Kiêu Phong
Chương 430
Ngư Hoa Hiên đi rồi, Tân Cầm Nhi đưa Lục Thất trở về nơi ở của nàng. Chỗ ở của Tân Cầm Nhi chỉ có hai tỳ nữ nhan sắc bình thường, đang đi tây chinh rồi. Tân Cầm Nhi đặc biệt không dẫn theo cung nhân, tất cả đều để lại Tô Châu.
Một đêm, Lục Thất và Tân Cầm Nhi không viên phòng, chỉ ôm nhau ngủ và luyện khí.
Sáng hôm sau, Lục Thất, Vân Khê và Tân Cầm Nhi khởi hành, dẫn theo năm trăm Hổ Khâu Vệ, ba nghìn Vân Phủ Vệ, cộng thêm sáu nghìn Nam Bình quân của Ngư Hoa Hiên, xuất phát rời khỏi phủ Tấn An, đi về Xử Châu. Lần này chủ yếu là tới quân Phủ biểu thị công khai Vương uy, trực tiếp bổ nhiệm Ngư Hoa Hiên làm đại tướng Hổ Bí quân phủ. Đại tướng cũ của Hổ Bí quân phủ Chủ soái Thanh Phổ quân Vương Khải Đông.
Ngư Hoa Hiên lo lắng lâm trận thay soái sẽ khiến lòng quân oán hận. Lục Thất khiến hắn ta yên tâm, Vương Khải Đông đã bị mất đi chức đại soái Hổ Bí, không có chuyện sinh lòng oán hận. Quân phủ chỉ là quyền tiết chế vốn có, chỉ cần Vương Khải Đông không mất đi soái vị của bổn quân thì sẽ không thể sinh lòng oán hận được.
Gần trưa, đại quân tiến vào biên giới Xử Châu, đóng quân bên ngoài thị trấn Long Tuyền. Lục Thất và Ngư Hoa Hiên cùng đứng trong doanh trại, nhìn ngọn núi Dự Chương phía xa, nghe Ngư Hoa Hiên kể lại câu chuyện và địa lý Xử Châu.
Xử Châu bây giờ bố trí có năm huyện, lần lượt là huyện Lệ Thủy, Long Tuyền, Thanh Điền, Vân Hòa, Tùng Dương của Châu Trị. Thủy văn của Xử Châu phong phú, khí hậu hợp lòng người, nằm ở phía bãi biển phía bắc Ôn Châu, không bị hải tặc quấy nhiễu, cho nên việc thu hoạch đồng áng cũng phong phú.
Không lâu sau, Huyện lệnh huyện Long Tuyền, Huyện thừa, Chủ bộ và Huyện úy tả hữu tới triệu kiến. Lục Thất tới Xử Châu lần này không chỉ là để gặp quân, mà còn muốn đi gặp quan lại của 5 huyện Xử Châu. Chờ sau khi trận chiến Vụ Châu có kết quả rồi, hắn sẽ tiếp tục tuần tra tất cả các huyện của Tấn quốc.
Lục Thất mặc áo bào tím tiếp kiến các quan huyện. Quan huyện nước Tân hiện nay tổ thành, Huyện úy chắc chắn là rời đảm nhiệm trong quân. Quan văn phần lớn là tiến nhiệm Tiêu Thị. Còn có lượng ít quan huyện, là văn sỹ nổi tiếng xuất thân địa phương. Văn sỹ danh vọng địa phương, Tân Cầm Nhi đã chủ động sai người đi mời đảm nhiệm. Nhưng phần lớn đã bị từ chối. Văn sỹ danh vọng địa phương phần lờn đã chọn thái độ xem chừng
Các quan huyện tiến vào đại doanh, quỳ lạy Tấn Vương Chủ thượng ở trướng soái. Lục Thất thấy Huyện lệnh Long Tuyền là một nhân vật nho nhã gần ngũ tuần. Hắn tôn trọng ban ngồi, những người khác chỉ có thể đứng.
Huyện lệnh Long Tuyền vừa mới ngồi xuống, Lục Thất lại mỉm cười giới thiệu Hoàng phi Đại Tấn ngồi bên cạnh, nói rõ lai lịch của Vân Khê. Đồng thời lấy thánh chỉ của Lý Quốc Chủ ra cho các quan huyện xem qua. Các quan huyện kinh ngạc quỳ xuống khấu kiến Hoàng phi Đại Tấn.
Chờ sau khi Huyện lệnh Long Tuyền ngồi xuống rồi, Lục Thất bình tĩnh nói:
- Long Tuyền lệnh, chuyện bổn vương đã được thân vương hoàng phong, sau khi các ngươi trở về có thể thông báo rộng khắp.
- Chủ thượng yên tâm, thần ghi nhớ.
Huyện lệnh Long Tuyền cung kính đáp lại.
Lục Thất hài lòng gật đầu, liếc nhìn các quan huyện, hỏi:
- Các ngươi làm quan ở huyện Long Tuyền, có khó khăn gì không?
Các quan huyện liền nhìn nhau, Hữu Huyện úy cung kính nói:
- Hồi Chủ thượng, nạn phỉ của huyện Long Tuyền rất nhiều, mà vốn là không có nhiều, bây giờ ở Dự Chương đã kéo tới hàng ngàn quân phỉ. Theo điều tra, có lẽ là thế lực cường hào địa phương ủng hộ mà hình thành.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Bổn vương đã quyết định quét sạch nhưng cường hào Xử Châu danh tiếng lẫy lừng, các ngươi thấy thế nào? Có thể nói xem.
Các quan huyện nhìn nhau, vẫn là Hữu Huyện úy cung kính nói:
- Chủ thượng, thần cho rằng, nên quét sạch đại hộ hào bá, có thể cắt đứt được sự ủng hộ của nạn phỉ.
Lục Thất gật đầu, Chủ bạc huyện Long Tuyền do dự một hồi, liền cung kính nói:
- Chủ thượng, thần thấy không ổn. Đại đa số đại hộ của huyện Long Tuyền hiện giờ đều có thái độ xem chừng. Nếu vì truy quét mà tịch gia diệt hộ sẽ làm tổn hại tới cục diệt, sẽ khiến cho rất nhiều đại hộ sinh lòng lo sợ, về lâu về dài cũng sẽ tạo thành khó khăn.
Lục Thất nhìn Chủ bộ huyện Long Tuyền. Đây là một chàng thanh niên nho nhã 27, 28 tuổi. Sau khi quan sát, liền hỏi:
- Bổn vương thanh trừ đại hộ hào bá, một là để nhanh chóng đạt được quy trị chân chính. Hai là bổn vương cần đất cho dân, và thu hoạch quân lương.
- Chủ thượng, Xử Châu hiện nay đã thực hiện quan chế an ân. Quả thực là không nên vi phạm quân lực hào đoạt. Chủ thượng muốn hoàn đất cho dân, có thể dùng phương pháp quan chế mà làm. Ví dụ như cũng dùng phương pháp ngân khế quan chế, ép mua ruộng đất và lương thực của cường hào, đã nói muốn thực hiện quân phủ điền chế của triều Đường, không cho phép đại họ có quá nhiều ruộng. Nếu có cường hào từ chối bán ruộng mới có thể dùng quân lực đi cướp. Song, dùng quân lực cướp cũng không nên tịch gia diệt hộ, nên cho phép cường hào đại hộ mang theo tài sản và ngân khế quan áp, áp giải tới Tấn quốc. Về phần rời khỏi Tấn quốc thì đi nước Đường hoặc Việt quốc. Nhưng do cường hào tự chọn bị áp giải đi.
Chủ bộ huyện Long Tuyền cung kính góp lời.
Lục Thất nghe xong thoáng suy nghĩ, lát sau mới nói:
- Ý kiến của ngươi đúng, dùng ngân khế quan áp mua ruộng đất của cường hào, cố gắng dùng phương pháp mềm mỏng, cướp lại thế lực của cường hào địa phương.
- Đúng vậy, ép mua cũng mua được, chỉ cần để lại cho cường hào đại hộ con đường sống, thì có thể giảm bớt tạo phản, cũng có thể lấy được danh tiếng pháp chế. Nếu tịch gia đoạt hào hàng loạt, hậu quả là sẽ làm rối loạn lòng quân.
Chủ bộ huyện Long Tuyền cung kính đáp.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ngươi nói có lý. Được rồi, bổn vương bổ nhiệm ngươi làm tham quân chính sự Xử Châu, chuyên phụ tá Trung phủ sứ xử lý hoàn ruộng cho dân, bắt đầu từ huyện Long Tuyền.
- Vâng, thần Bàng Nhạc tạ Chủ thượng tín nhiệm.
Bàng Nhạc cung kính đáp.
Lục Thất gật đầu, lại nhìn các quan huyện, nói:
- Xử Châu mới có được, các ngươi phải cai quản tốt huyện Long Tuyền, không được xuất hiện chuyện tham ô, gian lận. Các ngươi đều là công thần khai quốc, bổn vương sẽ ghi nhớ chiến công của các ngươi, không nên vì chút lợi trước mắt mà cắt đứt sự tôn quý tương lai của các ngươi.
- Vâng, ghi nhớ Chủ thượng giáo huấn.
Các quan huyện cung kính đáp.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Tả Hữu Huyện thừa, các ngươi cũng phải trói buộc tốt thuộc hạ. Nếu vi phạm lệnh, bổn vương tuyệt đối không nương tay. Công trị an của các tướng sỹ, sau này sẽ ban bạc thưởng công.
- Vâng! Xin ghi nhớ Chủ thượng giáo huấn, tạ Chủ thượng ban ân.
Hai Huyện úy cung kính hành quân lễ đáp.
Lục Thất gật đầu, lại bàn qua một chút về tình hình của huyện Long Tuyền với các quan huyện, biết được ruộng tốt của Xử Châu đại đa số đều bị quan cao và thế tộc Việt quốc chiếm cứ, cho nên việc thu ruộng của Lục Thất chính là khai đao với các huân quý của Việt quốc. Trên thực tế, hắn chính là tịch thu tài sản Xử Châu của huân quý Việt quốc cũng hợp tình hợp lý. Nhưng để đạt được nhiều hơn, Lục Thất đã tiếp nhận ý kiến của Bàng Nhạc.
Từ ý kiến của Bàng Nhạc, Lục Thất đã mơ hồ thấy được lợi ích có được của Tiêu Thị. Tiêu Thị ủng hộ Lục Thất, nhưng ủng hộ cũng có mức độ. Tiêu Thị cần Lục Thất hứa một chuyện, chính là lo Lục Thất sẽ qua cầu rút ván. Tiêu Thị có thể hưởng ứng hoàn đất cho dân của chủ mới, nhưng tuyệt đối không muốn tài sản và quyền thế từ mình, cuối cùng bị Lục Thất nuốt chửng.
Sau khi các quan huyện đi rồi, Ngư Hoa Hiên cũng có lời khen ngợi Bàng Nhạc, nói tiện lợi hơn rất nhiều. Đặc biệt là áp giải cường hào rời khỏi Tấn quốc, sẽ khiến cho huân quý của Việt quốc và nước Đường giảm đi mâu thuẫn khi Tấn quốc nhập chủ sau này.
Lục Thất lại mỉm cười, ý kiến của Bàng Nhạc đã khiến hắn cõng thêm gánh nợ lớn. Tài sản vốn có thể chiếm được, bây giờ lại chỉ dùng phương thức quốc trái mua lại. Cũng chính là nói, rất nhiều huân quý thân ở Hàng Châu Việt quốc, cũng sẽ trở thành chủ nợ của Lục Thất.
Lục Thất đương nhiên không thể hoàn toàn hài lòng. Sau khi hắn và Tân Cầm Nhi bàn bạc với nhau, để Tân Cầm Nhi dùng thủ đoạn của quan ty, bá chiếm ruộng đất của một số cường hào, cứt đứt với người địa phương Xử Châu, để đạt được mục đích mua chuộc lòng người và an ủi đại hộ.
Buổi trưa, Lục Thất rời khỏi huyện Long Tuyền. Sau buổi trưa đã tới huyện Vân Hòa. Vẫn là tiếp kiến quan viên của huyện Vân Hòa, tiến hành khen ngợi và uy hiếp dọa nạt. Sau đó khởi hành tới huyện Lệ Thủy, gần tới buổi hoàng hôn dựng trại nghỉ qua đêm, hôm sau tiếp tục hành trình, tới gần trưa thì tới huyện Lệ Thủy.
Tám mươi nghìn đại quân của Xử Châu không đóng ở huyện Lệ Thủy. Còn ở biên giới phía đông bắc huyện Lệ Thủy, Lục Thất tiếp kiến quan lại của huyện Lệ Thủy. Quan châu của Xử Châu bây giờ còn chưa nhậm chức, các huyện xin chỉ thị thẳng của Hổ Bí quân phủ, quan châu của Kiến Châu chính là phủ Tấn An.
Sau khi tiếp kiến xã giao với quan lại huyện Lệ Thủy, Lục Thất thay kim giáp uy vũ, để Quận Chúa Vân Khê ở lại huyện Lệ Thủy. Hắn và Ngư Hoa Hiên dẫn quân đi đóng quân biên giới.
Tin Tấn Vương Chủ thượng sắp tới được lưu truyền xôn xao trong tám mươi nghìn đại quân. Lần này Lục Thất tuần tra thăm quân, doanh tướng, Trung quân lệnh và Lục sự quân tào cùng các quan tướng cấp trên của tám mươi nghìn đại quân đều tụ hợp diễn võ, khấu kiến vị Tấn Vương Lục Bính.
Sau khi khấu kiến, Lục Thất bước lên đài, đích thân nói bổ nhiệm Ngư Hoa Hiên là quân soái Hổ Bí. Sau khi tuyên cáo chức quyền của Ngư Hoa Hiên, đích thân thụ ấn cho Ngư Hoa Hiên. Ngư Hoa Hiên cung kính nhận ấn. Sau đó ôm ấn soái đứng trước mặt các quan tướng, tiếp nhận tham bái.
Sau khi tuyên thị uy vương, chúng tướng quy quân, chỉ còn lại các tướng soái cấp cao nghị sự. Lục Thất chủ trì cuộc họp quân sự, nói ẽo kế hoạch chiến lược tập kích. Sau khi các tướng soái trở về rồi, có thể tiệt lộ Tấn quốc muốn tấn công Vụ Châu và Đài Châu. Các soái vui vẻ, ai nấy đều trở về chuẩn bị chiến đấu.
Truyện khác cùng thể loại
251 chương
5 chương
66 chương
41 chương
162 chương
79 chương