Kiêu Phong
Chương 667
Hai ngày sau, Lục Thất khởi hành rời khỏi thành Trường An, nhưng đội ngũ vận chuyển hàng của hắn lại xuất phát về hướng đông trước một ngày rồi. Cửa hàng ở thành Trường An cũng đã để lại cho 12 thuộc hạ quản lý giám sát.
Đi thẳng về hướng đông, Lục Thất không thực thi thám báo dò đường, chủ yếu là thuộc hạ của hắn hầu như đều đi trước. Đối với hộ quân không dễ sai khiến, hơn nữa đã qua Kinh Triệu phủ rồi, con đường đi về phía đông đều thuộc đất Chu quốc, rất khó có đại quân mai phục, trừ phi là Tiết độ sứ quân của địa phương phục kích.
Lục Thất vốn nghĩ là trên đường hành quân về phía đông, Tào Vương sẽ ở lại Lạc Dương. Không ngờ Tào Vương căn bản không ở lại thành Lạc Dương, trực tiếp đi qua ngoài thành, qua thành Lạc Dương mới tìm chỗ nghỉ ngơi.
Lục Thất tất nhiên là hiếu kỳ rồi. Hắn biết trấn thành Lạc Dương là Triệu Khuông Mỹ. Tào Vương đã thân cận với Triệu Thị, vì sao lại không vào thành Lạc Dương gặp Triệu Khuông Mỹ? Hắn tìm cơ hội để hỏi Kỷ Vương. Kỷ Vương trả lời không biết. Trên đường đi hắn rất ít khi nói chuyện với Tào Vương, hầu như là lấy Tào Vương làm thiên lôi chỉ đâu đánh đó.
Nhưng Chỉ huy sứ hộ quân của Kỷ Vương đã lẳng lặng nói cho Lục Thất biết, Tào Vương tới thành Lạc Dương mà không vào có lẽ là không muốn ở lại thành Lạc Dương lâu, cũng chính là không muốn xã giao với Triệu Khuông Mỹ. Tào Vương có lẽ là muốn nhanh chóng về Khai Phong phủ. Hơn nữa, trên thực tế, Tào Vương điện hạ chỉ thân cận với Triệu Khuông Dẫn đại nhân. Còn các đệ đệ của Triệu Khuông Dẫn đại nhân không có thân cận gì đáng nói.
Lục Thất nghe xong giật mình, tự biết là mình đã nghĩ phức tạp rồi. Trước mắt hiểu Tào Vương là một nhân vật chỉ quan tâm tới lợi ích trước mắt, nhân vật hữu dụng, mới để mắt tới. Ví dụ như vị lão thần Thẩm Dật Luân đó, cũng không có tác dụng gì với Tào Vương, cho nên rất không khách khí từ trên cao nhìn xuống.
Qua Lạc Dương rồi, cách Khai Phong phủ không xa nữa. Sau 3 ngày, đoàn người Lục Thất đã đuổi kịp đội ngũ vận chuyển hàng, nhưng cũng đã tới ranh giới của Khai Phong phủ rồi, cũng chính là nói xe của Tào Vương không nhanh hơn xe hàng của Lục Thất nhiều. Nhưng, đã tới Khai Phong phủ rồi, đương nhiên là để Tào Vương đi trước rồi.
Khi vào Khai Phong phủ, Lục Thất trở về đội ngũ của mình. Thạch Trung Phi cũng chủ động đi theo Lục Thất. Đội ngũ vận chuyển hàng vào Khai Phong phủ ở Tân Trịnh môn, Thạch Trung Phi làm tiên phong mở đường, tiến hành giao lưu với cấm quân gác cổng. Song, cấm quân gác cổng không nể mặt Thạch Trung Phi, chỉ cho phép xe hàng vào cổng, quân lực bên ngoài không có sự cho phép của triều đình, tuyệt đối không được vào thành.
Lục Thất cũng biết không được, nếu là hai trăm quân lực thì có thể làm như hộ vệ vào Khai Phong phủ. Còn hai nghìn quân lực, quan tướng trấn thành không thể bằng lòng chịu tội cho đi, cuối cùng Lục Thất cho tướng sỹ phu xe đẩy xe hàng, cộng thêm hai trăm tướng sỹ vào Khai Phong phủ, các tướng sỹ khác chia ra thành bốn phần, tới thị trấn xung quanh Khai Phong phủ nghỉ ngơi.
Xe hàng vào Khai Phong phủ cũng không có xáo trộn gì, chủ yếu là Khai Phong phủ là trung tâm thương nghiệp Chu quốc, hàng hóa ra vào lưu thông vô cùng phổ biến. Đội xe của Lục Thất lại không cắm cờ Hà Tây gì, người đi đường thấy dù cảm thấy tướng mạo có chút khác với người Trung Nguyên, nhưng cũng không có gì là ngạc nhiên.
Khai Phong phủ này, Lục Thất đã sai người cưỡi ngựa thông báo cho Dương Hồng biết, để Dương Hồng ở Tây Tấn hầu phủ không xa tìm mua quán rượu và nơi trữ hàng. Tướng sỹ truyền thư trở về báo cho Lục Thất biết, Tây Tấn hầu phủ tọa lạc ở phía ngoài cựu Tào môn, chuyện mua quán rượu, Dương Hồng nói không vội được.
Lục Thất đi ở đoàn xe đầu tiên, bên cạnh có Thạch Trung Phi dẫn đường. Thạch Trung Phi từ nhỏ chính là lớn lên ở Khai Phong phủ, khi làm du hiệp lại càng chạy khắp nơi ở Khai Phong phủ. Có thể nói, Khai Phong phủ đã thuộc như lòng bàn tay rồi, trên đường đi đã giới thiệu cho Lục Thất biết Khai Phong phủ.
Khi y nghe nói Lục Thất muốn mua một quán rượu, y nói ở Lệ Cảnh môn (cựu Tống môn) bên cạnh Biện Hà có một tửu lầu lớn. Nên nhớ nếu muốn mua, không những giá tiền chắc chắn không thể ít hơn năm mươi vạn quan. Mặc dù địa thế bên bờ Biện Hà là nội thành, nhưng giá trị còn hơn phố Mã Hành và vùng Phan Lâu.
Lục Thất nghe nói mà cũng động lòng. Tây Tấn hầu phủ của hắn tọa lạc ở Lệ Cảnh môn ngoài thành, phía bắc là con phố Biện Hà, lại cách không xa tửu lầu mà Thạch Trung Phi vừa nói. Hỏi vì sao tửu lầu muốn bán? Thạch Trung Phi cũng không biết, chỉ là trước đây có người muốn y hỏi xem Quốc Công phủ có mua được không? Còn y thì căn bản chưa từng hỏi qua người nhà. Thạch Trung Phi trước đây không quản lý chuyện của Quốc Công phủ.
Hoàng hôn, Lục Thất mới tới Tây Tấn hầu phủ, đưa đến tận nơi Thạch Trung Phi mới cáo từ rời đi, nói chuyện tửu lầu y sẽ sai người đi hỏi.
Thấy Thạch Trung Phi và 10 tên thuộc hạ rời đi, Lục Thất mới quay người nhìn hầu phủ của mình, quy mô của phủ đệ rất lớn, nằm ở đầu phố, cửa son thềm đá, tường cao lợp ngói, mái cong, trên lầu treo tấm biển “Tây Tấn hầu phủ”. Nhưng, có lẽ còn phải đổi thành “Tây Tấn Quận Công phủ”.
Dương Hồng tới nghênh tiếp, cung kính chào:
- Tiểu nhân bái kiến đại nhân.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, nói:
- Vất vả ngươi rồi.
Dương Hồng chần chừ một chút, định nói nhưng lại thôi. Lục Thất thấy thế mỉm cười nói:
- Nhiều ngày không gặp, ngươi đã gầy đi rồi.
Dương Hồng cười khổ, nói:
- Đại nhân, tiểu nhân làm việc vì đại nhân, nhưng lại ăn không tiêu, muốn xin từ chức.
Lục Thất nghe xong rất bình tĩnh, nói:
- Ta và ngươi đã có ước định, còn chưa tới kỳ hạn mà.
- Đúng là chưa tới kỳ hạn, chỉ là tiểu nhân quả thực không thể gánh vác nổi.
Dương Hồng cười khổ nói.
- Chưa tới kỳ hạn, vậy thì tiếp tục kiên trì đi. Bây giờ ta chưa tìm được người đáng tin cậy.
Lục Thất từ chối nói.
Dương Hồng bất đắc dĩ gật đầu. Lục Thất nhìn y, nói:
- Phú quý chỉ có thể từ trong gian khó, ngươi tiếp tục kiên trì, có lẽ sẽ còn được rất nhiều, có thể làm quản gia của ta, là may mắn cũng là bất hạnh.
Dương Hồng chắp tay nói:
- Tiểu nhân cũng không cầu mong gì, nhưng nếu đông chủ giữ lại, tiểu nhân sẽ tiếp tục cho tới kỳ ước định.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Sắp xếp hàng xong rồi, sau đó tới gặp ta. Trước tiên, ngươi dẫn ta tới thư phòng.
- Vâng, mời đông chủ.
Dương Hồng cung kính đáp.
***********
Canh hai, Dương Hồng mới mệt mỏi đi gặp Lục Thất. Lục Thất cho y ngồi xuống, “Lâm Phong” mang cho Dương Hồng ly trà. Dương Hồng nói cảm ơn, nhận lấy, cầm trong tay uống một ngụm lớn.
Lục Thất mỉm cười nhìn Dương Hồng. Dương Hồng cung kính nói:
- Đông chủ còn có gì chỉ bảo?
- Muộn thế này, ngươi lại mệt mỏi, vốn là muốn để ngươi nghỉ ngơi, nhưng ta cần tìm hiểu một vài việc ở Khai Phong phủ, cho nên chỉ có thể để ngươi chịu khổ.
Lục Thất ôn tồn nói.
- Đông chủ muốn hỏi gì?
Dương Hồng nói.
- Trước khi hỏi, ta muốn nói một chút về quan hệ của chúng ta. Ta biết ngươi là người của Định Quốc Công phủ, cho nên trong lòng ngươi có lẽ mâu thuẫn khi làm việc cho ta. Bởi vì ngươi sợ gây họa cho Định Quốc Công phủ.
Lục Thất ôn tồn nói.
Dương Hồng giật mình, gật đầu nói:
- Đúng vậy, tiểu nhân là sợ rước lấy họa cho Định Quốc Công phủ.
- Nếu ngươi sợ chuyện này, vậy ta sẽ nói một chút. Trước tiên, ta có ơn với Dương Thị Lân Châu. Hạ quốc đã từng xuất trăm nghìn đại quân bao vây thành Lân Châu, là ta đã thỉnh cầu Chiết Duy Trung xuất binh cướp lấy Ngân Châu. Sau đó kịp thời thông báo cho quân Hạ bao vây Lân Châu, ép quân Hạ không thể không rút lui khỏi Lân Châu. Chuyện này ngươi biết chứ?
Lục Thất nói.
Dương Hồng kinh ngạc nói:
- Đại nhân chiếm lấy Ngân Châu, là để giải cứu Lân Châu.
- Đương nhiên rồi, nếu không vì giải vây cho Dương Thị và Chiết Thị, vì sao ta lại mạo hiểm dùng sách lược vây Ngụy cứu Triệu? Hơn nữa, sau cuộc chiến, ta còn cố ý tặng Dương Thị và Chiết Thị mấy vạn lính hàng Hạ quốc. Mà Chiết Thị và ta có mối liên hôn, có thể nói giữa ta và Dương Thị Lân Châu với Chiết Thị Phủ Châu chính là quan hệ liên minh kết thế. Nếu Định Quốc Công không nhận xuất thân Dương Thị Lân Châu, vậy thì quả thực là không liên quan gì tới ta.
Lục Thất nói.
Dương Hồng liền biến sắc, nói:
- Đại nhân, Định Quốc Công phủ tuyệt đối là xuất thân Dương Thị Lân Châu và cùng với Chiết Thị Phủ Châu cũng là một nhà liên hôn.
Lục Thất cười, nói:
- Ta đã tặng mười ngàn chiến mã tới Khai Phong phủ, có một nửa dụng ý chính là ủng hộ Định Quốc Công. Nếu không có quan hệ với Định Quốc Công, ta không thể tặng mười nghìn chiến mã được.
Dương Hồng nghe xong vẻ mặt chợt bừng tỉnh, chắp tay nói:
- Tiểu nhân thay Định Quốc Công phủ tạ đại nhân cao thượng.
- Ngươi không cần cảm tạ ta. Ta tặng chiến mã chủ ý một là chương công. Hai là lo lắng Định Quốc Công không giữ được phòng tuyến phương bắc. Nếu Định Quốc Công bại vong, sẽ đả kích rất lớn tới Chiết Thị Phủ Châu và Dương Thị Lân Châu. Còn ta lại cần sự ủng hộ của Chiết Thị và Dương Thị.
Lục Thất ôn tồn nói.
Dương Hồng nghe xong gật đầu, Lục Thất nói tiếp:
- Ngươi có lẽ không hiểu sự ủng hộ mà ta nói. Ủng hộ mà ta cần là một sự hô ứng đạo nghĩa, cũng chính là một sự ủng hộ bảo mệnh. Ta cầm binh Hà Tây và Bắc Đình tự trị, đã tương đồng với Chiết Thị Phủ Châu và Dương Thị Lân Châu. Hiện giờ ta đã tới Khai Phong phủ rồi, có thể sẽ bị sát hại. Nhưng, nếu triều đình muốn giết chết ta, tất nhiên sẽ lo lắng tới phản ứng của Dương Thị và Chiết Thị.
Dương Hồng nghe xong hiểu ý gật đầu.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
108 chương
23 chương
69 chương
1802 chương
1550 chương
347 chương