghe tôi, nếu chạy thoát được, giúp tôi nói tạm biệt với anh ấy.” Lyle thừa nhận từ trước đến giờ bản thân không phải là người biết thương xót kẻ khác, nhưng giờ khắc này, hắn thật sự hi vọng to con có thể sống sót. Nếu như đổi lại người ở bên cạnh lúc này là Kane, cho dù nếu như rời khỏi đây y có 100% cơ hội sống sót, hắn nhất định sẽ không để y đi, nhất định không. Kane, tạm biệt. Hai tay Lyle nắm chặt súng lục, đột nhiên đứng lên, cơ thể hắn lập tức lọt vào tầm ngắm của hàng ngàn đường đạn. Ngón tay hắn run lên, siết cò ầm ầm bắn ra vài phát đạn hạ hai tên bên phía đối phương. To con cũng mặc kệ bản thân có trúng đạn hay không, vội vàng đứng lên kéo Lyle ra phía sau mình. Chỉ vài chục giây ngắn ngủi trên người to con đã có thêm mấy lỗ đạn, nếu không phải còn có áo chống đạn chắc đã sớm chết không biết bao nhiêu lần. Lyle bị giữ ở sau lưng to con, tuyệt vọng túm áo anh ta khẽ gắt: “Đi mau đi, đừng phí phạm mạng sống, tiền tôi trả cho anh không đáng để anh phải vứt bỏ cả tính mạng của bản thân.” “Không liên quan đến cậu, công việc này vốn luôn tồn tại nguy hiểm.” Câu nói quen thuộc này khiến Lyle hoảng hốt. Kane cũng từng nói làm đặc công là công việc bất cứ lúc nào cũng tồn tại nguy hiểm, lúc nói những lời đó y rất bình thản, dường như cái chết chưa bao giờ là thứ khiến y sợ hãi. Giống như có một loại tín ngưỡng nào đó, khiến bọn họ có thể bất chấp cả tính mạng mình để thực hiện mục tiêu. To con bị bắn trúng cẳng chân, không khống chế được khuỵu một chân xuống, lại trúng một phát vào tay, súng văng ra rơi xuống bên cạnh. Phía đối phương có ba kẻ tiến về phía hai người bọn họ, đi đầu là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, trên má trái có một vết lúm đồng tiền, khóe miệng hơi nhếch làm lúm đồng tiền kia càng hõm sâu thêm. Người nọ chậm rãi giơ súng lên: “Lyle Jasper, muốn lấy mạng cậu đúng là không dễ dàng. Vì ngày hôm nay, tôi đã tổn thất không biết bao nhiêu thủ hạ, có điều… có thể được tôi tự tay giải quyết, cậu nên cảm thấy vinh hạnh.” Tay trái Lyle đè chặt bụng, bình tĩnh hỏi: “Anh là ai? Tại sao lại muốn giết tôi?” “Vấn đề chỉ e là tôi không thể nói cho cậu biết được.” Người nọ kéo chốt an toàn, ngón tay nhẹ nhàng bóp cò —— “Ầm ——” Một tiếng súng vang lên. Hai mí mắt Lyle run lên, theo bản năng nhắm chặt lại, nhưng đau đớn trong dự liệu lại không xuất hiện. Hắn do dự mở mắt ra, người đàn ông kia đang ôm bàn tay chảy máu tựa vào thân xe, hay tên đứng cạnh người nọ đã nằm bất động trên mặt đất. Phía sau bọn họ, một bóng người cao lớn mặc chiếc áo gió đen cao cổ chậm rãi đi tới. Lyle nhìn thấy Kane cũng không vui sướng được bao nhiêu, đôi mắt xanh thẳm sợ hãi trợn trừng, theo bản năng vội vã gào lên: “Cẩn thận phía sau —— ” Hắn còn chưa nói xong, trong một cửa hàng tiện lợi 24 giờ cách đó không xa đã bay ra một viên đạn, găm thẳng vào ngực trái Kane. Kane sững sờ cúi đầu, giống như không thể tin nổi chuyện này, thân hình cao lớn nghiêng ngả lảo đảo, một lúc lâu sau mới lại đứng vững được. Tơ máu trong mắt Lyle căng lên như thể sắp trào ra máu tươi. Hắn cắn chặt môi, tay phải cầm súng bắt đầu co giật không kiểm soát, ánh mắt tràn ngập sát ý và phẫn nộ điên cuồng. Cách đây vài phút thôi, lúc bản thân đối mặt với cái chết, hắn cũng không phẫn nộ như bây giờ, phẫn nộ đến mức chỉ muốn nổ tung tất cả. Hắn có thân phận mà người khác ao ước, nhưng đây không phải thứ hắn muốn. Từ nhỏ đến lớn, thứ duy nhất hắn muốn có mà không phải bị người khác đặt sẵn vào lòng bàn tay chỉ có Kane. Y là tấm khiên bao bọc trái tim hắn, khiến hắn hiểu được giá trị thực sự của hai chữ tự do và trách nhiệm. Hắn yêu Kane. Trên đời này chỉ có một Kane Campbell, y là thứ duy nhất hắn muốn trả giá tất cả để bảo vệ, vậy mà giờ đây, vì những tranh đoạt vô nghĩa này mà hắn sắp mất đi thứ quý giá nhất… Con mẹ nó tranh quyền đoạt lợi! Con mẹ nó một mất một còn! Cút! Cút hết đi! Hắn căm ghét những thứ này, cuối cùng lại vì những thứ vô vị nực cười mà bản thân căm ghét nhất, hi sinh người duy nhất mà mình yêu? Ha ha… Thật nực cười, thật lố bịch! Trước mắt Lyle mờ dần, hai mắt mất đi tiêu cự, tầm nhìn và ý thức như bị một mảng sương mù đỏ thẫm che lấp, tất cả cảm giác phẫn nộ điên cuồng cuối cùng đều biến thành bất lực, cả cơ thể giống như bị quăng vào vực sâu không đáy, chìm dần xuống bóng tối vô vọng. Lyle gần như đã mất đi ý thức, hoàn toàn không nhận ra tình trạng bất thường của bản thân. Hô hấp của hắn dồn dập như bị thiếu khí nghiêm trọng, gân xanh trên cổ nổi đầy trên làn da trắng xám như đang bị một bàn tay vô hình siết chặt, cả cơ thể bắt đầu co giật. Con ngươi của Kane lập tức co lại! Ngón tay y khẽ run lên, trong mắt thoáng chốc ánh lên vẻ điên cuồng, rồi lại nghiêng ngả lảo đảo nhích về phía trước hai bước. Cùng lúc đó, người nổ súng trong cửa hàng tiện lợi chậm rãi bước ra, nòng súng vẫn nhắm thẳng về phía Kane. Khuôn mặt người kia đoan chính nghiêm túc, nếu không phải trên tay còn có súng, nhìn qua chỉ giống như một thầy giáo bình thường. Kane giương mắt nhìn người nọ, âm thanh chậm chạp vô lực: “Daimian, đã lâu không gặp. Vẫn khỏe chứ?” Daimian có lẽ đã duy trì vẻ mặt nghiêm nghị thành thói quen, khóe môi vừa nhếch lên nếp nhăn hai bên má đã hằn rõ, giống như một người cha hiền từ nghiêm khắc nói: “Kane, mỗi thứ tôi dạy cậu đều có ý nghĩa rất quan trọng, đáng tiếc cậu lại không thể lĩnh hội được. Thấy không, tôi chẳng cần tiêu tốn bao nhiêu công sức, chỉ cần nhắm vào cậu Jasper đây, cậu sẽ chủ động xuất hiện.” Kane bình thản nhìn người nọ: “Daimian, tôi và anh không giống nhau.” Daimian tiếc nuối lắc đầu: “Lúc tôi nhặt cậu ra từ danh sách tư lệnh lục quân gửi đến, tôi cứ nghĩ cậu sẽ trở thành tác phẩm thành công nhất của mình. Đáng tiếc, cậu lại biến thành vết nhơ khó có thể tha thứ nhất trong sự nghiệp của tôi. Tôi có thể bỏ qua mọi sai lầm, nhưng không ai được phép phản bội tôi.” “Daimian, anh không có tư cách nói tôi phản bội.” Kane lạnh lùng gằn từng chữ, “Lúc anh giết Melinda, kẻ chân chính ấn xuống cái nút ‘Phản bội’ này là chính bản thân anh.” Khóe miệng Daimian hơi cứng lại, rất nhanh đã khôi phục lại nụ cười thản nhiên: “Đến bây giờ cậu còn chẳng biết lý do Melinda chết là gì, không phải sao —— A!” Theo tiếng kêu kinh ngạc của Daimian, thế cục trong chớp mắt đã thay đổi. Súng trên tay Daimian đã bị Kane cướp đi, họng súng đen ngòm quay ngược lại nhằm thẳng vào thái dương anh ta. Daimian hài lòng cười ra tiếng: “Không hổ là Kane, cậu thật khiến tôi nhìn với con mắt khác xưa, trong tình huống này còn có thể phản kích, phát súng kia căn bản không bắn trúng chỗ hiểm của cậu, đúng không?” Mặt Kane một chút cảm xúc cũng không có: “Bắn trúng, tôi đúng là bị thương, nhưng đại khái là rách da thôi. Quên không nói cho anh biết, tôi mặc hai lớp áo chống đạn, áo gió cũng phải làm bằng chất liệu thông thường.” “Đáng tiếc thật đấy…” “Đáng tiếc cái gì?” “Đáng tiếc cậu vẫn không thể đánh bại tôi. Kane, cậu là do một tay tôi dạy dỗ, tôi hiểu cậu rõ như lòng bàn tay. Cậu nghĩ tôi sẽ không chừa lại đường lui cho mình sao?” Trong lòng Kane đột nhiên có một loại dự cảm không tốt. Daimian chậm rãi nói: “Cô gái xinh đẹp kia mãi sao vẫn chưa thấy quay lại nhỉ?” Liv bị khống chế! “Nếu tôi đoán không nhầm, hiện tại súng bắn tỉa đang ngắm thẳng vào đầu cậu Jasper đấy, Kane.” Trong lòng Kane trầm xuống. Daimian nói tiếp: “Cậu Jasper có khả năng đã mắc bệnh di truyền gia đình. Nhìn bộ dạng cậu ta bây giờ, không cần người của tôi nổ súng, chỉ vài phút nữa sẽ nhanh chóng đi theo ba mình thôi.” “Kane, cậu cảm thấy thế nào?” Kane nhắm mắt lại rồi mở mạnh ra, chậm rãi thu súng về, “Thả cậu ấy ra, để cậu ấy đến bệnh viện. Tôi đi với anh, mục tiêu của các người từ đầu vốn là tôi, muốn biết gì, hay muốn lấy mạng, tùy các người.” Daimian hài lòng gật đầu: “Mặc dù có rất nhiều người muốn mạng của Lyle Jasper, trong đó có cả lực lượng đặc biệt, nhưng tôi không có hứng thú. Nếu không cần thiết, tôi sẽ không hi sinh người của mình để góp một viên gạch xây nhà cho kẻ khác.” Kane hiểu rất rõ người này, Daimian đã nói vậy có nghĩa là sẽ không động đến Lyle nữa, tâm trạng y cũng từ từ thả lỏng. Daimian đưa tay ra, Kane đem khẩu súng ném về phía đối phương. Daimian bắt lấy, không chút khách khí dùng báng súng đập mạnh vào thái dương y. Hai mắt Kane tối sầm, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, cuối cùng vẫn phải đi đến bước đường này.