Kiêu Phong
Chương 701
Ngày kế tiếp, khi mặt trời lên cao ba cây sào, đột nhiên có trực ban đến thông báo, nói Lục thượng thư đến Đông Hoa Môn đón công chúa xuất hành, Lục Thất dẫn theo mười hộ vệ đứng ngoài Đông Hoa Môn hoàng cung nội thành.
Đợi nửa giờ, một cỗ xe song mã từ Đông Hoa Môn chạy ra, Lục Thất chạy lên thăm hỏi, biết là công chúa xuất hành, liền cung kính cách xe bái kiến, sau đó hộ xe quay trở về Tây Tấn quận công phủ.
Xe đến trước phủ, Tiểu Điệp và Chiết Hương Nguyệt đã đứng sẵn bên ngoài nghênh đón, từ xe ngựa bước xuống hai vị công chúa và cung nhân, lần này hai vị công chúa xuất hành kín đáo, chỉ mang theo hai vị cung nhân, cùng một xa phu.
Tiểu Điệp và Chiết Hương Nguyệt nữ lễ cung kính bái kiến hai vị công chúa, Vũ Vi và Hương Hà nhận lễ xong, Vũ Vi chủ động tiến lên phía trước đỡ Tiểu Điệp, cùng nhau đi vào hậu trạch, chỉ có xa phu đi theo lưu lại trước phủ, tự có nô bộc tiếp đãi.
Tới hậu trạch, Lục Thất đi sau đột nhiên lên tiếng gọi chúng nữ, sau đó nghiêm nghị khởi lễ với hai vị công chúa, nói:
- Hai vị công chúa điên hạ, thần có lời muốn nói.
- Phò mã có lời mời nói.
Vũ Vi dịu dàng trả lời.
- Thần muốn nói là, hậu trạch là gia trạch của thần, thần ở ngoài gia trạch, nên tuân thủ quốc pháp, trong gia trạch, thần hi vọng công chúa điện hạ có thể tuân thủ gia quy.
Lục Thất ôn hòa nói.
Chúng nữ ngạc nhiên, Vũ Vi dịu dàng nói:
- Không biết là gia quy gì, xin phò mã nói thẳng.
Lục Thất ôn hòa nói:
- Vũ Vi, Hương Hà, Tiểu Điệp là phát thê (vợ chưa cưới) của ta, ta hi vọng các nàng ở nội trạch, tôn nàng ấy làm tỷ tỷ, Tiểu Điệp ở Hà Tây, chính là đại phu nhân.
- Thiên Phong, không nên nói bậy.
Tiểu Điệp vội vàng lên tiếng phản bác.
Lục Thất ánh mắt ôn hòa nhìn Vũ Vi công chúa, Vũ Vi công chúa ngập ngừng một chút, quay đầu hỏi:
- Hương Hà, muội thấy thế nào?
Hương Hà ngẩn ra, quay đầu nhìn Lục Thất một cái, dịu dàng nói:
- Hương Hà cảm thấy, phò mã nói có lý.
Vũ Vi nghe xong gật đầu, dịch chân rời khỏi Tiểu Điệp, sau khi đứng ngang hàng với Hương Hà, hai vị công chúa đồng loạt nữ lễ, dịu dàng nói:
- Bái kiến tỷ tỷ.
- Hai vị muội muội xin hãy đứng lên.
Tiểu Điệp tiến lên, giơ tay ngọc đỡ hai vị công chúa dậy.
- Tiểu Điệp, nàng sắp xếp chỗ nghỉ cho Vũ Vi và Hương Hà, ta ra ngoài xử lý chút việc.
Lục Thất ôn hòa nói.
Tiểu Điệp chỉ có thể gật đầu, nàng biết Lục Thất là cố ý né tránh, kì thực trong lòng nàng, không muốn ở Phủ Khai Phong tranh đoạt địa vị đại phu nhân, hai vị công chúa chỉ là hôm nay đến tế tổ, nàng không cần tạo thị phi, cách làm của Lục Thất không hợp quy củ, đâu có ai dám để công chúa làm thiếp, hai vị công chúa có thể nhân nhượng, cũng có nàng có chút bất ngờ.
Lục Thất thực sự là có việc, hắn rời khỏi phủ trạch đến Tây Phong Lâu, cùng tướng quan ngoài Phủ Khai Phong gặp mặt uống rượu, dùng tình cảm lung lạc quân tâm, đối với Lục Thất mà nói là việc phải làm, chỉ dựa vào tiền tài lung lạc, rất dễ bị tiền tài lớn hơn xúi giục.
Quá ngọ, tâm linh Lục Thất đột nhiên có cảm giác, hắn đứng dậy rời khỏi bàn rượu đi xuống lầu một, vừa xuống liền nhìn thấy Tiểu Thanh, trong lòng không khỏi mừng rỡ, Tiểu Thanh một thân y phục bình thường, đầu đội mũ da, mặt cũng hóa trang vàng vọt, nhưng Lục Thất dựa vào cảm ứng, biết chính là Tiểu Thanh.
- Lão gia.
Tiểu Thanh chạy đến trước mặt Lục Thất khẽ gọi, Lục Thất mỉm cười giơ tay đỡ lấy cánh tay Tiểu Thanh.
Lục Thất dẫn Tiểu Thanh ra phía sau, tiến vào một gian khách phòng, rồi mới vui vẻ nói:
- Tiểu Thanh, nàng vô sự là tốt rồi.
- Nô là đúng là không sao.
Tiểu Thanh dịu dàng nói.
Lục Thất sung sướng lắc đầu, giơ tay tháo mũ da trên đầu Tiểu Thanh xuống, hỏi:
- Trên đường đến có gặp nguy hiểm gì không?
- Không có nguy hiểm, nô chạy rất nhanh, cũng không ở trọ, đều là ăn uống trên đường, một mạch chạy đến chỗ Thanh Văn tỷ tỷ, Thanh Văn tỷ tỷ không cho nô ra ngoài, nô đợi đến lúc Cầm Nhi tỷ tỷ hồi âm, mới lại đến tìm lão gia.
Tiểu Thanh dịu dàng trả lời.
Lục Thất gật đầu, hắn là dặn Tiểu Thanh làm như vậy, cố gắng tránh khỏi con người, là có thể tránh được mọi hiểm họa, so với dã thú, con người đáng sợ hơn nhiều.
- Lão gia, Cầm Nhi tỷ tỷ và chủ mẫu không có viết thư, họ biết lão gia bình an nên rất yên tâm, lão phu nhân sức khỏe rất tốt, chủ mẫu và bọn trẻ đều rất tốt, Song Nhi tỷ tỷ sinh con gái.
Tiểu Thanh một hơi nói rất nhiều, nhưng một câu cũng không đề cập đến Tấn quốc.
Lục Thất nghe xong sung sướng vô cùng, để Tiểu Thanh ở lại khách phòng nghỉ ngơi, hắn phải trở lại tiếp đãi thuộc hạ, một giờ sau, Lục Thất cùng Tiểu Thanh rời khỏi Tây Phong Lâu, đến Biện Hà đóng băng nói chuyện, đương nhiên là để tìm hiểu tình hình Tấn quốc.
Tình hình Tấn quốc bây giờ tổng thể coi như trị an, mối họa lớn nhất trong nước chính là Phỉ nhân, có đến vài trăm nhóm, rất khó tiêu diệt, trở thành đại họa lớn nhất của thông thương, ngoài ra Cán Châu phát sinh qua binh biến, có mấy ngàn tướng sĩ làm phản, đa số là hàng tốt Sở quốc, nhưng rất nhanh đã bị Trương Kích đái soái trấn áp, bởi vì quân lực Cán Châu xuất hiện tạo phản, Tân Cầm Nhi hạ lệnh dừng việc tiến thủ Nam Việt, triệu hồi một nửa quân lực đóng lại Hành Châu.
Ngoài ra việc Lục Thất tiến thủ Hà Tây và Bắc Đình, ở Tấn quốc truyền đi rất rộng, nhưng không phải triều đình Tấn quốc cố ý truyền ra ngoài, ngược lại, triều đình Tấn quốc từng cố ý nói dối, đem Tấn vương Lục Bính và Lục Thiên Phong nói thành hai người.
Có điều tin tức Lục Thất tiến thủ Hà Tây sau khi truyền đi, rất nhiều quân thần biết chuyện lần lượt tìm đến chúc mừng, các đại quân phủ Tấn quốc dâng công văn cũng cẩn thận hơn, Tân Cầm Nhi nói Lục Thất, không cần mạo hiểm nữa, bởi vì Chu quân ở Nhuận Châu, thăm dò Tấn quốc mỗi ngày một mạnh, không lâu nữa, là có thể biết được tình báo bất lợi đối với Lục Thất.
Tân Cầm Nhi muốn nhanh chóng tiến diệt Chu quân Nhuận Châu, nhưng bị Ngư Hoa Hiên và Vương Căn Hòa bác bỏ, chỉ có Đỗ Dũng là không phản bác, nhưng cũng không ủng hộ, may mà Tân Cầm Nhi cũng hiểu, Vương Văn Hòa và Ngư Hoa Hiên nếu đã phản bác tiến quân, vậy chắc chắn tiến quân sẽ rơi vào bất lợi, nên tiến diệt Ngụy quốc trước.
Vương Văn Hòa không những đề nghị tiến diệt Ngụy quốc, mà còn đưa ra biện pháp làm thế nào tiến diệt Ngụy quốc, hắn chỉ ra Ngụy quốc sau khi Đường quốc bị diệt, vẫn cự tuyệt chiêu hàng hậu đãi của Tấn quốc, vậy cho nên không cần hi vọng Ngụy quốc sẽ đầu hàng, nhưng quốc lực Ngụy quốc vĩnh viễn không bằng Tấn quốc, cho nên Ngụy quốc nếu muốn thoát khỏi kết quả bị diệt, chỉ có thể cùng Chu quân liên hợp.
Vương Văn Hòa phỏng đoán, Ngụy quốc rất khả năng sẽ liên hợp với Chu quân Hán Thủy, phát động chiến sự đối với Kinh Châu, chỉ có đả thương Tấn quân ở Kinh Châu, mới có thể khiến Ngụy quốc rút lui thuận lợi, lợi dụng Tấn quân đoạt lấy Kinh Châu, tiện đà uy ép Lễ Châu Nam Đại Giang, còn Ngụy quốc sau khi mượn lực Chu quân đả thương Tấn quân, sẽ phát động tấn công Sở địa.
Ngụy quốc một khi có được Sở địa, là có thể giành được nhiều quân lực và nhu yếu phẩm hơn, dù sao Sở địa cũng quy phục Tấn quốc chưa lâu, quân tâm hàng tốt không tránh được tâm thái của cỏ đầu tường, cho nên Kinh Châu nếu đại bại, chẳng khác nào đập trúng đầu con rắn Tấn quốc, lập tức có thể làm loạn nhân tâm Tấn quốc.
Hiện giờ Tấn Cầm Nhi đang làm theo cảnh báo của Vương Văn Hòa, gửi cho Cố thái úy và Quan Xung kiến nghị và bố cục của Vương Văn Hòa, điều ba mươi vạn Ba Lăng quân của Đô Dũng xuất phát đến Sở địa, lại điều quân lực Trương Hồng Na tiếp nhận trấn thủ Hồ Châu, đợi sang năm mới, bất luận Ngụy quốc có tấn công Kinh Châu hay không, Tấn quốc đều sẽ phát động tấn công Ngụy quốc.
Lục Thất nghe Tiểu Thanh báo cáo giống như đọc thư, trong lòng không khỏi kinh ngạc, Vương Văn Hòa nói Ngụy quốc sẽ cùng Chu quân ở Hán Thủy cấu kết, đây là khả năng hắn chưa từng nghĩ qua, hắn vẫn cho rằng, Ngụy quốc cho dù đầu hàng, cũng nên đầu hàng Tấn quốc, bởi vì Tấn quốc có thể ban cho phong vương.
Nhưng phỏng đoán của Vương Văn Hòa, đã khiến Lục Thất hiểu ra, Ngụy quốc vẫn còn một con đường cầu sinh trong cái chết có thể đi, chính là giúp Chu quân tiến thủ Kinh Châu, Kinh Châu và Ba Thục có gần hai mươi vạn quân Tấn, một khi bị Chu quân chiến bại, hậu quả sẽ là toàn quân bị diệt, bởi vì có Đại Giang ngăn cách, quân Tấn ở Kinh Châu rất khó rút lui, Kinh Châu mà mất, Tấn quân tiến chiếm Ba Thục, sẽ bị Chu quân nuốt chửng.
Vũ Văn thị của Ngụy quốc, đúng là điên thật rồi? Hắn thật sự muốn đi con đường thà làm ngọc nát, còn hơn ngói lành sao? Mượn lực Chu quân đả thương Tấn quốc, cho dù là thành công, hậu quả cũng chưa chắc có thể đoạt lại đất Sở, nhưng đúng là có thể làm rối loạn thống trị của Tấn quốc, cuối cùng lại là đổ tội cho Chu quốc.
Lục Thất trong lòng có chút nặng nề cùng Tiểu Thanh về nhà, trong lòng tính toán nếu Ngụy quốc thực sự cùng Chu quốc cấu kết, vậy Chu quốc có thể tập kết bao nhiêu quân lực? Ngụy quốc có thể xuất bao nhiêu quân lực tiến chiếm Kinh Châu?
Khu vực Hồng Châu Ngụy quốc, đối mặt với tình thế Tấn quân Trì Châu và Tấn quân Đàm Châu giáp kích, có lẽ chỉ có thể phân binh năm vạn, dùng thủy lộ ngược sông đoạt lấy Giang Hạ và Giang Lăng, khiến cho Kinh Châu lâm vào hoàn cảnh Bắc Nam tác chiến, trước mặt sau lưng đều có địch.
Còn Chu quân ở phía Bắc Hán Thủy chí ít có mười vạn quân, mười vạn quân lực không thể tiến đoạt Kinh Châu, trừ phi điều Chu quân ở Ba Thục Hán Trung tham chiến, Ba Thục bên đó hiện có ba mươi vạn Chu quân, không biết Triệu Khuông Nghĩa có được điều đến Hán Thủy tham chiến hay không.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
108 chương
23 chương
69 chương
1802 chương
1550 chương
347 chương