Kill And Tell
Chương 9
Ngày hôm nay thật u ám, mưa rơi nặng hạt suốt cả buổi và rất nồm khiến Karen như tan chảy. Mồ hôi chảy ròng ròng giữa ngực và nặng nề rơi xuống. Chiếc váy cô đang mặc mỏng và ngắn, nhưng nó màu đen. Cô có thể cảm thấy những thớ vải nóng rẫy. Tập trung vào nỗi khó chịu thể xác và những tiếng sấm vang vọng từ xa, cô nghĩ về chuyện sao đám cỏ nơi đây lại tươi tốt đến thế, cô lắng nghe tiếng chim hót và để bản thân mình được phép thể hiện sự bực mình khi gót chân dẫm phải vết bẩn đặc sệt màu đen. Cô chưa bao giờ nhìn thấy vết bẩn nào đen đến thế và cô phải ngạc nhiên vì sự phong phú nơi đây.
Cô nhìn ngắm những hàng cây xanh và những bông hoa rực rõ. Nghĩa trang nhỏ nơi thôn quê thường đẹp và yên bình hơn những “cõi yên nghỉ” rộng lớn được tỉa tót cẩn thận mà Jeanette đang yên nghỉ. Có lẽ cô nên chuyển mẹ cô về đây, hơn là để Dexter lại khiến bụng dạ cô nhộn nhạo. Cô đã cố đến khổ sở không nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra, nhưng thật không dễ dàng gì. Cô không muốn nghĩ về người đàn ông trong bình tro hỏa tang đó. Dexter Whitlaw. Cha cô. Bất kể ông đã làm sai điều gì, bất kỳ hành động của ông do con quỷ nào xui khiến thì hiện tại cô vẫn phải tự công nhận rằng không phải mọi ký ức của cô về ông đều tồi tệ.
Có vài lần ông ngồi trên sàn nhà chơi búp bê cùng cô, duỗi đôi chân dài của ông như thể ông không để ý chuyện mình bị bọp vẻ, lắng nghe cô kể những câu chuyện búp bê phức tạp với vẻ sung sướng vô ngần. Thường thì những búp bê hay bị ốm và cô đang chăm sóc chúng -một dự báo sớm về nghề nghiệp y tá của cô sau này. Và có đôi lần Dexter đã dẫn cô cùng vào rừng, chỉ cho cô thấy cách dấu mình vào bụi cây và ngồi yên lặng cho đến khi những con sóc và chim chóc quên đi sự hiện diện của họ. Đó có phải là những khoảng khắc sáng trong cả cuộc đời đen tối của ông? Liệu cô có nên chỉ nhớ đến chúng và quên đi những đêm dài mẹ cô khóc ướt đẫm gối vì một người đàn ông đã bỏ rơi họ?
Cả hai người họ, Jeanette và Dexter, đã lãng phí cả cuộc đời vì cái gì? Niềm nuối tiếc tràn ngập trong ngực cô, khiến cô khó thở, hoặc có thể độ ẩm cao nơi đây đã khiến cô gần như không thể thở nổi. Nó không thể là sự nuối tiếc; tại sao cô phải khóc vì một người đàn ông chưa bao giờ khiến cô nghĩ khác đi về mình, người không bao giờ gọi điện hoặc về thăm hai mẹ con chỉ khi nào ông ta cần cái gì đó? Và rồi cô thấy ông gìn giữ cẩn thận chiếc nhẫn cưới, dấu nó trong gấu quần để nó an toàn. Chiếc nhẫn đã rất quan trọng đối với ông, như thám tử Chastain đã chỉ ra. Phải chăng chiếc nhẫn là hình ảnh của cuộc đời bình thường mà ông đã chạy trốn, hay người kết nối với ông bằng chiếc nhẫn đó mới quan trọng, cô không biết.
Cô sẽ không khóc vì ông, cô từ chối làm điều đó. Nhưng khi chiếc tráp nhỏ bị đất vùi xuống, cô không thể thốt lên lời nguyện cầu, chỉ còn những tiếng nức nở và nỗi đau đè trong ngực lớn đến nỗi cô hầu như không thể chịu đựng thêm.
Cây cối xào xạc như tiếng thở dài. Một cơn gió lạnh bất ngờ thổi lên phía sau quất lên gối cô. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, dù vậy cảm giác thật trong lành và cô thở dài khi những giọt mưa rơi xuống người. Cô vui vì cơn nóng đã bị xua tan, ngay cả khi những hạt mưa theo những cơn gió rơi rát người.
Ngay tức thì cô chuyển từ nóng nực sang lạnh ngắt, khi gió thổi lên và mưa bắt đầu rơi xuống. Thám tử Chastain mở ô và giữ nó trên đầu họ, anh đứng gần cô đến mức họ gần như chạm vào nhau. Cô không biết sẽ làm thế nào nếu không có sự giúp đỡ của anh suốt 2 ngày qua. Anh đã giúp cô hơn cả việc thực hiện các quy trình cần thiết, hơn rất nhiều. Anh đã tham gia cùng cô và giúp chuẩn bị mọi thứ, vượt qua những thủ tục hành chính quan liêu trước khi chúng trở thành vật cản cho những hoạt động thực tế. Anh thậm chí còn nhớ cả mua hoa đặt lên mộ và giúp cô làm việc đó.
Cô không rõ tại sao anh lại làm những việc này. Cô là một người nhạy cảm, nhưng cô bắt đầu nghĩ có lẽ cô đã hiểu lầm thái độ ghét bỏ của anh khi lần đầu họ gặp nhau, vì cô không thể thấy một chút ghét bỏ nào được thể hiện sau đó. Có lẽ cú sốc và mệt mỏi đã khiến cô bị ảo giác. Nhưng nói gì thì nói, rõ ràng Chastain đã vượt quá cả lòng tận tâm và trách nhiệm của mình, ngay cả nếu cô đã hiểu nhầm về ấn tượng đầu tiên của anh về cô. Có lẽ đây là ví dụ tiêu biểu cho thái độ nhã nhặn đối với phụ nữ của những người đàn ông miền Nam, nhưng anh còn nhã nhặn vượt quá cả việc mở cửa cho cô hay đứng dậy chào đón khi cô bước vào phòng.
Phải, đúng là vậy. Hãy nghĩ về con người thám tử, hãy nghĩ về sự khác biệt vùng miền nói chung, nghĩ về bất cứ thứ gì ngoại trừ sự thật rằng vị mục sư vẫn đang cầm tay cô và thì thầm những lời nguyện cầu và viên giám đốc nghĩa trang đang đợi cô rời đi để họ có thể hạ huyệt. Từ ngôi mộ rồi sẽ mọc lên thảm cỏ xanh như thể sợ gia quyến của người chết không chịu được khi nhìn sâu xuống đó.
Nhưng cô không thể rời đi, cô không thể rời xa Dexter bây giờ được, không thể trong khoảng khắc cuối cùng của ông còn được ở trên mặt đất. Ông cần phải có ai đó cùng ông dưới đó, ai đó có những ký ức về ông, để ông không thể tan biến. Bất kể ông đã phạm lỗi lầm gì thì ông vẫn là cha cô, mãi mãi liên kết với cô qua dòng máu và cơ thể.
“Cha hãy yên nghỉ” Giọng cô khàn khàn. Phải cố hết sức cô mới thốt lên lời. Vai cô rung lên và cô lấy tay ôm quanh thân mình chống lại cơn giá lạnh, tự hỏi hơi nóng đã bay đâu hết. Những giọt mưa vẫn rơi đều trên ô, chân và lưng cô ướt nhèm. Cô rùng mình.
Cô thấy viên giám đốc nghĩa trang khẽ liếc nhìn thám tử Chastain, như thể anh là người quyết định cuối cùng. Có lẽ nên thế. Nếu anh chọn cách kéo cô đi khỏi ngôi mộ bây giờ, cô không biết liệu có còn sức chống lại. Nếu cô cố gắng đấu tranh thì sự tự chủ mỏng manh cô đang cố duy trì sẽ vỡ vụn, và cô sẽ đổ sụp xuống để khóc cho thỏa.
Nhưng anh chỉ khẽ lắc đầu và cô cố không nói với anh bằng mắt rằng cô biết ơn anh đến thế nào, không chỉ vì hành động này mà vì mọi thứ. Viên giám đốc nghĩa trang quay sang nói khẽ vài từ với người đàn ông đang đứng đó chờ đợi. Dây xích khẽ kẽo kẹt và chiếc quan tài được chầm chậm hạ xuống mộ.
Karen lại run rẩy và thấy rằng mình không thể dừng lại được. Cô đang run rẩy? Cô không thể nói gì, không dám nói gì. Tất cả những gì cô biết là cô đang cố không gập người xuống, hàm răng cô cắn chặt để tiếng nức nở không bật ra khỏi miệng
Khẽ khàng, Chastain bước đến phía sau cô, lấy thân mình che gió và mưa thổi về phía cô. Cô vẫn đứng một cách cứng cỏi, tỏ vẻ tự chủ, nhưng anh tiến gần cô hơn, quá gần đến mức có thể chạm vào cô, mạnh mẽ, rắn rỏi và ấm áp. Như thể đây là điều tự nhiên nhất trên đời, anh cởi chiếc áo khoác và khoác nó vào người cô. Chiếc áo che phủ đôi vai cô, bao bọc cô trong sự ấm áp của anh. Anh vẫn giữ chiếc ô trong tay trái, nhưng tay phải của anh ôm lấy eo cô, kéo cô dựa vào vồng ngực săn chắc của anh.
Cử chỉ đó khiến cô choáng vàng. Ngoại trừ mẹ cô, chưa ai che chở cho cô trước cuộc sống khắc nghiệt. Hành động của Chastain thật không thể đoán trước được, rất thân mật và…mang tính bảo vệ. Sự bảo vệ của anh đã khiến cô sụp đổ, mặc dù thực tế nó đã giúp cô rất nhiều.
Nước mắt cô bắt đầu chảy ra, nhòe đi hình ảnh những người đàn ông đang vùi đất vào ngôi mộ, nhưng cô vẫn nghe tiếng đất chạm vào quan tài. Họ làm việc rất kỷ luật, dù trời bắt đầu mưa, như thể công việc này thật buồn bã nên khó mà vội vàng được. Cô đứng đó cho đến khi họ kết thúc công việc, và trong suốt thời gian đó Chastain vẫn đứng sau cô, giúp cô ấm người, cho cô sức mạnh của anh để cô tiếp tục đứng vững.
Karen đã quen với việc đứng một mình. Ngay cả khi còn là một đứa trẻ cô đã cố không làm phiền mẹ với những vấn đề của mình, vì cô luôn cảm thấy gánh nặng Jeanette đang mang đã quá đủ rồi. Trường học y tá chỉ làm củng cố thêm tính độc lập của mình bằng cách trao cho cô trách nhiệm lớn hơn. Cô đã không nhờ vả ai trong nhiều năm và giờ thì cô cảm thấy như vỡ vụn khi thấy mình đang tràn đầy cảm xúc với một người đàn ông hoàn toàn lạ lẫm mà cô mới quen cách đây có 2 ngày. Cô cố gắng nuốt vào những dòng nước mắt khiến mắt cô cay xè, cố gắng nói một điều gì đó và thấy sức ép trong ngực cô quá nặng đến mức không lời nào có thể thốt ra nổi. Cô luôn đứng thẳng dù đôi khi cô bất chợt bật khóc trong sự lạnh lẽo và cảm thấy mình hoàn toàn mất liên kết. Cô cố gắng không nghĩ đến anh, nhưng khuôn mặt anh lúc nào cũng như xuất hiện trước mắt cô và bất ngờ cô cảm thấy mình không thể chịu hơn được nữa.
Một tiếng gào khẽ trong họng cô nghe như tiếng của một con thú bị thương và cô không biết mình quay lại anh lúc nào nữa hoặc là anh đã chủ động quay người cô lại và ôm cô trong vòng tay, khuôn mặt cô vùi vào vai anh. Cô khóc to, cả thân người cô dựa hoàn toàn vào anh, các ngón tay cô bám chặt vào vai anh.
Chastain để ô rơi xuống đất và cùi xuống mái đầu cô, khẽ thì thầm những âm thanh trầm an ủi, cô không thể hiểu những từ đó nhưng chỉ cần nghe giọng anh là quá đủ. Cô cố gắng ôm chặt anh hơn, nhưng đồng thời cũng cố gắng đến vô vọng dừng mình lại. Một bàn tay to bao phủ lấy vai cô, xoa dịu cô, thì thầm trên làn da mát lạnh của cô.
Nỗi đau gần như quá sức chịu đựng với cô. Buồn bã, hối tiếc và một chút cảm giác cô đơn đang bao phủ lấy cô. Dù cô oán giận Dexter sâu sắc khi ông còn sống, nhưng khi đó cô vẫn còn nuôi hy vọng vào một ngày nào đó ông sẽ hiểu ra vấn đề, thoát khỏi con quỷ đang ám ảnh ông và quay trở về nối lại quan hệ với cô. Nhưng giờ thì chuyện này không thể xảy ra được nữa. Ông đã chết khi không biết gì về cô, mọi giấc mơ tươi sáng của cô cũng kết thúc. Cô than khóc vì hy vọng đã mất cũng nhiều như cô than khóc ông, người cha cô không thực sự hiểu, đã luôn vắng nhà trong suốt cuộc đời cô. Giờ thì cô sẽ không bao giờ có thể nói với ông rằng cô giận ông đến mức nào, rằng ông đã làm tổn thương cô ra sao. Cô khóc cho điều đó, khóc cho mẹ cô và cho cả ông.
Những cảm xúc đau buồn khiến cô kiệt sức và cô cũng dần bình tĩnh lại, thám tử Chastain vẫn ôm cô trong vòng tay, khuôn mặt ướt đẫm của cô vùi trên vai anh. Cô nghe tiếng anh nói nhẹ với ai đó trên đầu mình, có lẽ là viên giám đốc nghĩa trang, và vài phút sau cô nghe thấy những tiếng bước chân thưa dần, để lại họ đứng trên mảnh đất ẩm ướt. Giờ đây họ chỉ có một mình và cô cảm thấy phải mang ơn anh thêm một điều nữa. Cô cần được kín đáo và anh đã giúp cô.
Mưa đã bớt rơi nặng hạt, thưa dần, chỉ còn những hạt mưa bụi, Gió cũng đã tạnh và cô có thể cảm thấy hơi nóng ban ngày đang trở lại. Hơi nước bốc lên từ mặt đất, tim anh vẫn đập nóng bỏng cạnh tai cô, ngực anh nhô lên hạ xuống theo mỗi nhịp đập và cơ thể ấm áp, đầy xạ hương của anh trộn lẫn với mùi nước hoa vị chanh nhẹ. Cô lờ mờ nhận ra anh thật hấp dẫn, theo cách của đàn ông.
Tâm trí cô rối loạn, Cô cố nghĩ đến lần cuối cùng cô gần gũi một người đàn ông, nhưng ký ức đang phản bội cô và bằng cách nào đó cô không thể nghĩ đến việc trước đây gần gũi với đàn ông như thế nào. Tất nhiên những người đàn ông khác cũng ôm cô, nhưng không giống như thế này. Cô chưa bao giờ chấp nhận sự thoải mái được mang đến bởi một người đàn ông, chưa bao giờ để bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cô suy sụp. Cô chưa bao giờ cảm thấy cần họ, nhưng vào lúc này, bằng cách nào đó cô thấy mình cần Chastain. Cô cầm cảm thấy tay anh ôm cô, chỉ bây giờ thôi. Cô cần sức mạnh của anh bao quanh cô, một minh chứng cho thấy anh cao, lực lưỡng, mạnh mẽ đang ôm lấy cô mà không cần chút nỗ lực, cô cần cảm thấy anh ôm thật chặt, và cô cần nghe thấy giọng thì thầm ngọt ngào của anh đang nói với cô, cần sự cam đoan của anh ngay lúc này rằng cô không cô đơn
Cơn bão cảm xúc của cô dần tan, cô cảm thấy kiệt sức, tách biệt một cách kỳ lạ “Em xin lỗi” giọng cô thẫm nước mắt, nghèn nghẹt trên vai anh.
“Em có quyền mà” anh thả lỏng một chút, vẫn ôm cô bằng một tay trong khi tay kia thò tay vào túi “Khăn này”
Cô chộp lấy nó mà không ngẩng đầu lên, lau mắt và sỉ mũi, rồi ngạc nhiên tự hỏi sao cô có thể trả lại anh khăn tay sau khi đã sỉ mũi vào nó như thế. Nắm chặt chiếc khăn tay, cô thì thầm “Em sẽ giặt nó”
Anh cười thầm rồi lại quàng tay sau cô. Cô vẫn để đầu cô đặt lên vai anh, thở dài cảm nhận sâu sắc chiếc áo khoác của anh dưới má mình. Trên cành cây chim lại bắt đầu vỗ cánh và hót
“Em chưa bao giờ thực sự biết về ông” cô thì thầm, cảm thấy nhu cầu phải chia sẻ “ông vắng nhà suốt từ năm này qua năm khác, và cứ mỗi khi mẹ bắt đầu hy vọng ông có thể ở nhà, thì rồi ông lại ra đi, và bà thì khóc ròng. Em ghét ông vì điều đó”
Cánh tay mạnh mẽ vẫn đang ôm chặt cô khẽ siết “Em đã muốn ông ấy ở lại?”
“Đầu tiên,mỗi lần ông quay về nhà, em thường chạy vào phòng và cầu nguyện sao cho ông ấy không bỏ đi, và mẹ sẽ hạnh phúc và không còn khóc nữa. Lời cầu nguyện ấy chưa bao giờ linh nghiệm được lâu. Rồi em lại bắt đầu ước. Em ước khi nhìn những ngôi sao rơi, trên những thanh xương chéo, em ném sỏi vào bất kỳ hồ nước nào, em không biết có bất kỳ cách thức nào chính thức để lời ước có hiệu nghiệm, nhưng em ngờ rằng bất kỳ hồ nước nào cũng thế”
Anh lại ôm chặt cô hơn, và cô thấy mình đang mỉm cười khi má vẫn cọ vào áo khoác của anh. Nụ cười ngập ngừng, nhưng rõ ràng cô đang cười. Anh vỗ lưng cô và xoa nó như thể cô là đứa trẻ “Em thấy khá hơn chưa?”
Cô gật đầu “Khóc khiến cơ thể tiết ra chất endorphins tự động tuần hoàn trong máu”
“Vậy thì giờ trong người em phải đầy chất endorphins” anh đùa, và lần này cô cười to. Việc này khiến cô sửng sốt, nhưng cô vẫn cười. Sao cô có thể cười được nhỉ? Cô vẫn đang đứng bên mộ cha kia mà
“Đừng lo về việc đó” anh nói, khẽ nắm tay cô, hiểu những suy nghĩ của cô không nói thành lời “người ta luôn cười bên đám tang, đôi khi ngay cả gia đình người quá cố. Bà anh nói rằng đó là cách những thiên thần giúp bỏ bớt gánh nặng đang mang. Nó không có gì là bất kính, đơn giản là đang hàn gắn nỗi đau”
Anh đã đúng. Cô nghĩ lại những đám tang khác mình đã tham dự, có rất nhiều tiếng cười bị kìm nén, và cô lại thư giãn “khi em khoảng 11 tuổi, chúng em đã quay lại Tây Virginia để dự đám tang ông nội. Em nhớ bà đã ngồi trên xích đu, nắm lấy chiếc khăn tay chấm nước mắt, kể chuyện ông với những cụ bà cụ ông khác. Họ bắt đầu cười khúc khích, lúc đầu còn cố kìm nén, nhưng khi bà bắt đầu kể những chuyện vui nhộn thì mọi người không thể nén được nữa, bà còn gập người xuống và gần như hết hơi vì cười. Họ cười như những người điên vậy”
“Những câu chuyện thường gợi nhớ về khoảnh khắc hạnh phúc. Vậy em thực sự là một cô gái miền Tây Virginia à? Anh nghĩ anh đã nghe vài từ mang giọng điệu của vùng Ohio chứ? Anh nhại lại giọng điệu của cô “Ồ-Hai-Uh” thay vì “Oh-hai-oh” theo giọng của người miền Nam. Khi anh nói, anh thả lỏng vai cô, mặc dù vẫn chưa rời hẳn cô. Để cô đi bên cạnh, anh bắt đầu bước song song cạnh cô, vòng qua eo giữ cô ở gần. Anh buộc cô phải đi theo
Karen vẫn chưa muốn lộ mặt. Cô biết mắt cô đang sưng, mũi cô đỏ au và lớp trang điểm đã trôi tuột theo dòng nước mắt. Cô chỉ hy vọng những vệt bẩn của mỹ phẩm không tồi tệ quá. Nhưng thám tử Chastain đã quyết định đã đến lúc phải rời đi. Dù muốn hay không cô vẫn cứ phải rời đi. Có lẽ anh còn việc phải làm và phải quay lại thành phố. Cô cảm thấy có lỗi vì mình đã độc chiếm thời gian của anh.
“Em đang giữ anh khỏi điều gì à? Cô hỏi, lại cảm thấy ngạc nhiên. Anh đã đề nghị giúp đỡ cô, nhưng có lẽ đó chỉ là lịch sự và anh không thực sự nghĩ cô sẽ chấp nhận
“Tất nhiên là không rồi”, anh khẽ siết người cô khi họ bước trên con đường nhỏ dẫn đến chỗ đỗ xe “Anh xin nghỉ và anh không có bất kỳ nhiệm vụ khẩn cấp nào”
“Một cuộc hẹn thì sao?” cô hỏi, không thích ý tưởng này chút nào. Cô ngạc nhiên về chính bản thân mình. Phải chăng cô đang sợ sẽ mất đi sự giúp đỡ của anh? Tốt hơn là cô nên thoát ra khỏi cảm giác này, vì sáng mai cô sẽ bay về nhà rồi.
“Không có cuộc hẹn hò nào hết” anh nói đơn giản “Tại sao chúng ta không đi vòng quanh khu Quarter một lúc, rồi sau đó ăn tối? Em không muốn nhìn ngắm New Orleans một chút sao? Thực sự thì em cần thư giãn đấy”
Cảm giác căng thẳng bất ngờ biến mất khỏi cô. Anh muốn dùng thời gian còn lại trong ngày và cả bữa tối với cô. Well, có lẽ anh đã không thực sự muốn vậy, có lẽ anh chỉ cảm thấy có trách nhiệm với cô, nhưng cô quá vui khi có cơ hội tránh phải ở một mình suốt một buổi chiều dài dằng dặc khiến cô cảm thấy cảm giác nhẹ nhõm lan khắp người khi nhận lời mời “Cảm ơn anh, em thích lắm”
Nắng chiều bất ngờ lan nhanh trên khuôn mặt cô, những đám mây u ám giờ đã biến mất sau cơn mưa, dù những đám mây đen xa xa ở phía nam báo hiệu sẽ có một cơn mưa to nữa. Cái nóng và ánh mặt trời ở đây thật kinh người và cô cảm thấy người lại sắp đổ mồ hôi, cũng nhanh như cô cảm thấy rùng mình ớn lạnh trong đám tang trước đó. Đôi mắt mọng nước của cô đánh giá sai khoảng cánh và những cành cây thấp đã khiến cô gặp khó khăn không ít khi cố đi nhanh ra khỏi con đường mòn.
Cô dừng lại nhìn xuống đánh giá thiệt hại. Chiếc tất nilon bị vướng với một trong số cành cây tạo thành một lỗ thủng to bằng đồng xu trên tất, nước trên cây đổ xuống tạo nên một vết bẩn đen kinh khủng.
Cô cúi xuống cố gạt bẩn ra khỏi tất, nhưng anh đã bước lại gần, cúi xuống và cởi chiếc tất ra. Một vết rách chảy máu xuất hiện trên da cô. Anh khẽ xoa trên vết rách và thổi nó
“Em có thể thay đồ trên xe” anh nói, đứng dậy coi như nhiệm vụ hoàn thành. Anh cúi xuống mỉm cười với cô, đôi mắt xám sáng ngời “Anh sẽ đứng ở một bên xe và không nhìn đâu, anh hứa”
Trong cô lại tràn ngập cảm giác thân quen, có lẽ những người đàn ông miềm Nam đều thường quan tâm đến phụ nữ. Cô không quen bất cứ ai là người miền Nam trước đó, vì họ không thường sống ở Columbus, Ohio, vì vậy cô không có điều kiện so sánh. Nếu thám tử Marc Chastain là mẫu người điển hình của người đàn ông miền Nam, cô nghĩ, thì hẳn phụ nữ của những miền đất còn lại hẳn không biết là họ đã bỏ lỡ điều gì.
Họ đã đến chỗ đậu xe và Marc bước đến cửa lái xe, quay người lại như anh đã hứa. Mặt trời chiếu gắt trên đầu và anh cởi chiếc áo khoác ra, vắt nó lên tay khi đứng đợi
Mái tóc đen của anh vẫn còn ướt và giờ dang hong khô dưới ánh mặt trời. Chiếc áo trắng của anh mỏng tang phô diễn làn da ấm áp của anh xuyên qua lớp vải. Karen ngắm anh qua lớp cửa kính ô tô và cô cảm thấy ruột quặn lại. Trong một lúc cô đờ người ra, không thể ngoảnh mặt đi khỏi anh. Mọi chi tiết trên người anh bất chợt trở nên rõ ràng: Cỡ người anh, đôi vai anh, nét tinh xảo của đôi tai, mái tóc đen rủ những sợi lười biếng trên trán, khẩu súng vẫn đang dắt trên lưng và cô tự hỏi anh có bao giờ đi đâu mà thiếu nó không.
Cô chưa bao giờ có cảm giác sâu sắc về mặt sinh lý với đàn ông mạnh mẽ như thế này, và ý nghĩ đó khiến cô hầu như không thở nổi
“Giờ anh quay lại được chưa?” Anh lười biếng hỏi và định quay người
“Chưa đâu” cô trả lời. anh lại quay người về chiếc ô tô, vẫn im lặng
Karen nhìn xuống chân. Chiếc tất nilong võng xuống ở chân trông tồi tệ hơn rất nhiều so với chân trần. Chính bản tính kiêu căng đã ngăn cản cô làm theo lời anh. Thật khá ngạc nhiên đối với cả anh và cô. Cô cởi chiếc áo và nhanh chóng trút bỏ chiếc tất, cuộn tròn và nhét vào túi
Thật ngạc nhiên, cô cảm thấy tâm trạng trở nên tốt hơn nhiều. Không khí vẫn nóng và ẩm ướt, nhưng cô cảm thấy thoải mái hơn khi không có đôi tất quấn quanh người.
Ngay khi cô vừa thay đồ xong, anh đã vòng qua xe mở cửa cho cô. Cô bất ngờ bị ngã ra sau, ngay lập tức anh giơ cánh tay ra, thoải mái và bảo vệ, để đầu cô trên vai anh. Cảm giác yếu đuối lan tỏa trong Karen, lạ lẫm, khiến cô theo phản xạ đứng thẳng lên, đầy phòng thủ. Phải, cô đã phải chịu đựng quá nhiều căng thẳng và có lẽ việc phải dựa vào đôi vai mạnh mẽ của một ai đó trong phút chốc là không sao, nhưng cô sẽ không cho phép mình biến đó thành thói quen.
Khi vòng qua phía sau xe trở lại cửa lái, anh cười nửa miệng với cô, khẽ nháy mắt, và môi cong lên, thái độ trông anh có vẻ buồn ngủ và….có gì đó, cô không dám chắc đó là gì.
“Xem ra trời có vẻ sẽ mưa nữa đấy, vì vậy kế hoạch đi dạo quanh khu Quarter có vẻ không thành rồi” anh nói “chúng ta sẽ về nhà anh, ngồi trên ban công, uống một ly rượu và xem mọi người đi dạo nhé. Em không cần phải chán nản đi dạo quanh phòng trong khách sạn một mình đâu”
Một kế hoạch đi dạo buổi chiều và bữa tối là một chuyện, nhưng đi về nhà anh lại là chuyện hoàn toàn khác “Em cho rằng…” cô bắt đầu nói
“Đừng cãi anh chứ”
“Hôm nay là ngày nghỉ của anh, và em…”
“Anh đã nói là đừng cãi anh mà”
Giọng anh rất thoải mái khiến cô không cảm thấy bị ép buộc, nhưng cô hoàn toàn hiểu rõ ý của anh. Anh đã quyết định họ sẽ về nhà anh, và cô sẽ phải làm theo
Bởi vì anh là cảnh sát nên có tính đó, cô nghĩ khi để đầu thoải mái dựa trên ghế. Khi anh ra lệnh, anh mong nó phải được thực hiện. Các bác sỹ cũng có tính cách này. Nếu một y tá không đồng ý làm theo lệnh, cô ta sẽ bị thuyên chuyển liền. Nhưng cô chỉ làm theo lệnh trong công việc, chứ không phải trong thực tế, dù đó có là cảnh sát ra lệnh đi nữa. Cô có thể nói với anh là không, nhưng vấn đề là cô không muốn từ chối. cô muốn ngồi trên ban công nhà anh và nhấm nháp ly rượu. Đó đúng là phong cách miền Nam, rất New Orleans. Cô muốn tận hưởng sự thích thú ở nơi ít người chú ý nhất. Cô thực sự không muốn phải đối mặt với căn phòng khách sạn vắng tanh lạnh ngắt bây giờ.
Họ không nói gì nhiều trong suốt nửa giờ lái xe quay lại thành phố. Cô cảm thấy mệt, muốn được ở riêng và hầu như ngủ gật. Cô đã trải qua cả một cơn bão cảm xúc. Cảm giác nhẹ nhõm tràn qua khi đám tang kết thúc, như thể cô đã hoàn thành một nhiệm vụ nặng nề và giờ có thể nghỉ ngơi. Cảm xúc vui tươi và mệt mỏi tràn khắp người.
Cô đã không nhận ra anh sống ở khu Quarter cho đến khi anh rẽ vào đường St. Louis. Cho đến lúc này cô chỉ nghĩ anh đang đi đường tắt qua khu Quarter, cho đến khi cô nhìn đường và cô biết rằng ý nghĩ như thế thật lố bịch. Tại sao anh lại định đi tắt qua những đường phố chật hẹp, đông đúc của khu Quarter nếu anh không sống tại đó? Anh đi chậm lại và lái xe vào một trong số những chiếc cổng đang mở, một cánh cửa màu xanh bắt đầu mở ra và anh lái xe vào gara vừa khít với khoảng trống, trong khi cô thở hổn hển và cúi đầu cầu nguyện
Anh cười khúc khích ‘Xin lỗi em, khi em sống quen ở đây em sẽ học cách ước lượng chính xác từng cm” Anh tắt máy, bước ra ngoài và vòng qua mở cửa xe cho cô. Karen cảm thấy thật kỳ cục khi cứ ngồi đó chờ anh mở cửa hộ, nhưng dù sao cô cũng đợi anh làm điều đó. Nó chỉ mất vài giây và anh có vẻ là chuyên gia trong lĩnh vực này. Anh mở cửa xe và cô nhẹ nhàng bước ra ngoài. Anh đặt tay sau lưng dìu cô đi tiếp, một niềm vui ấm áp lan tỏa trong cô, hướng cô tới ánh đèn cầu thang. Trên đỉnh cầu thang anh mở khóa một cánh cửa gốc và bước tới mở cửa, nhường đường cho cô đi qua.
Cô bước ra một ban công rộng rãi nhìn ngay xuống một chiếc sân nhỏ tuyệt đẹp. Một đài phun nước làm bằng đá cũ được đặt ngay giữa sân phun tỏa nước xung quanh. Những bụi cây lớn và dương xỉ đang xòe rộng tán lá, hoa hồng, hoa phong lữ và nhiều loại hoa khác mà cô không thể nhớ tên đang tỏa hương thơm lừng. Cô chắc chắn ngửi thấy cả mùi hoa nhài mặc dù cô không nhìn thấy. Xúc động, cô tiến lên một bước và tỳ tay trên thanh vịn của ban công. Cảnh sắc thật tuyệt vời. Cô nhìn xuống một chiếc ghế đá thấp thoáng ẩn trong tán lá và tự hỏi liệu có phải anh thường ngồi trong vườn trốn khỏi những căng thẳng trong công việc.
“Tuyệt vời quá” cô thốt lên
“Cảm ơn em. Một trong những người thuê nhà đã chịu trách nhiệm chăm sóc nơi này và anh đã miễn cho cô ấy tiền thuê nhà. Khu vườn tuyệt đẹp, nhưng anh không có thời gian chăm sóc cây. Nơi này sẽ chỉ toàn đá và bụi bẩn nếu không có bà Fox”
“Vậy thì tạ ơn bà Fox” cô nói, mắt sáng ngời hướng ra thiên đường nhỏ.
“Amen” anh khóa cửa nhà, mở tiếp cánh cửa vào trong. Cô rời ban công và bước vào nhà, cảm thấy như cô đang rời xa thế kỷ 20. Ngôi nhà là một thế kỷ khác, thế giới khác với bên ngoài. Trần nhà cao ít nhất đến 20 feet và đồ gỗ toàn đồ cổ, nhưng là kiểu cổ có thể dùng được bất cứ thời đại nào, chứ không phải thứ đồ xếp trong tủ kính. Thảm vẫn còn dày và sang trọng, giống như một tấm đệm dưới chân. Chỉ có một thứ mang nét hiện đại là chiếc ghế lười rộng rãi hợp với kích cỡ to lớn của anh.
Cô bắt đầu tự hỏi anh có được nơi này thế nào chỉ với đồng lương cảnh sát, nhưng câu hỏi đó quá thô lỗ và cô phải kìm nó lại.
“Anh được thừa kế từ bà ngoại” anh nói khi ngắm cô xem xét xung quanh “Những đồ gỗ ở đây đã hơn 200 năm tuổi. Ngôi nhà cũng có đôi chỗ xuống cấp, tất nhiên, nhưng anh vẫn để ý đồ gỗ và thường tu sửa từng phần”
“Sống ở nơi này hẳn rất tuyệt vời”
“Anh đã lớn lên ở đây, vì vậy đôi khi anh cũng xem nhẹ nó, nhưng đúng đấy, nó thật tuyệt”. anh ngoắc tay ra hiệu cô đi tiếp “Đường này”, anh dẫn cô xuyên qua một phòng khách nhỏ và bước vào nhà bếp, rồi đi xuyên qua những cánh cửa kiểu Pháp dẫn đến một ban công khác, cái ban công này nhìn xuống phố “Mời em ngồi. Anh sẽ mang thứ gì đó ra uống. Em khát không?”
“Không, em…”
“Anh cược em đã không ăn trưa” anh nói, đôi mắt nheo lại “Phải không?”
“Không, em không ăn” cô công nhận
“Em là một y tá” anh buộc tội “Em nên biết rõ hơn anh chứ. Khốn thật”
Karen ngồi xuống. Anh đi vào trong và cô cảm thấy thư giãn trong chiếc ghế dựa, tò mò theo dõi những hoạt động dưới phố. Cô đã quá mệt mỏi, trống rỗng và vẫn còn chút lạnh lẽo trong người. Ngồi đây một lát là tất cả những gì cô cần lúc này. Cô nhìn những bụi dương xỉ treo trên cửa sổ, những cánh cửa kiểu Pháp xung quanh và một lần nữa cảm thấy như mình đang lạc vào thế giới khác. Cái nóng buổi chiều như ở thế kỷ 19 với hơi nước bốc lên từ vỉa hè dưới phố, nhưng những bóng cây râm mát khiến người ta cảm thấy bớt nóng rất nhiều. Dù vậy thì cô vẫn cần một cái quạt, chỉ để duy trì nhiệt độ mát mẻ này. Khẽ cười với ý nghĩ này, cô nhắm mắt
Cô hẳn đã ngủ gật và giật mình khi anh đặt khay nước lên bàn cạnh cô. Trên khay là những chiếc bánh sanwick, bánh ngọt, 2 cái ly và một chai rượu đỏ “Một người đàn ông ưa đồ nội” cô nhận xét, nghe như thể đang mơ chứ không có vẻ gì thức dậy cả.
“Đừng cho anh quá nhiều điểm chứ” anh nói với tông giọng lười biếng và ngồi xuống phía bên kia bàn “Bánh ngọt là từ một hiệu bánh, và bất kỳ tên ngốc nào cũng có thể làm được sanwich”
Cô để ý thấy anh đã bỏ cà vạt và thay thế chiếc quần đi làm bằng chiếc quần bò ngố. Anh đi chân trần và dù anh vẫn mặc áo dài trắng, nhưng đã buộc chéo vạt áo lên về phía trước, anh cũng cởi bỏ 2 cúc áo phía trên để lộ ngực vạm vỡ trông thật uể oải. Tuyệt.
Gác chân lên thành ban công, anh nói “Em cởi giầy ra đi”
Cô làm theo, vì ý tưởng đi chân trần trong thời tiết đầy hơi nước này thật tuyệt. Và cô cũng để chân lên thành ban công, tin rằng những người đi bộ phía dưới sẽ không ngước nhìn lên để có thể nhìn xuyên qua váy cô. Có quá nhiều hấp dẫn dưới đường phố cho mọi người chú ý và quan tâm hơn là cô hở chút chân trần. Cô thở dài giống anh, vì cảm thấy thật tuyệt khi được thoát khỏi đôi giày nóng nực, chật chội, để bàn chân tự do, cảm thấy thư giãn hoàn toàn. Cô hiếm khi được ngồi thoải mái thế này.
Từ chỗ ngồi thư giãn của mình, Marc rót rượu ra hai ly “Em ăn đi” anh nói và chờ đến khi cô thanh toán xong một chiếc sanwich.
Lặng lẽ, cô ăn sanwich, nhấp rượu và xem các khách du lịch đang tản bộ dưới phố. Từ nơi nào đó có âm thanh của ban nhạc đường phố vọng lên, và cô lắng nghe ai đó đang chơi đàn piano. Những âm thanh nói chuyện xôn xao, khung cảnh nhộn nhịp. Cô không thể nghĩ có nơi nào trên thế giới này giống New Orleans, bất ngờ và đầy ma thuật.
Bàn chân họ đặt cạnh nhau trên thành ban công và cô nhìn chúng với sự thích thú lộ rõ trước những khác biệt giữa người bé nhỏ và người khổng lồ, giữa nam và nữ. Bàn chân anh lớn, chai sần, có chút lông trên mu, đầy nam tính. Thật thú vị.
“Anh có biết sao bàn chân đàn ông lại khác phụ nữ quá vậy” cô thì thầm như mơ
Anh chuyển bàn chân mình lên trên, chạm vào chân cô, nhìn vào chúng, đầu hơi ngả ra sau “Móng chân tinh tế hơn”
Nếu anh ở trong tầm với hẳn cô sẽ thúc anh một cú “Không, vấn đề là chúng giống như chân của linh dương và chân của voi ma mút”
Anh cười, thực sự cười sảng khoái rất to, rất đàn ông khiến ngón chân cô cong lại “Vậy chân phụ nữ vẫn còn nhỏ nhắn dễ thương là bởi vì tất cả những gì họ phải làm là đi vòng quanh và mang trứng”
“và dắt theo cả những đứa trẻ nữa” cô muốn nghe tiếng anh cười to lần nữa, cô hầu như rùng mình, nhưng lần này là vì vui
Anh thoải mái dựa vai vào thành ghế. “À thì có vẻ như bàn chân mamút thô ráp trong khi địu theo những đứa trẻ và tay vác cây thương”
“Xin lỗi nhé, xin lỗi nhé. Bất cứ thứ gì khác hơn là trông trẻ” rượu thật ngon, cô nghĩ. Cô thường không quan tâm đến rượu đỏ, nhưng thứ rượu này thật dịu ngọt. Cô đã uống cạn ly và đặt nó trên bàn, chờ được rót tiếp
Trong một lúc, không ai nói gì tiếp theo. Cái nóng như đổ lửa khiến cuộc nói chuyện có gì đó không cần thiết. Những hạt mưa bắt đầu nặng hạt và mây đen kéo đến che kín mặt trời. Marc đưa khay vào trong nhưng vẫn để đĩa bánh ngọt trên bàn. Anh quay lại ban công sau đó vài phút. Tiếng âm nhạc từ phòng trong khe khẽ vọng ra, một bản blue buồn. Mọi thứ dưới phố đã thay đổi, cô nghĩ, khẽ nhắm mắt lại. Cô vẫn cần phải cố gắng nhiều để kiểm soát mọi thứ.
“Em muốn uống thêm không?”
“Ừm, có, oh, không”
‘Vậy ăn thêm một chiếc bánh”
“Anh đúng là chủ nô” cô cười và nhấc lên một cái bánh đưa vào miệng. Hương vị ngấm nhanh vào lưỡi “Ồ, ngon quá” cô thốt lên ”Nó là cái gì vậy?”
“Sô cô la trắng, quả hồ đào và vài thứ khác. Hương vị ưa thích của anh” anh cũng lấy một chiếc, rồi một chiếc khác.
Hai người nhanh chóng thanh toán đĩa bánh ngọt và 2 ly rượu vang. Sấm bắt đầu nổ vang, mỗi lúc gần hơn. Mưa bắt đầu trút xuống phố và khách du lịch bắt đầu giải tán. Trong vài phút, đường phố trở nên vắng tanh và cơn mưa trắng xóa.
Karen cảm thấy rùng mình ớn lạnh, nhưng rượu đã giúp cô ấm hơn từ bên trong người. Một bản nhạc saxophone buồn cất lên khiến cô rung động. Cô khẽ uốn người, bên trong nhức nhối
“Nhảy với anh nào”, anh nhẹ nhàng nói, đưa tay về phía cô
Cô đứng lên tiến đến vòng tay anh. Cô nhắm mắt và đầu tìm thấy điểm tựa tuyệt vời trên vai anh. Cô nghĩ trên đời chẳng có gì hoàn hảo hơn được khiêu vũ chậm rãi với chân trần trên ban công ở thành phố New Orleans, trong khi mưa trút xuống và ánh tà dương bao quanh họ. Anh thật ấm áp và cô muốn chìm vào trong anh, cô thực sự muốn anh và cô gần nhau hơn nữa. Đột nhiên cô bắt đầu lùi ra, nhưng anh vòng tay qua eo cô giữ lại, kéo cô gần anh hơn
‘Không sao đâu, chỉ cần dựa vào anh” Anh nói gần như thì thầm, như thể anh không muốn bỏ lỡ khoảng khắc này
Trái tim cô đập chậm rãi, nặng nề. Cái lạnh tan biết đi và cô cảm thấy thật ấm áp, xương gần như tan ra, moi thứ hầu như không còn tồn tại, ngoài anh
Một bàn tay mạnh mẽ trượt lên lưng cô, ôm lấy gáy cô và một bàn tay khác của anh di chuyển xuống phía dưới. Cô không nghĩ đến chuyện chống cự. Bằng cách nào đó, cái vuốt ve của anh trở thành nhu cầu với cô. Anh chỉ đang xoa bóp bên dưới cô thật dịu dàng, và đó là tất cả. Cô chưa bao giờ biết đến cảm giác tuyệt diệu này.
Anh nâng khuôn mặt cô lên, bàn tay anh ôm lấy khuôn mặt và cô nhìn thấy khuôn miệng đầy nhục cảm của anh, rồi anh hôn cô, ngay cả khi nó không phải là nhu cầu của cô lúc này. Mắt cô lại nhắm lại. Môi anh thật mềm và đang dày vò môi cô, nhưng anh không sử dụng lưỡi.
Bất chợt cô ước gì anh đang sử dụng lưỡi. Cô muốn nếm hương vị của anh nhiều hơn. Nhưng cô cũng thích cách anh đang làm cho cô, hơn bất cứ nụ hôn nào trước đây. Cô để cho bản thân mình cuối trôi vào trong nụ hôn ngọt ngào đó. Và cô nhận ra cô đã vòng tay ôm anh từ lúc nào, hông cô ấn chặt vào anh.
Tay anh vẫn để phía dưới cô, hầu như khiến cô rên lên. Rồi cô nghe thấy tiếng cửa khóa phía sau và nhận ra anh đang đẩy ấn cô vào bếp. Trong này thật tối nhưng anh không có ý định bật đèn. Cô cũng không định mở mắt, khẽ thở dài trong niềm vui vỡ òa khi anh tiếp tục hôn cô và bàn tay anh di chuyển xuống hông cô. Cô lờ mờ nhận ra hai bàn tay anh đã ở đó và cô ôm chặt lấy anh. Trái tim cô đập cuồng loạn và nụ nhỏ của cô sưng phồng. Nó thật tuyệt, hơn cả tuyệt. Cô muốn lưỡi anh, cô muốn nhiều đến nỗi đã nhón chân lên và thử đẩy sâu nụ hôn của cô vào anh. Và cô muốn căng ra trước anh, vì vậy cô đã làm thế, đẩy ngực mình về phía anh và cảm thấy núm vú cứng lên vì vui sướng.
Anh khẽ gầm gừ, thốt ra tiếng trầm sâu và lấy từ cô sự chủ động. Khoái lạc lần này thật sâu sắc khiến cô như vỡ vụn và cô bật lên tiếng rên. Ồ, đúng rồi. Vị của anh thật tuyệt, giống như mùi thức ăn và rượu và chính anh. Lưỡi anh thật sâu và chắc chắn và cô đang khiêu vũ với nó, thật mềm mại. cô chưa bao giờ nhận ra nụ hôn lại huyền ảo, nhiều ý nghĩa và đa dạng đến thế.
Anh đẩy chiếc váy lên đến eo cô và luồn tay vào trong để tuột chiếc xilíp của cô xuống. Mông cô mát lạnh và bàn tay anh thật nóng. Chênh lệch nhiệt độ khiến cô vươn người về phía trước, thở hổn hển. Ngực cô như sấm động, hông cô nhẽ khấp nhô, tìm kiếm và chạm đến điểm căng cứng giữa hai đùi anh, ấn vào đó và theo bản năng cảm thấy thỏa mãn tuyệt vời. Cô còn hơn cả ấm, cô cảm thấy như đang sốt, làn da cô quá nhạy cảm và quần áo trở nên thô ráp, bó buộc.
Anh hơi khom người xuống, cởi chiếc quần con xuống đùi, rồi để nó rơi xuống mắt cá chân cô. “Bước ra khỏi nó đi em” anh thì thầm và cô làm theo không suy nghĩ. Tim cô đang đập cuồng loạn và thân thể cô đang phát sốt lên vì nhu cầu.
“Em mở mắt ra đi”
Cô lại làm theo, nhìn chăm chăm vào anh trong ánh sáng mờ ảo, mơ hồ, khuôn mặt anh lấp lánh dưới ánh sáng xuyên qua cánh cửa kiểu Pháp. Nét mặt anh như được chạm trổ, mắt anh nheo lại và sắc sảo, khuôn miêng anh đầy nhục cảm, ham muốn mãnh liệt
Họ không còn trong bếp nữa, cô nhận ra với một chút ngạc nhiên, anh đang dìu cô đi qua một cánh cửa khác và họ đang ở trong phòng ngủ của anh.
Chân cô chạm vào giường và anh dễ dàng hạ cô xuống đó, tay anh thật mạnh mẽ và an toàn. Cô hầu như cảm thấy lạnh ngay khi chạm lưng vào tấm ga, rồi anh phủ lên cô, người anh thật nặng và mềm mại, cô khẽ tách đùi ra trong khi anh cởi khóa chiếc quần jeans.
Cô thở thật sâu, mắt khép hờ, nhìn anh qua hàng mi dày. Cô cảm thấy như mình đang mơ, như thể những chuyện này là không thật, cô chưa bao giờ cảm thấy ham muốn dữ dội thế này bao giờ, chưa bao giờ cảm thấy cần một người đàn ông nào như anh. Sự ham muốn này khiến chính cô cũng ngạc nhiên, cô không chắc mình sẽ trải qua khoảnh khắc này thế nào, nằm trên giường với một người đàn ông hầu như không quen biết, chiếc quần con thì nằm trên sàn nhà và váy đã tốc lên eo.
Cú chạm đầu tiên vào vật căng cứng của anh khiến cô giật mình, một cú xâm lăng mạnh bạo. Đôi mắt cô sáng bừng lên vì ngạc nhiên và các ngón tay cô đâm sâu trên vai anh. Đôi mắt anh giữ chặt mắt cô, thân hình to lớn của anh trượt trên cô với những cú đâm sâu và mạnh bạo, đi hết chiều dài chỉ với một lần chuyển động. Cô uốn cong người lên hết sức chào đón sự xâm nhập của anh, khiến cô gần như nổ tung. Vật của anh thật mềm mại và cứng rắn, dày, sâu đến không thể tin được và cô quằn quại bên dưới anh
Anh đi vào cô với một nhịp điệu đều đặn, giữ cô vững chắc khi anh rút ra khỏi cô một chút rồi lại đâm vào lần nữa. Mắt anh nhìn chặt vào khuôn mặt cô. Cô không thể ngừng thút thít với cảm giác này, khoái lạc gần như với khổ đau. Trái tim cô đập loạn trong lồng ngực, cô bám dính lấy anh, cảm thấy như muốn khóc bởi nỗi đau sâu kín nào đó mà cô không thể chịu đựng nổi. Anh thì thầm nhẹ nhàng trên cô, những từ ngữ bảo đảm của một người đàn ông mà cô không thể hiểu nổi, nhưng tông giọng trầm của anh còn hiệu quả hơn bất kỳ lời nào.
“Xin anh” cô nghe tiếng mình van nài, vì hạnh phúc, vì sự nhẹ nhõm, vì mọi thứ và bất cứ điều gì
Anh hiểu nhu cầu cấp bách của cô còn hơn bản thân cô. Anh thúc mạnh và trượt sâu, mạnh bạo, lần nữa rồi lần nữa cho đến khi cô lên đến đỉnh.
Anh đưa cô vượt qua mọi cảm xúc, đi vào cô, giữ hai đùi cô trải rộng cho đến khi cô không còn kiểm soát, không bảo vệ. Anh cho cô thấy cơn cực khoái khi cô run lên và đón nhận, cô chưa bao giờ cảm thấy thế này trước đây. Cô chỉ muốn anh, những chiếc hôn mãnh liệt của thân thể anh khi vào trong cô.
Khi cơn co thắt tràn qua, cô nằm lả dưới anh. Cô gần như kiệt sức, trống rỗng và hầu như không thể nhận biết xung quanh. Thân thể đầy sức mạnh của anh thỏa mãn khi anh tiến vào cô lần cuối, và cô nảy lên trước cú đâm sâu của anh
Anh đổ vật xuống người cô, ngực anh đè nặng lên cô khi anh hầu như không còn sức để thở, trái tim anh đạp như sấm động trên cô. Anh cảm thấy ẩm ướt khi mồ hôi đổ khắp người, nhưng một cơn gió nhẹ mát lạnh thổi đến từ chiếc cửa sổ kiểu Pháp đang mở đang mang đến không khí trong lành của cơn mưa. Karen dựa đầu vào ngực anh, hít thở làn hương nóng ẩm từ da anh và thả mình trôi theo cơn buồn ngủ.
Cô khẽ thì thầm phản đối khi anh rút khỏi người cô, cảm thấy bản năng phải chống lại sức nặng của anh trên thân cô rút đi, lấy mất của cô sự thoải mái do hơi ấm của anh mang lại trước cơn mưa lạnh “Suỵt”, anh thì thầm khiến cô dễ chịu
Dù chỉ có ánh sáng le lói qua cánh cửa sổ và những cánh cửa kiểu Pháp đang mở, mắt nhắm hờ cô vẫn có thể trông thấy anh di chuyển ra khỏi giường và rút mình ra khỏi bao cao su. Cô cảm thấy cần phải hỏi “Anh mặc nó khi nào vậy?” Cô thề rằng tay anh chưa khi nào rời khỏi cô từ khi họ lên giường.
“Khi anh bật nhạc” anh quay lại với cô, vẫn để đùi anh giữa hai đùi cô. Mắt anh nheo lại tập trung khi anh bắt đầu cởi đồ cho cô. Karen để anh mở khóa váy cô, bàn tay anh bận rộn làm việc bên dưới cô, những ý nghĩ lờ đờ của cô vẫn còn vương vấn về cái bao cao su. Anh đã có kế hoạch cho việc này. Ngay cả trước khi họ bắt đầu nhảy với nhau, anh đã có ý định làm tình với cô
Dấu hiệu của việc này có vẻ quan trọng, nhưng tại sao cô lại cảm thấy khó chịu. Anh cởi chiếc váy của cô qua đầu và ném nó xuống bên cạnh, rồi cũng khéo léo cởi chiếc nịt vú. Cô căng thẳng trước tình trạng khỏa thân của mình, bất chấp sự gần gũi họ vừa trải qua, hiện trạng vẫn khiến cô gần như muốn nổ tung. Cô cảm thấy ngạc nhiên với chính bản thân mình, nằm khỏa thân ở đây, trải rộng ra trước mặt một người đàn ông vẫn đang mặc áo quần, ngay cả khi quần jeans của anh ta mới chỉ cởi ra đến đùi. Anh có lẽ nên nhẹ nhàng hơn, nhưng cái vật căng cứng phồng to của anh đang nhô ra khỏi áo, giần giật khuấy động.
Tay cô di chuyển, có lẽ anh cảm thấy sự căng thẳng đang bao phủ lấy cô, khi anh cầm lấy cổ tay cô và đặt nó lên trên đầu chiếc gối và nhìn ngắm cô. Anh mỉm cười, núm vú cô đang săn lại trước cái nhìn của anh.Anh cúi xuống liếm láp núm vú bên trái, xoay tròn nó bằng lưỡi anh trước khi mút nó trong miệng và dìm nó trong niềm khoái lạc tinh tế
Luồng hơi nóng xuất hiện lan khắp người cô. Hổn hển, cô giật mạnh tay cô ra khỏi anh trong cố gắng vô vọng, nhưng nó chỉ kéo anh lại gần cô hơn. Anh cúi xuống cô, lưỡi anh lướt qua nụ nhỏ đang căng cứng và cô quằn quại vô vọng. Cô đã không biết ngực mình lại nhạy cảm đến thế, nhưng cái cách anh đang khuấy động cô sâu sắc đến mức cô thấy mình lại đang lên đến đỉnh.
Anh cúi xuống, vật căng cứng của anh luồn giữa nếp gấp mềm mại của cô, thúc nó mở rộng. Cô hổn hển, bắt nhịp ngay lấy nó. Hông cô uốn con để đón nhận anh.
Anh khẽ chửi thề, hơi thở rời rạc và luồn xuống nằm cạnh cô. Anh đã cởi xong chiếc áo, ném nó sang bên cạnh và nhanh chóng mặc vào chiếc bao cao su khác. Anh nhanh chóng nằm lại nên cô, giữ hai cổ tay cô để trên đầu chỉ bằng một tay anh, ngực cô vặn vẹo uốn cong để đón nhận những gì anh trao. Anh hoàn toàn chiếm lợi thế ở vị trí của mình, nhấm nháp hai núm vú một cách thoải mái và liên tục
Bàn tay kia của anh vẫn đang vuốt bụng cô, trượt dần xuống hai đùi. Nụ nhỏ của cô sưng phồng và nhạy cảm từ cuộc làm tình của họ, đến mức anh dễ dàng cho hai ngón tay vào đó. Cô gần như dựng lên, hổn hển và đầu cô vặn vẹo trên gối.
Một tiếng trầm khàn khẽ thốt từ miệng anh “em chật quá” anh thì thầm, hôn cổ họng cô “Anh có làm đau em không?”
“Kh…không” cô hầu như không thể thốt lên lời. Các ngón tay anh đang ở sâu trong cô, tiếp tục đi tới. Ngón tay cái của anh vẫn mâm mê trên nụ nhỏ của cô, xoay tròn nó ‘Ôi chúa ơi”, cô thút thít, háng căng cứng. Sức nóng xuyên khắp người cô, thân người cô cuốn lên như cầu vồng. Cô có thể cảm thấy cơn khoái cảm lại đang trào tới, mạnh hơn cả lần trước. Đùi cô mở rộng đến ngạc nhiên khi anh đưa vật căng cứng của anh tiến gần tới cô, anh rút tay mình ra và thay thế nó bằng cái chiều dài của anh, thúc những cú đâm sâu.
Marc cảm thấy cơn co thắt bắt đầu xảy đến và vùi sâu mình vào cô. Rút ra và lại tiến vào nhịp nhàng, cơ thể cô uốn cong lên. Anh cố kiểm soát các cú thúc của mình thật chậm rãi, thận trọng, tạo cho cô khoái lạc cho đến khi cô lên đỉnh lần nữa và chỉ khi đó anh mới thả lỏng mình.
Cô ngủ vùi trong tay anh và thức dậy để anh có cô lần nữa.
Màn đêm hoàn toàn buông xuống, anh đã cởi hoàn toàn chiếc quần Jeans. Mưa vẫn rơi tầm tã ngoài chiếc cửa kiểu Pháp đang mở, không khí trong lành tràn vào. Không gì trên vũ trụ tồn tại ngoài chiếc giường và người đàn ông đang ôm chặt để sưởi ấm cho cô. Cô để đầu óc mình trống rỗng, đơn giản là đây là lần đầu tiên trong đời, cô để mình biến mất trong niềm vui sinh lý tinh khiết. Anh có thể làm mọi thứ với cô và cô không hề có chút phản đối nào.
Anh trượt xuống người cô và ấn môi anh vào môi cô. Cái vuốt ve của anh thật nhẹ nhàng và nhạy cảm khiến cô phát khóc, tưởng như ham muốn không thể dâng lên được nữa nhưng thắt lưng cô vẫn quặn thắt lại. anh bao phủ lấy cô “anh sẽ khiến em thức suốt đấy” và anh làm vậy thật, kiên quyết thực hiện những điều khiến anh khoái cảm và đưa cô lên cùng. Cô nghĩ cô đã mệt lả rồi, nhưng niềm sung sướng lại bùng ra, tràn đến và cô vồ lấy thân hình ướt đẫm của anh và hoàn toàn chôn vùi mình vào đó. Cuộc làm tình hoang dại trong đêm mưa tối tăm ở New Orleans sung sướng hơn bất cứ thứ thì cô từng nghĩ, và cô không muốn nó chấm dứt.
Lần này thì anh cũng ngủ, giữ cô thật gần đến mức mồ hôi trên người họ quện vào nhau, gắn chặt họ với nhau
Đêm dài như vô vận. cô thức giấc thì trời vẫn còn tối đen và mưa, không khí nóng ẩm và sự mát mẻ do cơn mưa mang lại trộn lẫn. Cô không thể thấy đồng hồ ở đâu, cũng không buồn chú ý đến nó. Cô chuyển dần xuống phía dưới, hôn anh. Lúc này đây cô đã ở phía dưới, anh thức dậy, căng cứng và rên rỉ. Cô hôn cái vật dài căng cứng, cảm thấy nó lớn hơn, rồi cô đưa đầu nhọn của nó vào miệng. Cô cũng muốn anh cảm nhận được ham muốn như cô.
Cô không biết họ đã làm tình bao nhiêu lần trong đêm đó. Trí óc cô bị bao bọc bởi màn sương và thân thể cô hoàn toàn bị thân thể anh lấp đầy. Khi cô kiệt sức đến mức tưởng như không thể phản ứng với bất kỳ thứ gì từ anh, anh lại ôm lấy cô trong vòng tay và hôn mắt cô “Ngủ đi em yêu”, anh thì thầm bằng giọng trầm ma thuật của mình, cứ như thể cô phải cần nghe những từ đó trước khi chìm vào giấc ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
35 chương
74 chương
565 chương
32 chương
37 chương
12 chương
47 chương