Kiêu Phong
Chương 459
Lục Thất nhìn về phía kẻ mới bước vào, người này mặc áo bông màu xanh ngọc, khoảng 40-50 tuổi, mặt tròn, phong thái và rất khí chất. Lục Thất đoán được ra ngay người này, chắc chắn ông ta là một nhân vật quan trọng của Vinh gia, nếu không thì ông ta sẽ không thể nào biết được chuyện hồ đồ đó của hắn.
- Để ngài đến tận cửa thế này, vãn bối Lục Thiên Phong quả là có lỗi.
Lục Thất bình thản ra đón khách, đồng thời nói luôn lời xin lỗi.
- Lão phu Vinh Hòa đến gặp Vương Tô Châu, cũng không thể nói là thiệt thòi được.
Người tới cười đáp lại.
Lục Thất ngạc nhiên hỏi lại:
- Ngài là Vinh quốc công đại nhân?
- Đúng là lão phu, ngạc nhiên lắm à?
Vinh quốc công cười đáp lại.
Lục Thất tươi cười nói:
- Đúng là rất bất ngờ, sao ngài lại đến tìm vãn bối?
- Chỉ có lão phu thì mới có đủ thành ý để nói chuyện với ngài, hơn nữa chuyện này nếu đem so sánh với sự tồn vong của Vinh gia thì thể diện của lão có là gì.
Vinh quốc công cười cười và nói thẳng vào vấn đề.
Lục Thất cung kính mời lão:
- Mời ngài ngồi!
Vinh quốc công gật đầu ngồi xuống. Lục Thất ngồi vào chiếc ghế bên kia, bình thản hỏi chuyện:
- Đại nhân có việc gì, xin cứ nói thẳng.
Vinh quốc công nhìn Lục Thất nói:
- Lão phu đến đây là muốn kết giao với Lục đại nhân, mặt khác cũng là vì chuyện lương thực.
Lục Thất cười khổ mà rằng:
- Lương thực của Tô Châu đương nhiên không thể chuyển ra bên ngoài được, dân và quân của Tô Châu thực sự quá nhiều.
Ving quốc công gật đầu và nói:
- Không cần quá nhiều đâu, năm vạn thạch là đã đủ rồi, vận chuyển lương thực từ ngoài vào chủ yếu là để an lòng dân. Số lương thực còn lại của Vinh gia trên thực tế chỉ còn đủ để chống chọi đến mùa xuân thôi.
Lục Thất ngẩn người ra, gật đầu nói:
- Được rồi, vãn bối sẽ xuất 5 vạn thạch lương thực, tặng cho Vinh gia.
Vinh quốc công khẽ cười , gật đầu và hỏi:
- Ngài đã gặp Lâm Nhân Triệu rồi, vậy ngài đã nói những gì?
Lục Thất khá bất ngờ trước câu hỏi này, chuyện Lâm Nhân Triệu giao quyền cầm quân cho hắn, dù sao thì ngày mai mọi người sẽ đều được biết.
Vinh quốc công nghe xong sắc mặt liền trầm xuống:
- Thật không ngờ, Lâm Nhân Triệu lại có thể lợi dụng ngài để trở thành lĩnh quân.
- À, trở thành lĩnh quân thì có gì không ổn à?
Lục Thất ngạc nhiên hỏi lại.
- Lâm Nhân Triệu là Nam Đô lưu thủ, nhưng khi ngài ấy ở Nam Đô thì chuyện gì cũng gặp phải trở ngại, có lẽ trở ngại lớn nhất chính là Chu Lệnh Vân. Về mặt thủ thành thì Chu Lệnh Vân luôn ủng hộ Lâm Nhân Triệu nhưng về những hành động khác của quân đội thì lại ngược lại. Lâm Nhân Triệu với tư cách là chủ soái toàn quyền trận chiến Tây bộ nhưng trên thực tế trừ hai nghìn thân vệ ra thì lão ta không thể làm theo ý mình. Vinh gia và Lâm Nhân Triệu vốn đã có ân oán với nhau nhưng chuyện lần này thì Vinh gia chỉ còn cách toàn tâm toàn lực ủng hộ Lâm Nhân Triệu.
Vinh quốc Công giải thích.
Lục Thất gật đầu, Vinh Quốc công liền nói tiếp:
- Lâm Nhân Triệu có một kế hoạch cướp lương thực, ngài ấy chắc đã nói qua với ngài rồi.
Lục Thất gật đầu mà rằng:
- Vâng đúng là như vậy, lần này ta định xuất quân đến Kiến Châu cướp lương thực.
Vinh quốc công cười rồi nhìn Lục Thất:
- Đến Kiến Châu cướp lương thực, có được không vậy? Hiện tại, Kiến Châu là vùng đất của Tấn quốc, mà Tấn quốc lại là một nước phụ thuộc được quốc chủ thừa nhận, nếu Lâm Nhân Triệu không có thánh chỉ của Bệ hạ về chuyện tấn công Tấn quốc thì chuyện này khác gì với tội tạo phản.
- Vãn bối đoán là, Lâm đại nhân chỉ là muốn đánh nghi binh Tấn quốc thôi, mục đích là khiến cho Tấn quốc phải chia quân ra để đi tấn công Cán Châu, Lâm đại nhân nói, Tấn quốc đã trở thành kẻ thù lớn nhất của Sở quốc.
Lục Thất giải thích cho Vinh quốc công.
Vinh quốc công gật đầu nói thêm:
- Lâm Nhân Triệu đúng là có dụng tâm đó, ngài ấy muốn nhử Sở quốc chia quân đi tấn công Cán Châu, nhưng Lâm Nhân Triệu thực sự muốn tấn công lại chính là Kinh Quốc.
Lục Thất ngẩn ra, bất ngờ hỏi lại:
- Tấn công Kinh Quốc?
Đáp lại Lục Thất bằng một điệu cười rất ẩn ý rồi nói:
- Ngài rất bất ngờ đúng không?
Lục Thất nhíu lông mày và nói:
- Kinh Quốc ở Ngạc Châu, phía bắc Đại Giang, cách nơi đây rất xa, dù có là vượt sông tác chiến cũng là một chuyện không dễ gì.
- Đúng là rất khó nhưng Kinh Quốc là một vương quốc của lúa gạo, năm nay họ lại được muà, kế hoạch của Lâm Nhân Triệu chính là muốn tấn công Kinh quốc để cướp lương thực, sau đó sẽ lấy Ngạc Châu là căn cứ xuất quân tiến đánh Nhạc Châu, tiếp đến sẽ là Đầm Châu, cuối cùng là thẳng tiến về kinh thành của Sở quốc.
Vinh quốc công bình thản tiếp lời.
Lục Thất nghe xong mà đầu óc cảm thấy choáng váng, đã sinh ra chút kính trọng và kiêng dè đối với con người của Lâm Nhân Triệu. Chiến lược của lão đúng là cao minh kỳ diệu, đầu tiên là buộc Sở quốc phải chia quân ra để tranh hùng cùng Tấn quốc, một khi Sở quốc chia quân ra thì Lâm Nhân Triệu sẽ xuất binh đến Ngạc Châu, vượt sông tập kích Kinh Quốc, sau khi thành công sẽ tiếp tục tấn công Nhạc Châu của Sở quốc. Kế hoạch này đúng là một chiến lược cao minh, có sức mạnh thay đổi cục vận, chuyển từ thế bị động sang thế chủ động.
- Trước kia Lâm Nhân Triệu là tiết độ sứ Ngạc Châu, lúc đó ngài ấy đã muốn tấn công Kinh Quốc nhưng chỉ là Quốc chủ không đồng ý cho ngài ấy làm vậy, thậm chí Người còn điều Lâm Nhân Triệu đến nhậm chức ở Nam Đô. Lâm đại nhân là một người hiểu rõ quân sự và địa hình của Kinh Quốc như lòng bàn tay, ngài ấy đã từng nói Kinh Quốc chính là nước chư hầu lớn nhất của Ba thục Hán Quốc, vì đây chính là một yếu điểm phòng ngự của Châu quốc, còn về sự phòng ngự ở Đại Giang cũng là bởi kẻ thù lớn nhất – Sở quốc. Bởi Đường hoàng luôn trung thành với quốc sách kính an, cho nên chuyện quân Đường vượt sông tấn công Kinh Quốc chắc chắn sẽ là một chuyện vô cùng khó khăn.
Vinh Quốc công bình tĩnh phân tích.
Lục Thất gật đầu tán thành:
- Đủ đề khiến mọi người kinh ngạc.
- Đúng vậy! Lâm Nhân Triệu đã nói, nếu như Sở quốc và Đường quốc giao tranh ở tây bộ thì sẽ khiến cho Kinh Quốc cảm thấy Đường quốc không đủ mạnh để tấn công nước họ, chỉ cần 8 vạn quân Đường vượt sông thành công thì chúng ta có thể thẳng tiến đến Giang Lăng.
Vinh quốc công bình thản nói.
Lục Thất gật đầu, vẫn không khỏi băn khoăn:
- Quân lực của Kinh Quốc chắc là khoảng hơn 8 vạn, hơn một nửa đóng quân ở biên giới Châu quốc, nếu như tiến công Giang Lăng không thể đánh nhanh thắng nhanh đoạt thành thì e rằng đội quân của chúng ta phải chịu tổn thất to lớn, kế sách của Lưu thủ đại nhân trên thực tế đúng là có chút mạo hiểm.
- Mạo hiểm nhưng cũng đáng để chúng ta liều một phen, cứ bị động phòng ngự như thế này e rằng sẽ ngày càng có lợi cho Sở quốc, chỉ cần Sở quốc chiếm được tây bộ trong một thời gian dài, e rằng lòng người sẽ quy thuận. Nhưng bây giờ triều đình lại không đồng ý tấn công Chu quốc, cũng không ủng hộ cho chiến trận tây bộ cho nên lão phu đành phải đồng ý ủng hộ kế hoạch của Lâm Nhân Triệu, chiến sự ở tây bộ của Đường quốc buộc phải thay đổi tình thế thì mới có cơ hội thành công.
Vinh quốc công nói.
Lục Thất gật đầu nói:
- Lưu thủ đại nhân sai tôi thống lĩnh ba vạn quân tấn công Kiến Châu nhưng ngài lại nói rằng có 8 vạn quân đi tiến đánh Kinh Quốc, vãn bối nhớ là Tiết Độ sứ quân của Ngạc Châu là 5 vạn, ba vạn kia là của Giang Châu à?
Sắc mặt của Vinh quốc công chợt trầm xuống:
- Giang Châu quân thì không thể đặt hi vọng vào, trái lại chúng ta còn phải đề phòng họ. Trên thực tế ba vạn quân tấn công Kinh Quốc cũng chính là ba vạn quân mà ngài thống lĩnh.
Lục Thất ngạc nhiên nhìn Vinh quốc công và hỏi:
- Đại nhân, vãn bối nếu như thống lĩnh quân đội đến Kiến Châu thì chẳng phải là sẽ càng xa Ngạc Chây hay sao? Hơn nữa nếu như đây chính là đội quân mà chúng ta phải đề phòng thì tại sao lại phải thu quân về Ngạc Châu như vậy sẽ rất khó qua mặt Giang Châu quân và quân của Sở quốc, thậm chí còn phải đi qua Nam Xương Phủ nữa.
Trên địa lý, nếu như Hồng Châu là trung tâm thì Ngạc Châu sẽ là phía bắc của Hồng Châu, Kiến Châu sẽ nằm ở phía nam, Giang Châu tiếp giáp với Ngạc Châu và Hồng Châu, nếu như Lục Thất muốn thống lĩnh quân đội đánh vào Tín Châu rồi tiện đà đánh luôn Kiến Châu ở bên cạnh, tiếp đó dẫn quân đến Ngạc Châu, chẳng những quãng đường này quá dài lại còn rất dễ bị phát hiện.
- Ba vạn quân của ngài chắc là quân viện trợ, chiến lược của Lâm Nhân Triệu chủ yếu là muốn cướp lương thực, năm vạn quân của Ngạc Châu sẽ tiến công đến Kinh Quốc, còn ba vạn quân của ngài sẽ thay thế quân Ngạc Châu phòng ngự, đề phòng tình hình ở Ngạc Châu xấu đi ví dụ như là bị Giang Châu quân hoặc là Sở quốc tấn công.
Vinh quốc công từ từ phân tích.
Lục Thất gật đầu đáp lại:
- Đại nhân, chuyện liên quan đến Giang Châu quân là như thế nào? Tại sao họ lại phản bội Đường quốc?
- Cũng coi như là phản bội Đường quốc, Vũ Văn Thị ở Giang Châu muốn xưng Vương, hiện tại đang chờ cơ hội xuất quân.
Ving quốc công nặng nề giải thích.
- Theo vãn bối được biết Vũ Văn Thị và Vinh gia quan hệ rất tốt.
Lục Thất hỏi.
- Ngài nghe ai nói vậy. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Vinh gia chúng tôi ở tây bộ nhưng chưa bao giờ qua lại với Vũ Văn thị, ngược lại luôn tìm cách kiềm chế sự phát triển của họ. Nếu như không có sự tồn tại của Vinh gia ở tây bộ thì mảnh đất này sớm đã bị Vũ Văn thị chiếm cứ rồi. Bây giờ nếu như không phải là Sở quốc tấn công thì Vũ Văn thị cũng chỉ có thể tiếp tục ẩn nhẫn không dám vọng động.
Vinh quốc công phản bác lại.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Vậy là vãn bối hiểu nhầm rồi.
Vinh quốc công nhìn hắn, bình thản đáp lại:
- Ngài và Tấn quốc có quan hệ với nhau?
Lục Thất nghe vậy bình thản đáp lại:
- Đúng là có quan hệ với nhau. Tô Châu bây giờ chính ra là thuộc về Tấn quốc, nhưng tôi lại quen biết vi huynh của Tấn Vương, Tấn vương lại còn phong tôi làm Ngô Vương nữa.
- Cái gì? Ngài đã quy thuận Tấn quốc?
Vinh quốc công kinh hoàng thốt lên.
Lục Thất cười nhạt đáp lại:
- Mảnh đất Tô Châu là nơi tiếp giáp với ba Châu quốc- Đường quốc – Việt quốc, nếu như tôi không phải là kẻ thức thời thì sớm muộn cũng sẽ bị giết.
Vinh quốc công ngạc nhiên nhìn Lục Thất rất lâu, mãi sau ông ta mới lên tiếng:
- Tại sao ngài lại chọn Tấn quốc để quy thuận?
- Không chọn Tấn quốc lẽ nào lại chọn Đường quốc. Nếu như vãn bối quy thuận Đường quốc vậy thì khác gì tự tìm chỗ chết, Quốc chủ Đường quốc ngày nay đối ngoại yếu kém, đối nội thì lại lấy tâm địa độc ác để trị dân, khiến ai cũng phải kinh sợ, thậm chí là Châu quốc, cho dù là ta có quy thuận họ thì chưa chắc đã được trọng dụng nhưng Tấn quốc thì lại khác, đó như là nơi sinh ra ta lần thứ hai, tổ tiên của ta và tổ tiên của Tấn quốc vốn là có chung nguồn gốc cho nên ta mới quy thuận Tấn quốc. Cũng chính vì nhờ có sự quy thuận của ta mà Tấn quốc mới có thể đánh bại được Việt quốc, khiến cho Việt quốc phải cúi đầu xưng thần.
Lục Thất nói.
Truyện khác cùng thể loại
251 chương
5 chương
66 chương
41 chương
162 chương
79 chương