Kiêu Phong
Chương 517
Lục Thất đã ở lại Nhạn Thê phủ 6 ngày rồi, khó nhất là chịu đựng người đẹp. Trong 6 ngày này, hắn đã khiến cho 5 thiếu nữ biến thành thiếu phụ, cũng lâm vào cảnh ôn nhu hương khó mà rời khỏi, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải rời khỏi đó.
Sáu ngày ở Nhạn Thê phủ, Lục Thất đã từ chối gặp thế tử Việt Vương tới tạ ân. Chuyện bộ tộc Việt Vương trở về Hàng Châu, Lục Thất đã giao lại cho Tử Phù quản lý. Lục Thất cũng cho phép Việt Vương phủ có 3000 huân vệ, nhưng 3000 huân vệ của Việt Vương phủ lại quy thuộc Tử Phù thống lĩnh. Sau này phần lớn đóng ở Việt Vương phủ, phần còn lại theo hộ vệ Việt Vương. Trên thực tế, phần lớn huân vệ của Việt Vương chỉ là có trên danh nghĩa.
Lục Thất đi rồi, lấy danh nghĩa quả quân tuần tra đi về hướng Gia Hưng. Khi hắn khởi hành, gia tộc Việt Vương đã vội vã trở về thành Hàng Châu. Đỗ Dũng cũng kịp thời bẩm báo tình hình sau khi trở về của Việt Vương.
Gia tộc Việt Vương được thả về đã gây chấn động rất lớn ở Hàng Châu. Sau khi Việt Vương trở về hoàng cung trước đây, liền cho người thay biến Việt Vương phủ, rất nhiều huân quý cựu thần Việt quốc ở thành Hàng Châu đã tới bái kiến Việt Vương.
Sự trở về của Việt Vương khiến cho thế lực cũ trong thành Hàng Châu nhanh chóng chia ra thành ba doanh trận. Một là thế lực Ngư Quốc Công. Hai là thế lực Việt Vương. Ba là thế lực xem chừng. Tuy nhiên, không xảy ra xung đột bên ngoài.
Đội ngũ trăm người của Lục Thất đều là kỵ binh, đi một ngày đã vào tới địa giới Hồ Châu, tới hoàng hôn ăn uống nghỉ ngơi ở Ô Trình. Ô Trình là phủ trị Hồ Châu. Sau khi tiêu diệt Việt quốc, các chủ quản Hồ Châu đều thay đổi, mà Thứ sử Hồ Châu hiện nay là nhạc phụ của huynh trưởng Lục Thất Chu Cử Nhân.
Chu Cử Nhân có thể trở thành Thứ sử Hồ Châu đương nhiên là do Tân Vận Nhi mời đảm nhiệm. Hơn nữa, Tân Vận Nhi còn điều một vạn quân của Chu Vân Hoa tới đóng ở Hồ Châu, để hai người phụ tử hợp tác tiếp quản Hồ Châu. Đương nhiên Chu Vân Hoa lệ thuộc Hổ Bí quân phủ, cũng là quy thuộc tiết chế của Ngư Hoa Hiên.
Còn Chu Vân Kỳ vẫn đang làm huyện lệnh Võ Tiến. Trên thực tế là Quyền Tri tham quân chính sự Thường Châu, đã là Thứ sử Thường Châu ẩn tính. Bên phía Thường Châu ngoài huyện Giang Âm ra, các huyện trị khác đều đã bước vào thể hệ quản chế của Tấn quốc. Thượng thư chính vụ trước tiên dâng tấu gửi tới Đông Đô Tô Châu. Đông Đô Tô Châu không thể quyết được, gửi tới Nam Đô Phúc Châu. Mặt khác nhân khẩu của Thường Châu và tài nguyên khác đều được định kỳ báo cáo lên Nam Đô, tương đương với báo cáo của quan lại.
Sau khi Lục Thất vào huyện thành Ô Trình, khiêm tốn đi bái kiến Chu Cử Nhân. Kết quả là Chu Cử Nhân gặp hắn lại hành đại lễ quân thần khấu kiến vô cùng trang trọng, sau đó mới tới tình nghĩa thân nhân.
Lục Thất ăn tối ở Chu phủ, dạ tiệc rất tiết kiệm, không phải vì Lục Thất là Tấn Vương mà bày biện phong phú phô trương. Chu Cử Nhân cũng rất vui vẻ, lại uống rượu nói chuyện cùng Lục Thất. Nhưng đề tại lại biến thành đạo trị nước thực tại, khiến Lục Thất cảm thấy rất bổ ích.
Sáng sớm hôm sau, Chu Vân Hoa và quan tướng cấp cao bỗng chạy tới bái kiến Lục Thất. Sau khi bái kiến, Lục Thất và các tướng soái tìm hiểu, bàn bạc về bố cục quân sự. Hành quân Tư Mã của quân Chu Vân Hoa Lý Cẩn cho rằng phòng ngự Hồ Châu vẫn còn yếu, mặc dù có năm vạn Ngụy Việt quân đóng ở Lâm An Hàng Châu và huyện An Cát Hồ Châu, nhưng vũ khí thiếu, lòng quân cũng không thuận.
Lục Thất cũng biết khả năng chiến đấu của năm vạn Ngụy Việt quân không tốt, nguyên nhân là ban đầu chiến sự tiêu diệt Việt là vũ khí thu được rất nhiều, nhưng lại không đủ trang bị cho quân lực thiếu vũ khí. Khi quân lực Cán Châu rút lui, hầu như đã mang theo vũ khi thu được của Việt quốc. Trên thực tế, chính là Cán Châu quân trực tiếp mặc giáp đi, khiến cho vũ khí của Ngụy Việt quân ở lại kém hơn Y Cẩm quân Việt quốc cũ rất nhiều. Nhưng Lục Thất không thể lệnh cho Cán Châu quân giao lại vũ khí được.
Chính vì biết khả năng chiến đấu của Ngụy Việt quân không mạnh, dưới sự uy hiếp của Vương Văn Hòa, Lục Thất mới điều Hổ Bí quân phủ của Ngư Hoa Hiên di chuyển về phía đông, cũng cấp thiết muốn đánh Ba Lăng quân và Võ Bình quân tinh nhuệ.
Trên thực tế, binh lực Hổ Bí quân phủ của Ngư Hoa Hiên di chuyển về phía đông đã tạo thành khoảng trống phòng ngự của Cù Châu, Xử Châu và Mục Châu. Đó đều là khu vực eo ếch vô cùng quan trọng của Tấn quốc. Lục Thất chỉ có thể trông cậy vào quân lực Hấp Châu có thể phát huy được vai trò phòng ngự.
Quân lực Cán Châu nhiều nhất, Lục Thất lại không dám điều tới phía đông đóng lâu. Quân lực Cán Châu vô cùng quan trọng, di chuyển phía tây có thể chấn động Sở quốc, hướng nào có thể chi viện Kiến Châu, Phúc Châu, Chương Châu và Tuyền Châu. Đồng thời quân lực Cán Châu là quân chủ lực phòng ngự Ngụy quốc.
Sau khi thảo luận quân sự với Chu Vân Hoa, Lục Thất đã viết một bức quân tin cho Tân Cầm Nhi, để Tân Cầm Nhi nhanh chóng điều binh sỹ tới Mục Châu quy thuộc Võ Bình quân. Ngoài ra vũ khí cũng cố gắng ưu tiên cho nơi đó.
Buổi trưa, Lục Thất rời khỏi huyện thành Ô Trình, chạy tới Gia Hưng. Nhưng đi tới biên giới huyện Ô Trình, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bỗng xuất hiện lượng lớn phục binh.
Phục binh mặc áo giáo dày đặc, như đàn sói bao vây lấy đội ngũ của Lục Thất. Lục Thất thấy thế liền nhíu mày. Hắn không ngờ ở đây lại có hàng ngàn phục binh tinh nhuệ. Ở đây cách nơi đóng một vạn quân của Chu Vân Hoa cũng phải 200 – 300 dặm.
Có thế nói người đặt mai phục rất hiểu khoảng trống phòng ngự địa lý này, mà Lục Thất bởi vì sốt ruột chạy đi, cộng thêm lượng ít kỵ binh, cho nên đã phạm vào thường quy quân sự tuần hoàn. Hắn nên sai thám báo đường, đi chậm để yên ổn.
Lục Thất nhìn về phía quân mai phục, lại thấy lạ lẫm. Những lính mai phục này tuyệt đối không phải là quân Việt của quân Tấn ngụy trang, có lẽ là thực sự, quân Việt không quy hàng.
Lục Thất quyết đoán chọn phương án lui về phía sau, hắn chuyển chiến mã, đại thương hô lớn:
- Giết bằng được.
Ôi! Trăm kỵ hộ vệ đồng thanh đáp lời, ai nấy dũng khí ngất trời, cùng Lục Thất thúc ngựa xông lên. Đường đi đã xông được qua hơn một ngàn phục binh, chỉnh đốn vũ khí, đại bộ phận binh giáp lạnh lùng, đều thể hiện đặc điểm của quân tinh nhuệ.
Lục Thất treo thương lớn lên, cầm cung tên bắt đầu tấn công. Hộ vệ phía sau cũng lần lượt lấy cung tên bắn, cung tên bắn như mưa về phía phục binh. Phục binh giơ mâu lên chắn, có tác dụng chắn mưa tên, chỉ có hơn 20 người trúng tên.
Cùng với tường mâu, mưa tên của phục binh cũng phản kích lại. Trường thương binh cũng xông lên khỏi hang. Dưới sự mở đường của mưa tên, một đám như sói lần lượt xông tới đội ngũ của Lục Thất. Lục Thất thu đại cung, giơ thương lên tiếp đón.
Rất nhanh hai bên xông vào nhau, phục binh và rừng thương tự động tấn công theo trận quân. Lục Thất điên cuồng xông lên, tay cầm đại thương quét về phía trước, mũi thương sắc nhọn quệt qua 7, 8 tên giáp binh của Trường thương binh, lập tức kêu lên thảm thiết, màu đỏ tóe ra. Chiến mã của Lục Thất xông vào trận địch.
Mưa tên dày đặc lập tức chĩa vào Lục Thất, Trường thương binh và đao thuẫn binh cũng hung hãn xông về phía Lục Thất, khiến cho thế xông chân của Lục Thất bị hạn chế. Lục Thất thét lên một tiếng, đại thương quét một đường, đao thuẫn binh lại giơ lá chắn lên đỡ, liên tiếp va vào nhau, khiến cho thế quét của Lục Thất bị ngăn cản. Mười mấy cây trường thương lập tức lần lượt đan vào nhau xông về phía Lục Thất.
Đại thương của Lục Thất vừa thu lại, liền quét lần nữa, hoàn toàn không đề phòng bản thân, 5 đầu thương đã đấm vào kim giáp của hắn. Đại thương của hắn quét cũng quét qua 7 tên Trường thương binh. Hắn hừ lên một tiếng, trường thương binh lại kêu la thảm thiết, trường thương đâm xuống dưới háng chiến mã.
Lục Thất mạnh mẽ thu hồi đại thương, mới tấn công tiếp, bỗng tiếng trống trận nổ vang, hắn giật mình kinh hãi, phục binh lúc trước có lẽ là lặng yên mà tấn công. Nhưng ngẩng đầu lên nhìn lại chợt sáng bừng lên, hắn thấy cờ soái phía xa đó chính là cờ của Tấn quốc, đón gió phấp phới thể hiện một chữ “Đỗ”.
- Giết!
Trong tiếng trống trận, phía sau phục binh lại có hàng trăm kỵ binh lao tới. Phía sau kỵ binh chính là cờ soái. Lục Thất thấy sự tồn tại của Lý Bảo. Lý Bảo lại không có kỵ mã, nhưng lao tới trước mặt đoàn ngựa thồ, quơ liên chùy xông vào phục binh.
Phục binh hai mặt có địch, lập tức chia ra thành hai đường sóng, để quân địch xông tới, sau đó phản kích giáo công. Lục Thất thấy ánh sáng vừa hiện lên, sắc mặt liền âm trầm, ánh mắt đầy sát khí.
Lục Thất lại nhớ tới Ngư Thị, những phục binh thiện chiến này rất có thể có liên quan tới Ngư Thị của thế gia võ tướng, cũng chỉ có Ngư Thị mới có thể giấu kín lượng quân lớn như vậy. Quân lực của Việt Vương đều thể hiện bên ngoài, nếu hổng quá nhiều, Tấn quốc tất sẽ truy ra rõ.
Lục Thất phẫn nộ chặn trường thương lại, phóng ngựa về phía trước. Chiến mã chỉ có chạy mới có thể phát huy được sức chiến đấu mạnh nhất. Chiến mã xông thẳng tới bên trái quân mai phục mà giết. Quân hộ vệ phía sau tự nhiên cũng chạy theo Lục Thất.
Một nghìn phục binh bị giáp công trước sau bất ngờ, dù phản ứng nhanh thay đổi thế trận, nhưng không thể tránh khỏi việc rơi vào thế bị động chiến lược, bị kỵ binh trước sau tiêu diệt, đã mất đi sự phối hợp quân trận, tử thương vô số. Lục Thất liều chết xông tới.
Truyện khác cùng thể loại
251 chương
5 chương
66 chương
41 chương
162 chương
79 chương