Kill And Tell

Chương 16

Anh vẫn đang giận, Karen nghĩ. Không, giận không phải là từ chính xác, anh đang điên tiết, mắt anh nheo lại, sắc lạnh, có những quầng thâm ,môi anh mím thành đường thằng. Cô quá vui mừng khi gặp anh đến mức mắt cô nhắm lại, thở dài khoan khoái “Hi”- cô nói, cũng là một từ không chính xác khi miêu tả độ hài lòng của cô. Rồi cô thấy mình đang trong vòng tay anh. Ngay sau đó anh thả lỏng như sợ làm đau cô. Cô cảm thấy trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực, hơi thở của anh phả trên mái tóc cô, chỗ phồng của bao súng cọ vào eo cô, và nỗi vui mừng khi đình chiến giữa họ gần như trở thành đau đớn. Cô chưa bao giò cảm thấy gắn bó với ai như vậy, niềm vui vỡ òa khi cơ thể họ chạm vào nhau, một cảm giác đơn sơ khiến cô cảm thấy như được về nhà “Em trông dở tệ” anh lỗ mãng nói, khác hẳn với thái độ nhã nhặn thường thấy của anh. Cô trông còn hơn cả dở tệ: bầm dập, hai tay băng bó, một vết bầm ở đầu gối, và khắp người xây sát, sắc mặt nhợt nhạt do ngủ ít và chịu đựng căng thẳng quá nhiều “Hôm qua quả là một ngày nhiều sự kiện” “Có vết thương nào anh không thể nhìn thấy không?” giọng anh khàn khàn “Xương sườn. Em cảm thấy đau nhức, nhưng không bị gãy” Anh thở dài “Ra khỏi đây nào. Em có túi xách không?’ “Một cái” “Có cần xe đẩy không?” Cô quay người ra phía sau và rồi quay lại nhìn anh “Không, chuyện này khiến em dễ bị chú ý hơn. Đầu gối em đau lắm, nhưng em có thể đi lại bình thường. Chỉ cần lấy túi xách và chúng ta sẽ ra khỏi đây” Đường kẻ trên miệng anh chẳng có vẻ gì thoải mái và ánh mắt sắc lạnh của mắt anh cũng không hề mềm đi, nhưng anh bước chậm hơn để cô có thể theo kịp, tay anh vòng qua eo cô như thể cô cần người dìu. Cô bước càng nhanh, đầu gối cô càng đau và nếu cô đi chậm lại, cô sẽ không có vẻ gì khập khiễng Cô nói “Nếu ai đó chuyên nghiệp, bao lâu thì hắn tìm ra chuyến bay của em?” “Nếu hắn là dân chuyên nghiệp, hắn sẽ có ai đó đang đợi em ngay ở đây rồi” anh nhìn như thể anh muốn đấm ai đó. Cô dừng lại, tim đập mạnh “Tránh xa khỏi em ra. Nếu anh đi cùng em, anh cũng sẽ gặp nguy hiểm” Anh quay người đối mặt với cô “Em đang đi cùng anh” anh khẽ nói giữa hai kẽ răng “nếu anh phải nhấc em lên và mang em chạy, em chắc chắn sẽ dễ bị chú ý hơn” anh nắm vai cô và buộc cô tiến về thang chạy “Sau khi nhận được tin nhắn của em, anh đã sắp xếp vài chuyện, ở đây anh không cô đơn” Cô quyết định không đẩy anh đi. Từ những gì cô thấy, rõ ràng anh không ở trong tâm trạng tốt trong suốt 2 ngày. Anh trông có vẻ nguy hiểm, anh liên tục chú ý nghiên cứu những người xung quanh, và cô đoán anh rất mừng nếu được chuyển tâm trạng không vui của mình cho người khác Máy bay đã hạ cánh lâu lắm rồi mà hành lý vẫn chưa được đưa ra. Sau vài phút, hành lý của cô xuất hiện trên dây chuyền, Karen chỉ cho Marc hành lý của mình và anh bốc nó. Anh đậu xe ở ngay ngoài cảng sân bay. Một chiếc xe khác đã đậu ngay phía sau, và một người đàn ông da đen trẻ trông đẹp trai sáng láng, đeo kính râm đứng sẵn bên cạnh đó. ‘Thấy gì không?” Marc hỏi khi anh để túi xách vào cốp. anh cũng đã đeo kính râm khiến trông rất khó dò “Không có gì bất thường. Mọi thứ yên bình như trong nhà tu” “Tốt. Karen, đây là Antonio Shannon. Antonio, đây là Karen Whitlaw” “Rất vui được gặp anh” Karen nói “Anh cũng là thám tử phải không?” “Vâng, thưa cô” Shannon cười với cô. Giống Marc, anh vẫn mặc chiếc jacket dù trời nóng Marc mở cửa ghế sau và đẩy cô vào xe, bàn tay anh ấm áp vuốt lưng cô. Cái vuốt rất thân thuộc, chủ động khiến cố như tan chảy “Tô sẽ theo ngay sau và bảo đảm anh không bị theo dõi” Shannon nói thầm với Marc ‘Cảm ơn. Tôi đã gọi cho McPherson, nhưng tôi muốn mọi thứ thông qua cậu để bảo đảm không có liên lạc trực tiếp đến số điện thoại nhà riêng của tôi” Shannon gật đầu “Hiểu rồi. Đi thôi. Dấu cô ấy an toàn nhé. Tôi sẽ làm như anh bảo” Marc vỗ vai Shannon thân mật và ngồi vào xe. Khi anh lái xe ra khỏi bãi, anh nhìn vào gương chiếu hậu và thấy Shannon làm như kế hoạch, theo dõi đủ lâu để chắc chắn xem có ai đi sau Marc. Shannon có bản năng rất tốt, đó có lẽ là kết quả rèn luyện trong quân ngũ, hoặc có thể đó đã là bản năng tự nhiên trong con người anh Karen hắng giọng “Thám tử Shannon là bạn cùng tổ với anh hả?” “Những thám tử ở New Orleans không hoạt động theo tổ. Nhưng cậu ta hợp tác với anh trong vụ án của cha em và trở nên thân thiết. Anh tin tưởng cậu ta” “McPherson là ai?’ “Là người có thể cho chúng ta vài thông tin. Bây giờ…” giọng anh trầm xuống, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự tức giận kìm nén “kể anh nghe chuyện gì đã xảy ra hôm qua” Cô kể cho anh nghe với giọng bình tĩnh và kiểm soát. Cô cũng kể cho anh nghe việc ngôi nhà cũ của cô bị cháy rụi. Trong một phút, anh liệt kê ngay mọi thứ trong đầu “Em có biết tên gã khốn đột nhập vào căn hộ không?” “Carl Clancy” thám tử Suter đã nói tên hắn với cô xem liệu cô có nhận ra hắn Anh nhìn vào những vết bầm tím trên mặt cô “Hắn đã làm những điều này à?’ “Phải, nhưng tay và đầu gối thì là do tên khác. Một cú đâm và chạy. Thực ra tay em chỉ bị xước. Piper đã dán gạc lên rồi, và mọi người thì giúp em cầm túi. Vì xương sườn bị đau nên em hầu như không thể xách đồ” Anh lầm bầm gì đó trong cổ họng. Karen nhìn chằm chằm về phía trước. Nếu Marc đang nguyền rủa tức là anh giống như ngọn núi lửa chỉ chực đợi bùng nổ. “Em biết chuyện này có vẻ cường điệu” cô thốt lên “có lẽ em bị căng thẳng quá nhưng hai lần hút chết trong một ngày thì khó có thể tin là ngẫu nhiên. Và khi em liên hệ nó với cái chết của cha và ngôi nhà cũ bị cháy, em…chuyện này có vẻ hợp lý không anh? Chuyện có vẻ như thế, hay em đang hoang tưởng?” “Không, anh không nghĩ em hoang tưởng. Có gì đó trong vụ của cha em khiến anh thấy không thoải mái” anh kiểm tra gương chiếu hậu lần nữa “Cái gì vậy?’ Cô quay lại nhìn sau xe “có ai đó đang theo chúng ta à?” “Chỉ có Antonio thôi” “Nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra” “Một xác chết khác, bên bờ Mississippi. Một người đàn ông khác và cha em quen biết nhau và họ có lẽ cùng bị giết cùng thời điểm. Người đàn ông kia được tìm thấy trong một chếc xe giữa ngày nắng nóng, vì vậy pháp y không thể xác định chính xác thời điểm tử nạn như cha em, nhưng cũng cùng khoảng thời gian đó” “Tên của người kia là gì?” “Rick Medina. Cha em biết ông ta hồi ở Việt Nam. Em có bao giờ nghe đến tên này chưa?” Cô lắc đầu “Ông ta làm việc cho CIA” Nhìn chằm chằm vào đường cô nói “Cha không phải là CIA” “Anh biết, nhưng họ vẫn biết nhau. Đầu tiên, khi anh tìm hiểu về Medina, anh nghĩ ông ta có thể là mục tiêu đầu tiên và cha em có liên quan, nhưng giờ….” Giờ thì có thêm những cuộc tấn công vào cô, và tình huống có vẻ đảo ngược lại Cô nhăn trán “Tại sao lại là em? Em không biết bất cứ chuyện gì cha đã làm” “Có ai đó chắc chắn đang nghĩ ngược lại” “Anh có nghĩ có chuyện gì đó liên quan đến CIA không?” Anh lắc đầu “Họ có vẻ cũng đang mò trong bóng tối giống chúng ta. Media đôi khi làm việc cho họ, nhưng ông ta không phải nhân viên chính thức. Không ai biết tại sao ông ta có mặt ở đó” “Lại một ngõ cụt khác” “Hoặc một đầu mối. Bất kỳ ai dìm xác Medina đều chắc chắn liên quan, có lẽ hắn không nghĩ chúng ta sẽ liên hệ được 2 vụ giết người với nhau. Vụ giết Medina thoạt nhìn giống một vụ cướp, ngoại trừ việc chúng bỏ lại chiếc ô tô, thứ đáng giá hơn rất nhiều số tiền trong túi, giả như đó thực sự là vụ cướp. Cứ như thể chúng muốn ông ta được nhận dạng không khó khăn gì” “Tại sao chúng muốn ông ta được nhận dạng?” “Vì chúng muốn ai đó biết ông ta đã chết. Ai và tại sao?” “Chúng ta vẫn đang nói ‘chúng’” “Anh không nghĩ một người có thể quản hai vụ giết người sạch sẽ đến vậy, không nhân chứng” Vậy chúng đang âm mưu gì vậy? Cô tự hỏi. Một đội quân ám sát à? Những người không quen biết có thể đi đến cửa nhà cô bất kỳ lúc nào, có lẽ còn mặc cả sắc phục cảnh sát, và giết cô khi cô mở cửa? Cô sẽ không bao giờ cảm thấy thoải mái khi đi dạo trên phố mà không tự hỏi liệu một trong những chiếc xe đang đợi đèn tín hiệu trên đường kia có bất ngờ đề máy và đâm vào cô? Giờ cô đang hoang tưởng, nhưng khi nào thì chấm dứt Cô cựa quậy người, nhận ra hai người họ vẫn đang im lặng và xe đã gần đến New Orleans “Nếu anh không ngại, hãy đưa em đến một nhà nghỉ yên tĩnh nào đó có thể đi bộ đến siêu thị được. Em sẽ trả mọi thứ bằng tiền mặt, và nếu sử dụng tên giả để đăng ký em nghĩ có thể an toàn” Quai hàm anh nghiến chặt “Anh sẽ đưa em về nhà” Nhà anh. Bụng cô quặn lên vì niềm vui không cưỡng nổi và cả nỗi lo sợ “Em không thể ở với anh. Nếu họ tìm thấy em ở đó thì anh cũng sẽ nguy hiểm” “Nếu họ tìm thấy em thì ở với anh em sẽ an toàn hơn một mình trong căn phòng ở nhà nghỉ” Bản năng và nhu cầu không thể cưỡng lại muốn ở gần Marc đã khiến cô quay lại New Orleans, và giờ cô đang ở đây. Nhưng cô biết rằng mình sẽ không thể sống nổi nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với anh vì cô “Em không thể để xảy ra cơ hội để họ bắt gặp em ở nhà anh. Nếu họ truy lùng em tới New Orleans, thì chẳng phải nhà anh sẽ là nơi đầu tiên họ tìm kiếm hay sao?” “Sao họ lại làm vậy? Trái hẳn với điều em đang nghĩ, không ai ngoài hai chúng ta biết được chúng ta đã quấn quít suốt đêm với nhau” Anh nói thản nhiên bằng tông giọng trầm mượt mà, từng lời thẫm đẫm sự quan tâm. Nếu anh muốn cô ngạc nhiên thì chắc chắn anh đã thành công. Nếu anh muốn nhắc cô về những kỷ niệm ngọt ngào họ chia sẻ cùng nhau, anh cũng thành công nốt. Cô cảm thấy má nóng bừng và những nụ hoa cứng lên. Cô cố gắng bỏ qua khuôn mặt nóng bừng của mình và những lời bình luận của anh, tay sờ xuống khẩu súng đang mang “Anh là người duy nhất điều tra về vụ án của cha. Tất nhiên họ sẽ đi tìm anh…” “Anh sẽ rất hoan nghênh họ” anh nói lịch sự “Anh được vũ trang và đang nóng gáy” Phải, anh đang…thực sự nóng. Cơn nóng lại nổi lên, hoặc vẫn đang nóng. Cô nhìn chăm chăm ra ngoài cửa xe Anh rẽ vào I-10 rồi vượt qua phố Canal, đi xuống Chartes, rồi rẽ trái sang đường St. Louis.Anh lao vào cửa garage mở, và Karen cố không kêu lên khi anh lái xe giữa khe cửa hở, cách cửa chỉ vài cm “Bao lâu nữa thì em không định chạy trốn thế?” anh hỏi, bước ra ngoài và mở cửa cho cô, sau đó lấy túi xách của cô ở thùng sau xe Cô cắn môi khi cùng anh bước lên nhà Cô cảm thấy bị dồn ép như thể không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo hướng anh chọn “Em không định thế. Em biết rất rõ những việc em làm. Anh có quyền tức giận và em xin lỗi. Em đã hành động như một con ngốc, chạy khỏi đây. Em không thường….dù sao thì em cũng xin lỗi” “Em không thường ngủ với đàn ông” anh kết thúc, mở khóa cửa và nhường đường cho cô bước vào. Anh theo sau, đóng cửa phía sau và đặt túi xách của cô xuống sàn nhà “Nào, nói anh nghe tại sao em chạy trốn” Không thoải mái, cô tránh khỏi anh, lại thấy lúng túng “Nguyên nhân chính là thiếu suy nghĩ. Em không biết.Em đã không hiểu tại sao anh lại hành động như vậy” Trong một chốc anh trông chết lặng vì kinh ngạc “Cái gì?” Bối rối, cố bắt đầu xoa miếng băng gạc lớn trên tay, tập trung vào vòng quấn gọn gàng trên đó “Nguyên nhân ít quan trọng nhất là em cho rằng anh lúc đó đang hứng tình và em thì sẵn đấy” “Em đã đúng về phần hứng tình” Anh bước đến nắm tay cô “nhưng anh không sử dụng em như vật thỏa mãn ích kỷ khốn kiếp đó. Anh muốn em. Nếu đó là nguyên nhân ít quan trọng nhất, thì anh không chắc anh muốn nghe những nguyên nhân khác” “Còn hai nguyên nhân khác” “Chúa ơi, được rồi. Vậy nguyên nhân tiếp theo là gì?” “Anh cảm thấy em đáng thương” Bàn tay anh vẫn đang làm nhiệm vụ của nó, chầm chậm anh ngẩng đầu lên, nét mặt không thể tin được “Em nghĩ “thằng nhỏ” của anh dựng cả đêm vì anh cảm thấy thương hại em?” “Anh đã rất tuyệt” Cô cố gắng giải thích, cảm thấy vô phương với nhiệm vụ này “Em đã không thể làm mọi việc mà không có sự giúp đỡ của anh. Khi em gần như sụp đổ tại đám tang của cha, và em nghĩ anh cảm thấy không thể để em ở khách sạn một mình…” “Karen” anh khẽ lắc đầu như thể cố gắng làm rõ vấn đề “Chuyện đó đi quá xa so với sự thông cảm đơn thuần, em không nghĩ thế à? Giường anh không phải là giải thưởng từ thiện” Cô lại cắn môi và im lặng. tay anh cọ cọ vào lòng bàn tay cô. Bằng nét mặt kiên quyết, anh không giải thích thêm gì nữa và hỏi tiếp “Được rồi, vậy còn nguyên nhân thứ 3 em nghĩ đến là gì?” Cái này mới thật đau đớn, nhưng cô nợ anh một lời giải thích đầy đủ. Cố gắng giữ giọng bình tĩnh cô nói “Vào cái ngày đầu tiên…em biết anh không thích em. Em không lầm về chuyện đó, phải không?” Dù có gắng, cô vẫn không thể dấu được đau đớn trong giọng nói Nhìn chăm chăm vào tay cô, cuối cùng anh nói “Không, em đã không nhầm” Karen nuốt khan, cảm thấy như đang vỡ vụn “Em cũng không nghĩ mình nhầm”. Cô thì thầm rồi nói bằng giọng mạnh mẽ “Vậy thì, dù sao, nguyên nhân chủ yếu em nghĩ đến là đó là cách anh làm để…ồ, có thể không phải trả thù, nhưng là để dạy cho em bài học” “Sử dụng thân thể em, rồi đá em ra?” anh vẫn không nhìn vào cô, nhưng cô nhìn thấy các lớp cơ đang căng dưới áo anh “Có vẻ thế, vì anh không thích em” cô nói lại ý mình, cố gắng kiềm chế bản thân, giữ cho mặt ngẩng cao như thể điều đó chẳng khiến cô tổn thương chút nào “Lúc đầu thì anh không thích em thật” anh dừng lại, đôi tay to lớn ôm lấy cô “Hơn thế, anh còn tức giận, nhưng chẳng bao lâu anh thấy rằng em không giống như anh đã nghĩ. Thực ra chỉ một tiếng sau anh đã thay đổi ý kiến. Anh bắt đầu nghĩ khác khi thấy em gần như không thèm chú ý đến anh, rồi em xem đoạn phim và cố gắng hành động như mình bình tĩnh lắm, không bị tác động gì…thực ra thì em đang suy sụp và anh biết chuyện đó” ‘Làm sao anh biết?” cô cảm thấy tức giận. Cô đã cố gắng duy trì thái độ bình tĩnh, một khả năng được trui rèn trong nhiều năm. Cô không thích nghĩ mình quá dễ đoán “Em nắm tay chặt đến nỗi như muốn gãy ngón vậy. Em giống như hoa thục quỳ vậy, em yêu. Thay vì thư giãn, em nghĩ quá nhiều. Em cố gắng để ý đến mọi thứ và mọi người, và rồi làm tổn thương chính mình khi em không thực hiện tốt mọi việc” anh nhìn cô dưới hàng lông mày dày “Nhân thể, em đã nghe tin nhắn của anh chưa?” “Tất nhiên em có nghe: khốn kiếp, Karen!” cô dẫn lại, và nhìn làn da sẫm màu của anh khi má anh nóng bừng. Cô cảm thấy vui vẻ khi nhìn anh lúng túng, vì nó cho thấy cảm giác của cô và anh giống nhau. Anh nhìn cô chăm chú và cô cảm thấy trần truồng trước anh, thậm chí cô còn cảm thấy mình khỏa thân hơn cả khi không có quần áo. Cô cảm thấy quen thuộc với cái nhìn của anh và bỗng nhận thấy cô dễ nhìn ra đến thế nào “Anh xin lỗi” anh nói thô lỗ “Anh quá điên tiết, dù sao thì anh cũng để lại 3 lời nhắn hôm qua” “Ồ với những chuyện xảy ra, em không nghĩ đến chuyện gọi điện và kiểm tra tin nhắn. Anh đã nói gì?” “Gọi cho anh. Xin em. Rồi anh nhận được tin nhắn của em, và anh sợ chết đi được cho đến khi em xuất hiện ở sân bay”. Anh thở sâu “Chúng ta cần nói chuyện” “Chúng ta đang nói chuyện đấy thôi” cô chỉ ra “Không giống thế này” Anh đột ngột cúi xuống rồi vác cô lên vai Giật mình, cô ôm lấy cổ anh “Anh đang làm gì vậy?’ cô hét lên khi anh mang cô vào phòng ngủ và đặt cô xuống giường ‘Kiểm tra em” anh trả lời, quỳ một gối xuống cạnh cô và đưa tay lên chặn bất kỳ lời phản đối nào. Anh cũng kiểm tra cả tay, rồi kéo váy cô lên để nhìn kỹ hơn đầu gối. Ngoài những vết trầy xước và bầm tím, anh nhận ra không có vết thương nào quá nghiêm trọng. Rồi anh tháo dép ra khỏi chân cô “Vậy, ngoài ấn tượng đầu tiên, em bỏ qua ba ngày tiếp theo chúng ta bên nhau” anh liếc nhìn cô bằng đôi mắt lừ đừ “Vậy thì dù sao anh cũng làm chuyện đó hay đấy chứ” “Khi em nghĩ về chuyện đó, mọi thứ có vẻ quá…dàn xếp. Đã được lên kế hoạch” cô nhìn anh tức giận “Anh đã đeo bao cao su khi chúng ta nhảy” “Và nó vẫn ở đó trong suốt thời gian chúng ta nhảy. Lạy Chúa, chuyện đó có nói với em rằng anh đã trở nên thế nào không?” Anh đứng lên cởi áo jacket,vứt nó sang bên cạnh. Rồi anh bắt đầu giật áo sơ mi ra khỏi người, hành động của anh giật lên vì tức giận, mũi xì khói “Anh đã cố gắng thận trọng đấy. Anh không muốn em phải lo lắng về chuyện có thể có thai hoặc lây bệnh ngay trong lần quan hệ đầu tiên của chúng ta” Karen nhìn anh, mắt mở to và miệng khô khốc. Cô không nói gì. Câu “Anh đang làm gì đấy?” sẽ trở nên ngu ngốc vì đó là anh đã làm trước rồi. Cô cũng không hỏi “Mối quan hệ nào?” vì cô không muốn yêu cầu họ quá gần gũi trong trường hợp chẳng may cô hiểu nhầm ý anh. Cô muốn nói cô thực sự cảm ơn sự thận trọng của anh khi mặc “áo mưa” nhưng cô cũng không thốt được nên lời Cô chỉ nhìn anh, trái tim đập mạnh, hai nụ hoa vểnh lên. Cô nhìn một cách tham lam vào dáng người cao lớn, bờ vai săn chắc và khuôn ngực rộng của anh. Khi mặc quần áo người ta chỉ thấy anh có bờ vai rộng và gọn gàng. Khi khỏa thân anh trông cơ bắp hơn, với khuôn bụng phẳng lỳ và lớp lông tơ chạy thẳng từ ngực xuống dưới. Cô nghĩ đến chuyện sẽ đưa miệng theo đường lông tơ đó và đưa thằng nhỏ của anh vào miệng; toàn bộ cơ thể anh sẽ trở nên rắn chắc và thốt ra tiếng rên rỉ gầm gừ. Cô muốn anh. Chúa ơi, cô muốn anh bây giờ và mãi mãi. Anh vứt chiếc áo cánh xuống sàn và đá phăng đôi giày đi, rồi tụt hẳn ra khỏi quần “Anh không thể tin em nổi điên vì cái bao cao su đó” anh thì thầm, nhìn cô chăm chú và trong một chốc cái nhìn của anh khiến cô cảm thấy nóng bức hơn bao giờ Cô vươn tới sờ vào bụng anh, cảm thấy làn da mượt mà, nóng ẩm của anh và những múi cơ đập dồn bên dưới “Không phải vì cái bao cao su, đó là mọi thứ quá thận trọng, như thể anh theo sẵn một kế hoạch” “Anh thực sự có kế hoạch” anh huỵch toẹt: “Anh đã lên kế hoạch suốt 3 ngày đó để có em trên giường, và anh sợ nếu không mặc ‘áo mưa’ sẽ khiến anh có cơ hội nghĩ đến hậu quả những gì chúng ta đang làm và rút lui. Vì vậy anh mặc ‘áo mưa’ trước” “Và giữ nó đứng suốt, Chúa ơi” cô lặp lại lời anh, mỉm cười. Những ngón tay cô sờ lên chiếc quần lót của anh, vuốt ngược lên eo theo vệt sẫm của lớp lông tơ Mắt anh lấp lánh tia lửa khi nhìn xuống cô “Cởi đồ của em ra đi” giọng anh trầm và thô ráp, gần như lời thì thầm. Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cô đứng lên và bắt đầu cởi quần áo, hơi thở ngắt quãng trong niềm hân hoan. Cô cảm thấy đam mê lan tỏa từ bên trong còn người, thắt lại vì nhu cầu. Cô vứt chiếc áo xuống sàn, rồi chầm chậm cởi chiếc áo cánh và vứt nó ra. Cái nhìn của anh khóa chặt vào bộ ngực cô khi cô lần chần cởi chiếc áo con và vứt nó xuống. Cô thấy hơi thở của anh cũng trở nên nhanh hơn Thận trọng, anh nhìn ngực cô khi cởi đồ lót của chính mình. Ngực cô có vệt xanh sẫm, và tay anh sờ lên vệt đó trước khi xoa xoa xung quanh “Có đau lắm không?” “Không” cô nói nhẹ, nhìn vào ‘thằng nhỏ’ cương cứng của anh và đánh giá cao sự tập trung của anh trước khi anh nhanh chóng bị khuấy động một cách gấp gáp. Nhưng rồi, cô cũng vậy. Cô cởi đồ lót nhanh chóng và ngồi xuống giường Anh ở đó tức thì, những cánh tay mạnh mẽ vòng qua ôm cô, đỡ lấy cô nằm xuống và bao phủ lấy cô. Nhẹ nhàng tách chân cô, anh thận trọng chống khủyu tay cạnh cô và vuốt ve ngực cô bằng tay còn lại, nhẹ nhàng cọ sát núm vú cho đến khi chúng cứng lại. Tay cô đặt lên ngực anh sung sướng vuốt ve mơn trớn chúng. “thằng nhỏ” của anh dựng đứng giữa đùi cô, nhưng anh vẫn chưa vào trong. “Anh không mặc áo mưa đâu đấy” anh nói, hôn cô “Em biết” Karen vòng tay ôm cổ anh theo bản năng cổ xưa mách bảo. Cái nhìn của họ khóa vào nhau, cái dữ dội và tươi sáng của anh, cái mềm mại và bí ẩn của cô. Cô không dễ dàng đưa ra quyết định này. Cô biết những gì mình đang làm “Em không muốn anh chỉ làm thế” cô thì thầm, nhấn hông cô lên một chút. Cô muốn toàn bộ của anh. Cô muốn những hạt giống của anh, muốn khả năng có thể có con anh. Cô cảm thấy bị khuấy động không thể chịu được, dù anh chỉ chạm vào cô rất ít ‘Chúng ta đang mạo hiểm đấy” giọng anh khàn đặc, miêng anh mơn trớn cổ cô “Phải. Xin anh” cô nhướn lên lần nữa, nhanh chóng, đòi hỏi Anh đi vào trong cô, nhanh và mạnh, gấp gáp như thể anh không thể chịu đựng thêm được nữa.. Đầu “cậu nhỏ” của anh nhanh chóng thâm nhập vào cô. Cô khóc lên vì khoái cảm thế chỗ sự tuyệt vọng, niềm vui thay thế nỗi đau Anh gầm gừ, mồ hôi lấm tấm trên trán và mái tóc ướt rủ xuống “Tuỵệt quá” anh thì thầm “Anh đã không làm thế này từ hồi mới lớn” Cô bám lấy vai anh, hông cô đẩy lên liên tục để được gần anh hơn, giữ chặt lấy anh “Làm tình ư? Em biết cách tốt hơn rồi” Cô cảm thấy thật khó thốt lên lời khi mọi giác quan của cô chỉ tập trung vào vật nhọn đang khiến mình đam mê. Cô gần như lên đến đỉnh, cảm thấy vui sướng với nỗi đau đớn khoái cảm tuyệt vời. “Tuyệt thật” anh thì thầm khàn đặc. Đột nhiên anh ôm chặt lấy vai cô và bắt đầu đâm sâu hơn, mạnh hơn, nhanh hơn “Anh không thể đợi được nữa” Anh không cần phải đợi, những móng tay cô bám chặt vào vai anh và cô hét tên anh, khóc òa trong niềm khoái cảm. Cổ họng anh thoát ra tiếng gầm khi anh bắt đầu phun trào những hạt giống của mình vào cô Anh đổ sập trên cô trong một lúc, đầu anh rũ xuống, hai cánh tay anh không đủ sức nâng đỡ chình mình. Karen vòng một tay qua tay anh, nhưng mọi sức lực gần như thoát ra khỏi cô và tay cô đặt nặng nề xuống giường. Cuối cùng anh cũng xê người ra khỏi cô và nằm xuống bên cạnh, thở khó nhọc, mặt nhắm nghiền Thẫn thờ, cô quay người rúc vào anh, thở dài khoan khoái trước nhu cầu sex sâu sắc đã được đáp ứng. Những giọt nước mắt lăn tràn trên má cô như thể cô không thể kìm nén niềm hạnh phúc. Anh gầm gừ trong cổ. Âm thanh như một người từ cõi mộng trở về, và điều đó khiến cô bật cười Một nụ cười nở trên môi anh và anh xoay nâng khuôn mặt cô lên tựa đầu vào vai anh, bàn tay khác vòng qua eo kéo cô về phía mình “Em cần cười nhiều hơn” anh hôn lên mũi cô “Bất cứ lúc nào nhìn vào đôi mắt nâu của em, anh đều cảm thấy như bị đá vào bụng” “Em đang cười đấy thôi” cô phản đối với giọng ngái ngủ “Không đủ. Và trước khi em có những tưởng tượng sai lầm về những gì đang diễn ra, thì chúng ta đã gắn bó sâu sắc với nhau bằng quan hệ nghiêm túc, rõ chưa?” “Rõ rồi” cô thì thầm, cảm thấy nghẹn ngào. Cô cảm thấy run rẩy từ bên trong, như thể vỡ vụn. cô yêu anh quá nhiều đến mức nó gần như biến thành nỗi đau, nhưng đồng thời lại thật tuyệt vời. “Nếu em có thai, chúng ta sẽ cưới nhau. Anh từ chối để con anh được nuôi bởi một bà mẹ đơn thân. Anh không qua tâm có bao nhiêu nữ ngôi sao làm thế, bất kể một phụ nữ có thực sự cần đàn ông giúp nuôi nấng con cái hay không” “Chết tiệt gì đâu, anh nói đúng, chúng ta sẽ cưới” cô nói với giọng bực tức “Điều kì khôi là em không có thai lần này, nhưng nếu anh không có ý định ở bên cạnh em thì chúng ta tốt hơn nên quyết định phương pháp tránh thai và thực hiện đúng theo nó. Em không muốn ai đó buộc phải cưới mình”. Đã từng trải qua cảm giác bị cha bỏ rơi cả hai mẹ con, cô không muốn con mình cũng biết đến cảm giác này Anh túm lấy tay cô đưa vào giữa đùi, cẩn thận không làm đau gan bàn tay cô. Cô xích lại gần anh, không thể quyết định xem điều gì muốn làm nhất: nghịch với anh hay ngủ. Cô không muốn làm cả hai, vì cô chưa bao giờ là người lẩn tránh đối đầu với khó khăn, và thực sự lúc này còn khá nguy hiểm. “Tất cả mọi chuyện lại quay trở lại đây” cô thì thầm, không thể giữ kín suy nghĩ của mình trước anh lâu hơn được nữa “Về cha, vụ của ông ấy chính là trung tâm của mọi vấn đề, vì nếu không tại sao em lại trở thành mục tiêu? Nhưng em không biết bất cứ chuyện gì ông ấy làm. Em không gặp hay nói chuyện với ông ấy đã nhiều năm” “Mẹ em thì sao? Mẹ em có liên lạc với ông ấy không?” Marc vuốt tóc cô ra sau, hôn lên trán cô và ôm cô lại gần như thể anh không ôm cô gần cho đủ. “Thường xuyên hơn em. Từ khi trưởng thành, em tránh gặp mặt ông mỗi khi ông ghé về nhà đôi ngày, thường thì chỉ khi ông hết tiền. Nhưgn em biết đôi khi ông có gọi cho mẹ, dù không thường xuyên. Mẹ không thường kể cho em nghe về những cuộc gọi của ông vì bà biết em giận ông nhiều đến thế nào” “Từ khi mẹ mất ông ấy có gọi về lần nào không?” “Nếu có gọi ông ấy cũng không để lại lời nhắn đâu, nhưng hình như không” Nhưng một tia suy nghĩ lóe lên trong đầu. Marc có suy nghĩ đúng của cảnh sát, anh đã nhìn ra những chuyện cô không nghĩ đến “Đợi đã, mẹ chết vào cuối tháng giêng, vài tuần sau em có nhận được một gói bưu phẩm ông gửi cho bà. Lúc đó em vẫn còn bị sốc và đau đớn rất nhiều, vì vậy khi nhận được gói bưu phẩm em vô cùng tức giận vì mẹ đã yêu ông cả đời nhưng ông không bao giờ ở cạnh bà, thậm chí ông còn không biết bà đã chết. Em hầu như định vứt gói bưu phẩm đó đi” Một thoáng căng thẳng khiến cơ anh cứng lên dưới cằm cô “Em đã mở nó chưa?” “Em đã mở rồi nhưng không nhìn kỹ. Em nhớ chiếc hộp có vài tài liệu giấy tờ. Em đã đóng nó lại và để cùng với những đồ của mẹ. Em để tất cả trong kho” “Chúng ở đâu? Trong căn hộ của em à?” “Không, em không có đủ phòng. Em đã thuê một ngăn kho. Có phải là nó không? Nguyên nhân khiến ông bị giết là chiếc hộp đó?” “Có lẽ. Nó là một đầu mối và Chúa biết chúng ta đã bỏ sót những gì. Anh muốn nghe tin từ McPherson trước đã…” “Ai là McPherson?” Cô lặp lại câu hỏi trước đó. Câu trả lời trước của anh chẳng cho cô chút thông tin nào “CIA” “Anh có định nói với ông ta về cái hộp không?” Anh trả lời tức thì “Tất nhiên là không” “Vậy là anh cũng không tin ông ta?” “Anh không biết gì về ông ta cả. Ông ta có thể là bất cứ ai và bất cứ cái gì như ông ta nói. Anh sẽ đưa cho ông ta vài thông tin, để xem ông ta có phản hồi được gì không, nhưng anh chắc chắn sẽ không nói với ông ta là em đang ở cùng anh hay bất cứ chuyện gì liên quan đến cái hộp cho đến khi anh kiểm tra nó trước” “Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?’ “ Thế em nghĩ chúng ta nên làm gì nào?”