Kiêu Phong

Chương 64

Lục Thất rời khỏi không lâu, Vương Nhị phu nhân tới thư ký thiên đường. Vương Chủ bộ ngồi uống một ngụm trà, mỉm cười hỏi: - Có phải Tương Nhi rất hài lòng hay không. Vương Nhị phu nhân cười nói: - Nha đầu Tương Nhi đúng là rất vừa ý đối với Lục Huyện úy kia. Vương chủ bộ đặt bát trà xuống, lạnh nhạt nói: - Có vui, thì phải có không vui, lát nữa nàng đi gọi Trần Tuyết Nhi lại đây, sau khi ta dọa nó, nàng đưa nó đi nhốt vào trong khách phòng tại phủ trạch, chờ sau khi chuyện của Tống Ngọc Nhi xong xuôi rồi thì lại đi khách phòng gặp Tuyết Nhi, nói cho Tuyết Nhi nếu không muốn bị gả cho Triệu Huyện thừa, chỉ có thể tự nhận từng bị phỉ nhân làm nhục, nếu nó đồng ý, sẽ cho nó theo Tương Nhi gả cho Lục Thiên Phong làm thị thiếp. Vương Nhị phu nhân giật mình nói: - Trọng lang, làm như vậy có vẻ không hay cho lắm. Vương chủ bộ ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, lạnh nhạt nói: - Nàng cho rằng không nên làm thế, trực tiếp để Trần Tuyết Nhi và Trần Tương Nhi bình đẳng cùng gả, nhưng sau này ta và Tống phủ thật sự trở mặt rồi, hai loại kết quả này cho nàng tự quyết định. Vẻ mặt Vương Nhị phu nhân biến đổi, giờ nàng mới hiểu được để Trần Tuyết Nhị tự nhận đã từng bị phỉ làm nhục, là phương thức biến báo mà trượng phu không muốn trở mặt hoàn toàn với Tống phủ. Trần Tuyết Nhi từng bị phỉ nhân làm nhục, vậy Trần phủ hủy hôn ngược lại có vẻ là vì tôn trọng Tống phủ, đó là phương pháp tốt duy trì bộ mặt giữa Tống phủ và Vương phủ, nhưng đối với Trần Tuyết Nhi thì không hề công bằng, quá tàn nhẫn. - Trọng lang, có Tương Nhi và tộc muội của thiếp thân gả cho Lục huyện úy là đủ rồi, cần gì phải thêm Tuyết Nhi nữa? Vương Nhị phu nhân không đành lòng khuyên can. Vương chủ bộ lạnh lùng nói: - Lời ta nói nàng không ghi nhớ sao? Trần Tuyết Nhi đã không gả cho Lục Thiên Phong, thì cũng không gả cho Tống phủ. Vương Nhị phu nhân sợ hãi mặt biến đổi, rất lâu mới u ám thở dài: - Chẳng qua thiếp thân cảm thấy chúng ta không nên làm quá mức. Vương chủ bộ lạnh nhạt nói: - Nàng không cần phải thương hại, Tuyết Nhi gả cho ai cũng đều làm thiếp, Lục Thiên Phong tuổi trẻ tài cao, rất có năng lực làm việc lớn, hiện tại bản thân là quan thân thất phẩm, so với tên mọt sách quan thân cửu phẩm Tống phủ kia mạnh hơn trăm lần, đối với nó là phúc chứ không phải là họa. Vương Nhị phu nhân cười khổ nói: - Trọng lang, thiếp thân không có gì để nói. Vương chủ bộ cúp mắt trầm mặc, lát sau mới ôn hòa nói: - Mân Nhi, hôm nay ta chỉ có ý hứa gả cho Lục Thiên Phong chứ không phải là đã định hôn thú, nếu trong vòng ba ngày Lục Thiên Phong có năng lực tiếp nhận quản lý thành tây, cũng là lúc thật sự trở thành phụ tá của ta, ta mới thật sự gả Tương Nhi và Tuyết Nhi cho hắn, nếu hắn thành sự không đủ bại sự có thừa, dù là Tương Nhi ta cũng sẽ không gả cho hắn. Vương Nhị phu nhân gật đầu nói: - Trọng lang, hoá ra là chàng nghĩ như vậy. Đôi mắt tam giác của nhướng lên hiện ra tia sát khí, lạnh lùng nói: - Quan binh cửa thành tây và thành nam đều là bè đảng của Ngưu huyện úy, dù là ta cũng không thể đổi bất kỳ người nào. Ở huyện Thạch Đại, ta có thể làm chủ cũng chỉ điều được mấy chục nha binh và hơn mười ngục vệ, nếu Lục Thiên Phong cướp được binh quyền ở cửa thành tây, vậy thì ta có thể tự tin điều đi một bộ phận nha binh đi cửa thành tây, sau đó lại tuyển chọn quan binh hạ tầng trở thành nha binh, quy về quản lý của Lôi huyện úy, như vậy mệnh lệnh của ta mới có thể trong ngoài hiểu rõ. Vương Nhị phu nhân “ồ” một tiếng, gật gật đầu, Vương chủ bộ nói tiếp: - Mân Nhi, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, nếu Lục Thiên Phong là trợ thủ trong tay ta, ta sợ nhất chính là hắn sẽ bị người khác mua chuộc mà phản lại ta, cho nên ta chỉ có thể chịu lỗ nặng, trả giá bằng hai tiểu thư Trần phủ xinh đẹp nhất, mục đích là tăng cường sự khống chế đối với Lục Thiên Phong, một tiểu thư Trần phủ ở Lục gia đơn lẻ không làm được gì, hai tiểu thư Trần phủ là có thể nắm giữ một ghế quan trọng ở Lục gia, Lục Thiên Phong hắn đối mặt với hai nữ nhân mà mình lựa chọn, sẽ không dễ dàng thay đổi lập trường đấy. Vương Nhị phu nhân dịu dàng nói: - Cộng thêm tộc muội Tống Ngọc Nhi của thiếp, tam nữ ở Lục gia có thể gánh nửa bầu trời rồi. Vương chủ bộ nghe vậy mỉm cười, lại khẽ thở dài: - Thật sự là hời cho tên tiểu tử này rồi. Vương Nhị phu nhân ngẩn ra, không vui nói: - Trọng lang, chớ không phải chàng từng có ý niệm nạp Tương Nhi và Tuyết Nhi trong đầu đấy chứ? Vương Chủ bộ nghe xong cười khổ lắc đầu, nói: - Nàng nghĩ đi đâu vậy, ta với Trần phủ là thân cận, nếu nạp cháu họ làm thiếp vậy thì còn kết giao thế nào, lúc trước những lời ta nói với Tương Nhi đều là thật, Triệu huyện thừa thật sự đã đề cập với ta, muốn cưới nạp Tuyết Nhi làm thiếp. Vương Nhị phu nhân cả kinh, nói: - Hóa ra lời đe dọa Tương Nhi không phải do chàng bịa đặt. Vương chủ bộ cười lạnh nói: - Nếu không phải là Triệu huyện thừa để ý tới Tuyết Nhi, vào năm ngoái sao ta lại chủ động hứa gả Tuyết Nhi cho tên mọt sách vô dụng ở Tống phủ làm thiếp chứ. Ta làm vậy là vì muốn chặt đứt yêu cầu của Triệu huyện thừa, Tuyết Nhi gả cho Triệu Huyện thừa tương đương ta đánh mất báu vật, lão già khốn kiếp kia cho lão bao nhiêu mỹ nữ cũng không thấy đủ đấy. Vương Nhị phu nhân cau mày nói: - Thiếp thân còn tưởng rằng là vì gia tăng quan hệ với Tống phủ chứ. Vương chủ bộ nói: - Được rồi, nàng nhanh đi gọi Tuyết Nhi lại đây. Vương Nhị phu nhân vừa đi, Vương chủ bộ lắc đầu, híp mắt tam giác như thoáng chút suy nghĩ. Mà Vương Nhị phu nhân vừa đi ra ngoài khóe miệng hiện lên tia cười lạnh. Vương chủ bộ giỏi về tâm kế quyền mưu, nàng cũng là nữ nhân tâm trí thâm trầm, tâm tư của trượng phu sao nàng không biết chứ, chẳng qua nàng có địa vị bình thê trong nhà họ Vương, chính thê của Vương gia lại là một người yếu đuối không lý trí, mọi việc hậu trạch Vương gia cơ bản đều do Vương Nhị phu nhân quản lý, cho nên Vương Nhị phu nhân không cần phải tạo thế hai cây thành rừng, nàng chắc sẽ không giúp trượng phụ nạp tộc muội Tống Ngọc Nhi vào Vương gia làm thiếp đấy. Trong thư phòng tại phủ trạch của Vương gia, sau khi dùng xong cơm chiều, Lục Thất nhàn hạ đợi Vương Nhị phu nhân an bài việc hôn sự, hôm nay là ngày con đường làm quan của hắn rộng mở, quyền lực và mỹ nữ song song cùng tới, nghĩ đến bộ tộc Lục thị có hy vọng chấn hưng, tâm trạng của hắn vô cùng thoải mái, vinh quang lớn nhất của nam nhi đơn giản chí ở lập nghiệp, lập nghiệp của đế vương tướng tướng là quyền khuynh thiên hạ, hắn là con cháu của quan lại xuống dốc, muốn lập nghiệp, đương nhiên chính là làm cho gia tộc Lục thị thịnh vượng phú quý. Hắn chậm rãi đi đến trước thư trù ở góc bắc, nhìn thấy mà vô cùng kinh ngạc, tàng thư của Vương chủ bộ khá phong phú, hơn nữa tất cả đều là thư bằng tre trúc buộc chỉ giấy, tại thời Đường nghiệp tạo giấy vẫn chưa phát triển, giấy chất lượng tốt để ghi chép giá cực kỳ đắt, trên thị trường chủ yếu lưu hành đay giấy. Lục Thất tùy tay rút một quyển lật xem không ngờ lại là sách sử của thời Chiến Quốc, hắn lại liên tục rút ra ba quyển, thấy đều là sách sử, hắn không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, loại văn nhân như Vương chủ bộ sao lại cất chứa nhiều sách sử cổ như vậy, văn nhân đương thời lưu hành chính là thi từ ca phú kim phấn văn. Hắn chọn một cuốn thi từ, một cuốn tạp văn, mang vào phòng khách của thư phòng ngồi ghế đọc, lúc này sắc trời đã muộn, hai cốc nến treo trong thư phòng chiếu ra ánh sáng dịu nhẹ, Lục Thất một mình dưới ánh đèn say sưa đọc sách sử. Trong một sảnh khác của phủ trạch Vương gia, Vương Nhị phu nhân đang ngồi trò chuyện với tộc muội Tống Ngọc Nhi. Tống Ngọc Nhi xuân xanh mới hai mươi hai tuổi, là một mỹ nhân rất có khí chất, mặt trái xoan, đôi mi thanh tú tựa trăng khuyết, đôi mắt đẹp dịu dàng như nước, tuy nhiên lúc này mặc trang phục màu tối, nét mặt buồn bã. - Mân tỷ, tỷ phái người gọi Ngọc Nhi đến là có chuyện gì vậy? Tống Ngọc Nhi ngồi xuống hỏi. Vương Nhị phu nhân dịu dàng nói: - Tỷ gọi muội tới đương nhiên là có chuyện rồi, chính là muốn tìm một đường ra cho muội. Má lúm đồng tiền đẹp của Tống Ngọc Nhi biến đổi, lông mi cong khẽ chau lại, nói: - Mân tỷ, tiên phu vừa mới tạ thế chưa lâu, trước thi cốt chưa nguội lạnh của người muội không muốn nghĩ việc khác, cảm ơn Mân tỷ, Ngọc Nhi xin phép trở về. Nói xong đứng lên. - Muội ngồi xuống. Vương Nhị phu nhân trầm mặt xuống. Nét mặt của Tống Ngọc Nhi khẽ biến đổi, do dự một chút lại ngồi xuống, nhận ra nàng có chút e ngại vị tộc tỷ này. - Ta biết giờ không phải là lúc nói với muội chuyện này, nhưng ta là tỷ tỷ của muội, hôn sự bất hạnh của muội là ta vun vào, ta không thể nghĩ thay cho muội được sao? Vương Nhị phu nhân lạnh lùng nói. Tống Ngọc Nhi rũ mắt xuống không nói gì. Vương Nhị phu nhân ôn hòa nói: - Ngọc muội, tỷ hỏi muội một câu, muội nghĩ mình không có con có thể ở lại Trần gia thủ tiết cả đời sao? Tống Ngọc Nhi vẫn cụp mắt im lặng, Vương nhị phu nhân dịu dàng nói: - Ngọc muội, muội đừng tưởng rằng hiện tại tìm đường ra là tội thất đức, muội chỉ là bình thê Trần gia, hai vị thê thất khác của Trần gia đều đã có con, sự hiện hữu của muội là cái đinh trong mắt Trần gia rồi, chỉ ước muội từ bỏ quyền lợi ra ở riêng mà cả giá, chẳng lẽ muội muốn chia một phần gia sản sống cô đơn tuổi già cả đời sao? Tống Ngọc Nhi rơi nước mắt, khẽ nói: - Tỷ, Ngọc Nhi hiểu tâm tư của người Trần gia, nhưng vong phu chưa qua trăm ngày, không nên rời khỏi Trần gia ạ. Vương Nhị phu nhân ôn hòa nói: - Tỷ tỷ không bảo muội rời khỏi Trần gia ngay lập tức, mà là trước tiên tìm cho muội đường ra, muội phải tỏ cho người Trần gia biết muội không có ý định tranh giành của cải, như vậy người Trần gia mới yên tâm không đối địch với muội, cũng sẽ cho phép muội mang đi đồ dùng và nô tỳ của mình, đương nhiên tin tức này là do tỷ tỷ ra mặt tiết lộ cho hai thê thất Trần gia kia, cũng đã ra mặt thảo luận điều kiện tốt cho muội khi rời khỏi Trần gia