Kiều thê tại thượng tổng tài mau quỳ xuống!

Chương 38 : Tấn công từ hai phía

Những anh em Tôn gia không làm gì được Lạc Tử Khanh, bọn chúng bị lời nói của những lão tổng tấn công từ bốn phía, sắc mặt trắng đỏ đan xen, xem ra đã bị chọc tức đến điên luôn rồi! Tôn Trường Ca hít thở thật sâu, khuôn mặt già nua bình tĩnh trở lại, đôi mắt vẩn đục vẫn hiện lên sự đắc ý nhìn Lạc Tử Khanh: Không sao cả, cho dù không thể khiến mày cút đi, tao cũng khiến đứa con gái kia biến mất khỏi thế giới này! Cứ chờ xem ai mới là kẻ mỉm cười cuối cùng! Lạc Tử Khanh hoảng hốt đứng lên, âm trầm nhìn ông ta, hắn lạnh lẽo gầm lên: Ý mày là gì? Tôn Khải Hiền cười khẩy, ông ta giành trước Tôn Trường Ca mà nói: Khi mày đang ngồi ung dung ở đây, con oắt Giai Oánh kia có lẽ đã bị hành hạ chết rồi cũng nên! Ahahahahahahahha!!! Tiếng cười điên cuồng vang vọng khắp căn phòng. Lạc Tử Khanh bước nhanh xuống dưới, không thèm để ý đến những đại lão khác, hắn nắm chặt lấy cổ áo của Tôn Khải Hiền, gân xanh nổi lên. "Bộp" Hắn đấm một phát mạnh mẽ vào má trái của ông ta, thân thể béo núc ních như con diều đứt dây mà lao thẳng vào tường, miệng hộc ra một ngụm máu đỏ tươi cùng với vài chiếc răng vàng khè. Một chân kia của hắn đá mạnh vào bụng của Tôn Trường Ca, ông ta ngã lăn xuống đất, mũi giày đen bóng đạp thẳng lên lồng ngực đang phập phồng mãnh liệt, mặt ông ta trắng bệch lại, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, đau đớn ập tới khiến ông ta đầu váng mắt hoa. "Khụ...khụ...khụ..." Tao sẽ tính sổ với chúng mày sau! Nói xong Lạc Tử Khanh liền bước nhanh ra ngoài, hắn cầm lấy điện thoại của mình, nhanh chóng ấn nút gọi về máy của Tôn Giai Oánh. "Số điện thoại này không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..." Mạc tổng, Kim tổng, Vương tổng, Hà tổng nhìn về phía anh em Tôn gia, sau đó liền quay đầu nhìn nhau, tất cả đều lắc đầu mà đi ra ngoài. Chuyện này bọn họ không liên quan đến được, phu nhân của Lạc Tử Khanh bị người tính kế, động đến nghịch lân của người đàn ông đáng sợ này chính là đi tìm chết! Căn phòng đang đông đúc dần trở nên trống vắng, Tôn Trường Ca và Tôn Khải Hiền được nâng đứng dậy, lau vết máu ở khóe miệng đi, ông ta nở nụ cười ác ý: Con ả đấy mà chết, Tôn thị sẽ thuộc về chúng ta ngay thôi! Sau đó liền nhổ một ngụm nước bọt xuống sàn nhà rồi bỏ đi. Lạc Tử Khanh mà mất đi Tôn Giai Oánh thì giống như tử thi di động vậy, hắn sẽ không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa đâu, và mọi thứ sẽ là của bọn họ! Boss, kẻ đứng sau vụ này chính là đứa sai người tập kích bác sĩ Tôn ở rừng, kẻ bọn chúng nhắm đến là ngài và Tôn tiểu thư! Trần Diệc An bước nhanh theo Lạc Tử Khanh, anh ta có mỗi 1m7 mà hắn thì lại 1m85, phải nói là chân dài cách nhau một trời một vực. Trán Lạc Tử Khanh lấm tấm mồ hôi, bàn tay đang cầm điện thoại của anh trắng bệch lại, lồng ngực phập phồng dồn dập. Không ai có thể hiểu được sự sợ hãi của hắn lúc này, bảo bối của hắn bây giờ không thể đi được như người bình thường, nếu như có chuyện gì xảy ra thì làm sao cô ấy có thể chạy trốn hay giãy giụa? Mắt hắn ánh lên tia sáng lạnh lẽo, khí tràng của kẻ vượt qua gió tanh mưa máu ập đến, trái tim Trần Diệc An như lỡ mất một nhịp, sợ hãi mà cúi đầu xuống. Làm đi! Tốt, boss! Trong tay Trần Diệc An đã nắm giữ mọi thứ có thể cho An Diệc và chồng bà ta ở tù cả đời, thế nhưng anh ta biết ý của Lạc Tử Khanh là gì, hắn muốn anh em Tôn gia thân bại danh liệt, cút khỏi vòng thượng lưu và mọi điều tra tỉ mỉ nhất về kẻ giật dây ở phía sau. Chiếc Bugatti đen xé gió mà lao đi.