Kill And Tell

Chương 6

“Karen Whitlaw, Karen Whitlaw” một người đàn ông tên là Carl Clancy đang đứng trong buồng điện thoại- có khi phải mất đến khoảng thời gian dài đến vô tận để tìm ra tên người trong cuốn danh bạ điện thoại- và ngón tay hắn liên tục miết trên trang giấy mỏng tang. Giờ mới là đầu giờ chiều và trời nóng như lò nung. Không có Karen Whitlaw trong danh bạ, nhưng bắn tìm thấy một người tên K.S.Whitlaw. Hắn đánh cuộc rằng đó chính là cô ta. Phụ nữ đơn thân luôn sử dụng họ. Đây là hành động phổ biến để tên của họ luôn được đặt trong phần đầu của danh sach alphabe và họ luôn được in đầy đủ, ngoại trừ vài trường hợp cố ý bảo vệ tên đầy đủ của mình. Bỏ vài đồng xu vào rãnh, hắn quay số điện thoại. Sau 4 tiếng chuông, anh nghe thấy giọng trả lời được ghi âm và thật vui vì đó là giọng nữ “Bạn đang gọi đến số 555-0677. Xin hãy để lại lời nhắn” Cô gái thông minh, hắn gật gù nghĩ. Cô không để lại tên cho bất kỳ con lừa nào có ý định khi quay số. thời nay người ta thường làm thế, để lại tên họ đầy đủ trên hộp thư thoại, thậm chí còn ký tên trên hộp thư hoặc làm cái biển to tướng trước cửa nhà hay đại loại thế. Thật ngu ngốc. Tất cả những gì một tên trộn phải làm là tìm tên gia chủ trên danh bạ điện thoại rồi đến đúng địa chỉ đó, rồi gọi xem ai có nhà không. Nếu không ai trả lời, hắn chỉ việc phá cửa vào trong, yên chí lớn rằng hắn chỉ có một mình, thích làm gì thì làm Tuy nhiên trong trường hợp này, Carl đã biết tên cô ta. Cuộc gọi đã xác định được địa chỉ. Cô ta có lẽ đang đi làm; thông tin hắn biết cho thấy cô ta là một y tá. Hắn có thể sắp xếp thời gian, lật tung ngôi nhà, tìm quyển sách Hayes muốn. Hayes nói, nếu hắn không thể tìm thấy nó, thì hãy đốt ngôi nhà đó đi, chỉ để bảo đảm an toàn. Có lẽ cuốn sách đã được gửi trong két an toàn, nhưng người ta hiếm khi sử dụng đến nó, họ thường nghĩ nơi cất giữ thông minh nhất chính là ở đâu đó trong ngôi nhà mình. Quay lại xe, hắn cầm lấy tờ bản đồ thành phố và tìm phố Karen Whitlaw sinh sống. hắn có thể đến đó tối đa trong 15 phút nữa, còn rất nhiều thời gian và hắn có thể bắt chuyến bay lúc chiều muộn Hắn lái xe xuyên qua dãy nhà, tìm kiếm những dấu hiệu những người hàng xóm đang ở ngoài vườn hoặc cắt cỏ. Những ngôi nhà ở đây rất nhỏ và hết thời. Hắn chỉ nhìn thấy vài đứa trẻ đang chơi, hầu hết xe ô tô bên đường đều là xe sedan cũ, bằng chứng rõ nét rằng chủ nhân những ngôi nhà kia là dân nghèo, những người mà con cái đã lớn và đi làm xa hoặc những những người trẻ mới lần đầu tiên tậu được ngôi nhà và vẫn chưa lập gia đình. ngôi nhà không có ô tô đậu trước cửa thuộc về một cặp đang đi làm Điều này vừa tốt lại vừa xấu. Không có quá nhiều người ở nhà hàng xóm, nhưng họ có vẻ toàn người già cả. Những người già thường cảnh giác. Họ biết chiếc xe nào thuộc về hàng xóm và xe nào của người lạ và hầu hết thời gian họ chẳng có việc gì làm ngoài việc nhìn ra cửa sổ. Dù sao thì việc xung quanh có nhiều người già cũng không thể buộc hắn phải tránh xa ngôi nhà định đột nhập. Mánh ở đây là cứ làm mọi thứ bình thường và hành động như thể hắn có quyền vào ngôi nhà đó. Tôt hơn cả là đừng để ai nhìn thấy hắn và hắn đủ giỏi để không bị bắt gặp, đó là lý do vì sao Hayes đã chọn hắn cho nhiệm vụ này Hắn lái xe vòng quanh cho đến khi tìm thấy một cửa hàng tiện lợi và đỗ chiếc xe xa nhất có thể. Trong trường hợp có ai đó nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn sẽ vào trong và mua một lon nước ngọt, chú ý không để gây tò mò hoặc làm bất kỳ điều gì khiến hắn được nhớ đến. Để xe tại bãi đỗ, hắn đi bộ tà tà qua 3 tòa nhà đến ngôi nhà của Karen Whitlaw Khi đến phố gần nhà cô, hắn bắt đầu đi tắt xuyên qua sân sau, sử dụng những bụi cây và hàng rào để dấu mình. Tất cả mọi người ở đây đều treo mành ở sân sau, và chúng là “tấm khiên che” thật tuyệt vời. Nhìn chung vấn đề lớn nhất của hắn là những con chó. Chó là chúa rắc rối. Và hắn có thể nghe thấy một con chó quanh đây đang sủa ăng ẳng từ phía sau một ngôi nhà. Carl phải đứng sau một bụi cây một lúc, bất động cho đến khi con chó thôi sủa. Cuối cùng hắn cũng đến được ngôi nhà của Whitlaw. Đột nhập nó dễ ợt. Chiếc khóa cửa sau đã bị bỏ đó cả chục năm rồi và hắn chỉ mất có vài giây để mở. Đầu tiên cần phải kiểm tra sơ bộ ngôi nhà đã, kiểm tra những nơi có thể cất giấu đồ giá trị. Ngăn đá tủ lạnh, nóc tủ chén bát, dưới gầm ghế. Hắn không biết chính xác quyển sách trông như thế nào, không ai biết cả. Hayes chỉ nói đó là một quyển sổ tay, nó đã bẩn và cũ kỹ Không có quyển sổ tay cũ bẩn ở bất kỳ nơi được ưu tiên giấu đồ nào. Cẩn thận Carl bắt đầu lục lọi ngôi nhà. Hắn kiểm tra mọi bức tranh xem có gì dấu ở sau hoặc kẹp trong đó. Hắn giật những chiếc rèm cửa để xem có gì đó được bọc trong viền, kiểm tra mọi tấm đệm và gối để xem có gì được để ở trong. Hắn không lục tung ngôi nhà, vì đó là cách những thằng nghiệp dư. Nghệ thuật thực sự phải là vào và ra một ngôi nhà mà không để lại bất kỳ dấu vết gì nói lên sự hiện diện của kẻ đột nhập. Hắn không xê dịch đồ gỗ và đặt mọi thứ vào đúng nơi sau khi đã kiểm tra chúng. Xung quanh nhà treo những bức ảnh được đóng khung, vài bức ảnh đó chịu một cặp trẻ tuổi đang tươi cười. Carl cho rằng cô gái tóc vàng xinh đẹp trong bức ảnh chính là Cô Whitlaw. Hắn không hề ngạc nhiên khi thấy cô làm y tá, đặc biệt khi cô ngồi trong lòng hắn theo đúng cái cách cô đang làm với một gã đang cười toét miệng. Cái tên ngố đó cũng xuất hiện trong những bức ảnh khác. Rõ ràng hắn đang là người đàn ông cô yêu lúc này Trong phòng ngủ hắn tìm thấy quần áo đàn ông trong tủ và vứt bừa trên cả phòng tắm. Hắn tặc lưỡi, quý cô Karen đang sống cùng bạn trai hoặc ít nhất gã đó thường xuyên qua đêm ở đây nên hắn để luôn vài bộ đồ để thay. Có lẽ cô thậm chí còn đã lập gia đình với hắn, có khả năng cô sẽ có họ khác trong quyển danh bạ sắp tới. Ngôi nhà rất nhỏ và hắn nhanh chóng lục xong toàn bộ chỉ trong vòng 2 giờ, và vẫn chưa tìm ra quyển sách, trừ khi cô ta thực sự thông minh và đã dấu nó dưới móng nhà hoặc bằng cách nào đó, dấu trên mái. Hắn tìm ra một cánh cửa nhỏ dẫn lên tầng thượng che mái nhà và mò quanh, nhưng mọi thứ bụi và bẩn, và nóng đến hơn 100°, Hắn cũng không định trườn xuống dưới hầm, vì đó không phải là nơi cất giấu tốt, chỗ đó quá ẩm ướt. Hơi ẩm sẽ phá hủy mọi thứ. Hắn chắc chắn quyển sách không có trong ngôi nhà này, nhưng Hayes đã ra lệnh đốt ngôi nhà nếu không tìm thấy sách. Hắn lắc đầu. Lệnh là lệnh và Hayes là một người cẩn trọng. Carl buộc phải theo lệnh thôi Theo ý hắn, cách tốt nhất để đốt trụi một ngôi nhà là nhóm một ngọn lửa từ bếp. Không cần những chất hóa học gây cháy dễ làm nảy sinh nghi ngờ và nó luôn có vẻ giống như một vụ tai nạn. Chả phải lửa luôn bắt đầu từ bếp sao. Hắn huýt sáo nho nhỏ khi bắt tay làm việc. Chúa phù hộ, quý cô Karen đã rán thịt xông muối vào buổi sáng và để lại cái chảo dính đầy dầu mỡ. Sử dụng một cái khăn tay lấy từ nhà tắm, hắn mở to bếp gas và đặt cái chảo lên đó, sau đó hắn để cái khăn thật gần bếp sao cho đủ chạm vào ngọn lửa khi cháy xém và nối nó với chảo mỡ. Khẽ thầm tự cá độ, hắn mở chiếc tủ chạn trên bếp, đúng phóc, đó là nơi cô để dầu ăn, cả 2 chai và cả can dự trữ, ngay bên phải nơi chúng gần bếp nhất và chắc chắn sẽ bắt lửa. Cô đã tạo mọi việc thật dễ dàng cho hắn. Hắn là một người chuyên nghiệp, vì vậy sẽ không rời đi cho đến khi biết đã hoàn thành xong việc. Trong khi đợi ngọn lửa bắt đầu bùng lên, hắn tháo pin khỏi bộ báo động cháy và lắp ngược lại, rồi đặt máy báo động vào chỗ cũ. Hắn ghét phải nghe thấy tiếng ồn của chuông báo động. Khói giờ đã mịt mù đầy bếp. Hắn mở mọi cửa sổ trong ngôi nhà để lửa có thể dễ dàng bắt ô-xy và lan nhanh. Hắn ghét phải đốt nhà, thậm chí còn thấy tiếc khi khiến cô gái tóc vàng bé nhỏ phải buồn. Nó sẽ khiến cô bị tổn thương khi mất tất cả ảnh và đồ đạc, nhưng công việc là công việc và đây không phải chuyện cá nhân. Cúi mình xuống sàn để tránh hít phải khói, hắn đợi cho đến khi chiếc chảo trên bếp bắt lửa bùng lên. Chiếc khăn mặt cháy tức thì và ngọn lửa nhanh chóng liếm lên tủ bát. Carl nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà sau đó và bắt đầu các biện pháp đề phòng theo dõi khi quay trở lại xe. Hắn quay lại nhìn ngôi nhà, thưởng thức thành quả khi khói đen bốc nghi ngút lên tận nóc và các bức tường bắt đầu gãy đổ trước sức nóng của lửa. Hắn bị hấp dẫn bởi ý tưởng lái xe đến gần ngôi nhà đó để chắc chắn nó đã sụp đổ, nhưng đó là một ý tưởng tồi và hắn biết điều đó. Đừng bao giờ quay lại. Đó là ngôi nhà cũ và với việc hắn đã mở thông các phòng, ngọn lửa sẽ nhanh chóng lan ra đốt cháy mọi thứ. Hắn nhìn lại đồng hồ khi nghe tiếng cứu hỏa ở xa: 10 phút. Quá lâu. Ngôi nhà đã cháy nhanh hơn mọi người nhận ra. Mọi người thường nghĩ họ có vài phút để cứu những đồ đạc quan trọng ra khỏi ngôi nhà. Sai. Ngay khi nhận ra cháy nhà, mọi người trong nhà thường chỉ có 30 giây để chạy thoát thân. Chỉ có cách cứu được đồ đạc khi người ta biết nó bị cháy ngay từ đầu. Ngay khi ngọn lửa bén vào ngôi nhà thì mọi phòng đều bị cháy cùng lúc. Cứu hỏa sẽ chỉ tập trung kìm ngọn lửa không cho liếm vào cây cối và lan sang các nhà khác. Nhún vai, hắn lái xe đi. Hắn vừa thất bại lại vừa thành công trong nhiệm vụ này. Hắn không tìm ra quyển sách, nhưng nếu nó có ở bất kỳ đâu trong ngôi nhà thì nó cũng sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Hắn đã làm theo lệnh của Hayes, dù so với hắn lệnh đó có vẻ quá đáng. Hắn sẽ nói với Hayes rằng hắn không nghĩ quyển sách có ở trong nhà và những gì Hayes cần làm không liên quan gì đến hắn. Carl đã hoàn thành nhiệm vụ. ********** Một chiếc xe tải nhẹ cũ kỹ rỉ sét dừng lại cuối con đường đất chật hẹp và 2 cậu bé gày gò bước ra. Bên phải con đường là bãi đỗ xe rộng, bên trái đường có một hố đá rất to. Đối diện với cái hố người ta đặt một cái bảng gỗ lên 2 chân chống, trên đó chất đầy đồ hộp Phía sau ghế ngồi, hai cậu bé đang giơ khẩu .22 “Trời ơi, Shavon sẽ qua nhà với Justin tối nay cho mà xem” một cậu nói lắc đầu “cô ta có cái mặt thật khốn kiếp và tớ ước cô ta sẽ không bao giờ tỉnh dậy” “Và nếu cô ta có thể vậy, tớ cá cô ta mong mình đừng dậy thì hơn” một cậu khác trả lời và cả 2 đứa cười phá lên, vung vẩy khẩu.22 “bố cô ta có biết cô ta uống rượu không?’ Tao không thấy cách nào mà dấu được ông ta, cô ta lúc nào chả về nhà sau khi đã say khướt” giọng thằng vừa nói đầy chê trách “tao không có ý phản đối việc uống rượu, nhưng Shavon uống như hũ chìm. Sẽ có ngày nó phá tan chiếc ô tô và khiến vài người ngủ và rồi sẽ nảy sinh nhiều rắc rối mới cho mà xem” “Trông như một chiếc ô tô” thằng kia trả lời, hất cằm. Hắn là đứa cao hơn trong bọn “đi xem nào” “Cẩn thận xem có ai đang ở đó không?” “Nếu có ai thì sự vui vẻ của hắn cũng phải lụi tàn khi chúng ta bắt đầu bắn” chúng khúc khích cười với ý tưởng đó. Chia nhau cái nhìn gian xảo, và đứa cao hơn để tay trên cò súng. Chúng nhón chân tiến đến bụi cây, chắc mẩm trong tiếng cười là sẽ bắt gặp một vài đứa bạn đang làm điều không nên. Hoặc có lẽ là vài vị phụ huynh, trong trường hợp đó thì còn hay hơn nữa Cả 2 thằng di chuyển nhẹ nhàng như những thợ săn lâu năm. Khi chúng tiến gần hơn đến bụi cây, chúng có thể nhìn thấy nóc xe và thằng cao lớn ra hiệu rằng chúng nên đi vòng phía sau. Thằng kia thực hiện theo và khi chúng có thể nhìn rõ chiếc se, chúng thất vọng nhìn chăm chăm vào biển số xe của Louisina. Chán hơn cả, chẳng có ai ở trong xe cả “Cứt thật, chẳng có chó gì” “Suỵt, có lẽ họ đang nằm dưới ghế” “Không thể nào. Nhìn xem, cửa xe đóng kín. Không ai trong xe có thể chịu được cái nóng khi cửa xe đóng hết thế cả” “Có lẽ đây là xe ăn cắp, và ai đó đang dấu nó ở đây” Chúng nhìn quanh, tay nắm chặt súng. Cố gắng không gây ra tiếng động, chúng tiến dần về phía chiếc xe. Nó là chiếcPontiac 4 chỗ, màu đỏ sậm. Thằng cao cúi xuống và lần tới cánh cửa xe của ghế lái, sau đó bất thình lình giật mạnh cánh cửa và hầu như ngã nhào “Cứt thật. có một người chết ở đây” Karen cảm nhận ngay sức nóng khi bước xuống máy bay. Không khí ẩm ướt và mồ hôi lấm tấm trên trán khi cô xách túi. Cô đã mặc một chiếc áo ngắn mùa hè và cảm thấy quá mát khi ở phi trường, nhưng giờ thì cô đang nóng chảy mỡ. Chân cô như bị nung trong ống quần bó, và mồ hôi ướt đẫm lưng. Thám tử Chastain đã đúng về các chuyến bay. Cô đã gọi điện, được tiếp chuyện bởi một nhân viên phụ trách đặt vé trước bình tĩnh và đầy thông cảm và tìm cách giúp cô để đặt được chỗ và đến sân bay vừa kịp giờ. Cô không có cả thời gian ăn trước khi lên máy bay và dạ dày cô nổi loạn chống lại ý nghĩ ăn chiếc bánh sandwich Thổ Nhĩ Kỳ được phục vụ trên máy bay. Bất kể thế nào cô cũng không thích đồ ăn Thổ Nhĩ Kỳ; cô không làm sao ăn được trong tình trạng dạ dày cuộn xuống và đầu đau như búa bổ. Giờ cô vẫn đau đầu. Mỗi bước chân cô đi là thái dương lại giần dật. Cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây, ngay cả khi mẹ cô qua đời. Vết thương lòng của cô đã rất sâu và không có cách gì chống lại được nỗi đau. Cô không biết mình cảm thấy thế nào bây giờ. Nếu nó cũng là nỗi đau thì đây là nỗi đau khác hẳn. Cô cảm thấy lạnh buốt, xa cách, mỏng manh đến lạ lùng như thể trong cô có gì đó vỡ vụn Sức nặng của chiếc túi ghì chặt vai cô, khiến vai cô nghiêng nghiêng. Không khí sền sệt ngay cả trong phi trường, như thể cái ẩm ướt đã thẩm thấu qua những bức tường nơi đây. Cô nhận ra cô đã không gọi đặt phòng. Cô đứng trước băng chuyền hành lý, xem mọi người xách hành lý ngoại trừ mình và tự hỏi liệu cô có còn sức đi tiếp. Cuối cùng chiếc túi của cô cũng hiện ra. Cố gắng tách mình khỏi đám đông ồn ào, nhưng chiếc túi của cô đã chạy qua. Một người đàn ông đầu hói béo tốt đứng cạnh cô nói “Tôi sẽ lấy nó cho cô” và với tay lấy chiếc túi “Cảm ơn” Karen nói, thái độ biết ơn của cô thể hiện ra ngoài giọng nói khi anh đặt chiếc túi xuống chân cô “Rất vui lòng, thưa cô” gật đầu, anh quay lại tìm chiếc túi của mình Cô cố nhớ lại lần cuối cùng một người lạ lịch sự nhã nhặn giúp mình, nhưng chẳng có gì hiện lên cả. Một hành động dễ thương nhỏ nhoi hầu như đã phá tan được tình trạng đông cứng đang bao trùm lấy cô Lái xe taxi là một người da đen trẻ tuổi có mái tóc dài cuốn lọn và nụ cười dễ lây “Cô định đi đâu trong một ngày đẹp trời thế này ạ?” Anh hỏi với âm điệu du dương khi để túi xách phía sau thùng hành lý Một ngày đẹp trời ư? 98°F cùng với độ ẩm cao mà là ngày đẹp trời ư? Dù sao bầu trời vẫn xanh trong, không một gợn mây và ngay cả trong không khí dày đặc mùi khói xe trên đường bê-tông thì cô vẫn ngửi được mùi cây xanh, không khí trong lành và thơm ngát. “Tôi vẫn chưa đặt phòng” cô giải thích “tôi cần phải đến Quận 8, Sở cảnh sát trên đường Royal” “Cô sẽ không muốn mang hành lý chạy vòng quanh Sở cảnh sát đâu” anh taxi nói, lắc đầu “có một loạt khách sạn trên đường đê, chỉ cách điểm đến của cô vài tòa nhà. Tại sao cô không đăng ký vào đó trước, sau đó đi bộ xuống đường Royal? Hoặc tôi có thể chở cô đến một khách sạn ngay Quảng trường, nhưng khó có thể có phòng ở đó nếu cô không đặt trước. “Tôi không có đặt trước” cô nói. Có lẽ mọi lái xe taxi đều đưa lời khuyên cho những khách du lịch lạ nước lạ cái. Cô không biết, cô không đi du lịch nhiều, nhưng anh ta nói đúng, cô không muốn vác hành lý chạy loanh quanh. “Những khách sạn lớn hơn như Sheraton hay Marriott hầu như lúc nào cũng có phòng trống, nhưng chúng sẽ đắt hơn” Karen quá kiệt sức đến mức chỉ cần quan tâm đến tiện nghi thay vì giá cả. “Đến Marriott” cô nói. Cô có thể nghỉ ngơi thư giãn vài ngày trong một khách sạn tiện nghi. Cô ngồi vào xe và nhắm mắt lại, để cho dòng suy nghĩ tràn vào. Nếu cô có thể giải quyết công việc trong vài giờ, thì cô sẽ đi ngủ sớm và có một đêm ngủ ngon và ngày mai cô sẽ lại cảm thấy bình thường thay vì cảm xúc bấp bênh lo lắng. Cô không thích cảm giác này. Cô là một phụ nữ trẻ khỏe mạnh, độc lập, bình lặng, được coi là làm việc hiệu quả trên tầng phẫu thuật. Cô sẽ không là một người hoàn toàn tê liệt vì căng thẳng quá độ. Trong vòng 1 giờ, cô đã đặt xong phòng có giường đại (huge king-size) nhìn ra sông Mississippi và khu French Quarter, cái khu thật cũ nát khiến cô thất vọng, ít nhất là từ quan điểm của cô nhìn từ tầng 15. Cô không có thời gian dỡ hành lý nhưng cũng kịp vả ít nước vào mặt và chải lại tóc. Cô nghĩ khi nhìn vào gương, mệt mỏi khiến cô trông thật phờ phạc. Đôi mắt nâu sậm của cô trông như màu đen, đối lập hẳn với gò má nhợt nhạt. Theo chỉ dẫn của người lái xe taxi, cô dễ dàng tìm ra Sở cảnh sát, nó cách đó khoảng 5 hoặc 6 tòa nhà, quá gần và không cần phải gọi taxi. Việc đi bộ sẽ giúp cô thoải mái đầu óc Cô hầu như đã đổi ý nghĩ đi bộ sang gọi xe khi bước ra đường. Trời nóng hầm hập, và vào buổi chiều ánh mặt trời chiếu rát da. Không khí đặc quánh đến mức hầu như không thở nổi. Cô có lẽ sẽ gọi taxi nếu trên đường không có nhiều người đi bộ. Thông thường cái nóng không khiến cô bận tâm quá nhiều và nhiệt độ 90°F không phải là hiếm hoi trong những buổi chiều hè muộn ở Ohio. Dạ dày cô cuộn lên và cô gập người xuống vì buồn nôn. Có lẽ cô đã ăn gì đó, điều này giải thích tại sao cô lại cảm thấy tồi tệ như vậy Nhưng ngay cả do tất cả căng thẳng hiện tại dồn lại, cô vẫn cảm nhận được vẻ dễ thương của khu French Quarter, thứ khiến nơi đây trở nên nổi tiếng khi cô rẽ phải từ đường Canal xuống Royal Street. Những con phố nhỏ hẹp và hai bên đường Royal đặc kín xe đỗ. Vỉa hè gồ gề và không liền mạch, những tòa nhà cũ và hầu hết xiêu vẹo. Nhưng những cánh cửa của chúng đều được sơn màu sáng và vui nhộn. Những cây hoa được trồng trong hộp, trên các cửa sổ và những cây họ cọ um tùm trên những ban công tầng 2 và 3 trông như một khu vườn. Những khung cửa được làm bằng sắt theo những hình thù khó hiểu và những cánh cửa vẽ đôi mắt, những ngõ nhỏ được trồng rau, trông như vườn ngoài. Cô nhận ra rất nhiều ngôn ngữ và thổ ngữ địa phương được dùng ở đây. Và nếu đến đây trong hoàn cảnh khác, cô chắc chắn rất thích được ghé vào những cửa hàng trông thật hấp dẫn. Nhưng hôm nay cô không còn sức để làm gì ngoài việc lê bước đến điểm định sẵn và hy vọng Sở cảnh sát không quá xa. Ngay cả đi trong bóng râm thì cô vẫn cảm nhận được cái nóng thiêu đốt. Đường hấp hơi xuyên qua cả đế giày cô. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy vài xe cảnh sát đậu trước cửa một khu nhà lớn. Khi đến gần, cô nhìn thấy dòng chữ màu trắng “Sở cảnh sát New Orleans, Quận 8”. Tòa nhà chìm trong bóng râm mát này được sơn màu vàng đậm, được bao quanh bởi hàng rào sắt chạm trổ sơn đen. Nó giống như một nơi chuyên tổ chức các bữa tiệc trong vườn của giới thượng lưu. Một nữ cảnh sát đang ngồi sau bàn trực. Cô trông có vẻ tách bạch khỏi những cảnh sát nơi đây. Karen tiến đến “Có phải ở đây có một thám tử tên là Chastain?” “Vâng thưa cô, đúng là anh ấy làm việc ở đây. Tôi sẽ gọi và xem anh ấy có đang trong văn phòng không. Tên cô là gì?” “Karen Whitlaw” Nữ cảnh sát nhẹ nhàng nói chuyện điện thoại rồi quay sang phía Karen “Anh ấy có mặt ở đây và nói rằng sẽ quay trở lại phòng mình ngay” rồi cô chỉ đường cho Karen “Rẽ phải và phòng anh ấy ở phòng thứ 3, bên trái” Chiếc quạt trần vẫn chầm chậm quay khi Karen đi theo hướng chỉ. Cô khẽ rùng mình trước cơn lạnh sau khi trải qua cái nóng bức chết người ngoài phhố. Cô chưa bao giờ đến đồn cảnh sát trước đó. Cô đã nghĩ đồn cảnh sát phải là nơi cực kỳ ồn ã và lộn xộn và những gì cô thấy sẽ là chuông điện thoại đổ chuông liên tục, mọi người ườn ra ghế, gian phòng đầy khói thuốc và đậm đặc mùi cà phê. Tóm lại nó là một văn phòng luôn luôn bận rộn, vô tổ chức, ngoại trừ sự thật là hầu hết mọi người ở đó đều được vũ trang Cô tìm ra được cánh cửa theo chỉ dẫn và gõ cửa. Một giọng nói mượt mà đúng như cô nhớ rõ cất lên “Mời vào” Cô mở cửa và ruột cô lại quặn lên, lần này là nỗ lo lắng khi cô đã nhìn thấy một người đàn ông khổng lồ. Thám tử Chastain không giống như cô hình dung. Anh không ở độ tuổi trung niên, hói đầu và béo phệ. Cô đoán anh khoảng 35 và trông giống như người đàn ông không bao giờ bị ngạc nhiên bởi bất kỳ điều gì. Mái tóc đen dày được chải ép sau và có một hàng lông mày dày trên một đôi mắt hẹp sắc sảo. Da anh màu ô liu và gương mặt lún phún râu. Anh cao khoảng 1m80, vai rộng và các múi cơ săn chắc. Trông anh có vẻ căng thẳng, thậm chí khắc nghiệt. Có gì đó ở anh khiến cô lo lắng và muốn chạy. Chỉ có tính kỷ luật được rèn luyện trong công việc nhiều năm mới giữ cô không làm điều đó Marc đứng dậy khi Karen Whitlaw bước vào phòng anh. Anh có tài năng đặc biệt được rèn giũa trong nghề khi đánh giá người, và giờ đây anh đang sử dụng nó, nghiên cứu cô với ánh mắt xa cách trong khi vẫn chú ý mọi thứ về cô. Nếu bằng cách nào đó cô có buồn khổ về cái chết của cha mình thì cô cũng không thể hiện nó ra. Thái độ của cô cho thấy cô nghĩ đây là một đống phân, nhưng cô sẽ vượt qua nó và sống tiếp cuộc đời. Thật đáng thương, anh nghĩ, và đánh giá cô lần nữa. Lần này là cái nhìn đánh giá của một người đàn ông thay vì là cảnh sát. Anh vốn không phải là người dễ tính trong việc đánh giá phụ nữ, nhưng cô là một người đẹp. từ 25 đến 29 tuổi, khuôn mặt cô xen lẫn những nét đặc trưng Mỹ và nét lai, sắc cạnh với gò má cao, đôi mắt tối, sâu thăm thẳm của cô hứa hẹn nhục cảm. Còn hơn là đẹp, anh tự sửa mình. Cô có vẻ rất tự chủ, vì vậy không hề giật mình khi nhìn thấy một người đàn ông, nhưng cô nhất định xứng đáng có được đánh giá lần hai. Thân hình cô cũng tuyệt vời nữa. Chiều cao trung bình, thon, ngực khẽ rung nhẹ khi cô bước đi. Điều đó có nghĩa là nó rắn chắn hoặc cô đang mặc nịt vú giết người. Cơ thể anh vang lên đòi hỏi phải tìm hiểu xem nó thế nào. Vật cứng đang dựng giữa háng anh nói với anh rằng anh cực kỳ thích điều đó. Anh nhún vai. Đôi khi chuyện này vẫn xảy ra; anh có ham muốn mạnh với một người phụ nữ mà anh không thích, có lẽ anh nên bỏ qua ham muốn này vì nó không đáng phải trả giá. Anh đưa tay ra cho cô “Tôi là thám tử Chastain” “Karen Whitlaw” giọng cô khan khàn nhưng mặt cô vẫn điềm tĩnh. Các ngón tay của cô lạnh và mảnh khảnh nằm trong tay anh. Cái bắt tay của cô chắc chắn và gọn gàng. Cô có những cánh tay khỏe, anh để ý, với những ngón tay dài và móng tay được cắt ngắn hình oval, không sơn sửa. Không có nhẫn. Không có bất kỳ trang sức gì trên người cô ngoại trừ chiếc đồng hồ đeo tay tiện dụng và đôi hoa tai vàng nhỏ. Nhưng quý cô Whitlaw là người vốn có lẽ không cần phải tô điểm thêm (nguyên văn:”Gilding the lily”- dựa trên một câu trong vở kịch của Shakespeare, ý muốn nói tìm cách làm đẹp thêm cho cái đã tốt đẹp rồi) Màu tóc cô cũng sẫm như màu mắt, buộc gọn đằng sau, đung đưa trên vai cô. Trông cô thật gọn gàng, giống như đang làm việc, thật hờ hững. Đó, chính là phần hờ hững khiến anh không thích. Anh không mong chờ cô sẽ khóc thổn thức, nhưng người ta chẳng phải sẽ thể hiện vài dấu hiệu đau buồn hay sốc, dù có cố kìm nén, về cái chết của người thân trong gia dình, bất kể trước đó họ có ghẻ lạnh với nhau hay không. Sự tiếc thương thường được thể hiện qua vài giọt nước mắt khi nỗi buồn đó không phải là giả. Anh không nhìn thấy bất cứ điều gì như thế ở người phụ nữ đang bước vào đây. Cô ngồi xuống, xếp gọn chiếc váy ngắn đến đầu gối chân, yên lặng, gợi cho anh nhớ đến búp bê bằng sứ “Anh đã nói qua điện thoại với tôi rằng bố tôi chết vì nguyên nhân tình cờ do bạo lực đường phố” “Không phải tình cờ” anh chỉnh lại, ngồi xuống và đóng tập hồ sơ đang mở trước mặt “Bất kỳ kẻ nào giết ông ấy đều là cố tình. Nhưng nguyên nhân thì….”anh nhún vai. Nguyên nhân có thể là bất kỳ cái gì, từ thuốc phiện cho đến cuộc tranh luận về mấy cái hộp giấy. Không nhân chứng, không vũ khí giết người, không dẫn đến bất kỳ điều gì, đương sự chết và không ai có ý định tìm hiểu gì thêm. Cô vẫn ngồi yên lặng, dù anh mong chờ có bất kỳ cảm xúc hay nỗi ăn năn nào hiện ra, ít nhất thì cô cũng không ngắt lời anh, yêu cầu anh tìm ra kẻ đã giết cha, như thể cô thực sự quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra cho ông ấy vậy. Trong Marc bỗng nảy ra ý tưởng tìm hiểu xem liệu có phải tình cờ mà cô được hưởng một số tiền bảo hiểm lớn từ cái chết của cha. Khả năng đó khó khả thi, tiền ít khi là động cơ của rất nhiều tên giết người, dù nó có thể dễ dàng hiểu được hơn vài động cơ trần tục khác. “Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng cô gặp hay nghe tin gì về ông?” “Nhiều năm rồi” cô nhìn như thể đang nói về chuyện gì đó khác, nhưng môi cô đang sít vào nhau và khó nhọc tuôn ra từng lời “Ông ta có bảo hiểm nhân thọ gì không?” “Theo những gì tôi biết thì không” Cô sốc khi nhận ra những gì anh đang nghĩ “Cô không biết ông ta sống ở đâu và như thế nào à?” Karen cảm nhận được thái độ thù địch của anh, dù khuôn mặt anh vẫn bình thản và mắt khép hờ. Thám tử Marc Chastain nhất định đang không hài lòng với cô vì vài nguyên nhân nào đó, nhưng nếu anh hướng đến khía cạnh bảo hiểm thì anh nhầm hoàn toàn. Có lẽ anh ta đã mong chờ cô bắt đầu nên gào thét trước mặt anh vì anh đã không làm việc chăm chỉ để tìm ra kẻ đã giết cha cô. Nhưng cô không định “nỗ lực” đến thế. Cô là một y tá, và cô nhìn thấy tất cả mọi chuyện thường xảy ra khi một người vô gia cư là nạn nhân của một hành động phạm tội. Cảnh sát cả nước này chỉ được làm việc với những nguồn lực hạn chế và họ không thể tốn thời gian và tiền bạc quý báu của mình vì những cái chết chẳng làm ai buồn. Bệnh viện thường phải làm công việc đó. Lựa chọn theo thứ tự ưu tiên là điều cần thiết, hoặc mọi người đều thiệt thòi. Cô có thể nói với anh suy nghĩ của mình, nhưng cô quá nóng, quá mệt và quá căng thẳng để quan tâm xem anh nghĩ gì. Đầu cô đau như búa bổ. Cô cảm thấy mình đang chênh vênh như đi trên mây và mọi cảm xúc trong cô lộn nhào và cô chỉ đứng vững được nếu không làm gì. Đó cũng cũng là cách cô xử sự khi làm việc, khi một bệnh nhân chết bất kể cô đã tận tâm như thế nào, bất kể bác sỹ giỏi cỡ nào, bất kể đó là đứa trẻ có khuôn mặt dễ thương như thế nào hay bất kể bà cụ với đôi mắt lấp lánh như thế nào. Mỗi giây phút đều có người chết và cô đã học được cách kiểm soát nó. “Ông ấy không liên lạc” cuối cùng cô trả lời “Ông ta đã từng ở Việt Nam”, đó là một tuyên bố, không phải câu hỏi “Phải” cô biết điều này dẫn đến đâu. Người cựu chiến binh luôn lo âu, cần được chăm sóc về tâm lý, đã bị vứt bỏ bởi chính gia đình mình vì ông ta mang đến quá nhiều rắc rối, khiến gia đình xấu hổ với những hành động không định trước và bất ổn của mình. Nhưng thám tử Chastian không nói gì, anh không phải nói. Karen thấy nó rành rành trong đôi mắt hẹp lạnh lùng của anh “Ông ấy ra khi tôi còn là đứa trẻ” cô nói sắc lạnh, sắc lạnh hơn cả mức cô định. Cô có thể cảm thấy sự mệt mỏi rã rời mà cô cố kiểm soát đang tàn phá trong cô, mọi cảm xúc đang ở mức đáy. Nhưng cô sẽ thể hiện nó sau, khi cô chỉ còn một mình và người đàn ông với ánh mắt xám và khuôn mặt khắc nghiệt này không nhìn cô đầy phán xét như thế. Cô sẽ không đưa cho anh bất kỳ lời giải thích nào. Cô sẽ không thể hiện nỗi đau, sự giận dữ và nỗi sợ hãi trong suốt thời thơ ấu của cô trước người đàn ông này, chỉ để anh ta nghĩ tốt hơn về cô. Tất cả những gì cô phải làm là sống sót qua 2 ngày tiếp theo ở đây, sau đó quay lại Ohio và trở lại làm việc, quay lại với căn hộ trống rỗng và tĩnh lặng của cô, nơi rõ ràng không thể gọi là “nhà” mặc dù cô đã sống ở đó được 4 tháng. “Những gì tôi phải làm là than phiền về người đó à?” Một lúc sau cô hỏi, giọng cô còn bình tĩnh và nhẹ nhàng hơn “Cô phải nhận diện ông ta, ký vài giấy tờ. Tôi sẽ giúp cô. Cô có chuẩn bị đưa ông ta về Ohio không?” Karen ngồi đó, choáng váng. Cô đã không nghĩ đến chuyện đó. Cô chỉ tập trung tổ chức đám tang, nhưng không nghĩ được đám tang sẽ diễn ra ở đâu. Cô đã không đặt mộ tại Ohio để mai táng Dexter. Hoàn toàn không có một ngăn dành cho ông ta bên cạnh mộ mẹ cô- dù sao thì đó không phải là điều cô muốn, mà là Jeanette muốn. Tay Karen vắn xoặn vào nhau khi cô cố gắng kiềm chế nỗi đau. Cô đã để mẹ cô ra đi. Jeanette đã rất ít hỏi cô giúp đỡ và tự làm mọi thứ, nhưng Karen đã để sự căm ghét của cô đối với cha ngăn cản việc thực hiện những gì mẹ cô mong muốn. “Tôi…tôi thậm chí đã không nghĩ….”cô nói, rồi ước gì mình đứng thốt ra. Anh ta trông giống như một tảng đá, nhưng một lần nữa cô lại cảm thấy cơn giận dữ đó. Hối tiếc bao trùm lên cô, nhưng không phải vì những gì Thám tử Chastain nghĩ về cô mà bởi vì cô đã mất quá nhiều thời gian để đau đớn, để cho nó che lấp những suy nghĩ sáng suốt. Giờ thì cô sẽ không thế. Chastain khẽ nhún vai và đôi vai rộng của anh khẽ nhô lên theo đúng kiểu quý ông người Pháp. Karen nghĩ có lẽ vì cô đã từng ở New Orleans, nên cô hy vọng mọi thứ đều có phong vị Pháp. Và cô sẽ căng thẳng hơn cô nghĩ, nếu cô để những điều vớ vẩn ảnh hưởng đến mình. Cô đã được học cách giữ ý kiến cho riêng mình trong công việc, không để ý đến những chuyện tầm phào như viên thám tử người New Orleans này nhún vai như thế nào. “Nếu cô không thể kham nổi chi phí đưa ông ấy về, tôi có thể giúp cô tìm một ngôi mộ mai táng ở đây” anh đưa ra đề nghị, hy vọng rằng cô từ chối “không phải trong thành phố, nó là không thể, nhưng có thể cách thành phố vài dặm. Hoặc cô có thể xem xét đến việc hỏa táng. Nó sẽ rẻ hơn”. Rẻ hơn. Anh ta đang nghĩ cô sẽ mai táng cha mình chỉ vì nó rẻ hơn. Cô không có bất kỳ suy nghĩ nào chống lại việc hỏa táng, nếu đó là những điều người ta muốn, nhưng cô không thể dừng nghĩ về Jeanette. Dexter cần phải được chôn cất cạnh bà. Cô phải làm việc này. Khi quay lại Ohio, cô phải bắt đầu sắp xếp sao cho họ được mai táng cạnh nhau. Cô sẽ phải đặt hai ngôi mộ liền kề, đàm phán với các nhà chức trách và coi sóc nghĩa trang để chuyển hai thi thể đi- Ôi chúa ơi, cô không thể coi mẹ cô chỉ như thi thể. Cô không thể nghĩ thêm gì nữa. Mọi ý nghĩ của cô cứ dồn dập và bất kể quan điểm cá nhân của thám tử Chastain về cô thế nào, thì ít nhất anh ta cũng đưa ra lời đề nghị giúpđỡ. Cô không thoải mái nhận sự giúp đỡ của anh ta, biết rõ rắng anh ta không thích cô, nhưng bây giờ cô đang cần nó “Cảm ơn” cô buộc mình phải nói, giọng cô khàn hơn thường lệ “tôi không phải là người không sắp xếp trước mọi việc, nhưng mẹ tôi vừa qua đời vài tháng trước và tôi vẫn không…” cô dừng lời, nhìn xa xa đồng thời cảm thấy tràn ngập sự hối tiếc Anh đứng dậy lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế “Tôi sẽ lái xe đến nhà xác bây giờ nếu cô cảm thấy có thể đi được” “Cô không thấy mình có thể, nhưng cô vẫn đứng dậy. Cô nhìn chăm chăm vào anh, từ hỏi làm cách nào anh có thể mặc chiếc áo khoác đó trong nhà xác. Cô thấy chóng mặt, cả vì quá nóng và quá lạnh cùng lúc, mồ hôi chảy xuống lưng khiến cô gai người. Chiếc quạt trần trên đầu họ vẫn quay lười biếng như trộn không khí nóng vào nhau. Cô không hiểu, cô đã mặc chiếc áo mát nhất của mình, nhưng cô vẫn cảm thấy như mình mặc đồ len chứ không phải đồ cotton. Rồi bàn tay của thám tử Chastain đặt lên vai cô, một bàn tay to khỏe và ấm áp. Cô thấy run rẩy xuống tận ngón tay, ngửi thấy mùi nước hoa có vị chanh và cảm nhận được thân thể to lớn của anh đang đứng rất gần, quá gần, như thể người cô đang cọ vào anh. Một cánh tay đặt qua vai và một cánh tay giữ cô lại, buộc cô phải ngồi lại ghế của mình. Cái đặt tay mạnh mẽ của anh có gì đó thật đáng tin cậy “Cứ ngồi đây” anh khẽ ra lệnh “Ngửa đầu ra, thở sâu vào. Tôi sẽ lấy gì đó lạnh cho cô uống” Cô lập tức thở sâu, nhưng cô nghĩ nếu cô ngửa đầu ra sau thì có lẽ cô sẽ ngã ngay xuống sàn. Vì vậy cô chỉ ngồi yên, đôi mắt nhắm lại khi anh rời phòng. Qua cánh cửa mở cô nghe thấy mọi người nói chuyện, điện thoại reo và tiếng giấy loạt xoạt. Có rất nhiều tiếng chửi rủa, một số sắc lạnh và tức giận, một số dứt khoát với tông giọng lười biếng và du dương khiến cô hầu như quên mất nội dung của nó. Cảnh sát. Những y tá làm việc tại phòng cấp cứu và khoa chấn thương thường được bao quanh bởi rất nhiều cảnh sát, nhưng ngoại trừ vài khóa đào tạo, cô luôn là y tá tầng phẫu thuật, vì vậy thế giới cảnh sát vẫn xa lạ với cô. Cô lan man nghĩ, lắng nghe họ nói chuyện: gắt gỏng, chửi rủa, nhẫn tâm và hiếu kỳ. Cảnh sát và y tá có rất nhiều điểm chung, cô nghĩ trong khi lơ mơ ngủ. Họ phải cố gắng hết sức chống lại những điều đau đớn nhưng vẫn phải lo lắng kiểm soát tình hình. “Của cô đây” Cô không nghe tiếng anh ta quay lại, nhưng bất chợt một lon nước ngọt mát lạnh được ấn vào tay cô. Cô mở mắt và nhìn chăm chăm vào nó. Thường thì cô uống soda dành cho người ăn kiêng không cà phê in, nhưng đây là một lon nước thật sự với đầy đủ đường và cafein “Uống đi” anh nói. Rất rõ ràng, đó là lệnh, không phải lời đề nghị, bởi vì anh đã mở nắp và đưa lon đến miệng cô. Cô bị buộc phải há miệng uống, như một đứa trẻ và nhìn anh oán giận. Anh đáp lại tia nhìn bằng thái độ nhẹ nhàng một lần nữa khiến cô nghĩ đến một tảng đá. Thám tử Chastain sẽ được cô miêu tả với từ “mềm dẻo”. Liếc nhìn anh, cô nghĩ anh sẽ là một người làm đến cùng để đạt được điều mình muốn. Nếu là tội phạm, cô sẽ rất ghét phải chống lại Chastain. Những ngụm soda mát lạnh trong cổ họng cô, cay và ngọt cùng lúc và cô cảm nhận được tia mát lạnh tràn xuống thực quản. Anh giúp cô uống ngụm khác trước khi đưa nó cho cô tự uống, ngay cả khi làm thế ,anh cũng chỉ di chuyển ra sau chưa đến 1bước chân, dựa người vào bàn.Anh có cặp đùi săn chắc, cao lớn, mặc chiếc quần âu màu ô liu. Chân anh lười nhác để cách cô vài xăng-ti, cạnh ngay đôi giầy của cô trông nhỏ hơn rất nhiều. Cô khẽ rụt chân lại, bối rối, dạ dầy cô lại cuộn lên một nỗi sợ hãi mơ hồ. Thật lạ lùng, cô không hề cảm thấy sợ Chastain, thậm chí cô còn cảm thấy hàm ơn anh vì những gì anh đang đối xử. “Uống hết đi. Độ ẩm cũng giống như độ cao so với mặt nước biển” anh nhẹ nhàng “chúng có thể lặng lẽ tiến đến và đo ván cô bất kỳ lúc nào. Từ lúc cô ở đây, đôi mắt cô không thể tập trung được. Giờ thì cô đỡ hơn chưa?” Cô đã cảm thấy đỡ hơn. Karen nhận ra cô hầu như đang nhìn chăm chăm vào chân anh. Cô là một y tá, cô đáng lẽ nên nhận ra những dấu hiệu này mới phải. Nhưng cô đã không ăn cả ngày nay, cho rằng việc mệt mỏi xuất phát từ chính bản thân và độ ẩm, thời tiét nóng thì chắc chắn không giúp được gì. Mọi thứ đều khiến cô lạnh lẽo và ẩm ướt. Sao cô không thấy ngạc nhiên khi mồ hôi đổ trên mặt nhỉ Khẽ liếc nhìn khó chịu, cô tự hỏi sao thám tử Chastain không cứ để cô trong tình trạng đó. Anh là người vừa khó đoán và đáng đề phòng, và cô nhớ cái cảm giác chông chênh khi cô chạm vào anh. “Cảm ơn anh” cô ngước nhìn anh lần nữa. Ở khoảng cách gần, cô ngạc nhiên khi nhận ra đôi mắt anh có màu xám nhạt như pha lê với những đốm đen lấp lánh xung quanh tròng mắt. Cộng với mái tóc và lông mày đen, bộ comple màu oliu đã khiến cô nghĩ mắt anh cũng màu đen. Hoặc có lẽ cô đã sắp hoàn toàn kiệt sức trước khi bước vào phòng anh, nếu không vậy thì sao cô lại không để ý đến một màu lấp lánh đến thế này? Dạ dày cô lại quặn lên lần nữa, và cô phải thở sâu để bình tĩnh lại “Giờ thì tôi đã sẵn sàng đến nhà xác” Bất kể anh nghĩ gì thì cô cũng không thấy nó biểu hiện trên mặt “thực ra cô không phải đến xem cái xác đấy đâu” anh giải thích “bác sỹ pháp y đã quay xác nạn nhân để phục vụ cho công tác nhận diện. Và nó cũng tạo cảm giác dễ dàng hơn cho các gia đình nạn nhân” Thực ra anh đã đang nghĩ đến nhà xác, tưởng tượng ra thân thể của cha cô, và sự tác động của nó vào cô cũng sẽ nghiêm trọng như sức nóng và hơi ẩm “Tôi là một y tá” cố lẩm bẩm “nhìn thấy xác người sẽ không khiến tôi gục xuống đâu, tuy nhiên…” Tuy nhiên, cô sẽ rất vui mừng nếu được xem băng Anh lại đặt tay lên vai cô, nắm lấy khuỷu tay giúp cô đứng dậy theo đúng cách của một quý ông thời xưa “vậy thì chúng ta sẽ xem băng nhé?”