Kiêu Phong

Chương 574

Hôm sau, Lục Thất tới hoàng cung tạ ân. Hôm qua hắn đã được bốn chức quan Chu quốc, Phò mã Đô úy nghĩa là hoàng thân rồi, gia ân Binh bộ Thị lang là một quan chức danh nghĩa, nhưng không phải có quyền quản lý binh bộ. Nhưng về mặt ý nghĩa của nó cũng trọng đại. Một là đạt được tư cách triều thần. Hai là về địa vị cũng không bị áp lực. Còn chức vụ Thứ sử Thạch Châu và Tiết độ sứ Ly Thạch quân lại là ban quyền lực Tiết soái Biên Châu cho hắn. Hắn không ngờ Chu Hoàng đế lại để hắn tới biên cương Tây Bắc. Còn Vân Cẩm Đông trở thành Đô ngu hầu Ly Thạch quân. Trên thực tế lại là Chu Hoàng đế bố trí trước một bước. Chu Hoàng đế dùng người quả thực là rất quyết đoán, ở tuyến đầu phòng ngự Hạ quốc, trước tiên tham khảo sự đồng tâm của tướng soái mà không phải cố ý hình thành kiềm chế trong quân địa phương. Lục Thất đã đổi thành quan phục tứ phẩm, chờ ngoài điện Thùy Củng báo tiến, Ban Trực đi vào bẩm báo, sau đó đi ra khách khí mời Lục Thất đi vào. Lục Thất vào điện Thùy Củng. Sau khi đi vào lại giật mình, trong điện đã có 7 vị quan triều. Hắn im lặng đứng bên trái, Chu Hoàng đế chỉ liếc nhìn, các đại thần khác cũng im lặng liếc nhìn. Tất cả đều bình tĩnh không có phản ứng gì khác thường. - Bệ hạ, tình hình thiên tai ở Thanh Châu, dù đã được hóa giải, nhưng vẫn cần trăm ngàn thạch lương thực cứu tế qua mùa đông. ………….. - Bệ hạ, thần cho rằng, ba ngàn cung tên yêu cầu của Chiết Thị Phủ Châu không nên đồng ý. Hiện tại phòng ngự phương bắc và phương tây cũng cần rất nhiều cung tên. ………….. - Bệ hạ, việc xây dựng bến tàu Đăng Châu vẫn thuận lợi, chỉ là giai đoạn sau sẽ thiếu gỗ, thần đề nghị cố găng vận chuyển gỗ tới sớm. …………. Lục Thất đứng một lúc, im lặng lắng nghe chính trị của triều đình Chu quốc. Lát sau, triều nghị đã xong rồi, chỉ còn lại hắn ở điện Thùy Củng, Chu hoàng đề trên ghế rồng khẽ vươn vai, sau đó đứng lên bước về phía trước an, khoát tay để Lục Thất lên. Lục Thất liền cùng Chu Hoàng đế tản bộ. - Thiên Phong, sau khi nghe chính sự, có cảm nhận gì? Khi bước ra khỏi điện Thùy Củng 30m, Chu Hoàng đế ôn tồn hỏi. - Sau khi thần nghe xong, có lời muốn nói mà không dám nói. Lục Thất vừa đi vừa cung kính đáp. Chu Hoàng đế sửng sốt, liền mỉm cười nói: - Ngươi không thể cũng là muốn cần gì chứ? - Thần là muốn cầu cung tên, nhưng sau khi nghe xong mới biết Đại Chu cần bổ sung rất nhiều phương diện. Lục Thất đáp. Chu Hoàng đế gật đầu, bình thản đáp: - Dân sinh và quân dụng, muốn cân bằng rất khó. Trẫm không muốn dân sinh khốn khổ, nhưng quân bị cũng không dễ cắt giảm. Năm nay Bắc Bộ thiên tai, Trẫm chỉ có thể tăng thêm thu thuế đối với Giang Hoài. Lục Thất gật đầu. Mặc dù hắn không tham gia trị lý Tấn quốc nhiều, nhưng lại biết trị quốc vô cùng khó. Về cơ bản chính là lấy đạo, Công bộ và Binh bộ là hao tiền nhất, liên quan tới việc xây dựng và tôn tạo. Mà Hộ bộ là quản tài chính, vừa phải bận tâm tới dân sinh, cũng cần phải điều chỉnh các phương diện. - Thiên Phong, ngươi muốn cung tên, chẳng lẽ là có lòng tăng cường quân bị? Chu Hoàng đế hỏi. - Hồi Bệ hạ, thần nhậm chức Thứ sử Thạch Châu, cho nên đặc ý muốn tìm hiểu về con người Thạch Châu. Thạch Châu là vùng đất biên cương song song với Hạ quốc. Phía sau chính là Thái Nguyên phủ. Thần thấy, nếu Hạ quốc phạm biên, mà Thái Nguyên phủ không muốn chi viện, Thạch Châu sẽ gặp nguy. Cho nên, thần muốn lợi dụng quân địa phương của Thạch Châu. Lục Thất đáp. - Ngươi dùng quân địa phương cũng được, nhưng Trẫm không thế cho ngươi quân dụng được. Thạch Châu rất phức tạp, Phan Hán lẫn lộn, sẽ có rất nhiều thám tử Hạ quốc. Ngươi dùng người phải cẩn thận. Chu Hoàng đế quả thực có thể chi viện, có thể để Lục Thất mộ quân, nhưng không có quân dụng có thể chi viện. - Thần tạ Bệ hạ tín nhiệm. Lục Thất cung kính đáp. - Trẫm gia ân Binh bộ Thị lang, chính là cho ngươi quyền biến việc binh. Nhưng giặc biên cương tình hình phức tạp, Trẫm không muốn ngươi vội lập công mà chiêu mộ binh nhiều, rất dễ bị cắn trả. Chu Hoàng đế chỉ giáo. - Vâng, thần không thể làm bậy được, phải ổn định là việc trước tiên. Lục Thất cung kính đáp. - Hẳn là Vân Cẩm Đông đã nói về chuyện Tấn Quốc Công với ngươi rồi. Chu Hoàng đế nói. - Vâng, thần và thúc phụ uống rượu với nhau, thúc phụ đã nói cho thần biết, không nên cất nhắc quan hệ với Tấn Quốc Công. Thúc phụ nói Tấn Quốc Công có thể 10 năm không lên triều rồi. Lục Thất đáp. - Ừ, là 10 năm rồi, năm đó Trẫm bị thương, đã từng muốn dặn dò lại hậu sự. Kết quả là Tấn Quốc Công từ chối tới Khai Phong phủ nghị sự. Sau chuyện đó ông ta nói sợ có người giả truyền thánh chỉ. Trẫm tạm thời tin ông ta, cũng vẫn luôn khoan dung với ông ta. Chu Hoàng đế thản nhiên nói. Lục Thất gật đầu, Chu Hoàng đế nói tiếp: - Ngươi tự thấy cảnh ngộ rất giỗng với Tấn Quốc Công sao? - Thần không thấy giống. Lục Thất đáp. - Ồ, nếu là ngươi, ngươi có thể không lên triều sao? Chu Hoàng đế hỏi. - Nếu là thần, thần không thể kháng chỉ. Nhưng sẽ sai người đưa tin trước tiên tới Khai Phong phủ gặp Bệ hạ. Sau khi xác định là ý chỉ của Bệ hạ, lập tức tới kinh thành khấu kiến Bệ hạ. Lục Thất cung kính đáp. Chu Hoàng đế gật đầu, nói: - Nếu trong lòng ngươi vô quỷ, đương nhiên sẽ làm như vậy. Tấn Quốc Công lại sớm đã không có lòng thần phục, 10 năm nay ông ta ở Thái Nguyên phủ luôn quy tập thế lực. - Nếu Bệ hạ biết Tấn Quốc Công không phù hợp quy tắc, sao không sớm tước bỏ đi? Lục Thất cung kính hỏi. - Khó đó. Tấn Quốc Công là trọng thần khai quốc của Đại Chu, uy vọng rất cao trong quân. Ông ta chỉ là không tới triều kiến, còn Trẫm cũng là thương thế rất nặng, kéo dài một năm mới khỏi. Nếu là mạo muội nổi binh nội chiến, Đại Chu sẽ rơi vào cảnh trong loạn họa ngoại xâm. Chu Hoàng đế nói. Lục Thất gật đầu, Chu Hoàng đế lại nói: - Hiện giờ Trẫm nên động tới ông ta rồi. Trước tiên, Trẫm sẽ tước hết thế lực của ông ta xuống, cũng sẽ lấy lý do tấn công Ba Thục, phát binh tới Kinh Triệu phủ (Trường An). Lục Thất gật đầu, nói: - Bệ hạ, không biết Tấn Quốc Công có bao nhiêu quân lực? - Có lẽ là có mười lăm vạn quân lực. Chu Hoàng đế đáp. Lục Thất hơi tái mặt, nói: - Mười lăm vạn quân lực. - Ngươi không phải lo lắng. Nếu Tấn Quốc Công đột kích ngươi rồi, ngươi có thể dẫn quân rút về Thạch Châu. Trẫm không thể truy cứu tội của ngươi. Trẫm cho ngươi tới Thạch Châu, chủ yếu là vào hỏi đường. Trẫm không thể khơi binh phạt ông ta trước được. Chu Hoàng đế nói. - Vâng, thần hiểu rồi. Lục Thất cung kính đáp. - Về chờ lệnh đi, Trẫm sẽ cho Vân Cẩm Đông tới gặp ngươi. Sau đó dẫn hai ngàn tướng sỹ tới Thạch Châu, tới Thạch Châu rồi phải cơ biến hành sự, không nên lỗ mãng. Chu Hoàng đế ôn tồn dặn dò. - Vâng, thần sẽ cẩn thận hành sự, cũng sẽ tận tâm làm việc. Lục Thất cung kính đáp. Chu Hoàng đế gật đầu. Hai người nói chuyện bước vào Hậu Uyển, Chu Hoàng đế ôn tồn nói: - Nghe Ngô Vương Thế tử nói, nhạc luật của ngươi rất cao, hôm nay Trẫm lại muốn thưởng thức. Lục Thất giật mình, nói: - Bệ hạ cũng thích nhạc luật? - Trẫm chỉ là thích nghe, lại không sở trường nhạc luật. Chu Hoàng đế ôn tồn nói. - Tiêu nhạc của thần cũng là trước đây giải sầu mới thích. Lục Thất đáp. Hai người nói chuyện đã đi tới gần Noãn Đình, Lục Thất liếc mắt nhìn qua bỗng giật mình, trong Noãn Đình có rất nhiều người, năm nữ cũng mười mấy người. Hắn nhìn là thấy Thái tử và Kỷ Vương. Kỷ Vương chính là vị hoàng tử 15 tuổi. Đó có lẽ là đang chờ. Bước tới Noãn Đình, người ở Noãn Đình sớm đã đứng hầu bên ngoài, cung kính bái kiến Chu Hoàng đế. Sau đó Lục Thất chủ động bái kiến Thái tử và Kỷ Vương. Thái tử tao nhã gật đầu, Kỷ Vương lại vui vẻ đáp lễ. Lục Thất không nhìn thấy vị Công chúa Chu quốc có nhân duyên đó, nhưng có một người đẹp khoảng 20 tuổi mặc váy màu xanh lam nhạt, đứng bên trái Kỷ Vương, địa vị rõ ràng là ngang hàng với Kỷ Vương. - Lục tướng quân, đây là tỷ tỷ Vũ Vi của ta. Lục Thất chỉ là liếc nhìn, Kỷ Vương đã vui vẻ giới thiệu. Lục Thất sửng sốt, hành lễ cung kính nói: - Thần bái kiến Công chúa điện hạ. Người con gái đẹp thanh nhã gật đầu, Kỷ Vương cười nói: - Lục tướng quân, phụ vương lệnh chúng ta tới nghe ngươi thổi tiêu. Vũ Vi tỷ tỷ thích đánh đàn, ta liền đưa tới cho ngươi làm tri âm. - Đừng nói bậy. Vũ Vi Công chúa giận trách mắng. Lục Thất mỉm cười im lặng, Chu Hoàng đế bình thản nói: - Hi Cẩn, còn không dâng tấu ngọc tiêu. Sau khi Kỷ Vương lên tiếng, một thái giám tay cầm một cây tiêu màu xanh biếc, quay người hai tay dâng lên Lục Thất. Lục Thất cung kính hai tay đỡ lấy. - Thiên Phong, Trẫm muốn nghe ngươi một khúc Đại Giang Đông khứ. Chu Hoàng đế ôn tồn nói. Lục Thất sửng sốt, nhưng hiểu là Thái tử Đường quốc tiết lộ, hắn cung kính nói: - Bệ hạ, thần khi ấy là trong lúc say cảm xúc thiên cổ, hôm nay không thể có được tâm khúc ngày đó. - Không sao, ngươi thổi là chính, Trẫm muốn nghe. Chu Hoàng đế ôn tồn nói. Lục Thất gật đầu, bỗng thấy bốn quan viên áo xanh bước tới bên trái, thành một hàng nhìn hắn. Hắn sửng sốt, bỗng Kỷ Vương lên tiếng: - Lục tướng quân, họ là nhạc sỹ trong cung, ngươi thổi đi. Lục Thất mỉm cười gật đầu với Kỷ Vương, sau đó nâng cây tiêu lên, thổi tiếng vi vu. Nhưng chìm vào trong đó như quân hiệu lay động. Tiếng tiêu dần uyển chuyển, thoáng như kể ra sự tang thương vô tận của tuế nguyệt, khi thì cao giống như rồng gầm, khi thì như một con rồng khổng lồ cuộn trào trong nước, sóng biển dâng trào, tư thế hào hùng, thể hiện sự bi tráng của hành khúc ….