Kiêu Phong

Chương 572

Ngày hôm sau, Lục Thất tiếp tục làm chức sự Ban trực, các Ban trực khác vẫn không tiếp xúc với hắn như trước, tuy nhiên nhìn ánh mắt họ, rõ ràng có một sự tôn kính đối với Lục Thất, quân nhân vẫn thường sùng kính cao thủ mà. Thấm thoắt đã một năm trôi qua, một ngày kia Chu hoàng đế ra khỏi Thùy Củng Điện, bên cạnh còn có hai thiếu niên đi theo, một người mặc Minh hoàng bào y, một người mặc vương bào màu tím. Lục Thất vừa lúc đang trực, cũng biết hai người thiếu niên này, một người là Thái tử Đại Chu, một người là Tào vương, hai huynh đệ hơn kém nhau một tuổi, đều là nhân vật hai mươi đã lộ vẻ tuấn lãng. Lục Thất hơi khom người thành hình vòng cung, chợt nghe nói: - Lục Thiên Phong, ngươi đi theo đi. - Vâng! Lục Thất nghe xong không ngờ, nhưng phản ứng vẫn rất nhanh nhạy cung kính đáp lại. Cùng bốn vị Ban trực, đi theo phía sau Hoàng đế, thẳng một đường xuyên qua rất nhiều hành lang, cũng tới Hậu uyển. Hậu uyển chính là một hoa viên lớn, là nơi nghỉ ngơi trong hoàng cung. Lục Thất lần đầu đến, sau khi nhìn quét qua, cảm thấy cảnh trí kém xa vương phủ Tô Châu. Phía sau Hậu uyển chừng mười mét, tới một khu đất trống hẹp dài. Khoảng đất trống hẹp dài có phân nửa là các noãn đình, trong noãn đình lại có rất nhiều nữ nhân và ba đứa trẻ, vừa thấy Hoàng đế đến đây, đều ra bên ngoài noãn đình bái kiến. Lục Thất nhìn lướt qua rồi lại cung kính khom người, các Ban trực khác cũng đều cung kính khom người như vậy. - Trẫm đến, là để xem võ công của các hoàng nhi một chút. Chu hoàng đế ôn hòa nói. - Phụ hoàng, cung tiễn của nhi thần tiến bộ rất nhanh. Một hoàng tử mười bốn mười lăm tuổi lập tức tự tin đáp lời. - Tốt, bày bia. Hoàng đế ôn hòa nói, lập tức các hoạn quan đi bày bia lấy cung. Mục tiêu đã bày xong, Lục Thất âm thầm xem xét, xa chừng ba mươi bước, nhưng thấy hoàng tử cầm cung liền hiểu rõ, đó là một cây cung tinh mỹ được chế tác khéo léo, dài chừng một thước, cánh cung hơi nhỏ, Lục Thất đoán, chắc đó là bán thạch cung. Hoàng tử kia lắp tên giương cung, ngắm trong giây lát rồi bắn ra, cũng không tệ, mũi tên bắn trúng vòng ngoài của bia, không phải là không trúng bia. Chu hoàng đế gật gù không nói gì. Tiếp theo là Thái tử, Thái tử cũng dùng đơn bạc cung, một mũi tên bay tới không ngờ chỉ sượt qua bia. Sắc mặt của Thái tử có chút xấu hổ, lấy mũi tên giương cung bắn lại. Hoàn hảo, bắn trúng bia ngắm, hơn nữa còn rất gần hồng tâm, lúc này vẻ mặt Thái tử mới có chút ý cười. Tiếp theo là hoàng tử hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mũi tên bay đi đều không trúng bia ngắm, vẻ mặt rất bất an lui sang một bên, Chu hoàng đế ánh mắt bình tĩnh. Cuối cùng là Tào vương, hoạn quan chủ động dời bia ngắm ra ngoài năm mươi bước. Cung Tào vương dùng là Ngưu Giác cung, rõ ràng là quân cung thượng phẩm, lắp tên giương cung bắn ra, một mũi tên trúng ngay mục tiêu bia ngắm năm mươi bước, mặc dù không trúng hồng tâm, nhưng cũng coi là tiễn pháp cực tốt rồi. - Các ngươi, cũng bắn một mũi tên, để nhi tử của trẫm được thêm kiến thức đi. Chu hoàng đế quay đầu mỉm cười nói. - Vâng! Năm Ban trực, trong đó có Lục Thất đều chào theo nghi thức quân đội trả lời. Các Ban trực đều ra ngoài bắn tên, đều sử dụng quân cung Tào vương đã dùng, bốn Ban trực mỗi người bắn đều không phát nào hụt, rõ ràng đều là quân võ rất mạnh mẽ. Đến lượt Lục Thất, Lục Thất lắp tên giương cung, nâng lên bắn ra, mũi tên bắn trúng hồng tâm. A! Hoàng tử mười bốn mười lăm tuổi kia reo lên, Chu hoàng đế hơi chau mày, Lục Thất xoay người định buông cung, không ngờ Chu hoàng đế bình thản nói: - Lục Thiên Phong, tài bắn cung của ngươi thật cao minh, hẳn là có tuyệt kỹ bên mình, cho trẫm xem thử đi. Lục Thất ngẩn ra, chào theo quân lễ nói: - Vâng! Có hoạn quan chủ động đưa ống đựng tên lên, Lục Thất nhận lấy đeo bên hông, tiếp tục nhìn thẳng bia ở đằng xa, bắt đầu biểu diễn tuyệt kĩ, lại thấy hắn không ngừng lấy mũi tên bắn ra, từng mũi tên lông vũ hóa thành những đường chỉ mảnh trong không trung, lần lượt từng mũi tên bắn ra đến khi trong ống không còn mũi tên nào, ba mươi mũi tên lông vũ lần lượt cắm trên bia bắn tên, không cái nào không trúng bia. Yên tĩnh! Lục Thất quay người hành quân lễ với Chu hoàng đế, sau đó bỏ cung và ống tên xuống, lặng lẽ trở về đội ngũ Ban trực. Chu hoàng đế bình tĩnh gật đầu, nói: - Tiễn pháp hay, Đại Chu hiếm người có thể làm như ngươi. - Lúc trước thần ở Hưng Hóa quân, tài bắn cung cũng đứng thứ ba ạ. Lục Thất cung kính đáp lại. Chu hoàng đế gật đầu, chợt có người nói: - Người là vị nào, có thể làm sư phụ của ta không? Lục Thất vừa thấy người nói là hoàng tử mười lăm tuổi kia, hắn giơ tay chào kiểu quân đội, cung kính nói: - Thần không dám làm sư phụ của điện hạ. - Người không muốn dạy ta? Hoàng tử kia có phần ủy khuất nói. - Bất cứ lúc nào thần cũng có thể dạy điện hạ bắn cung, nhưng tài bắn cung của thần, là từ lúc năm tuổi đến nay khổ luyện mà thành, cho dù hiện giờ điện hạ có khổ luyện, cũng không đạt được cảnh giới của thần. Hơn nữa thần cho rằng, điện hạ xuất thân cao quý, không cần phải nghiên cứu quá kỹ về quân võ, hãy học đạo võ lược, biết thêm về chiến sự phát sinh từ cổ chí kim, đó mới là căn bản của một danh tướng. Lục Thất hành lễ đáp. Hoàng tử kia ồ một tiếng, bất ngờ chắp tay nói: - Cảm ơn đã chỉ giáo. Lục Thất hơi giật mình, lập tức cung kính nói: - Điện hạ coi trọng thần rồi. Chu hoàng đế trước sau vẫn bình tĩnh, Lục Thất nói hết, không tiếp tục nhiều lời nữa, Chu hoàng đế mới mở lời: - Các ngươi cứ tùy ý, Lục Thiên Phong, đi theo trẫm một lát. - Vâng! Lục Thất cung kính đáp, theo Chu hoàng đế tản bộ. Những ngày nay ở trong hoàng cung, Lục Thất đã biết, Chu hoàng đế có thói quen tản bộ cùng một hạ thần, có lúc thuận miệng gọi một Ban trực tản bộ, lúc lại là đại thần, nhưng cũng có thể độc hành cùng hoạn quan. Hoạn quan trong hoàng cung Chu quốc, quyền lực cực thấp, chỉ làm việc hầu hạ mà thôi, có khi cũng đảm đương làm quan truyền chỉ, nhưng khẩu dụ của Hoàng đế, đa số đều do Ban trực nhận chỉ truyền đạt. Cùng đi được một lát, Hoàng đế mới bình thản nói: - Trẫm nghĩ, ngươi sẽ giấu dốt. - Bệ hạ, thần không cần phải giấu dốt, bệ hạ là vị hoàng đế giống như Đường Tông, sẽ không ghen tị bài xích với dũng tướng. Nếu bệ hạ ghen tị võ dũng, vậy Đại Chu cũng sẽ không thể là nước mạnh nhất trong các nước. Lục Thất cung kính trả lời. Chu hoàng đế mỉm cười lãnh đạm, tiếp đó phiền muộn nói: - Trẫm không thể so với Đường Tông, trẫm tại vị nhiều năm như vậy, cũng không có được đóng góp gì quá lớn, thiên hạ vẫn chia năm xẻ bảy. - Thần thấy bệ hạ có thể sánh với Đường Tông đó ạ. Dị tộc như hổ rình mồi, thường xuyên tập kích quấy rối biên cảnh, khi đó, là Đường Tông vất vả trị quốc mới giữ vững được Đại Đường mấy trăm năm huy hoàng. Bệ hạ rất giống Đường Tông, ổn định đời sống người dân Đại Chu, trị quốc anh minh, lại bất khuất chống lại dị tộc, thật đã là cực kỳ khó khăn rồi. Lục Thất ôn hòa nói. Chu hoàng đế nhìn xa xăm thoáng suy nghĩ, một lát sau mới bình thản nói: - Nghe ngươi nói, có cảm giác như vừa nghe Trương Vĩnh Đức nói vậy. Lục Thất ngẩn ra, nói: - Uy danh của Trương Vĩnh Đức đại soái, khi tới Đại Chu thần đã được nghe rất nhiều, thần tự nhận mình không thể sánh bằng Trương đại soái được ạ. - Trương Vĩnh Đức là đại tài, trẫm nể trọng đã nhiều năm, nhưng cũng cố kỵ rất nhiều năm, cũng giống như ngươi vậy. Ngươi cũng là đại tài, trẫm muốn dùng, nhưng lại lo lắng nuôi hổ thành họa, nói thẳng là khiến lòng người kinh sợ. - Thần hiểu được tâm tư của bệ hạ. Thần ở Đường quốc, cũng là vì để lộ tài năng, mới khiến cho Quốc chủ bệ hạ nhiều lần không thể tương dung. Ban đầu thần ở Hưng Hóa quân, yên lặng chịu khổ ở tầng lớp thấp nhất trong suốt năm năm, sau khi về quê chỉ mong làm giàu cho gia tộc, cũng không muốn tới kinh thành, không có ý định cuốn vào vòng tranh đấu thế lực, từng bước từng bước đi để sống mới đi tới bước đường hôm nay. Thần vẫn không muốn tranh giành, nhưng lại không thể ngồi chờ chết. Hiện giờ bệ hạ cũng nói nuôi hổ thành họa, thần cảm thấy, so với những lão hổ Đại Chu kia, thần vốn chẳng đáng là gì. Lục Thất bình thản nói một mạch. Chu hoàng đế im lặng nhìn xa xăm, Lục Thất cũng im lặng khom người. Kỳ thật hắn biết nguy cơ lớn nhất của Chu quốc không phải là ngoại xâm, mà là nội loạn trong đám công thần. Chu hoàng đế quả thật đã nuôi rất nhiều lão hổ, hơn nữa còn dùng những thế lực của các lão hổ để kiềm chế lẫn nhau, bất kì lão hổ quân thần nào cũng không dám tạo phản soán vị. - Qua lời ngươi nói, xem ra cũng hiểu rõ mọi chuyện. Chu hoàng đế bình thản mở lời. - Thần chỉ nói bừa thôi. Lục Thất cung kính nói. - Muốn nghe lời nói thật, có lúc cũng rất khó đấy. Chu hoàng đế mỉm cười nói. Lục Thất cười khổ một tiếng, Chu hoàng đế lại cất bước đi về phía trước, Lục Thất cũng đi theo, bên tai nghe Chu hoàng đế ôn hòa nói: - Thiên Phong, ngươi nói lập người kế vị, nên lập trưởng, hay nên lập người có đức hạnh tài năng. Lục Thất ngẩn ra, ngữ khí của Chu hoàng đế rõ ràng rất gần gũi, hơn nữa lại hỏi hắn chuyện đại sự quốc gia lập người kế vị. Hắn suy nghĩ một chút, nói: - Bệ hạ, thần thấy, nếu trưởng tử không phải là cực kỳ vô năng, vậy tốt nhất là lập trưởng, bằng không càng dễ gây họa trong nội bộ. - Ngươi cũng nói giống y như Trương Vĩnh Đức. Chu hoàng đế lạnh nhạt nói. Lục Thất giả vờ ngẩn ra, nói: - Bệ hạ, Trương đại soái cũng nghiêng về việc lập trưởng. - Không phải hắn nghiêng về, mà là cực lực chủ trương lập trưởng. Chu hoàng đế lạnh nhạt nói. Lục Thất gật đầu, Chu hoàng đế lại nói: - Thái tử tâm địa mềm yếu, trẫm lo lắng nó sẽ không giữ nổi cơ nghiệp Đại Chu, cho nên có tâm muốn lập Tào vương kế vị. Tào vương quân võ kém ngươi nhiều, nhưng cũng coi là tạm được. Lục Thất suy nghĩ một chút, nói: - Bệ hạ, thần không biết chư vị điện hạ, không dám nói bừa, tuy nhiên thần cho rằng, Thái tử lúc này cần lấy văn thao võ lược làm chủ. - Ngươi nói vậy, cũng lại cùng một ý với Triệu Khuông Dẫn rồi. Chu hoàng đế mỉm cười nói, Lục Thất lộ vẻ ngạc nhiên