Thế giới tình dục tựa hồ không có hạn chế thời gian, chỉ có không ngừng trầm luân cùng sa đọa. Hơi nóng mông lung một trận lại một trận bắt đầu bốc lên, trong phòng tắm rộng mở sáng ngời, ở dưới mái nhà là cửa sổ trong suốt được thiết kế đặc biệt, có thể một bên tắm bồn một bên thưởng thức bầu trời đầy sao tươi đẹp, thích ý hưởng thụ thời gian chung sống tư mật của mình. Giang Minh Nhân lười biếng tựa vào trong bồn tắm lớn có thể chứa được gần mười người, cơ thể cùng ý thức đều mềm nhũn, uống sâm panh lão công tự tay đưa tới, khuôn mặt tràn đầy đỏ ửng nhìn ngon miệng như quả anh đào. Pha một chút tinh dầu dâu tây vào bồn nước ấm áp, tẩy đi hương vị đồ ăn trên người cô, cả người phấn phấn nộn nộn, thực sự như là một viên dâu tây đường mềm mại ngọt ngào. “Thật thoải mái nga……” Cô buồn ngủ ngáp một cái, vừa muốn nhắm lại hai mắt, hai cánh tay cường tráng chầm chậm vuốt ve cái lưng bóng loáng của cô, như là vuốt ve bộ lông mềm mại của con mèo nhỏ, bàn tay to vỗ về qua lại chơi đùa. Cô mở to hai mắt, quay lại khuôn mặt nhỏ nhắn thục hồng, thấy lão công thân ái mỉm cười sủng nịch, tuấn mỹ đến không có thiên lý. Cô rên rỉ hai tiếng, tiến vào giữa hai cánh tay anh đang mở rộng, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào sau gáy anh, hết sức làm một tiểu thê tử đang làm nũng. Anh thấp giọng bật cười, thu hồi cánh tay, đem cô vòng vào trong ngực, một tay khác tìm kiếm dưới mặt nước, thay cô mát xa thắt lưng mỏi nhừ. “Ân……” Lực đạo mát xa thật sự rất thoải mái, cô không nhịn được phát ra thả lỏng rên rỉ, nghe vào trong tai nam nhân nào đó lại cực kỳ kích thích. Anh cúi đầu, dọc theo cái gáy trắng nõn của cô, một đường hướng lên trên cắn hôn cái cằm khéo léo của cô, khiến cô liên tiếp phát ra yêu kiều ngâm nga, sau đó che lại cánh môi vẫn còn sưng đỏ của cô. “Đêm nay không thể lại…… Không thể a……” Kháng nghị không có hiệu quả, đầu lưỡi tà ác đã khiêu khai hàm răng của cô, tìm kiếm cái lưỡi e lệ thơm tho trong khoang miệng, đem hơi thở của mình quán nhập trong miệng cô, nhu bọt giao triền. Lực đạo mát xa cũng dần dần chuyển thành lửa nóng trêu chọc, cọ xát bên trong bắp đùi mẫn cảm, trêu chọc u kính chảy ra từng trận ấm triều, may mắn là ngâm ở trong nước ấm, bằng không thực sự quá mất mặt. Cô muốn ngăn cản anh, tay nhỏ bé mềm mại cũng đi theo tìm kiếm trong nước, muốn kéo ra bàn tay to có ý đồ đốt lửa lần nữa kia, nào ngờ cổ tay lại bị anh chế trụ, sau đó ấn vào nơi cứng rắn to lớn của anh…… Cô rõ ràng ngẩn ngơ, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt nóng bừng. Nhưng là, ánh mắt anh dần dần sâu thẳm, biểu cảm rõ ràng là niềm sung sướng giải thoát, một loại cảm giác có thể chinh phục nam nhân đột nhiên nảy lên trong lòng, khiến cô trở nên hưng phấn và lớn mật. Tay nhỏ bé bắt đầu lung tung chơi, thậm chí tò mò mà dùng đầu ngón tay vuốt ve lửa nóng nam tính, anh hô hấp càng ngày càng nặng nề, trực tiếp chống đỡ cô, đem cô bức tiến bể góc, không còn đường trốn. Cô cho rằng mình làm đau anh, nhanh chóng thu hồi tay nhỏ bé đang nghịch ngợm, hai tay tuyết trắng vội giơ lên cao, dường như chứng minh mình tuyệt đối không có xằng bậy. Cô nhất thời đã quên chính mình cả người trần trụi, nên khiến cho nhũ lôi tiên diễm chìm trong nước hoàn toàn lộ ra, đứng thẳng như đoá hồng mai nở rộ trên đỉnh núi tuyết trắng, hoàn toàn là tự chui đầu vào lưới. Anh cao giọng nở nụ cười, hơi chút cúi đầu có thể thoải mái ngậm lấy nụ hoa gắng gượng kia, đầu lưỡi vẽ quanh quầng nhũ, thậm chí dùng bàn tay xoa bóp chơi đùa, dùng từng cơn lại từng cơn khoái cảm làm tan rã chống cự của cô. “A……” Cô nức nở thở gấp, chán ghét chính mình luôn nhanh như vậy liền bại dưới khiêu khích của anh, lại không thể kháng cự anh. Ngón tay anh gảy gảy đài hoa mềm mại, sau đó lãng tứ rút ra thọc vào, một ngón còn chưa đủ, tiếp tục tham tiến ngón thứ hai, tận lực đụng chạm chỗ mẫn cảm kia một chút, đem cực hạn của cô ép đến cơ hồ hỏng mất. Cô bám chặt trong ngực cường tráng của anh, phát ra tiếng khóc ngâm phóng đãng lại yêu kiều. Anh phát ra thở dài vì không chiếm được thỏa mãn, sau đó chế trụ sau gáy cô, hôn thật sâu, một tay kéo lên đùi tuyết trắng dưới mặt nước, đem dục vọng dần dần thức tỉnh đỉnh hướng bí cảnh ẩm ướt. Miệng lưỡi lửa nóng liếm mút nhũ lôi, tuyết nhũ bị anh tùy ý chà xát chơi đùa, ngon mềm như bơ, trong cơ thể cô dâng lên một cỗ hư không, khát vọng anh hoàn chỉnh tràn ngập trong cô. “Hoàng…… Yêu em……” Cô khóc hô, vặn vẹo xoay người, mở ra hạ thân lớn mật chủ động tới gần nam tính bừng bừng phấn chấn, chỉ cầu anh hung hăng tiến vào cô, bổ khuyết nội tâm cùng thân thể hư không. “Anh sẽ, chỉ cần em ngoan một chút.” Hai tay anh phủ trên lưng cô, đem cô ôm lên thành bể, lưng tựa vào tường đá cẩm thạch, mà anh lại còn ngâm trong nước. Cô ngồi ở trên thành bể, hai tay chống đỡ hai bên hông, bất lực nhìn xung quanh anh, khát vọng trở lại bồn tắm ấm áp. Anh cũng không cho cô như ý nguyện, cường ngạnh đem hai chân cô tách ra, làm cho đài hoa âm nhu tràn đầy mật lộ hiện ra trước mắt anh, đài hoa thậm chí bởi vì anh chuyên chú thâm u nhìn chăm chú mà run rẩy co rút, tiết ra lượng lớn mật nước thơm ngọt ngào. “Không nên nhìn…… Anh đừng nhìn……” Cô cắn đầu ngón tay, hốc mắt nổi lên ngượng ngùng lệ quang, cùng hạ thân ướt át đều ướt át như nhau. Đẹp quá! Anh dưới đáy lòng tán thưởng, đẹp đẽ như hai bồng đào trước ngực cô, thoải mái kéo hai chân của cô ra, phân biệt đặt trên hai bờ vai của mình, sau đó đem khuôn mặt tuấn tú mai bên trong nhập nguồn nước u ám ngọt ngào, làm càn mút vào, tiết tấu dồi dào phát ra âm thanh dâm lãng. “A…… Anh làm sao có thể lại như vậy…… không thể như vậy……” Thân mình mềm mại phập phồng đong đưa theo liếm mút của anh, tuyết trắng nhũ phong tới lui, nụ hoa đỏ tươi càng thêm gắng gượng, dụ dỗ người ta đến hái, cô cũng mau hít thở không thông. Anh đem đầu lưỡi đứt đoạn đâm vào u kính chật hẹp, khi thì xoay tròn, khi thì giảo hoạt, sắc dục ngậm mút non nớt nhụy hoa, khoái cảm xếp thành sóng to, dần dần đem cô bao phủ gần như mất hết ý thức. Cô the thé khóc kêu, bị cao trào chưa từng có hung hăng đánh bại, bị đầu lưỡi anh hòa tan thành một bãi xuân thủy. “Em thật ngọt, thật mềm.” Anh vẫn như cũ có quy luật liếm mút, sau đó ngậm lấy nộn nhụy, đem nữ tính của cô ngậm ở đầu lưỡi, tận tình khi dễ không ngừng hút ngọt ngào trào ra, như đã bị khát thật lâu. “Hoàng…… Thực sự không cần……” Cô đã vô lực chống cự, chỉ có thể mở ra hai chân gắt gao ôm lấy bờ vai rắn chắc của anh, hai tay ôm lấy đầu của anh, đem nữ tính ẩm ướt nghênh hướng trong miệng anh. Hai tay anh ấn xoa mông cánh hoa tuyết trắng, miệng lưỡi thật sâu mai nhập bên trong ngọt ngấy ướt át kia, đào móc chỗ mẫn cảm cô giấu trong đài hoa ngọt ngào, tận tình vân vê xoay tròn, cảm giác đài hoa bởi vì quá độ hưng phấn mà co rút nhanh hút lấy lưỡi của anh, phát ra thanh âm như tiếng nhạc, dâm mị phóng đãng. Anh rốt cục buông ra miệng lưỡi tà ác, nhìn vẻ mặt cô nức nở mê võng vô lực, bởi vì đạt đến cao trào mà cả người tràn đầy hồng nhạt đỏ ửng thân mình cũng ngã nghiêng như say rượu. Anh yêu thương đem cô một lần nữa ôm vào trong bồn tắm ấm áp, đem hạ thân phấn khởi cương cứng xâm nhập hạ thân hư không của cô, lúc nhanh lúc chậm cọ xát, một lần nữa kéo cô vào thế giới tình dục. “Ôm anh.” Anh không vội tiến vào cô, khàn khàn ra lệnh. Ý thức của cô đã mê mê trầm trầm, theo bản năng giơ lên hai tay trắng mịn tinh tế, ôm lấy đầu vai hữu lực rắn chắc kia. Hạ thân anh khẽ húc, giống như trừng phạt cô, cúi đầu cắn cắn nhũ lôi ướt át. “Không phải tay, dùng chân của em ôm anh.” Nói xong, không quên liếm hôn nhũ lôi run rẩy, thậm chí lưu lại ở trên mấy đạo dấu vết từ cánh môi ẩm ướt của anh. Cô vô lực suy xét, chỉ có thể thuận theo mệnh lệnh của anh, đem hai chân phù phiếm vòng quanh eo hẹp mạnh mẽ của anh, thuận thế để cho vật cứng rắn to lớn tiến vào nhụy tâm nhu nhuận. Bọn họ đều tự phát ra một tiếng thở dốc, phảng phất sớm nên mật hợp như thế, từ trước đến nay hai người chính là xương cốt của nhau, xuyên thấu qua nghi thức giao hoan mới có thể hoàn chỉnh sinh mệnh. Anh đầu tiên là ôn nhu, sau là thô bạo, thế nào cũng phải đem mỗi một phân ngọt ngào trên người cô đều ép ra mới bằng lòng đình chỉ, theo dòng nước lúc chìm lúc nổi áp vọt vào trong cơ thể cô, mỗi một lần lại càng sâu, càng mãn. Cô ngẩng lên khuôn mặt đỏ bừng, mê loạn yêu kiều, cơ hồ khàn giọng ngâm nga, một tiếng so với một tiếng lại càng kiều mỵ yêu nhiêu hơn, khiến cho anh hoàn toàn đánh mất lý trí, chỉ có thể theo bản năng dục vọng mà dã man rút ra thọc vào, đỉnh lạt chân tâm mềm mại nhẵn mịn kia, cuồng liệt cùng hung hãn. Anh giống như con thú bị bỏ đói lâu ngày, ăn nhiều thế nào cũng không thấy ngán, anh vong tình ngậm đẫy đà miên nhũ châu lôi, tốc độ va chạm càng ngày càng nhanh, cơ hồ không khống chế được. “A…… A a……” “Ngoan, anh muốn nghe em kêu tên anh.” Anh dỗ cô, đầu lưỡi cùng hạ thân cùng nhau xâm chiếm, đảo tròn trong cái miệng nhỏ nhắn của cô. “Hoàng…… Hoàng…… Em yêu anh……” Cô rất yêu anh, yêu đến nguyện ý đem hết thảy chính mình đều cho anh. “Anh cũng yêu em.” Anh thoả mãn nở nụ cười, tiếp tục đem tâm lực đặt trên việc cố gắng uy no chính mình, thế nào cũng không phiền hà va chạm nữ thể mẫn cảm, dò hỏi yếu ớt mềm mại của cô. Khắp bồn tắm đều có dấu vết bọn họ hoan ái, bọn họ như là Adam cùng Eve bị nhốt ở vườn địa đàng, mới nếm thử trái cấm mà không thể tự kềm chế…… Bọn họ điên cuồng mà làm tình, phảng phất thế giới ngoài cửa phòng là một mảnh hoang vu, hết thảy cũng không còn quan trọng, trừ bỏ nhu cầu sinh lý cơ bản phải xử lí, toàn bộ thời gian đều là hoan ái, giống như tận thế sẽ đến, mỗi một giây phút cũng không nguyện lãng phí, muốn đem toàn bộ ý thức cùng tinh lực đều hao phí trên người nhau, điên cuồng mà yêu đối phương. Đèn treo tường phát ra thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, tạo nên bầu không khí lúc hoàng hôn, chiếu vào hai cỗ thân thể giao triền không ngừng nghỉ, tiếng vang ướt át dâm mĩ ái muội thỉnh thoảng vang vọng bên trong phòng. “Hoàng…… Không cần…… Không thể lại tiếp tục……” Giang Minh Nhân bị đẩy chen chúc tại cạnh tường, bất lực cắn mu bàn tay mình, nhịn xuống một tiếng lại một tiếng rên rỉ sắp thốt ra, cô thân mình mềm mại trần trụi ửng hồng, tuyết nhũ bị liếm hôn trơn ướt đứng thẳng cao ngất, một bên đùi ngọc bị kéo lên cao, thân thể cao tráng của anh chen vào giữa hai chân cô, không ngừng đào tác ngọt ngào của cô. Anh thậm chí không có hoàn toàn cởi ra quần dài, chính là cởi bỏ khóa kéo phóng thích dục thú vĩnh viễn không ăn no, hung hăng lấp đầy cấm địa ướt đẫm mềm mại của cô. “Còn chưa xong, chờ anh một chút, một chút là tốt rồi, ngoan ngoãn, anh sẽ không để em mệt chết.” Triển Hoàng Tu luôn như vậy không ngại phiền hà quấn quít dụ dỗ, trong lúc đó cũng ngang nhiên không ngừng tăng thêm lực đạo nhảy vào trong cơ thể cô, thẳng đến một lần lại một lần trong cơ thể ấm áp ẩm ướt của cô mới gầm nhẹ phóng thích bản thân. Anh tựa trán trên đỉnh đầu của cô, hôn cái mũi thanh tú của cô, hơi thở thô suyễn phả vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cùng nhau nghênh đón cao trào trí mạng làm linh hồn đều lâm vào thoả mãn. Đợi đến thân thể cùng linh hồn đều được giải phóng vui thích đến gần như hỏng mất, cô đã đứng không vững, trọng tâm toàn thân đều dựa vào trên người anh, liên tiếp trải qua mấy lượt cao trào, cô đã đầu váng mắt hoa, cái gì cũng vô pháp suy xét. Thẳng đến dục vọng nóng bỏng dần dần bình ổn, anh mới từ trong cơ thể cô lùi lại, đem tiểu thê tử đã mệt đến không mở mắt nổi ôm đến trên giường, làm cho cô thoải mái duỗi thẳng tứ chi. Cô mơ mơ màng màng ngủ một giấc, trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ, cô tựa hồ thấy anh cầm khăn nóng thay cô chà lau thân mình nhớp nháp. Vẻ mặt của anh chuyên chú như là cúng bái, giống hoàng đế cao cao tại thượng thân mật hầu hạ hoàng hậu chỉ thuộc về anh. Chà lau xong, anh lại lấy đến quần áo, như là thay quần áo cho búp bê, vô cùng nhẹ nhàng mà giúp cô mặc vào. Cô đã không còn đủ khí lực mà thẹn thùng, nhu thuận mặc anh đùa nghịch, còn buồn ngủ nhìn anh đem áo lót bằng ren hồng phủ lên phiếm tuyết nhũ ửng hồng, sau đó một mặt quyến luyến cúi đầu thâm thúy hôn nhũ câu, thậm chí đầu lưỡi còn thăm dò mềm nhẹ liếm xoát. Đến khi hai tuyết nhũ tràn đầy dấu hôn, anh mới chậm rãi mở ra hai chân của cô, tận lực thả chậm tốc độ thay cô mặc vào quần lót ren…… Lần này cô nhắm lại hai mắt không dám nhìn, hai gò má nóng bừng như lửa thiêu, chỉ có thể dùng thân thể cảm giác, bàn tay to của anh thong thả lướt qua đùi mình, đem quần lót ren mặc tiến u kính thần bí đã được chà lau nhẹ nhàng khoan khoái. Anh dùng đầu ngón tay mềm nhẹ lướt qua bên trong bắp đùi, tham lam xem xét mềm mại xinh đẹp kia đã bị anh hung hăng yêu vô số lần, đè nén khát vọng muốn đụng chạm, đem quần lót ren kéo lên, che đi cảnh đẹp côi diễm làm anh vô cùng khát vọng. Một khắc khi mặc xong kia, Giang Minh Nhân vụng trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi. May mắn bàn tay xấu xa của anh không lại tác quái, bằng không cô thực sự sẽ ăn không tiêu. Tiếng điện thoại ầm ỹ vang lên, phá hủy thời gian tĩnh mật ngọt ngào, Giang Minh Nhân than nhẹ một tiếng, dứt khoát kéo cao chăn che đầu, cự tuyệt bị quấy rầy. Triển Hoàng Tu bị động tác trẻ con của cô chọc cười, đứng dậy bắt điện thoại, miễn cho tiểu thê tử đã mệt chết mất hứng. “Là ta.” Triển Hoàng Tu nghe thanh âm quen thuộc ở đầu kia điện thoại, khẩu khí nháy mắt trầm xuống. “Chúng ta ở ngoài cửa nhà con, lập tức mở cửa cho ta vào đi.” Triển Thiệu Bình không khách khí hạ mệnh lệnh. “Cha, con hiện tại không rảnh.” “Không rảnh? Con đã hai ngày chưa đến công ty, chẳng lẽ muốn vì cái nữ nhân mất tích kia mà trở thành phế vật tránh ở trong nhà sao, còn ra thể thống gì?” “Con tôn kính cha, nhưng điều đó không đại biểu cha có thể tùy tiện nhúng tay vào hôn nhân của con.” “Cô ta không thích hợp với con, thứ con cần là một nữ nhân có thể trợ giúp con cùng nhau quản lý công ty, hoặc là giúp con đem sự nghiệp đẩy lên một tầng cao.” “Đủ! Nếu cha đến đây để nói chuyện này, thì mời cha trở về đi! Con sẽ không gặp cha.” Triển Hoàng Tu cố gắng áp chế lửa giận, vẫn không cẩn thận đề cao âm lượng. Khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi của Giang Minh Nhân theo trong chăn thăm dò, cơn buồn ngủ cũng đã tiêu tan, đặc biệt khi cô nghe thấy thanh âm Triển Hoàng Tu đối với đầu kia điện thoại kêu “Cha”. “Hoàng, em……” Này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Giang Minh Nhân mở miệng muốn nói, lại bị Triển Hoàng Tu dùng ánh mắt ý bảo cô đừng để ý. “Triển Hoàng Tu, con đây là cái thái độ gì? Ta là cha của con, không phải nhân viên của con!” Tiếng Triển Thiệu Bình gầm gừ truyền ra từ điện thoại. “Con cũng muốn nói như vậy, con là con của cha, không phải nhân viên của tập đoàn Hoàng Duệ, mời cha không cần dùng thủ đoạn quản lý nhân viên ép con đi vào khuôn khổ.” Triển Hoàng Tu lạnh nhạt đáp lễ. “Lập tức mở cửa cho ta vào! Ta muốn giáp mặt cùng con nói chuyện.” Triển Thiệu Bình không khỏi phân trần tắt máy. Rất ít khi tức giận Triển Hoàng Tu cũng nặng nề mà tắt điện thoại, dọa Giang Minh Nhân một cú sốc, tim bình bình đập loạn. “Làm sao vậy? Anh cùng cha cãi nhau? Có phải hay không bởi vì chuyện của em?” “Đây là chuyện giữa cha con anh, không quan hệ với em, em không cần tự trách mình.” Triển Hoàng Tu hoãn hạ khẩu khí không vui, dốc lòng trấn an tiểu thê tử đang lo sợ. “Cha thực không vừa lòng con dâu này đúng không? Ông ấy cảm thấy em không xứng với anh, ông ấy cho rằng em là vì tài sản khổng lồ của Triển gia mà gả cho anh……” Nhớ tới ngày đó không thoải mái, Giang Minh Nhân khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ thật uể oải. “Nhân Nhân, hôn nhân là của chúng ta, không cần để ý người khác bình luận, cho dù người đó là cha anh cũng giống nhau.” “Nhưng là……” Cô rầu rĩ không vui cụp mắt. “Giữa chúng ta quả thật khác biệt rất lớn, mặc kệ là gia thế bối cảnh hay là cái gì…… Hoàng, em sẽ sợ, sẽ bất an, em không biết mình liệu có đủ tư cách đứng bên cạnh anh.” “Có đủ tư cách hay không là do anh quyết định, không phải người kia.” Triển Hoàng Tu thở dài một hơi, đem tiểu thê tử mặt mày ngưng tụ ưu sầu thâm ôm vào lòng. “Không cho phép em dao động, cũng không cho phép em miên man suy nghĩ.” chương 8.2 “Anh lại sẽ cố ý không để ý tới em như lúc trước sao?” Đến nay nhớ tới trong lòng vẫn còn đau đớn. “Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không.” Anh hôn gò má dư hồng của cô. “Một ngày nào đó anh sẽ chán ngấy mà không cần em sao?” Cô ôm chặt lão công thân ái, cảm thụ hết thảy tốt đẹp đã tìm lại được, trong miệng lại hỏi ra những lời nói ngu ngốc. “Đồ ngốc, anh làm sao có thể không cần em?” Anh buộc chặt hai tay, đem cô khảm nhập trong ngực. Hoàng, em yêu anh.” “Anh cũng yêu em.” Thời gian ấm áp ngọt ngào duy trì không đến hai phút, tiếng điện thoại lại lần nữa vang lên, Triển Hoàng Tu không tiếng động thở dài, sau đó làm cho tiểu thê tử một lần nữa thoải mái nằm lại trong ổ chăn. “Em mệt muốn chết rồi, hiện tại hảo hảo ngủ một giấc đi.” Anh cúi đầu nhẹ hôn môi cô. “Anh đi đâu vậy? Anh không ngủ với em sao?” Cô giữ chặt Triển Hoàng Tu đang chuẩn bị đứng dậy xuống giường, hoảng loạn hỏi. “Anh xuống dưới lầu xử lý một số chuyện, em ngoan ngoãn ngủ, mặc kệ nghe được cái gì đều không cần xuống lầu, ân?” “Anh sẽ không thừa dịp lúc em ngủ mà chạy đi chứ?” Cô rất lo lắng đây là một hồi rất chân thật mộng đẹp, sau khi tỉnh lại vẫn là cô đơn một người. “Đồ ngốc.” Anh cười nhẹ, lại cho cô một cái hôn sâu. “Anh cam đoan đến lúc em mở mắt tỉnh dậy, em sẽ thấy anh ngay bên cạnh.” Triển Hoàng Tu ngữ điệu ôn nhu mà dỗ Giang Minh Nhân, nhìn cô nghe lời nhắm lại hai mắt mới đứng dậy, sau đó nhanh chóng mặc chỉnh tề rời khỏi phòng ngủ chính. lầu tràn ngập hơi thở ngọt như mật, dưới lầu lại là giằng co lạnh như băng. Hai cha con đối chọi gay gắt, này vẫn là lần đầu tiên trong đời. “Con cùng cô ta hợp lại?” Cho dù ngồi ở trên xe lăn, Triển Thiệu Bình uy nghiêm vẫn khiếp người như cũ, chỉ tiếc loại khí thế này từ nhỏ đến lớn Triển Hoàng Tu đã thành thói quen, không có tác dụng gì. “Con cùng cô ấy luôn luôn ở cùng nhau, chưa từng có tách ra, càng chưa nói tới cái gì hợp lại hay không hợp lại.” Triển Hoàng Tu mặt không chút biểu cảm mà sửa đúng lời cha. “Giúp việc đều đã nói cho ta, cô gái này bình thường ở nhà ngồi mát ăn bát vàng, suốt ngày chỉ biết cãi nhau, căn bản là không phải một người vợ tốt, cô ta đã muốn ly hôn, con hẳn là thành toàn cho cô ta mới đúng, vì sao còn để cô ta trở về?” “Cha, đây là chuyện giữa vợ chồng chúng con, cha không cần hỏi đến.” Lúc trước con kết hôn, ta không có can thiệp, đó là vì con đưa ra thỉnh cầu với ta, con nói con hy vọng có thể lựa chọn đối tượng mình thích, ta không phản đối, hơn nữa còn tuyệt đối tôn trọng.” “Tôn trọng trong miệng cha, chính là lựa chọn không tham dự hôn lễ của con?” Triển Hoàng Tu trào phúng hỏi lại. Sắc mặt Triển Thiệu Bình nháy mắt lại trầm xuống vài phần, giọng điệu bén nhọn lớn tiếng trách cứ: “Đó là bởi vì lúc trước ta rất tin tưởng con, kết quả con thế nhưng tuyển một đối tượng không ra gì như vậy để kết hôn, đối với toàn bộ tập đoàn Hoàng Duệ mà nói là sự vũ nhục, con biết không?” “Con chỉ biết đây là lựa chọn của con, là hôn nhân của con, cùng toàn bộ tập đoàn Hoàng Duệ không quan hệ.” “Bậy bạ! Con là tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Duệ, hết thảy của con đều liên quan đến tập đoàn Hoàng Duệ!” “Cha hy vọng con làm thế nào?” Triển Hoàng Tu không kiên nhẫn hỏi. “Liền làm theo ý của ta! Lập tức cùng nữ nhân kia ly hôn, sau đó thân cận đối tượng ta an bài.” Triển Thiệu Bình không chút khách khí hạ mệnh lệnh. “Không có khả năng.” Triển Hoàng Tu quả quyết cự tuyệt. “Con là con của ta……” “Cô ấy là vợ của con, là nữ nhân duy nhất con yêu, là nữ nhân sẽ sinh hạ người thừa kế tương lai của tập đoàn Hoàng Duệ, muốn con cùng cô ấy ly hôn, trừ phi con chết, bằng không con không làm được.” Nghe anh không chút dao động tuyên bố, Triển Thiệu Bình tức giận đến cả người phát run, Giang Minh Nhân đang tránh ở cầu thang nghe lén cũng đỏ cả hai mắt. Anh thực sự thực yêu cô…… Thế nhưng còn vì cô cãi lại lệnh cha, vừa nghĩ đến mình lúc trước tùy hứng, cô thực sự rất muốn đánh mình một trận. “Con mang thai.” Đột nhiên tới một câu, làm hai nam nhân trong phòng khách đều choáng váng. Hai cha con Triển gia không hẹn mà cùng nhìn về phía cầu thang, Giang Minh Nhân mặc âu phục rộng rãi, đang từ từ đi xuống, hai tay cô phủ trên bụng bằng phẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào mỉm cười. Cái mỉm cười này ở trong mắt Triển Thiệu Bình, cực kỳ giống kẻ thắng cuộc đang khiêu khích, lập tức càng thêm giận dữ. “Nói dối! Mới ngắn ngủi một tháng, cô làm sao có thể mang thai, rõ ràng là nói dối!” “Nhân Nhân, đừng nói đùa.” Triển Hoàng Tu vẫn còn đang khiếp sợ, hơn nữa biết rõ tâm tính nghịch ngợm của Giang Minh Nhân, không thể kết luận tin tức này có đúng hay không. “Em không có nói đùa, là thật, em mang thai.” Giang Minh Nhân đi đến trước mặt anh, nắm bàn tay to đặt ở trên đùi của anh kéo đến, nhẹ nhàng đặt trên bụng mình. “Em lúc ở Đài Nam có mua que thử thai kiểm tra qua, là dương tính.” Triển Hoàng Tu chịu rung động thật lớn, thật lâu không thể hoàn hồn, hai mắt thâm u chuyển từ khuôn mặt e lệ của Giang Minh Nhân đến bàn tay to dưới bụng bằng phẳng. Thật không thể tin được, này thân mình mềm mại làm anh yêu sâu đậm, thế nhưng đang chứa đựng kết tinh của hai người bọn họ…… “Vì sao không nói với anh?” Anh ôn nhu hỏi. “Bởi vì……” Cô thẹn thùng nhìn anh liếc mắt một cái. “Anh căn bản không cho em cơ hội nói nha!” Đằng đẵng hai ngày đem cô giam ở trong phòng, anh còn có mặt mũi nói! Triển Hoàng Tu ánh mắt thâm thúy ôn nhu, đáy mắt tràn đầy nồng đậm cưng chiều, anh dưới đáy lòng âm thầm thề, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn tiểu thê tử của anh cùng tiểu baby trong bụng. “Rất hoang đường ! Ta không tin! Này căn bản chính là nói dối!” Triển Thiệu Bình hổn hển gào thét. “Cha ngàn vạn lần đừng quá kích động, nếu ảnh hưởng đến thân thể, cha có thể sẽ không có cơ hội nhìn đến tiểu baby đáng yêu trong bụng con.” Giang Minh Nhân cười meo meo nói. “Đủ! Thật sự rất hồ nháo ! Trừ phi đứa nhỏ ra đời, bằng không ta không tin tưởng cô đã mang thai.” Triển Thiệu Bình lớn tiếng kêu Điền thư ký đang canh giữ ở ngoài cửa, nhìn cũng không thèm nhìn Giang Minh Nhân liếc mắt một cái. “Cha, vô luận như thế nào, con đều sẽ không cùng cô ấy ly hôn.” Triển Hoàng Tu kiên định biểu thị công khai. “Nằm mơ!” Triển Thiệu Bình vẫn không thay đổi nguyên bản tâm ý, tức giận tận trời rời đi. Nói không khó chịu là gạt người, Giang Minh Nhân thất vọng cúi đầu, vành mắt có chút ửng hồng. “Không quan hệ, một ngày nào đó ông ấy sẽ buông tay.” Triển Hoàng Tu đem cô kéo vào trong lòng, bàn tay to vỗ nhẹ sau lưng cô, nhẹ nhàng trấn an. “Cha thực sự chán ghét em đúng không?” Cô đã không có bối cảnh, càng không có đầu óc nhanh nhạy, chỉ có một cỗ tình yêu ngây ngốc dành cho Triển Hoàng Tu. Cha anh chỉ để ý tốt xấu của tập đoàn, chuyện gì cùng tập đoàn có liên quan thì trong mắt ông ấy, chỉ chia làm có lợi ích hoặc là vô lợi ích, ông ấy căn bản không hiểu cái gì là yêu.” “Hoàng, anh với mẹ anh như thế nào sống tới bây giờ?” Giang Minh Nhân tò mò hỏi. Cho tới nay, Triển Hoàng Tu rất ít nói đến gia đình của mình, cho dù nói đến cũng chỉ nói qua loa. Cô biết anh cùng cha cảm tình đạm mạt, nhưng anh rất ít khi ngỗ nghịch lệnh cha, hoàn hảo làm hết thân phận con trai cùng tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Duệ, đưa tập đoàn đến thời đại huy hoàng. Nhưng là anh không vui vẻ, anh trầm mặc ít lời, trừ bỏ trên thương trường đàm phán cùng đối tác, anh rất khó biểu đạt tình cảm của mình. Anh từ nhỏ đã nhận sự huấn luyện rất nghiêm, vô luận là cách nói năng hoặc cử chỉ đều phải tao nhã trang trọng, nhưng phối hợp với biểu cảm lạnh như băng kia, quả thực giống như là một người máy không có cảm xúc. “Trong trí nhớ của anh, mẹ anh chưa từng vui vẻ qua, bà luôn chỉ có một người thực tịch mịch mà sống, liền ngay cả mong muốn đơn giản là cùng con trai trải qua cuộc sống hằng ngày cũng vô pháp thực hiện, đơn giản là cha anh từ sớm đã lên kế hoạch huấn luyện người nối nghiệp, tình thân trong mắt ông vẫn không quan trọng bằng lợi ích của tập đoàn.” Trầm mặc một lát, Triển Hoàng Tu rốt cục mở miệng nói ra kí ức chẳng vui vẻ gỉ này. “Hoàng…… Anh hiện tại còn có em.” Cô đau lòng nắm chặt tay anh. “Anh biết.” Anh mỉm cười, đem cô ôm đến trên đùi mình, hai tay nhẹ nhàng vòng trụ eo cô, đem mặt dán vào trán của cô. “Bởi vì có em, anh mới chân chính biết được cái gì là gia đình.” “Hoàng, anh làm em muốn khóc.” Cô hấp hấp mũi, bởi vì anh chân tình thông báo mà cảm động. “Đừng khóc, phụ nữ mang thai không thể khóc.” Anh dỗ cô. “Vì sao?” “Sẽ giảm thị lực.” Anh nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn lên vành mắt ửng đỏ của cô. Giang Minh Nhân thẹn thùng nhanh chóng đình chỉ xúc động muốn khóc, tay nhỏ bé bò lên sau gáy Triển Hoàng Tu, giống con mèo nhỏ chỉ yêu làm nũng, lười nhát hưởng thụ chủ nhân sủng ái. “Hoàng, anh hy vọng baby là nam hay là nữ?” Cô ngây thơ hỏi. “Khỏe mạnh so với cái gì đều trọng yếu hơn.” Anh nhàn nhạt thở dài một hơi. “Vì sao thở dài?” Cô mẫn cảm nhìn anh. “Anh không nghĩ sớm như vậy đã làm em mang thai.” “Vì sao?” Chẳng lẽ anh không muốn baby của hai người? Giang Minh Nhân khẩn trương hề hề hỏi. “Em còn trẻ như vậy, anh lo lắng em không thể thích ứng.” Anh săn sóc nói. “Nhưng là em nghĩ muốn một cái baby giống anh, hơn nữa…… Chỉ có nhanh chóng sinh hạ baby, cha mới sẽ không luôn muốn chia rẽ chúng ta.” “Mặc kệ cha anh nói thế nào, em cũng không thể chịu ảnh hưởng của ông ấy, biết không?” Anh lo lắng nhắc nhở cô, không hy vọng một màn quyết liệt lúc trước lại trình diễn một lần nữa, chẳng khác gì muốn mạng của anh. “Ân, em biết.” Cô ôm chặt anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cái gáy ấm áp của anh. “Cho dù dùng thiên quân vạn mã đến kéo em, em cũng sẽ không lại rời anh đi.” “Về sau cũng không cho phép em lại miên man suy nghĩ.” Anh dùng bàn tay to nhẹ nhàng mát xa bụng cô, trầm mê trong ngọt ngào. “Mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh đều sẽ ở bên cạnh em đúng không? Sau khi sinh hạ baby, anh sẽ không lại giống lúc trước, mỗi ngày đem em cùng baby nhốt trong nhà đi?” Cô rầu rĩ không vui nhìn anh liếc mắt một cái, ánh mắt cực kỳ tội nghiệp, như là con mèo nhỏ sắp bị vứt bỏ. “Nhân Nhân……” Triển Hoàng Tu thở dài, nội tâm tràn đầy áy náy, âm thầm quyết định sau này muốn bồi bên cạnh tiểu thê tử nhiều hơn nữa, hảo hảo bù lại cho cô những lo âu ngày trước. “Em hiểu dụng tâm của anh, cũng biết anh làm như vậy là muốn bảo hộ em, nhưng là em không thích loại tư vị bị giấu đi này, giống như em thực không dám gặp người, làm cho em đối chính mình thực không có tự tin.” Tuy rằng anh đã sớm giải thích loại hành động giấu kín này là xuất phát từ yêu mến cùng lo lắng, mặc dù cô cũng cố gắng chấp nhận, nhưng vẫn khát vọng có thể quang minh chính đại cùng anh đồng tiến đồng ra, huống chi cô hiện tại đã mang thai, tổng không thể vĩnh viễn trốn trốn tránh tránh như vậy, vợ cả lại sống như tình nhân, còn thể thống gì? Triển Hoàng Tu không bỏ qua cô cúi mắt tịch mịch, quyết tâm đem bóng ma thưở nhỏ ẩn sâu dưới đáy lòng, chưa bao giờ thổ lộ với ai, toàn bộ đều nói ra. “Biết mẹ của anh sao?” Giang Minh Nhân nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhàn nhạt mà mê võng lắc tay, sau khi kết hôn bọn họ đắm chìm trong thế giới hai người, cơ hồ rất ít khi nhắc tới gia đình của nhau, anh luôn luôn trầm mặc ít lời, cùng cha mẹ cảm tình lại nhạt nhẽo, lại là càng rất ít đề cập đến. “Mẹ anh sau khi gả cho cha luôn luôn không vui vẻ, nhưng là bởi vì bà rất quen xã hội thượng lưu mặt ngoài một bộ giả dối kia, quá lưu tâm để ý ngoại giới đại chúng phê bình cùng chú ý, cho nên bà thủy chung không có dũng khí ly hôn, cho dù biết bà cùng cha anh trong lúc đó đã không có yêu, bà vẫn là không thể dũng cảm theo đuổi cuộc sống của mình.” “Hoàng……” Xem vẻ mặt anh toát ra đau đớn vô cùng, cô rất đau lòng. “Mà cha anh chỉ để ý tập đoàn, chuyện này với ông mà nói căn bản không trọng yếu, mẹ anh chỉ có thể thông qua bát quái tuần san hoặc là báo chí mới biết cha anh làm gì, ở đâu, còn có ông ấy lại cùng ai truyền ra chuyện xấu. Kỳ thực mấy chuyện báo viết đều không thật, mà mẹ anh lại tin tưởng không nghi ngờ, thậm chí mắc chứng cuồng loạn, tóm lại một câu, bà rất để ý ánh mắt phê phán của ngoại giới, mà phê phán này thường thường đều là không có mấy phần thật, thêm mắm thêm muối, cuối cùng, mẹ anh rốt cục bị phê phán ác độc này đánh bại.” “Hoàng, không cần nói nữa……” Cô ôm chặt anh, hôn trụ cái miệng của anh, không cho anh tiếp tục đào móc chuyện cũ đau lòng này nữa. “Nhân Nhân, anh không muốn để em giống mẹ anh, anh cũng không muốn ngoại giới tùy ý phê bình em, cho nên anh phải làm như vậy, chỉ có như vậy anh mới có thể an tâm.” Anh không thể chịu đựng được cô phải nhận thương tổn, cho dù là văn tự ngôn ngữ vô tình, anh cũng vô pháp chịu được, bởi vì con người không phải máy móc, một khi xem nhiều, nghe nhiều, vẫn là sẽ chịu ảnh hưởng. Có lẽ trong mắt đại chúng ngoại giới, anh là phú khả địch quốc, là đại tổng giám đốc không gì không làm được, nhưng anh lại chỉ có thể dùng phương thức này bảo hộ thê tử âu yếm của mình. “Nhưng……” Cô còn muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy hoảng hốt trong mắt anh lại thật sự không nỡ. “Nhân Nhân, anh cái gì đều có thể đáp ứng em, duy chỉ chuyện này không được, anh không thể mất em, cho nên anh không thể mạo hiểm, anh không muốn để em sáng tỏ, cho dù phải đem em cùng đứa nhỏ giấu cả đời, anh cũng sẽ làm như vậy.” Ai, nguyên lai anh đối với hôn nhân lại khuyết thiếu cảm giác an toàn như vậy…… Nam nhân này là như thế yêu cô, yêu đến phải dùng phương thức này mới có thể yên tâm. Cô còn có thể nói cái gì đây? Bởi vì quá mức yêu cô, bởi vì có bóng ma của mẹ tồn tại, cho nên anh mới có thể bất an như vậy, cùng anh so sánh, tự ti cùng bất an của cô căn bản là chuyện bé xé ra to, không ốm mà rên, quen tùy hứng, hiểu lầm này nọ. “Hoàng, em đã biết.” Giang Minh Nhân nỗ nỗ cái miệng nhỏ nhắn, kéo mở một chút mỉm cười ý tứ không có gì đáng ngại. “Em sẽ không lại cố tình gây sự, chỉ cần có thể cho anh an tâm, tùy anh muốn đem em giấu đi thế nào đều có thể.” Có lẽ theo suy luận logic của anh, nếu anh đã không còn yêu cô, hy vọng cuộc hôn nhân này nhanh chút kết thúc, hoặc là muốn triệt để chặt đứt quan hệ giữa hai người, mới có thể để cô tùy ý sáng tỏ trước mặt đại chúng đi? Bởi vì đám chó săn nhàm chán này sẽ “giúp đỡ”, dùng con chữ cùng ngôn ngữ bén nhọn khắc nghiệt đánh giá hai người, đem tín nhiệm cùng cảm tình của hai người từng giọt từng giọt tiêu phí hầu như không còn. Giấu càng sâu, đại biểu anh yêu càng nặng; Yêu càng sâu, nội tâm bất an càng nặng…… “Nhưng mà, em có thể dùng thân phận khác bồi bên cạnh anh nha, không nhất thiết phải lấy thân phận vợ anh.” Giang Minh Nhân bướng bỉnh nói. “Em lại muốn bày trò gì đây?” Triển Hoàng Tu sủng nịch nhéo nhẹ chóp mũi cô. “Em có thể hoá trang a! Có thể sắm vai thành nữ bộc của anh, có thể làm bộ như là người hầu trong nhà, tùy thân hầu hạ a!” “Nhân Nhân, em thật sự là……” “Hì hì, thế nào? Em thực thông minh đi?” Xem tiểu thê tử đáng yêu một mặt đắc chí, Triển Hoàng Tu thật sự không đành lòng hắt cho cô bát nước lạnh, đành phải tùy cô thiên mã hành không tận tình ảo tưởng, vẽ ra một đống kế hoạch hoá trang ngớ ngẩn. Có nữ bộc nào có thể giống cô, tùy hứng lại không nghe lời như vậy? Lại có nữ bộc nào có thể giống cô bây giờ, lớn mật ngồi trên đùi chủ nhân, nhận hết sủng ái cùng thương tiếc của chủ nhân? Chỉ có cô, Giang Minh Nhân, vợ yêu của Triển Hoàng Tu. “Hoàng, về sau ra khỏi nhà, em chính là nữ bộc của anh nga……” Tiểu nữ bộc đáng yêu vừa tùy hứng làm người ta đau đầu, lại vừa làm cho người ta muốn hảo hảo yêu thương.