Kiêu Phong

Chương 46

Tân Vận Nhi bị Lục Thất ôm chặt vừa sợ, vừa thẹn, tim đập mạnh như hươu chạy, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nàng cúi đầu co người lại rồi nhỏ giọng la lên: - Đừng như vậy được không, chúng ta vẫn chưa thành thân. Lục Thất ôm lấy nàng không chịu buông, dịu dàng nói: - Vận Nhi, nàng yên tâm đi, ta biết phải tôn trọng nàng, ta chỉ muốn ôm hôn nàng một cái thôi. - Không, không, như vậy không được, ôi. Tân Vận Nhi xấu hổ sợ hãi lắc đầu, khuôn mặt lại bị một cánh tay lớn nâng lên. Một đôi môi nồng cháy đặt lên môi nàng. Cánh tay lực lưỡng ôm chặt lấy thân hình mềm yếu của nàng, nàng giãy dụa không động đậy được. Lục Thất tham lam vừa hôn một cái thật sâu liền vòng qua eo nàng. Đông Thanh đứng sau Tân Vận Nhi vừa nhìn thấy cảnh ướt át này liền đỏ mặt lên, quả tim nhỏ bé giật mình đập thình thịch, đầu cúi xuống nhưng rất nhanh một đôi mắt xinh đẹp lại giương lên nhìn trộm. Từ sau khi tỷ tỷ Tiểu Vân lớn mật cầu tiến, nàng biết Tân chủ mẫu đã coi các nàng làm tỳ nữ của hồi môn rồi. Đông Thanh là con gái nhà nghèo, đa số các cô gái nhà nghèo không để ý đến tình yêu vọng tưởng mà chỉ hy vọng có thể làm tiểu thiếp nhà giàu, có thể được ăn no mặc ấm, thoát khỏi cảnh nghèo khó. Sau khi Đông Thanh được Lục Thất mua về, chưa bao giờ nàng có hi vọng trở thành tiểu thiếp của công tử. Nhưng sự to gan của tỷ tỷ đã khiến nàng có hy vọng xa vời này.Trở thành tỳ nữ thượng phòng có nghĩa là sau này nàng có thể cùng chủ mẫu hầu hạ Lục công tử. Nếu có thể sinh con nàng sẽ đổi danh thành thiếp thất. Nghĩ đến tương lai tốt đẹp đó, nàng đê mê trong trạng thái sung sướng. - Đông Thanh, em sao vậy? Có âm thanh nhẹ nhàng vang lên. Đông Thanh giật mình ngẩng đầu lên, thấy Tân chủ mẫu đang đối diện với mình, vẻ mặt hâm mộ của nàng lại càng kiều diễm hơn lúc bình thường. Nàng chộ dạ, cúi đầu lúng túng hoảng sợ nói: - Nô tỳ không sao? - Em không sao là tốt rồi, công tử đi rồi, trời cũng không còn sớm nữa, ngươi đi đóng cửa lại đi. Tân Vận Nhi chỉ ôn tồn dặn dò. Đông Thanh vâng lời, nàng vội vàng đi, trong lòng buông lỏng. Nhìn dáng người nhỏ nhắn của Đông Thanh đi, Tân Vận Nhi thản nhiên cười. Vừa rồi thấy vẻ mặt vui sướng, xấu hổ của Đông Thanh còn kèm theo chút mơ mộng, ngớ ngẩn nàng hiểu cô bé hiền lành này đang mơ mộng hão huyền. Về đôi chị em này trở thành tỳ nữ bên người nàng, trong nội tâm nàng không phải là không hài long, nguyên nhân vì hai chị em này là người thô tục. Tiểu Vân thì được, thông minh lanh lợi còn Đông Thanh thì lại là cô gái đúng kiểu nhà nông thô lỗ. Trong những cuộc giao lưu xã hội ở Đường quốc, tỳ nữ bên cạnh một cô gái nhà giàu là thể hiện cho thể diện và trình độ của cô gái đó. Tỳ nữ không chỉ hiểu biết về đối ngoại mà còn là một người hiểu biết trợ giúp, đồng thời còn là người mà nữ chủ lợi dụng nhằm giữ trái tim nam chủ, cho nên những tiểu thư con nhà giàu từ nhỏ đã chọn tỳ nữ bên cạnh mình rất nghiêm khắc. Tỳ nữ đã lựa chọn sẽ được hưởng chế độ giáo dục ngang với tiểu thư. Em gái Tiểu Nghiêu của Lục Thất cũng giống như Tân Vận Nhi đều là những thiếu nữ tài hoa, xinh đẹp không kém gì tiểu thư. Một cô gái nghèo rất khó có thể trở thành tỳ nữ cho tiểu thư nhà giàu, còn tiểu như nhà giàu cũng rất khó để chọn cho mình một tỳ nữ phù hợp. Cho nên đa số là bồi dưỡng tỳ nữ từ khi còn nhỏ. Tân Vận Nhi chính là tỳ nữ được bồi dưỡng từ nhỏ trong Chu phủ, nhờ vào Tân Di Nương có quyền thế ở Chu phủ cho nên mới thoát được thân phận đó. Hiện tại nàng đã là con gái nhà quan lại chưa xuất thế, tâm tính nàng cũng từ nô tì mà chuyển thành chủ mẫu. Đương nhiên, nàng cũng có yêu cầu rất cao đối với nô tỳ bên cạnh mình. Nàng quyết định bồi dưỡng Tiểu Vân và Đông Thanh nghiêm khắc để trở thành thục nữ, tránh sau này để người ta cười chê ảnh hưởng đến hình tượng tôn nghiêm của nàng. Đông Thanh đóng cửa cửa hàng xong lại quay về, nàng còn phải đi nấu cơm chiều, mới đi đến hậu viện đã bị Tân Vận Nhi gọi tới. Vẻ mặt của nàng trang trọng nhìn cả người Đông Thanh, rồi lại nắm lấy bàn tay thô giáp của nàng và nhìn kỹ, còn lấy tay sờ eo, mông, đùi của Đông Thanh khiến cho Đông Thanh sởn gai ốc. - Chủ mẫu, người làm gì vậy? Đông Thanh hoảng hốt nói. - Đông Thanh, em còn trẻ, dẻo dai, dáng người và dung mạo cũng rất đẹp, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ mời đầu bếp dạy em nấu ăn. Tân Vận Nhi ôn tồn nói. Đông Thanh nghe xong thấy kinh ngạc rồi khó hiểu nói: - Chủ mẫu, nô tì biết nấu ăn mà. Tân Vận Nhi nghiêm mặt nói: - Ta biết em biết nấu ăn, cũng chính vì em biết nấu ăn ta mới mời đầu bếp dạy cho em thành thạo. Sau này món ăn mà em nấu phải được nâng cấp, phải có tay nghề của đầu bếp nhà hàng. Đông Thanh giật mình nói: - Tay nghề đầu bếp nhà hàng, nô tì có thể làm được sao? Tân Vận Nhi nghiêm mặt nói: - Em chắc chắn sẽ làm được. Đông Thanh nghe xong ánh mắt có vẻ do dự, Tân Vận Nhi dịu dàng nói: - Đông Thanh, em vừa sinh ra đã không giống người thường, trí tuệ và tài năng rất khá. Chỉ cần chịu khó cố gắng là có thể vượt lên mức xuất sắc. Bây giờ, em là tỳ nữ bên cạnh ta, từ nay về sau muốn hầu hạ Lục Thất công tử thì phải hiểu các sở thích của công tử. Nếu như em nấu ăn ngon, các tỳ nữ khác sẽ thua kém em. Đương nhiên Lục Thất công tử sẽ chú ý đến em cũng sẽ thích em, em hiểu chưa? Đông Thanh đỏ mặt, xấu hổ một chút rồi gật đầu nhỏ giọng nói: - Chủ mẫu, tô tì sẽ cố gắng hết sức. Tân Vận Nhi dịu dàng mỉm cười nói: - Ngày mai ta sẽ thuê một người phụ nữ chuyên làm việc nặng, sau này em ở dưới bếp không được chẻ củi nhóm lửa nữa, chỉ được cầm muôi rửa rau. Đồ bếp và gia vị ta sẽ mua cho em. Mỗi ngày em phải học chữ, tính toán, hàng này phải dùng dược liệu ngâm mình 1 canh giờ, ít ra ngoài và tránh gió đi. Ngoài ra còn phải học cầm kỳ thư họa. Đông Thanh nghe xong giật mình, ngây ra nhìn Tân Vận Nhi, Tân Vận Nhi dịu dàng nói: - Đông Thanh em phải nhớ kỹ, em không phải là một tỳ nữ làm việc nặng nhọc mà là tỳ nữ thượng phòng hầu hạ chủ nhân. Tỳ nữ thượng phòng là nữ nhân cao quý, phải biết bảo vệ vẻ đẹp của mình. Sau này em và Tiểu Vân phải hiểu lễ nghĩa, Tiểu Vân giúp ta đối ngoại chuyên phụ trách kinh doanh các cửa hiệu. Em giúp ta đối nội, nấu những món ngon, quản lý những chi phí trong nhà của ta. Học quy tắc sai khiến nô bộc, những thứ này ta sẽ dạy em từng bước một, ta tin em có thể học được. Vẻ mặt hoảng sợ của Đông Thanh thay đổi, nàng nhìn Tân Vận Nhi với ánh mắt đầy mong chờ, mặt đỏ lên, nàng khẽ cắn môi nhỏ giọng nói: - Chủ mẫu, tô tỳ không thông minh như tỷ tỷ, nô tỳ sẽ cố gắng làm tốt. Tân Vận Nhi mỉm cười, nàng rất thích sự thật thà của Đông Thanh, liền nói: - Được ngày mai bắt đầu. Đông Thanh gật đầu kiên định. Sau khi Lục Thất hôn Tân Vận Nhi nồng nhiệt, vì sợ trời muộn không kịp về thành khiến mẫu thân lo lắng đã vội vàng từ biệt để về thị trấn Thạch Đại. Về nhà an toàn, Lục mẫu nhìn thấy con trai về mới yên tâm. Hai mẹ con nói chuyện một lúc. Lục mẫu nói với Lục Thất chiều hôm có một quan sai đến thấy Lục Thất không có nhà liền nhắn bảo hắn về hãy lập tức đến gặp Vương Chủ Bộ. Trong lòng Lục Thất đã có sự chuẩn bị, bây giờ trời đã tốt mịt để mai đi. Chỉ một lát sau, Lục Thiên Hoa đã quay về thấy Lục Thất liền thở phào nhẹ nhõm. Nghe thấy dược liệu đã buôn về thì sung sướng liền phân ra ngày mai vận chuyển vào thành một phần, từ nay sẽ chính thức mở tiệm kinh doanh. Lúc đến bữa tối, Lục Thiêu Hoa nhắc đến chuyện hôm qua giết Trần Hổ, nói kẻ cướp vô cùng tàn nhẫn hình như có thù oán với Trần Hổ, giết người xong không ngờ còn để đầu lại một chỗ. Nghe nói là kẻ cướp muốn thị uy với quan phủ, hôm qua quan binh đã xuất quân trên quy mô lớn, nhưng không bắt được tên cướp nào. Lục Thất nghe xong làm ra vẻ ngạc nhiên, quần áo dính máu, đoản mâu hắn đã ném xuống một con sông nhỏ trên đường đi đến huyện Tam Nguyên. Khoản nợ khế kia hắn cũng đã chôn dưới tán cây trên một triều núi. Nghe chuyện ác xong, Lục Thất thuận miệng hỏi, đại quan triều đình rời khỏi khi nào. Lục Thiên Hoa nói đại quan triều đình chưa rời khỏi, hôm qua sau khi vào thành đã đến Tiêu Phủ, nghe nói có thân quen với Tiêu Phủ cố ý đến thăm hỏi lão phu nhân, cũng không biết lúc nào thì đi. Tin này khiến Lục Thất cảm thấy nghi ngờ, tuy ngoài ý muốn nhưng chuyện hôm qua cũng không nên để trong lòng. Sau khi ăn xong, hắn về phòng cả ngày, được Ninh Nhi và Vi Song Nhi hầu hạ tắm rửa lau mặt xong, hắn đi ngủ luôn. Sáng sớm hôm sau Lục Thất không đi gặp Vương chủ bộ mà cùng huynh trưởng ra khỏi thành đến Vọng Giang Bảo lấy một phần dược liệu. Vận chuyển đến nhập với hiệu thuốc bắc phố Tây Đại. Hắn dặn huynh trưởng ngày mai khai trương không cần rầm rộ, lý do là Trần Hổ vừa mới chết. Nếu làm quá lớn sẽ dễ dẫn đến gây phản cảm cho đám du côn, Lục Thiên Hoa cũng đồng ý.