Kiêu Phong
Chương 616
Các tướng sĩ đã chuẩn bị được sáu 6 chiếc thang mây, sáu đột kích doanh cũng sẽ được bố trí để đột kích phía nam thành Hội Ninh, bốn trăm nỏ quân sẽ được chia thành 6 nhóm. Lục Thất mặc minh quang giáp, tay cầm trọng cung sáu thạch, bước nhanh lên phía trước tuyến ngoài cùng.
- Công thành!
Lục Thất vừa hạ lệnh thì 6 nhóm binh sĩ ngay lập tức mang thang mây về phiá tường thành.
Lục Thất cũng sải bước về phía trước, không màng đến nguy hiểm, dũng cảm tiến về phía tường thành. Màn đêm đã buông xuống, hoàn toàn không thể nhìn rõ phía dưới, có thể nói rằng ban đêm không phải là thời điểm thích hợp để thủ thành.
Lục Thất đột nhiên giương cung, bước từng bước vững chắc về phía trước, từng mũi tên lần lượt được phóng ra cũng là lúc trên thành vang lên từng tiếng kêu thảm. Quân Hạ từng người từng người đứng sau bức tường chắn kinh hãi thu mình tìm chỗ ẩn nấp, ai cũng sợ hãi đến cực điểm, bởi bọn chúng đều biết rằng vẫn chưa có kẻ địch tiến vào tầm bắn của khu vực phòng ngự nhưng tại sao cung tên ở phía dưới thành lại thi nhau hướng lên đây, hơn nữa lại còn vô cùng chính xác.
Lục Thất ra oai đầu tiên, khiến cho tinh thần của các tướng sĩ công thành dâng cao, họ lập tức mang thang mây chạy tới chân thành, còn trên tường thành thì cũng ngay tức khắc phóng tên xuống. Binh lính nâng thang tay trái cầm thuẫn nhanh nhẹn giơ lên bảo vệ bản thân, lực đạo của những mũi tên này bay theo hình cung có hạn, nên hiệu quả không cao.
Lỗ Hải và Lý Bảo mỗi người chỉ huy một nhóm binh sĩ công thành, theo sát đội vác thang tiến vào. Đội quân nỏ cũng bắt đầu bắn lên trên không nhằm phong tỏa quân địch. chính là luân phiên nhau bắn lên những chỗ tường chắn được xây dựng lõm vào khiến cho quân địch không dám ló ra.
Lục Thất vừa bắn tên vừa đưa mắt tìm kiếm quan tướng của quân Hạ, chỉ có điều quan tướng của quân Hạ vô cùng giảo hoạt, không dám thò đầu ra khỏi tường chắn mái, nhưng khi tiến gần lại chân thành thì lại mơ hồ nghe thấy ở đâu đó có tiếng đốc thúc binh lính, hơn nữa có lúc còn nghe thấy chúng dùng tiếng Đảng Hạng sai quân lính dùng dầu hỏa.
Lục Thất dựa vào âm thanh mà mình nghe được để xác định vị trí, kéo mạnh dây cung bắn thẳng vào khoảng không ba mũi tên sắc nhọn. Ba mũi tên này bay rất cao ở trên khoảng không rồi mới rơi xuống tường thành theo hình vòng cung. Tên vừa rơi xuống lập tức vang lên vô số tiếng kêu thất thanh, kinh hãi và một tiếng hét thảm thiết.
- Ninh Hội lệnh ở bên trong thành đã bị ta bắn chết rồi, mau công thành!
Lục Thất lập tức hét lên bằng tiếng Đảng Hạng.
Tiếng hét này vang lên vô cùng đột ngột nhưng sức lan tỏa lại vô cùng lợi hại, khiến cho tất cả binh sĩ công thành lập tức khí thế hơn, ào ạt chạy như bay đến tường thành, dựng thang. Mà trên tường thành cũng xuất hiện tình trạng hỗn loạn, rất nhiều binh sĩ Hạ quân bởi đều nghe được tiếng kêu la, gào thét thảm thương ở trên thành, đương nhiên là cũng nghe được cả tiếng hét oai phong của Lục Thất, mặt khác Hội Ninh lệnh chính là trưởng quan tối cao của Hội Châu.
Thang đã được dựng lên. Tay phải của Lỗ Hải và Lý Bảo đều cầm khiên, còn tay trái thì một người cầm búa một người cầm chùy dũng mãnh leo lên thang mây. Tốc độ của hai người này là ngang nhau và vị trí công thành cũng liền nhau, còn Lục Thất thì ở dưới dùng cung tên trợ giúp họ.
Trên thành, một tên lính quân Hạ nhanh nhẹn tìm chỗ ẩn nấp, trong tay y cầm chắc một cái túi da, nhưng lại bị những mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào ngực. Quân Hạ cũng có người dương cung lên phản công nhưng ngay lập tức bị những mũi tên đâm thẳng vào mặt, chính vì vậy mà quân Hạ ở trên thành đã hoàn toàn bị áp đảo không ai dám xuất đầu lộ diện, và trong đó, không ít tướng sĩ vì cái chết đột ngột của Hội Ninh lệnh mà tinh thần chiến đấu suy sụp.
- Mau đứng dậy, Hội Lệnh đại nhân không sao cả!
Một tướng quân quân Hạ liên tục lớn tiếng hô hào quân sĩ, ngay lúc đó từ đằng xa bay tới ba mũi tên nhọn hoắt, hướng thẳng về phía người này. Y hốt hoảng tìm chỗ tránh nhưng vẫn có một mũi tên đâm xiên vào đùi trái của y. Y hét lên một tiếng đau đớn quay người chạy, rồi lấy tay bịt miệng mình lại.
Sự tái hiện của sự thật khiến cho tất cả binh sĩ Hạ quân tỉnh ngộ, ngay lập tức tất cả ý chí chiến đấu của họ bị sụp đổ, điều này đã khiến cho rất nhiều binh sĩ đã bỏ chạy xuống dưới. Trong thành chỉ có hai nghìn quân thủ thành và một nghìn kỵ binh đã bỏ trốn về, mà ở bên ngoài thành lại là một đội quân hùng hậu với số quân lên tới hơn một vạn người, thế công của kẻ địch lại sắc bén kinh người, Hội Ninh lệnh có lẽ đã chết, đã không còn hy vọng thủ thành, vậy thì còn liều mạng làm gì nữa?
Lỗ Hải và Lý Bảo đồng thời nhảy qua bước tường chắn và hét lên: “Giết!” trong tiếng rống giận, cây rìu lớn bổ xuống, cứ một nhát rìu là một mạng người, ngay cả đến tấm khiên kiên cố kia cũng bị Lỗ Hải chém vỡ. Lý Bảo cũng vậy, gã phi chùy ra, một búa đánh vào mặt quân Hạ. Hai vị tướng dũng mãnh này vừa lên thành là lập tức mở được chỗ hổng phòng thủ giúp cho tướng sĩ ở bên ngoài ồ ạt tràn vào trong thành. Đối lập với cảnh tượng khí thế của đội quân bên Lục Thất, tất cả các quân lính của quân Hạ đồng loạt rút lui, có tên còn nhát gan, ngay lập tức hạ vũ khí, ôm đầu đầu hàng.
Sau một hồi tấn công thì trận chiến đã kết thúc sau nửa tiếng đồng hồ, ba nghìn quân Hạ thì có đến một nửa đầu hàng. Thực ra vị Hội Ninh lệnh kia vẫn chưa chết, ba mũi tên xuyên của Lục Thất không hề trúng, có một mũi tên rơi đúng trước mũi giày của ông ta khiến cho vị đại quan quân Hạ vốn kiên cường không chịu dâng thành phải sợ chết khiếp, đành phải trốn chui trốn lủi trong thành, không dám lộ diện.
Sau khi vào được thành, Lục Thất càng xiết chặt quân kỉ, không cho phép xuất hiện những việc đồi bại, trái với luân thường đạo lý như cướp bóc, cưỡng hiếp, giết người,… đồng thời hắn thông báo với các tướng sĩ rằng ai cũng đều được trọng thưởng nhưng nếu gây họa cho Hội Châu thì tuyệt đối không dung tình.
Các tướng sĩ không một ai dám làm trái lại với quân lệnh của Lục Thất, nghiêm túc chấp hành lệnh giới nghiêm của huyện thành Hội Ninh. Lục Thất đi đến phủ nha Hội Ninh, tiếp nhận hộ tịch quan văn, sau đó cả đêm lục soát tất cả gia đình của các quan viên Hạ quốc nhưng tuyệt đối không tơ hào đến tài sản của phú hộ và người dân trong thành dù chỉ là cây kim sợi chỉ.
Dựa vào lời giải thích của quan lại trong thành thì huyện thành Hội Ninh có hơn sáu vạn người dân, so với huyện Cao Bình của Nguyên Châu thì số dân này nhiều hơn rất nhiều. Với số dân nhiều như vậy mà Hội Ninh lệnh kia lại chỉ dùng có ba nghìn quân Hạ thủ thành, không hề huy động đến sự giúp đỡ của dân chúng.
Sau khi Lục Thất hỏi thăm hắn mới biết, chính trị của Hội Châu rất bất ổn, có lúc còn xảy ra những vụ tạo phản, dân chúng trong huyện thành Hội Ninh, có nhiều người còn là nô lệ tù binh của chiến tranh, còn vị Hội Ninh lệnh kia thì lại có trong tay những hai ngàn nông nô và hơn bốn trăm nữ nô. Ông ta xuất thân từ một quý tộc Dã Lợi thị của Đảng Hạng, mà Hoàng hậu của Hạ quốc cũng xuất thân từ Dã Lợi thị.
Căn cứ vào những sự thật này, Lục Thất đã đưa ra chính sách trị an Hội Ninh: đầu tiên hắn định ra mức thưởng cho binh lính, thông báo với các tướng sĩ rằng họ được nhận thưởng như thế nào, đầu tiên là thưởng tiền cho họ sau đó thì họ có thể dùng tiền đó đi mua quan trí nghiệp.
Thứ hai là thu lại ruộng đất của Hội Châu, và định ra những tiêu chuẩn để các tướng sĩ có thể dựa vào đó mà đi mua đất.
Thứ ba, tập trung nông nô và nữ nô. Nếu như những nông nô trai tráng có nguyện vọng tòng quân thì sẽ cho họ toại nguyện, còn nếu không thì cho họ trở về làm tá điền. Những nữ nô không được trả tự do thì những phú hộ bị thu mất nữ nô thì có thể dùng tiền mua về làm thiếp, nhưng với điều kiện là những nữ nô này cam tâm tình nguyện, còn với những nữ nô tự do thì các tướng sĩ có thể dùng tiền thưởng của mình để mua họ về làm thê tử, các quan tướng cũng có thể mua họ về làm thiếp nhưng số lượng không được vượt quá hai người.
Định xong sách lược trị an, Lục Thất liền chọn trong quân doanh của mình mấy chục vị xuất sắc đi đảm nhiệm trong trách này còn hắn thì yên tĩnh một mình, chắc đêm nay hắn phải thức đêm viết thư cầu viện.
“ Ta là Binh bộ thị lang Đại Chu Lục Thiên Phong, phụng chỉ đóng quân tại Nguyên Châu, đảm nhiệm vai trò ngăn chặn quân Hạ không thể xuôi nam tiến vào Ba Thục. Với mục đích chiếm được thế chủ động trong việc phòng ngự, ta đã dụ quân Hội Châu vào Lục Bàn Sơn, phục kích một vạn quân Hội Châu, sau đó thừa thắng tấn công Hội Châu, đồng thời đánh bại năm ngàn kỵ quân quân Hạ tại Hảo Thủy Xuyên, cuối cùng là chiếm được huyện thành Hội Ninh.
Địa thế Hội Châu là nơi xung yếu của chiến lược, chiếm được nó thì cũng như là đâm một nhát kiếm vào bụng của Hạ Quốc. Từ tây nam ta có thể tấn công Lan Châu và Hà Hoàng, từ tây bắc có thể tấn châu Lương Châu, từ đông bắc có thể tấn công Linh Châu, và uy hiếp Hưng Khánh phủ của Hạ quốc.
Nay ta đã chiếm đưuọc hội thành Hội Ninh nhưng binh lực lại không đủ để giữ Hội Châu, vậy ta cố ý viết thư cầu viện này, hi vọng Kinh Triệu phủ có thể phát binh cứu viện.” Sau khi viết xong liền tức tốc lệnh cho một kỵ binh mang đến Kinh Triệu phủ.
Thao thức một đêm, sáng sớm ngày hôm sau Lục Thất đã lệnh cho một tướng quan thống lĩnh ba ngàn kỵ binh đi tây nam cướp Hội Ninh quan. Hội Ninh quan chính là bến Hoàng Hà, chỉ có năm trăm quân Hạ trấn giữ, mà phía bắc huyện thành Hội Ninh còn có một có bến Ô Lan trứ danh, nằm ở huyện Ô Lan, Lục Thất sẽ đích thân đi cướp lấy huyện Ô Lan.
Giành lấy huyện Ô Lan và Hội Ninh quan có nghĩa là Lục Thất sẽ có thể lợi dụng Hoàng Hà để ngăn chặn quân Hạ đến từ Lương Châu, sau đó tiếp tục chiếm lấy huyện Hải Nguyên – Nguyên Châu tiếp giáp với Linh Châu, như vậy thì có thể ngăn cản được quân Hạ ở phía đông bắc Linh Châu. Thực ra việc phòng ngự quân Hạ Linh Châu hẳn do Vương Ngạn Thăng phụ trách.
Ba nghìn quân vừa xuất phát thì Lục Thất liền bắt đầu công việc điều chỉnh tù binh, tất cả đều đồng ý quy thuận, nửa ngày sau đó hắn đã có ba vạn quân, đến quá giờ ngọ thì hắn hạ lệnh cho một vạn quân đến giành lấy huyện Ô Lan và huyện Hải Nguyên, số quân còn lại thì ở lại giữ thành Hội Ninh do những viên quan được bổ nhiệm chỉ huy.
Đội quân đã đến được huyện thành Hải Nguyên, Lục Thất lệnh cho Hải Nguyên lệnh xuống dưới thành. Hải Nguyên lệnh là một lão to béo khoảng 40 tuổi, ngoan ngoãn nghe theo, ra lệnh cho binh lính giữ huyện Hải Nguyên đầu hàng. Những binh sĩ này do dự trong chốc lát nhưng vẫn mở công thành đầu hàng, khiến cho Lục Thất không tốn chút công sức nào mà vẫn thu nạp được thêm ba nghìn quân và ba vạn dân huyện thành Hải Nguyên.
Lục Thất hạ lệnh cho hai ngàn người ở lại trấn giữ huyện Hải Nguyên sau đó mạo hiểm dẫn theo những binh lính mới đầu hàng của huyện Hải Nguyên thẳng tiến đến huyện Ô Lan. Đến huyện Ô Lan vô cùng thuận lợi, nơi đây có một ngàn binh lính, thì năm trăm người ở trong thành năm trăm người còn lại trấn giữ ở bến. Lục Thất hạ lệnh cho một ngàn binh lính và hai trăm binh lính đầu hàng ở bến, còn mình thì trở về huyện Hội Ninh.
Ngày hôm sau, Lục Thất lại xuất quân đi chiếm lấy huyện Tây Cát và Huyện Long Đức khiến cho nửa già Hội Châu rơi vào tay hắn. Một bộ phận nhỏ vùng biên cương của Hội Châu nằm ở phía tây bắc Hoàng Hà, đương nhiên là Lục Thất sẽ không đi qua đó.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
108 chương
23 chương
69 chương
1802 chương
1550 chương
347 chương