Kiêu Phong
Chương 660
Lục thất cười nhìn về phía Tiêu Tri Lễ, bình thản nói:
- Lúc Tiêu thúc thúc ở Giang Nam chúng ta tuy chưa từng gặp mặt, nhưng ở triều đình đã ra mặt giúp ta nói vài lời.
- Đại tướng quân nói quá rồi, hạ quan nói giúp cho đại tướng quân, cũng là vì đáp ứng với thỉnh cầu của Quận chúa, nên mới nói giúp đại tướng quân khi bị người khác định tội.
Tiêu Tri Lễ cung kính đáp lại, diễn kịch y cũng biết.
Lục Thất gật đầu nói:
- Thúc thúc lớn lên ở phương Nam, nếu không chịu được cái lạnh của Hà Hoàng, ta có thể thỉnh cầu Kỷ vương điện hạ, để cho thúc thúc đến Giang Hoài làm Huyện lệnh hoặc Chủ bộ.
Tiêu Tri Lễ ngẩn ra, cụp mắt trầm tư, một lát liền nói:
- Đa tạ đại tướng quân quan tâm, hạ quan nếu đã đến Hà Hoàng, cũng coi như là một lần được tôi luyện, có thể nhìn ngắm phong cảnh Tây bộ, cổ đạo Hoàng Hà, về già cũng có được nhiều hồi ức đẹp.
Lục Thất gật đầu nói:
- Thúc thúc nếu đã suy nghĩ như vậy, ngày sau nếu có việc xin hãy đến tìm ta, nếu nằm trong khả năng, ta quyết sẽ không chối từ.
- Đa tạ đại tướng quân quan tâm.
Tiêu tri Lễ cung kính hành lễ, Lục Thất cũng hoàn lễ.
Lục Thất quay đầu mỉm cười nói:
- Điện hạ, chúng ta hãy đi nghỉ ngơi đi.
Kỷ vương gật đầu, Thứ sử Hà châu vội vàng dẫn đường, Tiêu Tri Lễ và Đô úy Hà châu cúi người hành lễ tiễn hai người, Đô úy Hà châu lập tức xoay người tỏ ra thân thiết cùng cười nói với Tiêu Tri Lễ.
Nghỉ ngơi một đêm, lại nấn ná nửa ngày ở Hà châu, đi xem xét sông Đại Hà cùng ruộng đồng, quá ngọ khởi hành đến Hoàng châu, vì Đô Ngu hầu của trú quân Hà châu đã cho người thông báo, Đô đốc Tây Ninh của Hoàng Châu và Thứ sử Hoàng châu, tự mình rời khỏi thành Thanh Đường ở ngoài mười dặm chờ đón tiếp.
Sau khi cung nghenh đoàn người của Kỷ vương, tự nhiên là vui vẻ cùng hàn huyên trò chuyện, Lục Thất và Kỷ vương nấn ná ở Hoàng châu khoảng ba ngày, dò xét sơ lược tình hình khu vực này, cũng nhìn thấy các tướng sĩ canh giữ ở biên cương, nên đã đến khích lệ tinh thần bọn họ, khiến cho các tướng sĩ vô cùng cảm động.
Sau khi Lục Thất và Kỷ vương về tới Hội châu, lập tức bắt tay vào phụ giúp giải quyết sự vụ, Kỷ vương dĩ nhiên viết thư bẩm báo với Phụ hoàng, hơn nữa, y cũng thường viết thư đưa đến Khai Phong phủ, mỗi tháng hơn bốn năm phong thư, mà Chu hoàng đế chưa bao giờ hồi âm, chỉ là đưa đến một vài vật dụng hằng ngày, như trà, như áo bào.
Sau năm ngày thời điểm Lục Thất đang bận rộn, xa giá của Tào vương cùng năm ngàn Cấm quân hộ tống đột nhiên đến thị trấn Hội Ninh, Lục Thất nhanh chóng được thông báo, nghe xong cũng vô cùng bất ngờ, đoán chừng có phải Chu hoàng đế phái Tào vương đến thay Kỷ vương trấn thủ hay không.
Tào vương tiến vào thị trấn Hội Ninh, trực tiếp được dẫn tới phủ đệ của Kỷ vương, sau khi huynh đệ gặp mặt, Kỷ vương vô cùng vui mừng, nhưng Tào vương nghe nói Lục Thiên Phong đang ở Hội châu, cũng vô cùng bất ngờ, Kỷ vương vội cho người mời Lục Thiên Phong đến phủ đệ.
Lục Thất nhận lời mời đến phủ Kỷ vương, vừa nhìn thấy Tào vương, lập tức cung kính hành lễ:
- Thần Binh bộ Thị lang Lục Thiên Phong, bái kiến Tào vương điện hạ.
- Lục đại tướng quân miễn lễ.
Tào vương ôn hòa đáp lại.
Lục Thất thẳng lưng, không nghĩ Tào vương lại nghiêm mặt nói:
- Thánh chỉ đến, Lục Thiên Phong tiếp chỉ.
Lục Thất vội nâng áo bào quỳ xuống, cung kính nói:
- Thần Lục Thiên Phong nghe chỉ, Hoàng thượng vạn tuế.
Tào vương nhẹ nhàng mở thánh chỉ trong tay, tuyên đọc:
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thạch quốc phò mã Lục Thiên Phong nhiều lần lập công, vì Đại Chu mở mang bờ cõi, nay phong làm Tây Tấn quận công, thăng làm Lễ bộ Thượng thư, Tuyên phủ sứ của Hà Tây và Bắc Đinh, gia ân Vệ Úy tự khanh, khâm thử.
- Thần tạ chủ long ân, Hoàng thượng vạn tuế.
Lục Thất cung kính đáp lại, cúi đầu khấu tạ, thẳng lưng nhận lấy thánh chỉ trong tay Tào vương.
- Lục thượng thư xin đứng lên, bổn vương chúc mừng ngươi.
Tào vương giơ tay nâng Lục Thất đứng dậy, ôn hòa cười nói.
- Thần tạ ơn Tào vương.
Lục Thất cung kính đáp lại.
Tào vương mỉm cười gật đầu nói:
- Lục đại nhân còn trẻ như vậy đã trở thành Thượng thư, có thể nói là người đầu tiên trong lịch sử.
Lục Thất một bộ dáng kính cẩn, sau đó liền ôn hòa nói:
- Điện hạ, thần là võ tướng, vì sao lại có thể trở thành Lễ bộ Thượng thư?
- Ồ, ngươi hẳn là không biết, chức vị Thượng thư của bổn triều, chính là tương đương với địa vị Tể Chấp, có thể thảo luận chính sự, có thể đến Xu Mật viện bàn việc quân, nói đơn giản, chính là có thể tham dự bàn luận quyết sách quan trọng của triều đình, mà sự vụ của Lục bộ, chủ quan chính là Lục bộ Thị lang, giữ quyền chủ trì chấp hành, tuy có thể tham gia thảo luận tấu sự, nhưng không có quyền tham dự Chính Sự đường thảo luận chính sự, những sự tình do Chính Sự đường nghị định, đại sự cần phải bẩm báo với Hoàng đế bệ hạ, sau khi được phê duyệt mới được chuyển đến Lục bộ chấp hành, những sự vụ không quan trọng sẽ trực tiếp đưa đến Lục bộ để chấp hành.
Tào vương kiên nhẫn giải thích cho Lục Thất.
Lục Thất gật đầu nói:
- Nói như vậy, chức vị Lễ bộ Thượng thư thần đảm nhiệm không có quan hệ với chức quyền của Lễ bộ.
- Không thể nói không có quan hệ gì, nếu chính sự nộp lên Chính sự đường có liên quan đến Lễ bộ, vậy Lễ bộ Thượng thư đương nhiên có quyền lên tiếng, Lễ bộ cũng là nơi có nhiều sự vụ liên quan đến quân lễ và ngoại giao, ngươi là Tuyên phủ sứ của Hà Tây và Bắc Đình, thân mang trọng trách giáo hóa các phiên tộc, cho nên trở thành Lễ bộ Thượng thư là hợp lý.
Tào vương lại tiếp tục giải thích.
Lục Thất gật đầu nói:
- Thần đã hiểu, tạ ơn Tào vương điện hạ.
Tào vương mỉm cười gật đầu nói:
- Bổn vương đến Tây bộ, chính là muốn thưởng thức phong cảnh nơi đây, Lục thượng thư có thể dẫn bổn vương đi thăm thú Hà Tây một chút chứ.
- Điện hạ quá lời, Hà Tây cũng là lãnh thổ của Đại Chu, Điện hạ muốn đến, muốn thăm thú thì cứ đến thôi.
Lục Thất nghiêm nghị đáp.
- Được được, vậy ngày mai bổn vương muốn thăm thú Hà Tây.
Tào vương vui vẻ cười nói.
- Được ngày mai thần đến, cùng điện hạ du ngoạn.
Lục Thất mỉm cười đáp lại.
Tào vương gật đầu, Lục Thất quay đầu nhìn về phía Kỷ vương, giọng điệu cung kính nói:
- Kỷ vương điện hạ, không bằng ngày mai cùng đi thăm thú Hà Tây một chút.
Kỷ vương lắc đầu nói:
- Sự tình vẫn chưa giải quyết xong, sau này hẳn đi cũng được.
- Ồ, đúng rồi, Lục thượng thư, Bệ hạ đã phân phó, muốn ngươi cùng với Kỷ vương trước tất niên trở lại Khai Phong phủ cùng đón mừng năm mới.
Tào vương chợt nói.
Lục thất có chút giật mình, lập tức gật đầu nói:
- Trước năm mới, thần đúng là nên trở lại Khai Phong phủ báo cáo công tác, Tào vương điện hạ phải ở lại Tây bộ sao?
Tào vương nghe xong lắc đầu nói:
- Bổn vương cũng phải trở về.
- Nếu Tào vương điện hạ cũng trở về, vậy thần liền cùng trở về với hai vị Điện hạ.
Lục Thất nói.
- Được, vậy bổn vương sẽ lưu lại thêm vài ngày.
Tào vương mỉm cười nói.
Lục Thất hành lễ, cung kính nói:
- Tào vương điện hạ một đường mệt nhọc, thần không quấy nhiễu Điện hạ nghỉ ngơi, cáo từ.
Kỷ vương tiễn Lục Thất rời khỏi phủ đệ, đến trước cổng, Lục Thất kéo tay Kỷ vương bước thêm vài bước hỏi:
- Điện hạ, thần sao lại cảm thấy Tào vương điện hạ dường như quá mức thân hòa với thần rồi.
Kỷ vương nghe xong nhíu mày, chần chừ một chút liền nói:
- Ngũ ca hẳn là muốn giao hảo với ngươi.
Lục Thất nghe xong lắc đầu nói:
- Tào vương muốn giao hảo thần đây cũng không dám, thần không muốn tham dự vào tranh đấu triều đình.
Kỷ vương gật đầu, nói:
- Ngươi hẳn là muốn được tự do tự tại, tuy nhiên, ngươi cũng đừng nên đắc tội với Ngũ ca.
Lục Thất gật đầu nói:
- Thần tôn kính Tào vương điện hạ, cũng nên như thế.
Kỷ vương mỉm cười gật đầu, Lục Thất hành lễ nói:
- Thần cáo từ.
Vẫn luôn nhìn bóng dáng Lục Thất dần đi xa, Kỷ vương mới phiền não lắc đầu. Tào vương có tâm tư với vị trí Thái tử, không phải là bí mật gì trong triều, giữa quần thần luôn có tranh luận, Kỷ vương hiển nhiên biết điều này. Kỷ vương trong lòng cũng không muốn tham gia vào tranh giành, tuy nhiên y cũng là hướng về phía Thái tử Tứ ca, mà thái độ thân cận khác thường của Ngũ ca đối với Lục Thiên Phong, khiến cho trong lòng y nảy sinh phản cảm. Y cảm thấy nếu muốn tranh giành vị trí Thái tử hẳn là nên đi tranh thủ sự ủng hộ của Phụ hoàng, không nên lung lạc quân thần đảo loạn nền móng của Đại Chu.
Lục Thất cầm thánh chỉ trở lại gia trạch ở phủ nha, hắn biết rằng, những chuyện mạo hiểm rốt cuộc vẫn phải đến, tuy rằng, lúc trước hắn đã quyết định, nhưng nước đến chân trong lòng cũng không tránh khỏi nao núng, bối rối, trước kia hắn từ Khai Phong phủ đến Thạch châu, cũng có thể xem là thả hổ về rừng, hiện giờ nếu phải trở về Khai Phong phủ không khác nào hổ bị nhốt vào lồng.
Đáng giá để mạo hiểm sao? Với phần lãnh thổ thu được cùng với nguồn quân lực bắc nam hiện giờ, hắn có thể tranh giành Trung Nguyên, dùng mấy vạn kỵ binh Tây Lương, xuất quân đột kích tiến công Chu quốc, quân tiên phong đánh thẳng tới Kinh Triệu phủ (Trường An), lại từ Kinh Triệu phủ tập kích phía bắc Hán Thủy, cùng phối hợp với Tấn quân ở Kinh châu phía nam Hán Thủy, đánh bại thế lực của Triệu Khuông Nghĩa đang trấn thủ tại Phàn thành, sau đó đại quân sẽ tiến về phía bắc, cùng Chu quốc huyết chiến tranh giành Trung Nguyên.
Nhất tướng thành danh vạn cốt khô, nhất đế bá nghiệp sao?
Lục Thất cười khổ, hắn biết nếu trực diện tranh giành Trung Nguyên cùng Chu quốc, hậu quả đầu tiên chính là trợ giúp Chu hoàng đế giải quyết nội loạn, hiện giờ nội bộ Chu quốc, chính là hổ đang rình mồi, một khi gặp phải uy hiếp của lão hổ bên ngoài, thế lực công thần của Chu quốc liền trở nên bền chặt.
Cuối cùng quyết định không muốn trở thành An Lộc Sơn thứ hai. Những năm tháng an bình của Trung Nguyên một khi bị đánh vỡ, có lẽ hậu quả chính là mấy thập niên chiến loạn, Thổ Phiên, Đảng Hạng, Yến quốc, Liêu quốc, đều có cơ hội rình rập Trung Nguyên.
Hắn, không nên trở thành ngọn nguồn gây ra chiến loạn cho Trung Nguyên.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
108 chương
23 chương
69 chương
1802 chương
1550 chương
347 chương