Kiêu Sủng

Chương 22

Tô Di tính toán để cho bọn họ ở bên ngoài đến khi không còn sức chịu đựng mới ra lệnh cho Lưu Khế, “Kéo từng người một lên”. Lúc này hai người đều im lặng, cứ thế im lặng trên cả quãng đường tới chiến hạm Chiến Hoàng. Lính đánh thuê nhận được tin tức từ chiến đấu cơ cho nên đã tới chờ sẵn ở Chiến Hoàng. Sau khi máy bay của Tô Di hạ cánh, Nhị Cầu không nói năng gì, cùng Tiểu Hắc lên luôn máy bay của đồng đội. “Trung Úy, bọn họ có khi nào không giữ lời hứa không?” Lưu Khế nhìn Báo Săn rời đi nhanh chóng liền hỏi. “Không đâu” Trung Úy lẳng lặng đáp, “Lính đánh thuê mặc dù vô sỉ nhưng vẫn có thể coi là giữ chữ tín. Hơn nữa tôi đã ghi âm đoạm đối thoại rồi.” “Trung Úy” “Trung Úy” Mấy phi công đã chờ đợi trên boong thuyền từ lâu đang vội đi tới. Nghe Lưu Khế tường thuật lại những việc đã xảy ra, mọi người đều vỗ tay, trầm trồ khen ngợi. “Đúng là một việc gay cấn ác liệt” Có người cảm thán. Cũng có người lo lắng “ Hạm trưởng luôn sợ đắc tội lính đánh thuê, có khi nào lại trách chúng ta không?” “Trách gì chứ?” Lưu Khế học theo cách nói của Trung Úy “Chúng tôi không hề làm gì cả”. Mọi người ngạc nhiên xong thì cười ha ha… “Thông báo, thông báo” Bất chợt có âm thanh trên loa truyền đến, giọng nói của sĩ quan truyền tin trầm ổn. Mọi người sửng sốt, sao lại có thông báo? Qua mấy giây, âm thành lần nữa lại vang lên “ Trung Úy Tô Di, xin lập tức tới trung tâm chỉ huy tác chiến.” Tô Di rời đi trong lúc mọi người nhìn theo với ánh mắt bất an. Cô vừa bước vào trung tâm chỉ huy tác chiến, một thân ảnh cao lớn xông tới chặn trước mặt cô, một bạt tai hung hăng giáng xuống trên mặt cô. Một bên mặt đau rát, cô ngẩng đầu nhìn rõ người vừa động thủ. Chính là Hạm trưởng mới được điều đến nhậm chức ở Chiến Hoàng vào nửa năm trước – Thượng tá Minh Trạch. Hắn xuất thân con nhà quan, tốt nghiệp loại ưu học viện quân sự, trước kia làm việc tại bộ tham mưu trong quân đội của Liên Minh. Từ sau ngày hắn đến Chiến Hoàng nhậm chức, Tô Di luôn luôn không được thoải mái. “Trung Úy!” Gương mặt gầy gò của Hứa Minh Trạch xanh mét, “Ai cho phép cô gây hấn với lính đánh thuê?” “Tôi….” “Cho cô ta xem!” Hứa Minh Trạch không nghe cô giải thích. Trên màn hình tinh thể lỏng, hiện lên hình ảnh không gian mênh mông. Nhìn vào bối cảnh không gian, Tô Di dễ dàng nhận ra đây chính không gian ngay phía trước chiến hạm Chiến Hoàng. Trong không gian yên tĩnh bỗng xuất hiện hai luồng đạn xẹt qua ngay phía trước phi cơ, thiếu chút nữa đã bắn trúng Chiến Hoàng. Một chiếc Báo Săn có in chữ thập màu bạc, hung hãn bay sát thân Chiến Hoàng. Thanh âm tức giận của Nhị Cầu truyền đến từ tần số phát sóng: “Thì ra là nữ phi công duy nhất của Chiến Hoàng - Trung Úy Mèo Hoang! Hừ…! Tôi giữ chữ tín không đụng đến Chiến Hoàng, nhưng không bao gồm cô.” Cuối cùng là tiếng thét lớn của Nhị Cầu “Tô Di, tôi nhất định sẽ biến cô thành phụ nữ của tôi.” Hình ảnh biến mất, Hứa Minh Trạch quay đầu nhìn Tô Di, ánh mắt kinh bỉ đằng sau kính gọng vàng, “Đây là thời điểm 5 phút trước khi phát sinh sự kiện bất ngờ.” “Hạm trưởng, tôi…….” “Không cần nói nhiều! Hắn ta vừa gây náo loạn như thế, chắc chắn toàn bộ liên minh đều biết chúng ta đắc tội với lính đánh thuê.!” Hứa Minh Trạch quan trọng hóa vấn đề: “Cô có biết đây là phạm vi mà Tổng Thống liên minh và sĩ quan chỉ huy Lính đánh thuê đã có hiệp nghị? Cô có biết là đã gây phiền toái cho tôi thế nào không? Tôi đã khó nhọc duy trì cục diện ổn định, bây giờ bị cô phá hỏng rồi!” “Tô Di, cô không biết cái gì gọi là lấy đại cục làm trọng hay sao?” Hắn ta nhìn Tô Di “Nhất định phải nói lời xin lỗi với vị quân nhân kia cùng cấp trên của hắn. Cô mang theo chút lễ vật đi, lễ vật sẽ được trừ vào tiền lương của cô”. Tô Di nắm chặt hai tay thành quyền, nhẫn nhịn, cất giọng nhỏ nhẹ “Tuân lệnh”. Nhưng thái độ tốt của cô cũng không được hồi đáp, Hứa Minh Trạch tiếp tục nói “Sau này cô không cần tham gia nhiệm vụ tìm kiếm tài nguyên.” “Thượng tá!” Tô Di mặt liền biến sắc, “Tôi nhất định phải tham gia!” Hứa Minh Trạch nâng mắt kiếng “Trung Úy, đây là mệnh lệnh.” “Thượng tá, thật ra bọn chúng đã đoạt của chúng ta rất nhiều thứ, hôm nay tôi chỉ dạy dỗ bọn chúng một chút, sau này nhất định sẽ không để tình huống như thế tái diễn. Sau này Chiến Hoàng tìm kiếm được tài nguyên sẽ nhiều hơn so với các chiến hạm khác. Sát hạch cuối năm Chiến Hoàng nhất định ở vị trí dẫn đầu.” Tô Di dùng âm thanh ôn hòa để nói chuyện: “Hơn nữa đó chỉ là binh lính cấp thấp của Lính đánh thuê, đối phương sẽ không báo cáo thượng cấp. Ngài xem, chúng tôi bị thua thiệt cũng không đem chuyện đi báo cáo. Thật ra không đánh không biết, chúng tôi và lính đánh thuê đều ngưỡng mộ nhau. Ngài là người dùng binh nhất định cũng thấy được điều đó. Lần này cách làm của tôi có chút không khéo léo, nhưng tôi đảm bảo, lần sau, lính đánh thuê đó nhất định sẽ tới chiến hạm của chúng ta uống trà.” Hứa Minh Trạch nghe thấy thế, sắc mặt cũng dịu xuống nhưng vẫn nói: “Vậy sau khi cô đi xin lỗi về mới có thể trở lại làm nhiệm vụ cũ.” “Vâng” Tô Di bình tĩnh đáp. Ra khỏi trung tâm tác chiến, cô trở về kí túc xá của phi công. “Hứa Minh Trạch đúng là quả trứng thối!” một người phi công trung niên lên tiếng. “Nếu là Thượng tá Liên Đạc vẫn còn ở đây thì không đến lượt bọn lính đánh thuê coi thường chúng ta.” Người khác lại nói “Thượng tá Liên Đạc bây giờ đã ở phe đối lập”. Mọi người im lặng một lúc. Nửa năm nay, Tô Di luôn có cảm giác lật thuyền trong mương. Cô đã suy tính lựa chọn trở lại Chiến Hoàng, không ngờ cục diện lại thay đổi đến mức này. Hồi đó Liên Đạc mang theo mấy phi công trung thành dưới trướng rời đi. Phó Hạm Trương cũng bị liên đới vì để Liên Đạc chạy mất, hiện tại anh ta bị điều chuyển sang chiến hạm khác đảm nhiệm công việc hành chính. Liên minh phái Hứa Minh Trạch tới đây, ít nhiều cũng làm giảm sự khác biệt đặc trưng của Chiến Hoàng – Dù sao khi Liên Đạc rời đi, chiến hoàng hình như đã mất đi niềm tin? Từ Hạm trưởng, phó hạm đến các sĩ quan tham mưu tác chiến đều trở thành vây cánh của Hứa Minh Trạch. Cũng may, đội trưởng không quân bây giờ được cất nhắc từ một phi công trước kia mà lên, đối với Tô Di tương đối tốt, bổ nhiệm cô làm tiểu đội trưởng. “Chớ nói linh tinh” Tô Di ngăn trở đồng đội bàn luận., “Thượng tá có suy tính của anh ta, lấy đại cục làm trọng”. Cô lựa chọn 4 người cấp dưới cùng mình tới Thành phố Tự do. Ai nấy được chọn đều vô cùng vui vẻ. “Nghe nói nơi đó tập trung toàn bộ vũ nữ xinh đẹp nhất liên mình” Bọn họ lập tức trở nên hăng hái bàn luận về đề tài này. Tô Di khẽ mỉm cười, cô lặng lẽ về phòng, nằm xuống giường suy nghĩ. Thành phố Tự Do bây giờ đã là địa bàn của Thương Chủy. Không, phải là Mạnh Hi Tông mới đúng. Trong đầu cô thoáng hiện lên gương mặt cứng rắn lạnh lùng. Ở lại Chiến Hoàng là một lựa chọn vô bổ, nhưng nếu ở bên Mạnh Hi Tông có thể cái gì cô cũng không còn. Ba ngày sau, Báo Săn của Liên minh lặng lẽ đáp xuống cảng không gian của thành phố Tự Do. Đây không phải lần đầu Tô Di đi tới thành phố Tự Do. Thực ra trong nửa năm qua, cô đã đến tất cả các tinh cầu của Liên Minh. Thành phố Tự Do vì có anh ta nên trở nên khác biệt đối với những tình cầu khác. Mới chỉ qua nửa năm ngắn ngủi mà đã thay đổi hoàn toàn theo phong cách của Lính đánh thuê. Đoàn người Tô Di thay thường phục, đi vào nội thành. Dễ dàng bắt gặp những tốp lính đánh thuê, túm năm tụm ba. Người mặc quân phục màu đen cũng có, người mặc thường phục cũng có nhưng dễ dàng phân biệt được họ là lính đánh thuê, bởi vì trên người bọn họ cũng toát ra khí chất lạnh lùng, khác hẳn dân thường. Đầu đường này là khu vực rất hỗn loạn, không khí ở đây không được trong lành. Những người dân buôn bán nhỏ đều tùy ý bày biện hàng quán, người người đi lại nơi đây rất sôi nổi, náo nhiệt. Lính đánh thuê mua bán rất hào phóng cho nên chủ các cửa hàng ai nấy đều vui vẻ. Tô Di chưa gặp qua dân thường ở tinh cầu nào có được nụ cười vui vẻ như thế. Ngoài ra cũng dễ dàng bắt gặp các cô gái làng chơi, có người thì đứng cố định ở các tiệm ăn, có người trực tiếp đứng ở ngoài đầu đường đang cùng những người đàn ông cao lớn lính đánh thuê tán tỉnh. Bọn họ dường như không hề để ý đến ánh mắt của người đi đường. Thậm chí ngoài đường bọn họ còn sờ soạng nhau rồi cùng cười nói ngả ngớn. Nhưng trong đoàn người, trừ Tô Di đỏ mặt tía tai ra còn những người khác cảm thấy rất bình thường. Khách sạn lớn vốn dành cho người giàu có, nhưng bọn họ đã rời khỏi Thành phố Tự Do cho nên đã trở nên hoang phế. Mới đây được sửa sang lại thành những quán bar nhỏ và đơn giản. Ở đây có chút lộn xộn, trong các quán rượu ven đường cũng có thể gặp cảnh tượng khiến người khác giật mình. Từng nhóm đàn ông da ngăm đen, đồng phục màu xanh lam tụ tâp, uống rượu, bình luận rồi cười vang không ngừng. Đây chắc hẳn là những người thợ mỏ của tinh cầu Tự Do. Là một trong vùng đất có nguồn tài nguyên dồi dào nhất Liên Minh, nơi đây lượng công nhân làm trong ngành khai thác rất đông đúc và đương nhiên cũng có vô số những nhà máy sản xuất công nghiệp. Thợ mỏ nhiều không đến 8 vạn thì cũng phải tới 5 vạn người, bọn họ chung sống cùng thành phố với lính đánh thuê rất vui vẻ. Trong quán rượu thi thoảng cũng có lính đánh thuê và thợ mỏ ẩu đả, đánh đấm liên hồi khiến đối phương sưng mặt, sưng mũi. Đám người xung quanh thì bàn quan, tựa hồ như không để ý tới, có người thậm chí còn trầm trồ cổ vũ. “Bọn họ thật ung dung tự tại” Lưu Khế nhìn bọn họ vừa mới đánh nhau xong lại bá vai bá cổ cùng nhau đi uống, trong âm thanh của Lưu Khế có vài phần ngưỡng mộ. Đúng vậy, ung dung tự tại, chính là loại cảm giác này. Phóng đãng, không quy tắc gò bó, tự do tự tại. Đây cũng chính là cảm giác mà cô cảm nhận được trên người Mạnh Hi Tông, có điều anh ta so với những lính đánh thuê bình thường thì cuồng ngạo hơn nhiều. Đoàn người Tô Di mặc dù mặc thường phục, nhưng khí chất nghiêm túc, cẩn trọng, những người trẻ tuổi còn có phần căng thẳng. Trên đường đi không ít người có thể nhận ra điều đó. Cuối cùng bọn họ đi tàu lửa nhỏ tới căn cứ của quân đoàn lính đánh thuê. Tô Di báo muốn gặp Nhị Cầu lại nhận được hồi báo là hắn đi ra ngoài chưa về, nhưng cấp trên của hắn thì có ở căn cứ. Tô Di và Lưu Khế đi gặp cấp trên của hắn. Đó là một người đàn ông trung niên có ánh mắt rất giảo hoạt. Vừa nhìn thấy lễ vật đắt giá lập tức vui vẻ ra mặt, vỗ ngực bảo đảm sẽ lệnh cho Nhị Cầu nói xin lỗi với Chiến Hoàng. Sau đó hắn lập tức gọi điện cho Minh Trạch, hai người nói chuyện tựa hồ rất vui vẻ với nhau. Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ xui xẻo mà Hứa Minh Trạch giao cho cô. Đoàn người của cô rời khỏi quân đoàn lính đánh thuê. Tô Di còn chưa nói cái gì thì mấy cậu lính bên cạnh đã đùn đùn đẩy đẩy nhau, Lưu Khế sắc mặt hơi hồng: “Trung Úy, chúng tôi xin phép đi quán rượu một chút.” Tô Di nhìn ánh mắt sáng ngời mong đợi của bọn họ, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được, nhưng tuyệt đối phải giữ gìn, không được gây chuyện.” Đây là quán rượu tuyệt nhất thành phố Tự Do. Bóng đêm thanh tĩnh, ánh đèn neon rực rỡ, hoa lệ khiến quán rượu nổi bật hơn hẳn trong dãy phố, giống như một vùng nước xanh trong, sáng bóng, phảng phất như ánh trăng trong đêm, thanh nhã thoát tục. Bây giờ là đầu mùa xuân, khí trời rét lạnh. Hơn mười nữ nhân xinh đẹp khoác áo lông cừu, duyên dáng yêu kiều đứng ở khoảng sân trước quán bar. Khác với các cô gái trong quán rượu nhiệt tình, niềm nở thì các mỹ nữ đó lại rất lạnh lùng, thờ ơ. Ánh mắt lộ ra vẻ bất cần, hư hỏng. Thuốc lá cháy dần giữa hai ngón tay. Ngay cả Tô Di khi gặp nữ nhân có khí chất độc đáo như thế cũng không khỏi bị chấn động. Tô Di không biết rằng đàn ông còn rung động hơn nhiều. Thấy các cô gái cao ngạo lại sa ngã như thế, hocmon nam tính trỗi dậy càng khiến cho đàn ông muốn chinh phục, càng muốn hành hạ bọn họ. Bước vào quán rượu, Tô Di lập tức kinh hãi, những người trẻ tuổi đi theo cô ngược lại lộ rõ ánh mắt hưng phấn. Ánh đèn sáng chói, mê loạn, âm nhạc đinh tai nhức óc. Ghế sa lon dài, bàn nhỏ, quầy bar, không gian rộng rãi trải ngoài tầm mắt. Trong quán có những người thợ mỏ áo xanh, ngồi ở một bàn đánh bài, bàn khác thì có những lính đánh thuê, trên đùi mỗi người là một cô gái, mà bọn họ một tay uống rượu, một tay không kiêng kị dò vào trong cổ áo hoặc trong váy, các cô gái vùi mặt trong ngực bọn họ, nụ cười sáng rực, thậm chí còn có cô gái tỏ ra e thẹn, nhìn dáng vẻ có lẽ là cô gái thường dân không phải kĩ nữ. Bởi vì thời gian vẫn còn sớm, người đến quán rượu chưa đông lắm. Bọn họ tìm một bàn trong góc tương đối kín đáo. Tô Di lẳng lặng ngồi uống nước, bốn chàng lính bên cạnh nhấp nha nhấp nhổm. “Muốn tìm mỹ nữ thì đi đi.” Tô Di kéo vành mũ xuống thấp, “Sáng mai, chúng ta trở về.” Trên quầy bar không ít các cô gái độc thân đang ngồi uống rượu, chờ làm quen với các chàng trai. Mà Tô Di một mình ngồi với bốn tràng trai đều cao lớn, tuấn lãng, thanh tú, so với đám thợ mỏ đen đúa cùng lính đánh thuê thô thiển tự nhiên hấp dẫn bao ánh nhìn của các cô gái. Còn chưa đợi bọn họ lấy dũng khí đứng lên đi cưa gái, đã có người nhìn họ với thái độ không ưa. “Bốn thanh niên và một cô gái?” Có người đi tới, một tay khoác lên bả vai Lưu Khế, “Người anh em, mặc dù thành phố tự do có mười vạn lính đánh thuê nhưng mà tất cả ‘gà’ của Liên minh cũng nghe tiếng mà đến. Các cậu có cần tiết kiệm như thế không? Các cậu thích ăn chung sao? Vậy thì thêm anh vào nữa được chứ?” “Ha ha ha…” Đám đàn ông xung quanh cười rầm rộ, các cô gái thì có người cười ngượng ngùng có người không khỏi phát run. Người đàn ông kia dáng vẻ cao lớn, tướng mạo oai hùng, nhưng miệng đầy mùi rượu, ánh mắt say lờ đờ. Lưu Khế đẩy người đàn ông kia ra rồi đứng lên. Anh ta vừa hành động, lập tức mấy thanh niên khác vừa uống vài chén, khí thế phừng phừng, cũng không chịu ngồi yên, tất cả sắc mặt u ám đứng dậy. “Mẹ nó, đừng có mà ăn nói bậy bạ” Một thủ hạ trẻ tuổi của Tô Di hiệu là Tiểu Bạch quát lên. “Cô ấy là cấp trên của chúng tôi đấy.” “Ngồi xuống” Tô Di nhẹ giọng quát “Đừng gây chuyện, mặc kệ hắn đi.” Người đàn ông kia bị khiêu khích lại càng cười đến khoái trá. “Cấp trên?” Hắn xách theo chai rượu, bước lảo đảo qua trước mặt Tô Di. Nhìn cô đội mũ lưỡi trai che khuất hơn nửa khuôn mặt, ha ha cười nói “Người đẹp, phụ nữ đến đây chỉ có hai loại, một là loại để chúng ta chơi đùa, hai là nữ lính đánh thuê. Cấp trên, cô thuộc loại nào?